Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 190: Đàm khuya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủ Bị Quân Biên Quận tạm nghỉ ở Sa Nhất doanh, bọn họ vây quanh lửa trại, dưới vải che gió tuyết , bắt đầu ăn như hổi đói. Khi Thích Trúc Âm bỏ Tru Cưu xuống, chú ý tới cây thương của họ so với trước kia không giống nhau, sau khi ngồi xuống đưa chén trà nóng cho Lục Quảng Bạch.

Lục Quảng Bạch bưng trà nóng, trầm mặc một lúc lâu sau, nói: " Vương gia...."

Thích Trúc Âm uống trà, "Umh" một tiếng.

Lục Quảng Bạch nói: " Ký Minh và Sách An có khỏe không?"

" Không khỏe." Thích Trúc Âm dùng thủy chùy nhanh nhẹn cắt thịt nướng, đưa vào miệng, " Ký Minh ngã ngựa không thể cưỡi được nữa, hiện giờ chỉ có thể ở đại cảnh trù tính cục diện chiến trường, đối mặt với Cáp Sâm mười phần bất lợi. Sách An khi truy đuổi mang Vương gia về đã gặp phải thiệt hại nghiêm trọng, bị thương không nhẹ. Hiện tại chiến trường phương bắc thiếu thống soái, Ly Bắc nguy hiểm một sớm một chiều."

" Ta phải cùng Đại soái quay về đại cảnh," Lục Quảng Bạch nhìn Thích Trúc Âm, " ta ở Đại Mạc phát hiện nhược điểm của Biên Sa kỵ binh, có rất nhiều chuyện cần phải có mặt Đại soái và Ký Minh mới có thể trao đổi được."

"Ai biết ngươi có phải mật thám hay không," Thích Trúc Âm lau ngón tay, " Nơi này là Ly Bắc, không phải Khải Đông."

" Ta đem binh mã giao cho triều huy, ở lại Nhất doanh làm Thủ Bị Quân," Lục Quảng Bạch đem cây thương nhẹ của mình đạt bên chân, " Ta có thể bỏ vũ khí tháo giáp xuống, do Đại soái áp giải đến đại cảnh."

Thích Trúc Âm nhét chủy thủ trở về, ánh mắt dừng trên ánh lửa đang cháy bập bùng kia, nói: " Sáng mai ta sẽ lên đường, ngươi đi theo đi."

Rạng sáng ngày hôm sau, Thích Trúc Âm mang theo Lục Quảng Bạch lên đường trở về. Khi bọn họ trở về đại cảnh đã là đêm khuya hai ngày sau, tiêu kí minh không kinh động người khác, đứng ở trước bậc thềm nghênh đón.

Khi Lục Quảng Bạch xuống ngựa tuyết đang lâm thâm rơi, hắn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ nhìn Tiêu Ký Minh. Thích Trúc Âm trước tiên đem ngựa giao cho Thích Vỹ, khi bước lên bậc thang vỗ vai hắn, ý bảo hắn đi thôi. Bọn họ đứng ở phía trước, không tiếng động thúc giục hắn.

Thiết Mã Băng Hà Tiêu Ký Minh, Phong Dẫn Liệt Dã Thích Trúc Âm, Phong Hỏa Xuy Sa Lục Quảng Bạch.

Khi bọn họ còn trẻ đuổi theo nhau, đều xấu hổi khi nhắc đến chí hướng của mình, chi dù thời gian đã trôi qua bao lâu đi nữa, bọn họ đều muốn được che chở dưới ánh sáng của các bậc cha chú. Nhưng mà sóng triều cuồn cuộn này đánh đổ bức tường chắn gió che mưa, cuối cùng khiến bọn họ gặp nhau trong đại tuyết.

Lục Quảng Bạch đón ánh nhìn chăm chú của bọn họ, rồi bước lên bậc thềm.

