Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 187: Tới gần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cám Sâm thở gấp khó khăn, hai gò má bị trầy xước bởi băng đóng trên mặt đất, sau gáy vì dùng sức mà trở nên đỏ ửng. Gió sau lưng Tiêu Trì Dã ngày càng dữ dội, bị búa sắt bất ngờ vung mạnh vào người. Cám Sâm thừa dịp khe hở này, lập tức đứng lên, phún lớp băng trong miệng ra.

Lần này bọ cạp xem như là tổn thất trầm trọng, mấy tên còn thừa gặp Tiêu Trì Dã, giờ đây chẳng còn mấy tên còn sống. Bọ cạp tuần tra ở xa xa thổi lên tiếng kèn phát lệnh, Cám Sâm lui về phía sau, trong gió đã biết bầy sói đang ở bốn hướng quanh đây.

Cám Sâm xoay người lên người, nhưng hắn không cam lòng. Trên tay hắn rơi xuống một loan đao, ấy mà không đợi hắn làm gì, Hải Đông Thanh trên không liền đáp xuống, nổ vang bên tai, tiếp theo chuỗi tên dài theo gió mà xé rách tuyết, trong đêm đen như mực lao về phía đầu hắn.

Tiêu Trì Dã chống mặt đất, lưng ướt đẫm, nhưng hắn không phân rõ đó là tuyết hay là mồ hôi. Ngón tay dính máu, cào tuyết, đem tuyết nhét vào miệng, đem máu loãng nơi miệng nuốt xuống, khi đứng lên lao về phía Cám Sâm.

Cám Sâm thiếu chút nữa là bị cường lực này làm cho ngã đổ sụp, hắn thu khuỷu tay đánh lại, bị Tiêu Trì Dã giơ tay nắm giữ lại, sau đó trời đất quay cuồng, trực tiếp bị Tiêu Trì Dã ném đi. Cám Sâm còn chưa đánh trả, Tiêu Trì Dã đã một quyền giã cho hắn sặc ra nước chua. Cám Sâm khàn giọng, cảm thấy miệng bị đánh cho đau nhức. Hắn nhấc chân mạnh mẽ mà đá vào ngực Tiêu Trì Dã, chợt thu khuỷu tay nhanh chóng đứng dậy.

Nhưng Tiêu Trì Dã quá khó chơi! Không giải quyết hắn thì không thể chạy trốn.

Cám Sâm hiểu lại cảm giác này, hắn chạy theo ngựa, trước cuộc tấn công lần thứ hai của Tiêu Trì Dã hắn giơ tay chống đỡ lấy người. Hắn thổi lên tiếng huýt sáo, giật lấy túi vải đang treo trên ngựa, hương về phía Tiêu Trì Dã giơ cao tay lên. Ngón tay Cám Sâm siết chặt túi vải, điều này cực kỳ không cam lòng. Ngay sau đó đột nhiên hắn đem túi vải ném ra ngoài, trong khi hắn quay đầu ngựa âm thanh xuyên qua gió tuyết, chán ghét nói: "Từ đêm bay về sau, tên của ta sẽ bao phủ Ly Bắc thiết kỵ. Bắt đầu từ Dãy Đông Sơn, món nợ của các ngươi phải trả gấp đôi." Tóc đỏ của hắn kiêu ngạo, đó là hận thù, " Mang theo cha ngươi cút đi."

Tiêu Trì Dã nháy mắt liền hiểu vải bố đó là cái gì, sợ gió tàn ác phá hỏng, hắn lảo đảo mà giẫm lên tuyết, dùng hết sức lực chạy đến, trong lúc ngã nhào xuống vững vàng tiếp đươc túi.

Lúc này Cám Sâm quất roi ngựa, chạy vào giữa mênh mông tuyết rơi.

Tiêu Trì Dã, nằm trên đất, ôm túi kia, nhìm chăm chăm vào bầu trời. Hắn trong sự phập phồng dữ dội của ngực mà cắn chặt răng, không thể rơi xuống giọt nước mắt nào. Nhưng hắn không thể khống chế được sự nghẹn ngào , hắn không thể.

Hắn không thể nhìn Tiêu Phương Húc trong lòng mình.

Đoàn thiết kỵ đến vây quanh, tả thiên thu lăn xuống lưng ngựa đầu tiên. Tại nơi yên ắng không một tiếng động, vô số mũ giáp được tháo xuống.

