Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gọi chị là bạn gái của Lan Ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đôi nhẫn đắt tiền và hút mắt của hai người bắt đầu được mọi người chú ý. Lan Ngọc và cả Thùy Trang đều không có ý định che giấu, nhưng mà không phải ai cũng tốt tính để chúc phúc cho hạnh phúc của người khác

"Dạo này bám Lan Ngọc ghê thật, không biết có biết mình thấp kém ra sao nếu so với Lan Ngọc không"

"Biết thì đã không mặt dày đeo bám Lan Ngọc rồi"

"Chẳng khác gì mấy con đàn bà lẳng lơ"

"..."

Chưa bao giờ mà Thùy Trang cảm thấy tiếc khoảng thời gian ở ẩn làm nghệ thuật của mình đến thế, bởi vì không giao thiệp nhiều nên chị không biết những người này là ai. Nhưng cũng may mắn vì chị không biết họ, nếu không giờ phút này chị sẽ rất đau lòng

Lan Ngọc đến đón chị, hôm nay cả hai tham gia sự kiện chung

"Trang, đi ăn trưa"

"Chị xong rồi, mình đi"

Bàn tay Lan Ngọc đưa ra để đón lấy chị, nhưng không phải tay Thùy Trang mà là một bàn tay khác đặt lên tay em khiến ánh nhìn của Lan Ngọc phút chốc lạnh toát

"Tay"

"Chị Ngọc, chị rảnh không? Đi ăn trưa với bọn em"

"Cô thấy tôi rảnh không?"

"Chị đi ăn với chị ta làm gì? Đi với bọn em, bọn em mời chị ăn trưa"

Lan Ngọc rút ví, đặt vào tay người trước mặt bao nhiêu tờ năm trăm cũng chẳng rõ "Coi như là tôi mời, còn phiền cô bây giờ tránh ra để tôi đón bạn gái, chị ấy không chịu được đói"

"Ra là yêu nhau thật sao? Sao chị yêu được loại đàn bà vô liêm sỉ như thế nhỉ?"

Lửa giận bùng lên khiến đôi mắt em đỏ ngầu, đôi bàn tay nổi đầy gân, giơ lên không trung chuẩn bị hạ xuống chính xác nơi mồm miệng bẩn thỉu kia. Thùy Trang từng bị người ta ganh ghét mà hãm hại đến mức ám ảnh, thế nên Lan Ngọc không cho phép kẻ nào được phép lặp lại điều đó với chị. Nhưng Thùy Trang nhanh hơn, rút ngắn khoảng cách rồi ngăn em lại. Chị nhẹ nhàng đan tay với em, ngón cái còn cố ý xoa nhẹ như dỗ dành. Ở đây là nơi diễn ra sự kiện, không nên ẩu đả. Chị biết em nóng tính vì người ta động đến chị, nhưng Thùy Trang hơn 30 tuổi rồi, chị không phải quả hồng mềm mặc người ta coi thường. Đời này chị chỉ nợ duy nhất Lan Ngọc, thế nên chỉ nhún nhường trước một mình em, còn lại đều không có ngoại lệ

"Chào em, em có thể gọi chị là Trang Pháp, hoặc là bạn gái của Lan Ngọc" Thùy Trang nâng nhẹ khóe môi, ngay câu đầu tiên đã đi thẳng vào trọng tâm của vấn đề

"..."

"Nghe em nói từ nãy đến giờ, chị hiểu em rất yêu thích Lan Ngọc, thay mặt bạn gái chị, chị cảm ơn nhé"

"..." Cái chữ "bạn gái" được nhấn đi nhấn lại khiến đám người kia chướng tai vô cùng, nhưng ngược lại khiến trái tim Lan Ngọc mềm nhũn

"Có một vấn đề cần làm rõ với em, chị là bạn gái Lan Ngọc, em ấy nổi tiếng thế nào chị nghĩ mình biết và hiểu rõ nhất. Và cho dù trong mắt em chị có kém cỏi ra sao đi nữa thì sự thật Lan Ngọc yêu chị vẫn không hề thay đổi. Chị nghĩ Lan Ngọc nổi tiếng như vậy, hẳn sẽ đủ thông minh để chọn được người tương xứng bên cạnh mình, em thấy chị nói có đúng không?"

