Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 99: Tạ lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Cận liên tục bắt được một ít Cấm Quân đảo ngũ, đều là những người bộ dạng dơ bẩn, đói đến xanh xao vàng vọt. Sau nhiều lần hấn bảo người đi tìm hiểu, đã biết khốn cảnh mà Cấm Quân gặp phải, nhưng hắn vẫn không dám tùy tiện tiến quân, bởi vì hai vạn Cấm Quân không phải số lượng nhỏ, lúc nào hắn cũng áng lượng mình và Tiêu Trì Dã chính diện giao phong có thể có vài phần thắng.

"Cấm Quân ở khu vực săn bắn Nam Lâm biểu hiện bất phàm, lúc ấy cùng tranh đoạt việc tuần phòng cửa thành với chúng ta, đã giết không ít người." Hàn Cận ngồi trong mành, nhìn lính đào ngũ phía dưới, "Các ngươi bây giờ theo Tiêu Trì Dã trốn chạy rời đô, sao nói tan là tan vậy?"

"Hồi bẩm đại nhân, không thể đi xa à." Lính đào ngủ ngồi phía dưới, nói, "Chúng ta một đường chạy đến đây, trước không có thôn sau không có quán, không lương cũng không doanh địa, đi về phía trước chính là Tỳ Châu, phía nam còn có Thủ Bị Quân Khải Đông nhìn, đây là rõ ràng là bị vây chết mà."

Hàn Cận nghĩ lại một lát, nói: "Người chạy nhiều lắm à?"

Lính đào ngũ nói: "Lúc ta chạy chỉ còn mấy trăm người, Cấm Quân hiện tại giống như bèo dạt trong mương bùn, cứ đi là tan, chống đỡ không được!"

Hàn Cận thấy kỳ quái nói: "Tiêu Trì Dã cũng không nghĩ biện pháp à? Ta nghe nói hắn thì hành quân pháp rất nghiêm khắc, quân lính phía dưới a cũng sợ hắn."

"Đại nhân không biết đấy thôi," lính đào ngũ dừng một lúc lâu sau, nuốt nước bọt, nói, "Có thể cấp chút lương khô không? Con mẹ nó chạy cả một đường, lúc này đói đến mức nói không nên lời nữa!"

Hàn Cận ra hiệu bảo người cho hắn chút lương khô, lính đào ngũ ăn ngấu ăn nghiên ngay tại chỗ, hắn vừa nhai, vừa nói: "Thì là sợ hắn chứ sao nữa! Trước đây ở Khuých Đô các huynh đệ không có chỗ đi, bất đắc dĩ phải đi theo hắn, đắc tội các vị gia gia tám đại doanh, hiện tại hắn làm phản tặc, bọn ta sao mà còn dám theo hắn?"

Hàn Cận thấy binh đào tẩu ấy thật sự nghèo túng, lại vừa bị bắt về, không giống như là giả bộ, không khỏi nội tâm tính toán một phen. Trước tiên hắn để người dẫn tên binh đào tẩu này đi, sau đó ở trong trướng cùng nhóm phụ tá bắt đầu xem xét cân nhắc sách lược tác chiến.

Trong nhóm phụ tá có một người là Cao Trọng Hùng, chính là người ngày trước dẫn dắt trường Thái Học nháo loạn, vì khi ấy đắc tội Phan Như Quý, bị đưa vào lao, không có người đảo bảo, lại bị tuyệt mất con đường làm quan, nên đến nương nhờ dưới trướng Hàn Cận. Hắn là người đọc sách tình cảm dạt dào, hận nhất trên đời là quốc tặc, Thẩm Vệ Phan Như Quý là những thể loại không vừa mắt nhất, hiện giờ nghe nói Tiêu Trì Dã hành thích vua rồi chạy chốn, cảm xúc càng dâng trào, không thể chịu đựng.

Cao Trọng Hùng chỉ vào bản đồ nói: "Nếu Tiêu Trì Dã đã cùng đường bí lối, vậy không thể để hắn như len lỏi vào nội cảnh Trung Bác như vậy. Tổng đốc binh hùng tướng mạnh, lại có Đan Thành làm chỗ dựa, ta thấy việc này không nên chậm trễ, lập tức là có thể xuất binh truy kích, chỉ cần ở tiến vào Tỳ Châu trước bắt được hắn chính là công lớn."

Hàn Cận còn đang do dự, nói: "Nhưng Tiêu Trì Dã còn có hơn vạn người, đều là hán tử từng trải ở khu vực săn bắn Nam Lâm, nếu là trong đó có lừa gạt......"