Lục Quảng Bạch trước tiên quỳ lạy Tiêu Phương Húc, rồi theo chân bọn họ vào đình viện. Noãn các ở vị trí hẻo lánh, bên trong có địa long, đang đốt nóng. Thích Trúc Âm sau khi vào liền cởi áo khoác, ngồi xuống. Cửa bên cạnh mở ra, đối diện là một cái hồ nước nhỏ, ở giữa những viên đá nham vụn vặt bị tuyết trắng bao phủ. Dọc giấy dán cửa có mấy cành mai trắng như tuyết, nghiêng trong bóng đêm trống trải, trở thành điểm nổi bật duy nhất trong sự tĩnh mịch đấy.

Lục Quảng Bạch lặng yên một lát,nói: " Nửa năm trước ta rời khỏi Biên Quận, hướng đông đi Đại Mạc, muốn diệt trừ bộ Thanh Thử, chiếm giữ đồng cỏ của bọn họ, cùng với Biên Quận trông coi, nhưng thất bại, vì vậy buộc phải thâm nhập sâu hơn. Khi đến tháng năm, ta tới phía đông của Cách Đạt Lặc, ở nơi đó thấy kho lúa của A Mộc."

"Tuyến cung ứng cho A Mộc quả nhiên là ở Trung Bắc," Thích Trúc Âm chống chiếc đũa, không yên lòng mà ăn vài miếng, " Muốn cung ứng chiến trường nam bắc, kho lúa ở giữa là thích hợp nhất."

" Nơi đó còn có ruộng đất của A Mộc," Lục Quảng Bạch cầm chén trà, nhìn về phía hai người bọn họ, " Hắn ở nơi này khai khẩn đất hoang, trong lúc để bộ Liệu Ưng phả ưng thì cũng cày cấy ruộng đất giống như chúng ta. Bộ Thanh Thử ở phía nam chính là cái bẫy để mê hoặc Khải Đông, A Mộc tách phía đông của Cách Đạt Lặc thành một khu vực không người quấy rầy, ở đó làm thử nghiệm mới. Hắn bắt chước chúng ta lập kho quân đội, đang xây dựng những thành trì mới."

Tiêu Ký Minh và Thích Trúc Âm đều cả kinh.

" Chúng ta phải thống nhất chiến tuyến nam bắc," Lục Quảng Bạch thong thả nói, " thậm chí phải đừng nội chiến với Khuých Đô, A Mộc đã trở thành quái vật lớn, hắn muốn trở thành đại quân của hai bờ sông trà thạch."

" Chuyến này ta lên bắc, có ba viêc phải làm," Thích Trúc Âm gác đũa xuống, ngừng một chút, tiếp tục nói, " một là xem bọ cạp rốt cuộc là thành thánh phương nào, hai là xem Ly Bắc thiết kỵ còn cứu được hay không, ba là thuyết phục Ký Minh vứt bỏ giằng co bây giờ, cùng Khuých Đô bắt tay làm hòa."

" Không có khả năng," Tiêu Ký Minh phản bác với giọng ôn hòa, " Ly Bắc hiện giờ đã tự cung ứng cho mình, phía nam chúng ta đã trở thành đồng minh với Trung Bắc, cùng Khuých Đô bắt tay làm hòa có nghĩa là phải giao lại ưu thế hiện có."

" Nếu Ly Bắc không chịu vứt bỏ sự thù địch, như vậy thì Khuých Đô sẽ không cấp trợ giúp bất cứ thứ gì." Thích Trúc Âm nói, " ngươi cũng biết, Thái hậu là người bảo thủ."

" Ta tuyệt đối sẽ không," Tiêu Ký Minh nhìn chăm chăm Thích Trúc Âm, chắc như đinh đóng cột nói: " Phải đem đệ đệ ta giao cho họn chúng, còn có vợ ta, con ta, không ai có thể cướp bọn họ từ tay ta được. Ly Bắc không cần viện trợ của Khuých Đô, trước tiên bảo Thái hậu kêu tám đại doanh bảo toàn tính mạng cho bà ta trước đi."

Tiêu Ký Minh rất ít khi không lưu tình như vậy, bên ngoài hắn quá mức nho nhã vì vậy thường xuyên làm cho người ta quên mất chiến doanh Ly Bắc là do hắn thành lập. Nửa năm trước, hắn cũng là thống soái của chiến trường Ly Bắc.

