Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 4: TÍCH CỰC TÁC HỢP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến cửa là thấy Vương Quan cầm quạt trông vô cùng tiêu soái.

"Chà... Đệ đệ ta lên đồ nhìn cũng anh tuấn ghê nha!"

Vương Quan được phen lên mặt tự đắc: "Đương nhiên". Tích cực phẩy quạt tăng thêm phong độ khiêm tốn của bản thân.

Ta bỏ qua tiết mục tự luyến của Vương Quan, hỏi: "Vậy giờ chúng ta đi quán trà nào đây?". Vừa hỏi, ta vừa nháy mắt ra hiệu cho đệ đệ.

May mà Vương Quan này cũng không ngốc, hiểu được ý ta: "Đến quán Hồng Nguyên đi."

Đó là quán trà mà Vương Quan hay gặp Kim Trọng và nhiều đồng học khác, một địa điểm gặp mặt thương xuyên để bình phẩm thơ ca.

Nói chung là chốn của tài tử, mà ta không thích những nơi ấy lắm nên chưa đến bao giờ, Kiều tỉ lại ít ra ngoài nên chắc cũng chưa đi.

Khi đi trên đường, ba tỉ muội chúng ta đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của cả nam và nữ. Nhưng ta biết rõ ta không có góp phần trong đó, nam thì nhìn Kiều tỉ, nữ thì nhìn Vương Quan.

Dẫu sao thì ta đã quen với việc mình vô hình trong mắt mọi người rồi.

Đến Hồng Nguyên quán, chúng ta lại được thêm một phen được chú mục.

"Đó có phải đệ nhất mĩ nhân Thanh thành Vương Thúy Kiều không? Thật là đẹp hơn Trịnh Dung, lời đồn quả không sai mà."

"Đương nhiên rồi. Nghe nói cô ấy ít ra ngoài mà giờ được gặp mặt, thật là một ngày may mắn, ta muốn làm quen quá."

"..."

Bỏ qua mấy lời tán nhảm, Vương Quan dẫn ta và Kiều tỉ lên nhã gian thường hay đến. Tiểu nhị nhanh nhẹn đến tiếp đón:

"Vương công tử hôm nay lại đến à, thật là khách quý mà, ngài gọi gì để tiểu nhân mang lên ngay ạ?"

"Cho ta bình trà thượng hạng, bánh ngọt gì đó cho hai tỉ tỉ xinh đẹp của ta nữa." Vương Quan thản nhiên nói.

"Được, được tiểu nhân mang lên ngay, mọi người đợi một chút." Tiểu nhị nhanh chóng lui ra.

Giờ ta mới chú ý bài trí nhã gian rất trang nhã, tinh tế rất hợp với Kiều tỉ. Từ trên đây nhìn xuống đường phố cũng rất đẹp và nhộn nhịp, ra đây là cảm giác ở trên đầu người khác, thật thú vị.

Chỉ chốc lát, tiểu nhị đã vào với trà và bánh:

"Để các vị khách quan đợi lâu, đậy là trà Ô Long thượng hạng, còn đây là bánh đậu xanh mới làm rất thơm ngon, vị bánh ngọt dịu vừa ăn vừa uống trà là tuyệt nhất đấy ạ, còn nữa ..."

"Được rồi, tốt lắm ngươi lui xuống đi". Vương Quan thấy phiền trước sự dông dài của hắn nên ngăn lại, đưa cho ít bạc, hắn tươi cười càng vui hơn, không quên bồi một câu rất chuyên nghiệp : "Có gì khách quan cứ căn dặn, tiểu nhân luôn sẵn sàng phục vụ".

Tiểu nhị định bước ra khỏi nhã gian nhưng Vương Quan như đột nhiên nhớ ra điều gì đó gọi hắn lại rồi nói nhỏ vào tai. Hắn dạ dạ vâng vâng rồi lui ra rất nhanh.