Cao Trọng Hùng trong lòng không cho là đúng, hắn nói: "Cấm Quân lòng quân đã loạn, vạn người so với một người cũng không có gì khác nhau, hiện nay bọn họ chỉ là đám ô hợp, không đáng để lo. Tổng đốc đã đuổi tới nơi này, nếu không thể nhanh chóng bắt hắn quy án, vậy thì không có cách nào cho Khuých Đô một cái công đạo."

Hàn Cận rất động tâm, hắn nói: "Nếu hắn cùng châu phủ Tỳ Châu Chu Quế cấu kết với nhau làm việc xấu, lập kế mưu hại ta, thì ta phải làm sao?"

Cao Trọng Hùng hơi gấp gáp nói: "Tổng đốc, Chu Quế kia cũng là có người đã có vợ con, quan tốt hắn không làm, đi theo Tiêu Trì Dã một cái phản tặc mưu loạn làm gì? Hắn là không dám. Chúng ta trước mắt xuất binh, nhất định sẽ đánh cho Tiêu Trì Dã trở tay không kịp, đến lúc đó lại thừa thắng xông lên, là có thể thỏa thích với chiến thắng trở về."

Hàn Cận mấy ngày liền ngủ trong trướng, bị muỗi đốt đến mức không thoải mái. Trong lòng hắn còn nhớ thương Khuých Đô, đại ca Hàn Thừa nâng đỡ Thái Hậu chủ chính, Hàn thị hưng thịnh đang ở ngay trước mắt, chính là lúc hắn có thể trở về hô bằng gọi hữu, khẳng khái ăn mừng, ngày nào còn ở lại đây, hắn càng bức bối ngày ấy. Lập tức nghe Cao Trọng Hùng nói xong, cân nhắc một lúc rồi lập tức đáp ứng.

Hôm sau Hàn Cận dậy rất sớm, sương sớm còn đọng đã mang binh đi trước, căn cứ vào tin tức binh đào ngũ cung cấp, một đường đuổi tới đai rừng ngoài sông bùn sa. Trong rừng đều là thổ bếp, cũng không phải là cái vẻ có thể cung cấp lương thực cho hai vạn Cấm Quân.

Hàn Cận lòng đã hoàn toàn tin lời binh đào ngũ, ngồi trên yên ngựa cảm xúc tăng vọt, trước tiên tuốt kiếm, nói: "Phản tặc đã đến đường cùng, lúc soát cánh rừng, nhất định có thể tìm được tung tích!"

Binh lính tám đại doanh xông lên.

Tiêu Trì Dã đang ngồi xổm bên dòng suối để rửa mặt, nghe tiếng liền quay đầu, thì thấy Hàn Cận đang giục ngựa chạy đến.

Hàn Cận vừa nhìn thấy Tiêu Trì Dã, vội vàng quát: "Phản tặc ở đây, mau bắt lấy hắn!"

Tiêu Trì Dã huýt sáo gọi Lãng Đào Tuyết Khâm, 500 người rải rác cũng hoảng hốt thất thố, ở trong rừng bị truy đến hô to gọi nhỏ. Hàn Cận thấy thế không khỏi máu nóng lên não, trước tiên cười to mấy tiếng, tiếp đó là hô với phía xa xa: "Hầu gia, ngươi cũng có hôm nay!"

Tiêu Trì Dã không màng binh lính, một mình giục ngựa trốn chạy, Hàn Cận sợ hắn chạy, chạy nhanh dẫn người trực tiêp truy. Tám đại doanh ở trong rừng đấm đá lung tung, vội vã theo Hàn Cận chạy về hướng đông bắc. Hàn Cận càng chạy càng sốt ruột, ở phía sau kêu: "Tiêu Trì Dã! Ngươi đã lâm vào đường cùng, còn không mau mau giơ tay chịu trói?!"

Tiêu Trì Dã ở trên ngựa quay đầu, mang theo người nỗ lực ngăn cản, tám đại doanh cũng không thể địch lại được sự hung mãnh của hắn, 500 người bị truy đuổi rất chật vật. Nháy mắt đã chạy ra cánh rừng, thẳng đến sông bùn sa, cuối cùng bị chặn ở bờ sông bùn sa.

"Tiêu Trì Dã!" Hàn Cận ghìm ngựa vung tay áo, "Ngươi nhìn xung quanh xem, tất cả đều là binh lính của tám đại doanh ta! Hiện giờ ngươi đã rơi vào tình cảnh bốn phía cô lập, ngươi còn vùng vẫy cái gì? Hiện tại xin tha, ta sẽ tha mạng cho ngươi!"