Lục Quảng Bạch lo lắng bọ họ sẽ tranh chấp, vì vậy trấn an nói: " Chúng ta có thể lại..."

"Bàn lại cũng không được," Thích Trúc Âm hơi ngửa mặt, nhìn Tiêu Ký Minh, " Ta biết Ký Minh sẽ không đồng ý."

Lục Quảng Bạch thở dài, không biết phải làm sao nói: "Đại soái..."

" Ta chỉ muốn nhắc nhở các người điểm này, ở trên mặt trận thống nhất trước kia, chúng ta sớm đã không cùng là một phe. Nếu hai quân liên minh, rốt cuộc nghe ai? Ngón tay của Thích Trúc Âm lắc lắc trước mình và Tiêu Ký Minh, " Ly Bắc còn muốn đề phòng lời chào hỏi đến từ Khuých Đô, nếu như, ta nói nếu như," Thích Trúc Âm tàn nhẫn nói, " Ly Bắc thiết kỵ lại mất đi thống soái, nhưng vậy ai sẽ là người gánh vác chiến trường Ly Bắc?"

Thích Trúc Âm đã sớm nhắc nhỏ Ly Bắc, đem tín ngưỡng của toàn quân buộc vào một người sẽ nguy hiểm ra sao. Tường sắt cứng ngắc của Ly Bắc, chiến doanh nhốt các chủ tướng. triều huy lên bắc phải mang theo tam doanh liễu dương của hắn, quách vi lễ xuống nam phải mang theo trường trú doanh của mình, đối tuyến đồng nghĩa vói việc phí thời gian tốn công sức. Nếu chủ tướng chết trận, khả năng đánh phản kích chẳng khác nào không có.

Trên thực tế trước kia Đại Chu thành lập biên phòng, tất cả các quân doanh đều có vấn đề này. Chiu hạn chế về mặt địa lý, quy định chiêu mộ ở các nơi cũng không giống nhau, tình hình quân doanh sẽ khác nhau. Chủ tướng là trái tim của binh lính, binh lính chính là tứ tri của chủ tướng, hai bên muốn ăn ý với nhau, cọ sát với nhau cần phải mất rất nhiều năm hoặc thậm chí la mười năm, bởi vậy việc thay đổi tướng trong lúc tham gia chiến đấu đều là tối kỵ.

Khải Đông ý thức được vấn đề này đầu tiên, bọn họ không giống Ly Bắc, cần phải đối mặt với đồng không trống trải và đầm lầy phức tạp, bọn họ có song tuyến thiên phi khuyết và tỏa thiên quan bảo hộ, chỉ cần bảo vệ lỗ hổng duy nhất là Biên Quận có thể bình không lo lắng gì nữa. Vì vậy Thích Thì Vũ trong năm Vĩnh Nghi đã quy định tiêu chuẩn chiêu mộ của toàn bộ Khải Đông, binh của bọn họ không cần chủ tướng riêng, tất cả đều quen thuộc chính là chiến trường. Đến Thích Trúc Âm, cô ở Thương Quận thành lập nên tướng quân trướng, dưới trướng có hơn mười vị chủ tướng đều là tay chỉ chỗ nào liền đi chỗ đó, đổi tuyến tương đối đễ dàng, cho dù có người không may bị thiệt hại, cũng không có cánh nào làm ảnh hưởng đến cục diện chiến đấu.

Nhưng có được tất phải có mất, tướng lĩnh của Khải Đông không có cái tính riêng biệt như của Ly Bắc, việc lựa chọn tiêu chuẩn một màu quyết định tương lai vài năm sau, bọn họ rất khó xuất hiện tướng linh có phong thái riêng biệt.

Tiêu Ký Minh nói: " Giữa chiến trường nam bắc còn có Trung Bắc, chúng ta không thể kết hợp với nhau, cũng không cần để cho ai trong đó điều lệnh. Hướng đông bắc của Khuých Đô hiện giờ đã bị chặn bởi Hòe Tỳ Trà, lời hỏi thăm kia, trước tiên bọn họ phài bàn với Thẩm Trạch Xuyên. Về phần thống soái, trúc âm, ta đã sớm mất đi tư cách làm Ly Bắc thống soái rồi."