Tuyết lớn chôn vùi Tiêu Trì Dã, hắn nghe thấy tiếng khóc của núi Hồng Nhạn. Hắn không còn lực mà đứng lên, tay chân đều chết lặng. Hắn nhìn chăm chăm vào bầu trời, cảm thấy chính mình như đã chết rồi.

Ly Bắc thiết kỵ chịu một đòn trí mạng trong hai mươi năm qua, bọn họ bị đâm đến đau đớn. Cám Sâm nói không sai, tối nay về sau, Ly Bắc thiết kỵ sẽ sống dưới bóng ma của hắn, hắn dựa vào hơn mười con bọ cạp mà chặt mất tôn nghiêm của Ly Bắc thiết kỵ.

Đêm đó dài đằng đẵng.

Tường sắt Ly Bắc sụp đổ, vô số người phơi bày ra bên ngoài. Áo giáp không hề là ưu thế của bọn họ, bọn họ như bị trục xuất khỏi những linh hồn nơi đây, không thể tìm thấy được chỗ trú ngụ.

Tiêu Ký Minh ở đại cảnh đón cha, khi xe ngựa tiến vào, toàn thành yên lặng, tiếng khóc kìm nén.

Tiêu Ký Minh không khóc, hắn mặc chỉnh tề, mũ đã tháo xuống, từ trên bậc thềm từng bước từng bưóc đi xuống, đứng ở trước xe ngựa, tiếp đó không ngừng trầm mặc. Cơ thể hắn trải qua một lần trọng thương dường như đã lùn đi một chút, tại nơi tuyết rơi dày đặc, sắc mặt tái nhợt.

Sương mù giăng kín bầu trời, mấy ngày sau tin tức truyền khắp Đại Chu. Khuých Đô thu cờ của tám đại doanh xuống, nhưng vì trên lưng Tiêu Trì Dã còn mang tội danh hành thích vua, Khuých Đô không gửi tế văn cho Ly Bắc, chỉ là đèn lồng màu sắc của các gian phố xá tự giác tháo xuống, treo thành màu xuống.

Thích Trúc Âm gỡ giáp tháo trâm tóc, mang theo một đoàn cận vệ vượt tuyết tiến đến Ly Bắc.

Tiêu Phương Húc là một truyền kỳ, tiểu binh của Lạc Hà Quan đánh bại Hồng Nhạn Dãy Đông Sơn, ông là người trẻ tuổi nổi danh muộn nhất trong bốn vị tướng giỏi ở thế hệ đó, cũng là người duy nhất được phong vương. Đến tận bậy giờ, Lục Bình Yên bị bệnh ở ẩn, Thích Thì Vũ lui xuống, Phùng Nhất Thánh và Tiêu Phương Húc người trước người sau đều chết trận, thiên hạ trong những năm đầu Vĩnh Nghi toàn bộ bốn tướng đều ngã xuống. Vội vã đã ba mươi năm, nhóm thiếu niên sói hăng hái ấy đều đã trở về với sông với núi.

Sau khi hạ táng Tiêu Phương Húc Tiêu Trì Dã vẫn rất bình tĩnh, tiếng rống gầm và tiếng khóc nức nở của hắn dường như đều đã chôn trong trận tuyết kia, trong lúc đoạt lại cha về sau biến mất không thấy, hắn ăn cơm thay thuốc như thường, nhưng mà ban đêm Thẩm Trạch Xuyên không nghe được tiếng thở của Tiêu Trì Dã.

Hắn dường như rơi vào giấc ngủ sâu, chậm chạp mà đón mỗi ngày.

" Bây giờ ta sẽ trần thuật lại cho các vị về cái đêm tuyết chiến phục kích." Tương Thánh mang theo băng gạt, đứng ở trung đường, nói với các chủ tướng, " Ngày 8 tháng 12, Vương gia ở Sa Nhất doanh xác định chiến phục kích, sau đó tự mình dẫn nhất doanh đội ba lên trên bắc. Từ ta vòng đến tiếp ứng, định ở mặt đông của đồ đạt long kỳ chặn đường của Cám Sâm. Ngày đó gió tuyết quá lớn, đến tận giờ dậu chúng tôi mới đợi được đội quân tinh nhuệ của Cám Sâm. Hai bên giao chiến, chúng tôi ra sức đánh phủ đầu đội quân tinh nhuệ cúa Cám Sâm, trong lúc đánh nhau đã tổn thương đến một nửa."