Người tương xứng với Lan Ngọc, chẳng phải cũng sẽ giỏi giang giống Lan Ngọc hay sao? Trong đầu đám người này tất nhiên không phục. Nhưng nếu dám ở đây chê bai chị, vậy hóa ra đang chê Lan Ngọc kém cỏi, không ra gì? Thử hỏi vòng quanh cả cái làng giải trí này, kẻ nào dám ngang nhiên động đến Ninh Dương Lan Ngọc? Động vào nhất định sẽ rất thảm. Thế nên đám người kia nghe xong câu hỏi thì chỉ câm như hến

"Chị thích sự im lặng của em đấy, giá mà lúc nãy em cũng biết điều như vậy" Thùy Trang rút ví, để thêm tiền chồng lên mấy tờ lúc nãy Lan Ngọc để sẵn "Chúc các em ăn trưa vui vẻ nhé, bữa nay vợ chồng chị mời"

Chị đi đến bên cạnh Lan Ngọc, vòng eo nhỏ ngay lập tức được em ôm trọn, ra đến cửa thì dừng lại, không quay đầu

"À, nhớ cho kĩ, tên của chị là Nguyễn Thùy Trang, khó nhớ quá thì rút gọn lại cũng được, chị là ca sĩ, nhạc sĩ, quán quân "Chị đẹp đạp gió rẽ sóng" mùa đầu tiên - Trang Pháp"

---

Lan Ngọc đưa chị ra xe, vừa đi vừa cười đến phô trương. So với Trang Pháp bị bắt nạt lúc 26 tuổi, bây giờ chị đã không còn mang dáng vẻ cam chịu nữa rồi

"Cười gì thế?"

"Thật sự mở rộng tầm mắt nha, người yêu em hôm nay ngầu quá, khéo lại đốn tim mấy em gái luôn thì chết dở"

"Có bé mới dở, đi thôi Trang đói rồi"

"Ca sĩ, nhạc sĩ Trang Pháp, lúc nãy chị có nói câu gì ý nhở?"

"Nói rất nhiều, không nhớ"

"Chị bảo với họ hôm nay ai mời cơ?"

Ba chữ "vợ chồng chị" có chết Thùy Trang cũng không nhắc lại được, ngại chết chị rồi

"Lúc nãy cứng miệng thế, khẳng định chủ quyền ghê lắm sao giờ lại như con mèo nhỏ biết ngại rồi"

"Thì về với em làm mèo nhỏ, ra ngoài phải xù lông lên chứ"

Lan Ngọc xoa đầu chị, đặt lên môi chị một cái hôn thay cho lời khen "Giỏi lắm, nhưng không cần xù lông. Trang cứ việc làm con mèo nhỏ nũng nịu, còn lại có em ở đây"

"Chị như thế, em cũng hãnh diện mà"

"Không cần nghĩ cho em, chị thoải mái là được"

"Bé, Trang không muốn nổi tiếng như bé, nhưng Trang sẽ không để mình quá mờ nhạt đâu. Muốn đi cùng Lan Ngọc, Trang Pháp cũng cần phải trở nên có sức ảnh hưởng chứ đúng không?"

"Người yêu em giỏi nhất, em sẽ luôn ủng hộ Trang"

Cuối cùng thì chị đã không còn cảm thấy tự ti nữa. Không phải tự cho rằng mình tài giỏi, chỉ là thay vì lấy đó làm cái cớ rời xa em, chi bằng làm đòn bẩy để nỗ lực hơn nữa. Chị cũng muốn đến một ngày nào đó, bản thân có thể công khai bảo vệ em

Thế giới này đủ khắc nghiệt rồi, cho phép Trang dìu bước em nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top