Ngón tay thon dài của Tiêu Ký Minh đỡ ấm trà, động tác nhanh nhẹn mà pha trà, tại nơi nhiệt khí giày đặc, vẻ mặt cũng không có vẻ gì là hối hận.

" Khi Cáp Sâm lấy đi đầu của cha ta hắn đã nói với A Dã, nó là ăn miếng trả miếng," Tiêu Ký Minh dừng tay, thần sắc lạnh lùng, hắn nhìn về phía Thích Trúc Âm, " Ta biết ngươi cảm thấy cách thức quản chế của Ly Bắc quá mức tập trung, nhưng ta hiện giờ vẫn tiếp phục phải theo cách thức cũ, chúng ta vẫn sẽ lựa chọn dùng biện pháp trực tiếp nhất để đánh trả, chính là ăn miếng trả miếng. Tín ngưỡng của chúng ta không ở trên người cha ta, nếu Cáp Sâm thật sự nghĩ như thế, vậy hắn mười phần đã sai, tín ngưỡng của chúng ta ở dưới chân chúng ta, Cáp Sâm đánh bại cha ta, nhưng hắn đánh không bại Ly Bắc. Ba mươi năm trước cha ta nhờ vào sức mạnh mà dũng cảm tiến lên giành được vùng đất dưới chân này, Ly Bắc dựa vào sức mạnh này đi đến tận hôm nay, chúng ta tuyệt đối sẽ không nhận thua như vậy. Sói con mới trẻ tuổi mà lại cường tráng, tràn ngập sự hiếu thắng, nó có thể đứng ở phía trước thay thế hình bóng của cha ta, thời điểm khi chúng ta bắt đầu đánh trả, nó có thể nhanh chóng tập hợp lòng người đã bị đánh vỡ. Người đó không phải là ta, ta tiếp nhận trong trách mài giũa, ta phải làm nó bộc lộ tài năng của mình."

Thích Trúc Âm tiếp tục nói: " Nhưng mà ta được biết, hắn còn không thực sự được tiếp xúc qua các đại chiến doanh. Chủ tướng của Ly Bắc các ngươi không phải là thằng nhóc biết nghe lời của Khải Đông, hắn căn bản không có khả năng chinh phục Ly Bắc."

" Nhưng nó quen thuộc toàn bộ Ly Bắc," Tiêu Ký Minh nói, " Nó đã chạy quen thuộc các con đường nơi đây trong nửa năm qua, biết cách đưa đồ quân nhu làm sao nhanh nhất, biết viện binh đường nào là thuận lời nhất, còn biết tình hình tiêu hao của các chiến doanh ở giao chiến địa, đây chính là quà mà cha ta cho nó. Thích Trúc Âm, nó chỉ thiếu một chút thời gian thôi."

" Cho nên mới đến lượt....ta" , Lục Quảng Bạch thích hợp mà tiếp câu nói, "Làm sao để thống nhất mặt trận là chuyện của các ngươi, chuyện tiếp theo, làm sao để đối phó với Cáp Sâm, kéo dài thời gian còn lại của Ly Bắc là một chuyện khác mà ta muốn nói."

" Ngươi cải biên trường thương của Thủ Bị Quân Biên Quận." Thích Trúc Âm nhớ tới cây thương kia.

" Chính xác, sau khi thua bộ Thanh Thử lại tiếp tục gặp các bộ tộc khác," Lục Quảng Bạch chống đầu, tạm dừng trong chốc lát, sắc mặt trầm trọng mà nói, " Ta đều bị thua."

" Hả", Thích Trúc Âm cố gắng suy nghĩ để an ủi, "Điều đó thực sự không dễ dàng gì."

" Ta còn đánh giặc trong khi bụng đói, vì ăn cơm, chỉ có thể len lỏi trong bọn họ. Chúng ta không ngừng giao đấu, trong lúc đó ta đã phát hiện ra nhược điểm của kỵ binh." Lục Quảng Bạch nói xong xoay người lại, đem trường thương cầm đến trên gối, cởi bỏ mảnh vải, lộ ra cây thương ở bên trong.