" Kiểm kê tàn binh Biên Sa, chúng tôi phát hiện Cám Sâm không có ở trong đó. Lúc ấy đã là giờ hợi, chúng tôi ở trong đồng tuyết vạch ra kế hoạch tìm kiến phân tuyến phía tây, vì vậy ta cùng với binh của Vương gia chia làm hai đường, tiếp theo đó ta ở mặt đông của đồ đạt long kỳ gặp Biên Sa kỵ binh, binh lực còn lại liền bị tiêu hao. Lúc này ta đã cảm thấy kỳ quái, vì vậy tự ý thay đổi lộ tuyết tiếp tục đi về phía tây, quay lại cùng Vương gia tụ họp."

" Vương gia cũng bị hao tổn binh lực giống như vậy, Biên Sa kỵ binh không ngừng đánh du kích nhỏ, chúng ta không thể xâm nhập, quyết định quay về doanh. Trên đường tới Thường Trú doanh có qua trạm dịch bỏ hoang, ở đó gặp bọ cạp giả trang thành Ly Bắc thiết kỵ."

" Trên thắt lưng của mỗi người bọn chúng đều mang theo lệnh bài của thiết kỵ, không chỉ nói giọng Đại Chu, còn mang theo khẩu âm Ly Bắc, có thể đối đáp trông chảy. Những kẻ này tự nói là chịu sự quản lý của tam đại doanh liêu dương Triều Huy, dưới sự quấy rối của cáp sam bị thương nghiêm trọng, bị lạc trong gió tuyết, bị ép phải dừng lại trong trạm dịch."

" Bao nhiêu người?" Triều Huy chống đầu gối, sắc mặt nghiêm trọng hỏi han.

" Sáu mươi người," Tương Thánh đặt quyển sổ trên tay mình lên bàn, nhìn về phía Tiêu Trì Dã ngồi ở phía cuối, trầm mặc chốc lát, " Chúng tôi dựa vào lệnh bài trên thắt lưng mà Nhị công tử mang về sắp sếp thành danh sách, ngươi có thể xem qua một chút."

Triều Huy nhanh chóng xem toàn bộ danh sách, nói: "Đây đều là những huynh đệ đã tử trận."

Quách Vi Lễ mấy ngày nay khóc rất nhiều, giọng khàn khàn, hắn nói: " Ta thao tổ tông nhà chính nó, lệnh bài và áo giáp cũng đều nhặt về! chuyện này phải mau chóng thông báo cho các đại doanh, từ nay về sau tự mình quét dọn chiến trường."

" Không có tác dụng."

Quách Vi Lễ lập tức phản bác: " Tại sao không...." Hắn thấy Tiêu Trì Dã, dần dần dừng lại.

Tiêu Trì Dã mang Tiêu Phương Húc trở về, điểu này khiến cho Quách Vi Lễ không thể giống như trước kia không lựa lời được. Sắc mặt hắn thay đổi mấy lần, vẫn không thể kìm chế được, nói: " .... Dù sao thì cũng phải đáp trả, không thể cho bọn chúng thê cơ hội nữa."

" Biên Sa hiện giờ ngay cả búa sắt cũng đều có thể trang bị, lệnh bài giả cũng có thể làm ra," Tả thiên thu hiểu được ý của Tiêu Trì Dã, " Chỗ khó nhất là làm thế nào để phân biệt bọ cạp."

Tiêu Ký Minh khoác áo lông cừu, trầm tư một lát: " Thu hồi lệnh bài, chúng ta không sử dụng nữa. Ngươi tiếp tục nói đi."

Tương Thánh tiếp tục nói: " Chúng ta bị bọ cạp lừa, gỡ đao xuống, tiếp đó liền xảy ra biến cố." hắn nói đến đây, lộ ra nửa mặt, " Cái loại búa sắt này tạo ra để đặc biệt dùng đối phó với thiết kỵ, đột nhiên đập vào trên mũ giáp, nhẹ thì hoa mắt ù tai làm cho bất tỉnh nhân sự, nặng thì miệng mũi chảy máu chết ngay tại chỗ, binh của chúng ta vốn dĩ không phản ứng kịp, ta bị đập đến bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, chuyện sau này cái gì cũng không biết."

Lần này tất cả mọi người đều không nói gì, bọn họ đều đã biết về bọ cạp qua bức thư riêng gửi từ Trung Bắc đến, nhưng ai cũng không ngờ được rằng, uy lực của bọ cạp lại mạnh như vậy.