Lãng Đào Tuyết Khâm tại chỗ bào móng, Tiêu Trì Dã lạnh lùng nói: "Ngươi muốn ta chết, có thể, ta chỉ hỏi ngươi, tại sao Hàn Thừa không tự mình đến?"

"Đại ca ta hiện giờ là Nhiếp Chính Vương hầu, công vụ nặng nề, làm sao có thể đến đây cùng ngươi chu toàn?" Hàn Cận dùng kiếm chỉ vào Tiêu Trì Dã, "Xuống ngựa đợi bắt, Tiêu thị các ngươi sẽ có cơ hội để sống. Ngươi đã phạm phải đại sai ngập trời, bây giờ cam lòng để cả nhà ngươi đền mạng sao?"

"Ta quả thật đã phạm rất nhiều sai lầm," Tiêu Trì Dã hơi hơi ngửa đầu, liếc nhìn Hàn Cận, "Nhưng không tới lượt Hàn thị các ngươi đến đàm với ta."

Hắn vừa dứt lời, lập tức hai bên sườn bỗng nhiên bò lên mấy trăm người. Đạm Đài Hổ cưỡi ngựa về phía trước, ở phía sau bao vây Hàn Cận, mang theo binh lính thấy người là chém, người bị giết ở đằng sau ngựa ngửa cổ trở mình. Xung quanh Hàn Cận đều là cận vệ Cẩm Y Vệ, đều là Hàn Thừa cố ý sai khiến đến bảo vệhắn, thấy thế liền ngay biết trúng kế, lập tức giơ roi quất ngựa Hàn Cận, muốn phá vây mang hắn đến cánh rừng bên cạnh.

Hàn Cận nào đã gặp tình thế này bao giờ, trước đây hắn ở giáo trường Khuých Đô quân diễn cũng là người giỏi, nhưng từ trước đến nay chưa từng đánh giặc, đã sợ tới mức hoang mang lo sợ. Con ngựa mà hắn đang ngồi bị ăn đau, tứ phía là Cẩm Y Vệ bao vây đến tận trong rừng.

Thẩm Trạch Xuyên đứng đỡ đao, đứng dưới bóng cây nhìn Hàn Cận.

Hàn Cận còn muốn xông đến phía trước, nhưng bị Cẩm Y Vệ tay mắt nhanh nhẹ ghìm chặt ngựa. Một đám người mồ hôi lạnh hòa cùng máu liếc nhìn nhau chuyển ánh ămts, cuối cùng thì tên nam nhân cầm đầu kia mở miệng nói: "Đồng Tri đại nhân! Hôm nay ngươi và ta tương phùng đó là duyên, niệm tình mọi người từng là người một nhà, thả cho chúng ta một ngựa thì sao!"

Thẩm Trạch Xuyên mấy ngày nay gầy đi rất nhiều, xương cổ tay y nắm đao như trăng lưỡi liềm, màu trắng nơi cổ tay áo vẽ ra sự lạnh lẽo. Đôi mắt y giống như băng quanh năm không chảy, trên mặt lại dần dần hiện nụ cười ấm áp của tháng năm. Y nói: "Các huynh đệ đều là được người gửi gắm, chịu trách nhiệm nhiệm vụ, không thể không làm, ta biết."

Nam nhân kia biết Thẩm Trạch Xuyên tính tình hung ác nham hiểm, thấy y cười tươi, ngược lại che chở Hàn Cận liên tiếp lùi vài bước. Phía sau tiếng giết rung trời, Tiêu Trì Dã cũng từng bước tới gần. Nam nhân bên tóc mai chảy mồ hôi, nói: "Đồng Tri đại nhân tiền đồ vô lượng, hà tất phải đi theo phản tặc ở đây chịu khổ? Nếu ngươi chịu thả Hàn Tổng đốc về đô, Chỉ huy sứ nhất định sẽ không tính toán hiềm khích trước đây, chào đón Đồng Tri đại nhân về đô!"

Thẩm Trạch Xuyên thế mà cười khẽ ra tiếng, âm thanh bình tĩnh, cười rộ lên rất đẹp. Túi da nhợt nhạt kia vô cùng nhẵn mịn dưới ánh nắng, y thong thả rút đao, lưỡi đao Ngưỡng Sơn Tuyết dài mảnh cọ sát vỏ đao.