" Ngươi tăng mũi thương lên rồi," Tiêu Ký Minh dùng ngón tay đo gang một, " .... Cũng dài quá rồi."

" Còn thêm một cái móc nữa," Thích Trúc Âm tỉ mỉ nhìn nhận, " Làm thế nào để buộc lên vậy?"

Lục Quảng Bạch chụp lấy tay của họ, yêu quý vuốt ve thương, nói: " Ta là bộ binh, trước khi ở Biên Quận cùng giao chiến với Biên Sa kỵ binh, dựa vào địa hình để mai phục, nhưng rồi đến Đại Mạc, ngoại trừ đồi cát thì vẫn là đồi cát, ưu thế trước kia đã không còn nữa, ta bị ép phải cùng giao chiến trực tiếp với kỵ binh. Lúc đầu là để giữ thời gian chạy chốn, t phải nghĩ cách để tạo khoảng cách với kỵ binh, vì vậy cây thương phải dài hơn. Kết quả cán thương quá dài, vung lên rất khó duy trì được phương hướng, khi nghênh đón những cú đánh của kỵ binh chưa kịp quay đầu lại thì đã bị ngã trở mình trên mặt đất."

Lục Quảng Bạch phát hiện ra kỵ binh lúc đó đang đi vòng, bọn họ không có biện pháp tấn công trước mặt, phải tránh đầu thương.

" Ta liền sửa cán thương về lại như ban đầu, nhưng gia tăng chiều dài mũi thương," Lục Quảng Bạch nhìn hai người họ, lộ ra nụ cười, " chỉ cần xác định trận hình tốt, để mũi thương tứ phía hướng ra ngoài, chính là chuyển động kiểu "đâm xe". Khi bọn chúng cấp tốc tấn công thì sẽ bị binh của ta trực tiếp xuyên xuống ngựa, mũi thương quá dài khiến cho bọn chúng không thể từ chỗ khác cướp giật, một khi bi đâm trúng, rất khó có thể sống."

Lục Quảng Bạch tiếp tục nói: " Nhưng mà kỵ binh phản ứng quá nhanh, bọn chúng không hề tấn công lần lượt, mà là vây chặt ta. Ta phát hiện kiểu này giống như câu cá, tiếp đó đem lăng thứ cướp được từ bọn chúng cột vào một bên đầu thương khác bằng dây thừng, khi hai bên tiếp xúc, mặc dù đâm không trúng người, cũng có thể dựa vào móc câu đem kỵ binh kéo xuống ngựa. Có điều dây thường dễ dàng bị hỏng, cho nên ta muốn đến vay tiền của các ngươi, để nâng cấp móc câu trên cây thương."

" Ta không có tiền," Thích Trúc Âm nói đến đây liền nổi giận, " Sau mông một Đại soái kiêu ngạo như ta lại đặt một khoảng nợ, ta đêm toàn bộ tiền phấn son của các bà dì bù vào, hiện tại ai còn muốn nói chuyện tiền nong với ta không."

Lục Quảng Bạch nhìn về phía Tiêu Ký Minh.

Tiêu Ký Minh nói: " Ly Bắc chúng ta... hiện nay Thẩm Trạch Xuyên đang ở trong nhà, ngươi có muốn cùng y nói chuyện không?"

Lục Quảng Bạch bọc lại cây thương, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: " Sao y lại ở đây, trước khi không phải không cùng một đường với chúng ta sao?"

" Thiên hạ đại loạn rồi," Thích Trúc Âm nói, " Hiện giờ Thẩm Trạch Xuyên là hổ Trung Bắc, phía bắc thì cùng Ly Bắc khăng khít như môi với răng, ở phía nam thì nắm chiến thuyền của hà châu nhan thị, phía đông bắc của Khuých Đô hình thành bức tường, dùng hai chữ để hình dung."

Lục Quảng Bạch hỏi: " Hai chữ gì?"

Tiêu Ký Minh dè dặt nói: " Có tiền."