Cốt Tân hành lễ với mọi người, tiếp nhận vị trí của Tương Thánh. Hắn nói: " Ta đã kiểm tra chiến trường, suy đoán như sau. Cám Sâm vay bắt Vương gia không thành công, vì thế thay đổi chiến lược, ơ trong đồng tuyết cùng với quân tinh nhuệ xuất quỷ nhập thần trước sau vây đánh, đem Vương gia vây trong đại tuyết, toàn quân đội ba bởi vậy mà bị tiêu diệt."

"Cút con mẹ nó đi, ta cóc tin, Vương gia đánh dã chiến là thiên hạ vô song." Quách Vi Lễ đứng lên, nóng nảy chần chừ tại chỗ, cuối cùng suy nghĩ nói, " Cám Sâm thì tính làm mẹ gì! Lúc Vương gia là ông vua chiến trường phương bắc mồm nó còn mút sữa. Chúng ta và Biên Sa đã gần 20 năm đánh dã chiến, thiết kỵ mà Vương gia suất lĩnh sẽ không thể thua được."

Quách Vi Lễ là Tiêu Ký Minh đề bạt lên, vì hắn đã gia nhập đợi quân của Tiêu Phương Húc, nên hắn không thể tiếp nhận được. Lúc hắn ở Thường Trú doanh cùng hồ hòa lỗ đánh dã chiến đều là học từ Tiêu Ký Minh, tuy rằng Tiêu Phương Húc không dạy qua hắn, nhưng tác phong rõ ràng là lén học qura Tiêu Phương Húc.

Tranh luận trong nội đường ngày càng lớn, dần dần ầm ĩ cả lên.

Bọn họ giờ phút này giống như đã đến đoạn gần sụp đổ, mội người đều mang thần kinh căng chặt, nỗ lực để duy trì ổn định Ly Bắc thiết kỵ hiện nay, nhưng cái bầu không khí tan vỡ này vẫn tràn ngập.

Ly Bắc Vương đã chết.

Câu nói này giống như là một loại ác mộng ở trong lòng mọi người, bọn họ đối mặt với Cám Sâm vô pháp bất lực, giống như đến thẳng đến giờ phút này, bọn họ mới ngộ ra rằng Ly Bắc thiết kỵ đã bị A Mộc ném ra khoảng cách rất ra rồi.

Tiêu Trì Dã thấy rất ồn, nhưng mà ngoại trừ câu nói ' không có tác dụng' thì không nói thêm câu nào khác nữa. Hắn ngồi ở đây, đầu đau đến muốn nứt ra. Vết thương ở bả vai, cánh tay chen lẫn trong tâm thức, hắn nghe thấy Cám Sâm, Cám Sâm, khắp nơi đều nghe thấy tên này.

Hai chứ này như hình với bóng.

Buổi tối Thẩm Trạch Xuyên ngủ không ngon, y phải luôn tỉnh lại để xác nhận Tiêu Trì Dã vẫn còn ở đây, nhưng mà tối nay khi y tỉnh lại Tiêu Trì Dã không có ở trong phòng. Thẩm Trạch Xuyên ngồi dậy, vội vàng đi ra ngoài cửa, phát hiện Tiêu Trì Dã chỉ mặc chiếc áo mỏng đứng trong viện.

Ngoài trời tuyết lại đang rơi.

Hai vai Tiêu Trì Dã bị bao trùm bởi tầng tuyết mỏng, hắn nghe thấy tiếng động liền quay đầu, nhìn Thẩm Trạch Xuyên mơ hồ cười cười, đó là vẻ mặt của sự trấn an.

Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn.

Tiêu Trì Dã trong ánh nhìn chăm chú ấy, dần dần hai mắt đổ ửng cay xè, Thẩm Trạch Xuyên thấy nước mắt Tiêu Trì Dã nhẹ nhàng rơi xuống, y cái gì cũng hiểu, đến tận hôm nay Tiêu Trì Dã còn đang mắc kẹt trong đêm tuyết dữ dội ấy, sói con một mình chạy hơn mười dặm vốn dĩ còn chưa trở về.

Thẩm Trạch Xuyên đẩy cửa ra, ngay cả giày cũng không đi.

Tiêu Trì Dã đã bắt đầu nức nở, hắn thấy thẩm trạch đến gần, giống như cuối cùng cũng giải thoát được sự kiềm chế, nước mắt rơi đầy mặt gọi: " Lan Chu...."

Thẩm Trạch Xuyên dùng sức ôm lấy Tiêu Trì Dã, nhón chân che lấy cái gáy của Tiêu Trì Dã, giống như một lá chắn, đem Tiêu Trì Dã chồng chất vết thương bảo vệ ở trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top