"Ta rất cảm kích Hàn Thừa," Thẩm Trạch Xuyên lật chuôi đao, dừng một chút, "Tình cảm cảm kích mà ta dành cho hắn không thể nào nói thành lời, lần này các ngươi trở về, thay ta mang phần lễ tạ ơn cho hắn."

Hàn Cận sống lưng lạnh toát, suýt nữa thì lăn từ trên lưng ngựa xuống.

Tiêu Trì Dã dùng nước rửa sạch máu trên hai thanh đao, Thẩm Trạch Xuyên ngồi xổm phía sau rửa tay, y đem toàn bộ bàn tay vùi vào trong nước, chờ đến khi Tiêu Trì Dã rửa xong đao cũng không nhấc tay lên nữa. Tiêu Trì Dã ngồi xổm đối diện Thẩm Trạch Xuyên, cao hơn y rất nhiều, vẫn có thể cùng y trán chạm trán. Bàn tay hai người gặp nhau trong nước, Tiêu Trì Dã nắm lấy bàn tay y.

Tiếng khóc nỉ non của Thẩm Trạch Xuyên dường như chỉ là giấc mộng trong đêm, dưới ánh mặt trời y lại sạch sẽ lại thong dong. Ngón trỏ của y dọc theo tay của Tiêu Trì Dã chậm rãi vuốt ve, lồng vào ngón tay của Tiêu Trì Dã, cùng lòng bàn tay của Tiêu Trì Dã dán sát, mang theo sự mềm mại của dòng nước lạnh lẽo.

Đạm Đài Hổ đang mang theo người dọn dẹp chiến trường, bọn họ còn muốn dừng lại ở trong rừng một đêm. Xung quanh không xa không gần đều là binh lính, nhưng Thẩm Trạch Xuyên dán sát tay, như là không chút để ý mà chơi đùa, lại giống như là đã có âm mưu dụ dỗ từ lâu rồi.

Y còn mang theo mùi máu tươi.

Tiêu Trì Dã tùy ý y, nói: "Chỉ chừa một tên tàn binh trở về, hắn chưa chắc đã đồng ý chuyển lời."

Thẩm Trạch Xuyên nhìn mặt nước lóng lánh, nói: "Hắn là Cẩm Y Vệ, chỉ cần đầu không chết, thì nhất định phải làm hoàn thành nhiệm vụ. Hàn Cận ở trong tay chúng ta, nếu hắn không thể đem tin tức trở về, chính là nhiệm vụ thất bại. Dù sao đi nữa cũng chết, không bằng chết thật xinh đẹp. Huống hồ một bao tải đầu người kia đều là những người mang thẻ bài của Cẩm Y Vệ, hắn phải để cho các huynh đệ trở về quê nhà."

Tiêu Trì Dã muốn lau vết máu trên cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, nhưng là xung quanh khắp nơi đều có người. Hai người nhìn nhau một lát, bỗng nhiên hắn trở tay nắm lấy tay Thẩm Trạch Xuyên, chậm rãi cúi người, nói: "Khuyên tai ở Khuých Đô rồi, đến Ly Bắc anh lại đánh cái khác cho em."

"Mấy nghìn lượng còn chưa trả kìa," Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, "Trước tiên buộc chặt lưng quần kiếm tiền đi Nhị công tử."

"Ta có thể gả cho nhà có tiền, lấy thân báo đáp, mượn cơ hội đổi lấy tiền." Tiêu Trì Dã hạ giọng.

Thẩm Trạch Xuyên chống tay lên bùn cát mềm mềm dưới suối, nhẹ giọng khẽ nói bên tai Tiêu Trì Dã: "Một đêm năm trăm lượng......"

Vẻ kiều diễm quyến rũ kia còn chưa tan hết, Thẩm Trạch Xuyên bỗng nhiên nghiêm mặt quay đầu, đối với Đạm Đài Hổ đang không biết nên dùng dáng vẻ gì để đi qua nói: "Hàn Cận còn muốn nhanh chóng về Khuých Đô, lại có Đan Thành bỏ khuyết, lần này chắn chắn hắn không mang nhiều lương thực, tối nay mọi người nấu để ăn. Ngày sớm mai, chúng ta ——"

Thẩm Trạch Xuyên dừng trong chớp mắt, liếc nhìn Tiêu Trì Dã cực nhanh, nói tiếp: "...... Tiếp tục đi về phía Đông Bắc."

Tiêu Trì Dã không nói gì, nghiêm trang vò khăn, tiện thể khăn tay dưới tay của Thẩm Trạch Xuyên cũng vò ra màu đỏ nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top