" Nam và bắc cánh nhau bởi Trung Bắc, hiện tại muốn nói gì đều phải qua Thẩm Trạch Xuyên, " Thích Trúc Âm nói, " Hơn nữa cái gọi là thống nhất nam bắc, cung cần phải dùng lực của Trung Bắc trong đó, hiện tại là thời cơ tốt để cắt đứt tuyến cung ứng kia của A Mộc."

"Đêm nay khi đàm chuyện," Tiêu Ký Minh uống trà, " Y sẽ mang phụ tá theo."

" Ta chỉ có một thắc mắc," Thích Trúc Âm bưng chén trà, "Ly Bắc các ngươi dựa vào cái gì để thuyết phục y?"

Câu hỏi này hỏi Tiêu Ký Minh, thế tử trầm mặc giây lát, nói: " .... mặt đi."

Ba người yên lặng một lát.

" Trở lại chuyện chính, những thương này có thể đối phó với kỵ binh, nhưng không thích hợp với ky bắc thiết kỵ." Thích Trúc Âm trở lại đề tài, " Lần này ta ở Nhất doanh phát hiện bọ cạp không có mạnh như trong dự đoán, búa sắt chỉ hữu dụng đối với Ly Bắc thiết kỵ, thả vào chiến trường phía nam chính là gánh nặng, đối với Thủ Bị Quân chúng ta là vô dụng, cho nên tạm thời ta cho rằng, A Mộc sẽ không đưa đội quân bọ cạp này rút khỏi chiến trường phương bắc. Nhưng mà nếu chúng vẫn còn ở đây, thiết kỵ cũng chỉ co đầu rụt cổ đánh chiến phòng ngự trong doanh địa mà thôi, không có cách nào đáng dã chiến được."

"Trước khi tìm được biện pháp đối phó với búa sắt," Tiêu Ký Minh nói, " Chiến phòng ngự có thể giúp chúng ta giữa được thời gian."

" Cáp Sâm biết các ngươi muốn làm gì," Thích Trúc Âm nhớ lại chi tiết Nhất doanh chiến phòng ngự, " Hắn cấp cho kỵ binh khiên sắt , hơn nữa trang bị khí giới công thành của Đại Chu. Có lẽ bây giờ hắn chỉ là cọ sát, nhưng rất nhanh thôi hắn ở trong thực chiến sẽ tìm ra được phương hướng của mình. Nhiều nhất là nửa năm, Cáp Sâm có thể thành thạo mà sử dụng bọn chúng, đến lúc đó chiến phòng ngự cũng không bảo vệ được Ly Bắc."

" Cho nên ta cần viện trợ của Thủ Bị Quân Khải Đông," Tiêu Ký Minh tay sẵn ấm trà, " Ta đoán tình trạng ruộng đất của A Mộc ở phía đông Cách Đạt Lặc còn chưa thể cung ứng cho bốn bộ, hắn vẫn còn đang dựa vào lương thực của Đại Chu, Thẩm Trạch Xuyên ở Trung Bắc sẽ cắt đứt cái tuyến cung ứng kia của hắn, Thủ Bị Quân Khải Đông chỉ cần đi ra Biên Quận, tấn công bộ Thanh Thử, có thể ở phía nam gia tăng áp lực cho A Mộc."

Thích Trúc Âm đau đầu đứng lên, cô xuất Đông binh phải qua sự phê quyệt của bộ binh Khuých Đô, chuyện này không giống với việc không giao Lục Bình Yên ra, nếu Khuých Đô bởi vậy mà chặt đứt đường quân lương của cô, cô chỉ có thể tự mình nghĩ cách. Nhưng cô không nhắc đến nó, chỉ gật đầu, ý nói mình đã nghe rồi.

Ngày tiếp theo Tiêu Trì Dã ở trong sân đón được Mãnh.

Mãnh lưu lại ở giao chiến địa mấy ngày, cả thân đều là tuyết li ti, móng vuốt bẩn đế mức không rõ được hình dáng. Tiêu Trì Dã đỡ nó, đem nó đi rửa sạch lông và vóng vuốt. Cốt Tân tiến vào nhẹ nhàng bẩm báo mấy câu, Tiêu Trì Dã quay đầu lại, trong trời tuyết rơi lâm thâm thấy Lục Quảng Bạch.