Ta thắc mắc đệ ấy nói gì, đang định mở miệng hỏi thì Vương Quan quay ra nhìn ta nháy nháy mắt. Ta biết ngay đệ đệ này của ta cũng được việc phết, chắc chắn là có liên quan đến Kim Trọng kia rồi.

Kiều tỉ từ lúc vào khá là trầm tính, vậy không ổn, đến đây để khuây khỏa, quên đi chuyện buồn, để gặp người tỉ ấy tương tư thì phải vui vẻ, như thế mới tạo ấn tượng tốt với tỉ phu tương lai của ta chứ.

Ta nhanh chóng thu hút sự chú ý của tỉ ấy: "Tỉ tỉ, uống trà với bánh đi này, ngon lắm, tỉ thấy chán lắm sao, hay chúng ta xuống lầu phẩm thơ cùng mấy vị công tử kia nha?"

Ta biết tỉ ý không thích mấy loại công tử kia chỉ được cái mã bên ngoài chứ bên trong thì thối nát.

"Không, không cần đâu, tỉ muốn uống trà ở đây thôi".

Nói xong nhã gian lại trở về im lặng, ta định nói gì đó tiếp nhưng của bỗng chốc mở ra, tiểu nhị niềm nở bước vào dẫn theo nam chính của chúng ta – Kim Trọng – vẫn rất tiêu soái như lần trước gặp mặt trên cầu.

Thúy Kiều nhìn thấy người vừa tới, ban đầu còn kinh ngạc đến khi phát hiện bản thân thất thố nhìn chằm chằm người ta thì bỗng chốc đỏ mặt cúi nhìn ly trà trên mặt bàn.

Kim Trọng nhìn một màn đó của Kiều, cười khẽ một tiếng, rồi ung dung nói:

"Nghe tiểu nhị nói, ba tỉ muội đến đây uống trà mà ta lại đi một mình nên mạn phép qua ngồi chung với mọi người, chư vị không phiền chứ."

"Kim Trọng huynh nói gì kì vậy, đương nhiên không phiền rồi, đệ đang chán muốn chết đây, huynh đến đây nói chuyện cho vui."

Vương Quan vừa nói, vừa kéo ghế làm động tác mời ngồi vào vị trí cạnh mình.

"Vậy ta không ngại nữa!" Kim Trọng nhẹ nhàng ngồi vào bàn, liếc nhìn Thúy Kiều còn đang đỏ mặt.

Bây giờ bàn bốn người đã đầy đủ, Kiều tỉ ngồi đối diện với Kim Trọng, ta ngồi đối diện với Vương Quan.

"Hôm nay lại gặp được hai cô nương, Kim Trọng ta thật may mắn". Khi nghe câu này, Kiều tỉ như càng đỏ mặt hơn.

Tình cảnh này rõ ràng là ta và Vương Quan vô cùng dư thừa, thấy bản thân và đệ đệ không thể ngồi đây làm kì đà cản mũi nữa, ta kiếm cớ kéo đệ ấy đi.

"Vương Quan, đệ nhìn dưới phố có gì hay quá kìa, ta và đệ xuống xem đi."

Vương Quan ngạc nhiên khi chưa nói được chữ nào với Kim Trọng đã bị ta kéo đi xem náo nhiệt: "Hả... đệ đang định ...".

Lời còn chưa nói hết đã bị ta mạnh mẽ kéo đi kèm theo cái nhìn tủi thân: " Đệ định làm gì chứ hả, xuống phố với tỉ đi mà. Đệ định bỏ tỉ một mình sao!". Ta còn chớp chớp mắt tăng thêm phần đáng thương như con mèo nhỏ bị bỏ rơi cầu yêu thương.

Vương Quan thật sự bị đánh bại:

"Hazzz...được rồi đệ đi cùng tỉ là được chứ gì".

"Đó, ta biết là đệ thương ta nhất mà!" Vừa vui vẻ reo hò, ta vừa khoác tay kéo Vương Quan đi xuống dạo phố, tạo không gian riêng tư cho đôi uyên ương kia. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top