Lục Quảng Bạch mới bái lạy Lục Bình Yên, sau khi vào cũng chưa về phòng, mà ngồi ở dưới mái hiên, nhìn thấy Tiêu Trì Dã đến gần, không nén được xúc động nói: "Cái tên tiểu tử này.... nửa năm có phải lại cao thêm rồi hay không."

" Đệ đã đến tuổi này rồi." Tiêu Trì Dã thả Mãnh đi, ngồi bên cạnh, cởi tý phược ra, " Sẽ không cao nữa đâu."

Lục Quảng Bạch dầm tuyết, nhìn hắn, nói: "Đệ còn có thể trở nên cường đại hơn nữa."

Tiêu Trì Dã vuốt tý phược, không nói gì.

" Ta kể cho đệ nghe vài chuyện nhé, Sách An?" Lục Quảng Bạch gọi tên tự của Tiêu Trì Dã, không hề gọi hắn là A Dã, điều này có nghĩa Tiêu Trì Dã không hề là sói con, hắn có thể cùng Lục Quảng Bạch địa vị ngang nhau, không chỉ là đệ đệ.

Lục Quảng Bạch nhìn về phía đình viện, nói: "Đệ đã biết chuyện trước đây của đại ca đệ, nhưng đệ có chắc chắn không biết quá khứ trước đây của Đại soái. Lúc chúng ta còn trẻ ở Khải Đông, Thích gia không có con trai trưởng, Thích Thì Vũ quyết định tìm một người có thể sinh con trai cho mình, nhưng ông ta chọn đến chọn đi không tìm được người thích hợp. Vào lúc ấy, Đại soái nói mình muốn làm tướng quân, Thích Thì Vũ coi như đó là nói đùa, ta cũng xem như là nói đùa. Lòng ta nghĩ nào có nữ nhân nào làm được tướng quân, cô ấy chỉ có thể lấy kim thêu thùa may vá. Nhưng mà cô ấy vẫn cứ kiên trì đến mức, Thích Thì Vũ liền đưa cô nhét vào Thủ Bị Quân Thương Quận, không đặt cô vào trong mắt mình."

Thích Trúc Âm một lòng nhiệt huyết mà đi vào, nhưng cô sớm thấy nó vô dụng. Cô ở trong đó bị xa lánh, nơi đó không ai muốn tiếp nhận cô, càng không ai nguyện ý nghe cô điều lệnh. Bọn họ đối với cô rất khách sáo, đó chính là vì Thích Thì Vũ.

"Vì vậy cô cố ý đến Biên Quận," Lục Quảng Bạch tiếp theo nói, " Thích Thì Vũ phó thác cô cho cha ta, nhưng cô rất không lời. Lúc ấy nhà ta còn có huynh đệ, ta vốn không muốn làm tướng quân. Sau khi cô ấy đến đây, ta nghĩ mình không hề ở dưới cùng nữa, ai biết rằng cô lại mạnh mẽ đến vậy, bỏ lại chúng ta ở phía sau."

Thích Trúc Âm lấy sự kiên nhẫn thêu hoa để đối đãi với chính mình, cô nghe quen tiếng cười nhạo, thậm chí biết rõ họ ở sau lưng nói cô ra sao. Vậy mà cô không hề tức giận, vẫn kiên trì ở lại Biên Quận.

Lục Quảng Bạch phẩy bông tuyết trên đầu gối, nói: " Thích Thì Vũ dường như không quan tâm cô nữa, cô bị ném ở Biên Quận. Thời điểm chúng ta ở trong cát vàng, có rất nhiều kẻ muốn chiếm tiện nghi của cô. Cô bị những kẻ đó túm chặt mắt cá chân, bọn chúng muốn cô cút về nhà, nhưng cô chỉ nói không. Cô dựa vào tay chân thậm trí là răng nanh để ra khỏi cát vàng, ngã đến mặt mũi bầm dập, khí thế ấy quả thật là muốn ăn thịt người."

Thế nhưng khi Thích Trúc Âm đứng trên gồ cát, cô lại nghẹn ngào khóc lớn, cô gần như sụp đổ mà hô lên các ngươi là đồ cứt chó! Cô kéo áo Lục Quảng Bạch, thống khổ mà hỏi: " Tại sao ta không được?"

Lục Quảng Bạch nghĩ lại vẫn thấy sợ mà nói: " Lúc đó dọa chết ta."

Tiêu Trì Dã hỏi: " Sau đó thì sao, Thích Thì Vũ có mang cô trở về không?"

" Sau đó cô ấy lau sạch nước mắt nước mũi, cầm đao của mình quay về doanh địa." Lục Quảng Bạch nói đến đây cùng Tiêu Trì Dã cười rộ lên, nhưng sau đó hắn lại thở dài, " Sau này cô lập đươc công nhỏ, dựa theo quy củ phải thăng tiểu kỳ. Cha ta đồng ý, nhưng không ai nguyện ý để cô ấy quản cả. Cô ấy ở nơi ấy ngồi từ hừng đông đến khi trời đen kịt, cuối cùng hỏi một sĩ binh vì sao không chịu theo cô, đối phương nói ' bởi vì cô không nhấc nổi Quỷ Đầu Đao."

Thủ Bị Quân Biên Quận không cần Quỷ Đầu Đao, loại đao này vừa to lại vừa nặng, bọn họ cũng không có bao nhiêu người có thể thật sự cầm đến chiến trường. Thế mà Thích Trúc Âm lại tin, cô ấy từ đó về sau từ bỏ đao nhỏ đang sử dụng, đổi thành Quỷ Đầu Đao.

" Rất buồn cười, lúc ấy ta thấy cô rất lóng ngóng, giống như vĩnh viễn không hiểu mọi người cự tuyệt cô không phải vì cô không có năng lực, mà vì cô là nữ nhân."

Trên thế gian này câu nói mà mọi người nói về Thích Trúc Âm chính là " Đáng tiếc chỉ là nữ nhân," nhưng cô chưa bao giờ từng nghĩ như vậy, cô cho rằng làm cho gái của Thích Thì Vũ không có gì là không thể, tựa như cô cho rằng có người thích thêu hoa có người thích chiến trường cũng không có gì là kỳ quái cả.

Lục Quảng Bạch nhìn về phía Tiêu Trì Dã: " Thích Thì Vũ cuối cùng cũng đem cô trở về, cô trở về Thương Quận vẫn không bỏ cuộc, đi theo các nhóm chủ tướng của Thích Thì Vũ để học hỏi. Tài năng thiên phú kinh người của cô đã được bộc lộ từ lâu, nhưng không ai chịu đồng ý tán thưởng, mãi đến trận chiến một năm sau đó, các huynh đệ của cô từ bỏ Thích Thì Vũ, trong Thương Quận không ai ra nghênh chiến."

" Trong cái đêm ấy Thích Trúc Âm đã thúc ngựa chạy đến trước cửa của vô số người, cửa nhà nào cũng đóng chặt, cô liều lĩnh mà rời khỏi Thương Quận, khàn giọng kiệt sức mà thuyết phục các đại phòng giữ doanh, bất luận có người nghe hay không ai nghe cô. Cuối cùng cô ấy cũng giống như đệ mang được cha về, đó là bắt đầu cho sự nổi tiếng của cô, khiến cho từ đó về sau chỗ nào cô đứng cũng nhận được sự chú ý của vạn người. Khuých Đô không chịu cho cô tước vị, cũng không chịu ban thưởng cho cô, rất nhiều nghĩ rằng cô sẽ sợ hãi, nhưng Sách An à, ta đã không còn gặp lại cô gái mà đứng trong cát vàng nghẹn ngào khóc rống lên nữa, cô ở trong những cọ sát rèn rũa mà trưởng thành nhanh như gió. Thích Trúc Âm có thể là đoại soái binh mã của năm quận Khải Đông, không phải bị ép buộc, mà bởi là vì cô ấy có thể , có ấy xứng đáng đứng ở vị trí đó."

Trời sinh cô thuộc loại về chiến trường.

Lục Quảng Bạch nói: " Đệ cũng giống vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top