Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương II - Kiểm Tra Giới Tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Đồ ngốc! Tao đâu có khoá cửa, không biết tự đẩy ra à?”

 Không có tiếng người đáp lại, thay vào đó là tiếng thút thít nhè nhẹ vang lên trong bóng tối. Tôi lập cập đưa tay lần mò công tắc điện, ánh sáng bắt đầu tràn ngập căn nhà kho cũ nát. Thời điểm tôi nhốt nó ở đây, trời cũng đã chập choạng tối, một khi cửa chính đóng lại, sẽ chẳng còn tia sáng nào có thể lọt vào. Huống hồ, nó mới vào đây lần đầu…

 Nó ngồi thu lu phía góc trong, sát bức tường, đôi mắt giàn giụa nước ngước lên nhìn tôi. Nhìn dáng vẻ tội nghiệp ấy, tôi đoán nó đã phải trải qua một nỗi sợ hãi khủng khiếp. Thôi được, tôi sai. Kẻ làm sai thì nên có một lời xin lỗi, nhưng tôi đã không làm điều đó.

 Tôi lẳng lặng đưa nó về phòng, cả người nó mềm nhũn như một con mèo mướp. Mở tủ lạnh ra, tôi lục tìm những thứ có thể ăn được, cuối cùng quyết định pha cho nó một gói cháo. Tôi ngồi ở phần bàn vuông góc với nó, đẩy tô cháo sang, hất hàm ra lệnh cho nó ăn. Nó gật đầu một cái rồi cũng ngoan ngoãn cúi mặt xuống tô cháo.

 “Ayaaaa…bỏng…”

 Nó nhè miếng cháo trong miệng ra, chộp lấy cốc nước tu ừng ực. Mẹ kiếp, ăn một tí cháo cũng xảy ra chuyện!

 “Không ai dạy mày là ăn cháo nóng thì phải ăn từ ngoài vào trong sao?”

 Nó lắc đầu. Tôi thở dài bất lực, kéo tô cháo sang, dùng chiếc thìa khoét lấy phần cháo ở vòng ngoài rồi từ từ đưa lên miệng nó.

 Er…khoan đã…tôi đang làm cái gì thế này? Bón cháo cho nó ư?

 Tôi bất giác giật nảy mình, vội quay cán thìa về phía nó rồi chạy biến vào nhà vệ sinh.

 Đêm, tôi nằm gác tay lên trán thao thức, những vết thương bắt đầu ê ẩm khiến tôi không tài nào ngủ được. Lại nói về căn phòng này, tên của nó là PHÒNG-CỦA-DỊCH-DƯƠNG-THIÊN-TỈ-tạm-thời-bị-địch-xâm-chiếm. Từ khi thằng nhóc Lưu Chí Hoành ấy xuất hiện, mẹ tôi đã dẹp chiếc giường king size của tôi và thay thế bằng một tấm nệm với lí do “Tiểu Hoành không quen nằm giường cao”. Và dĩ nhiên, tôi đã cắt tấm nệm ấy ra làm hai với lí do của riêng mình: “Dịch thiếu gia không quen nằm chung”.

 Tôi bất giác quay sang, trông thấy khuôn mặt của nó lúc say ngủ. Tuy hai tấm nệm đặt cách nhau gần một mét, tôi vẫn có thể nhìn rõ hai hàng lông mi cong dày rủ xuống, tạo thành một tấm mạng phủ lên đôi mắt. Dưới ánh vàng nhạt của đèn ngủ, trông nó…giống hệt như một đứa con gái. Da trắng, môi đỏ, và khi nó nằm nghiêng, cổ áo lại trễ xuống để lộ chiếc xương quai xanh, gầy guộc mà câu dẫn đến kì lạ…

 TMD!!! Mày đang nghĩ cái quái gì vậy?

 Tôi vội quay đầu lại, khuôn mặt bỗng nóng ran, nhịp tim bỗng nhanh đến dồn dập. Chết tiệt! Nhất định không phải là loại cảm giác ấy!

 Sáng hôm sau, vừa bước chân ra khỏi cửa, tôi đã thấy nó đứng đợi sẵn ở ngoài. Từ nhà tôi ra đến trạm xe buýt phải đi bộ mất một đoạn khá xa, nó không bao giờ đi song song với tôi, thường sẽ lùi lại một chút hoặc tụt hẳn xuống phía sau. Đó là phép tắc.

 Hôm nay tôi không cố bước thật nhanh để thoát khỏi nó nữa, thành thử tôi và nó gần như ngang hàng với nhau. Hai mắt tôi khẽ liếc sang một chút, nhận thấy vẻ mặt của nó khi đi cùng tôi phấn chấn đến kì lạ. Hah…đi cùng một thằng tồi như tôi thì có gì thú vị nhỉ?!

 Nó bỗng tụt lại đằng sau, thì ra là tuột dây giày. Không hiểu sao, tôi bỗng nán lại đợi. Một phút, hai phút, vẫn chưa thấy thằng nhóc ấy đứng lên. TMD, đừng nói là đến dây giày cũng không biết buộc nhé!

 Và tôi lại có thêm một hành động ngu ngốc nữa: buộc dây giày cho nó.

 Cỡ giày của thằng nhóc này rất bé, hình như chỉ khoảng cỡ 37, con trai mười bảy tuổi mà cái gì cũng bé như vậy thật chẳng ra làm sao. Tôi quỳ một chân xuống cạnh nó, bỗng thấy có hơi thở nhột nhột bên mang tai, ngẩng lên mới thấy mặt nó đã kề sát mặt tôi tự lúc nào. Tôi vội đẩy một cái khiến nó ngả ra đằng sau, mông chạm xuống đất, khoảng cách cũng vì thế mà được nới rộng. Thắt nút xong xuôi, tôi đứng dậy rảo bước đi trước.

 “Đằng sau bẩn hết rồi này, đứng yên, anh phủi cho”

 Tôi quay phắt lại khi nghe thấy giọng nam là lạ phía sau, hắn ta là Viêm Ngã Tử, học cùng lớp với tôi. Nhưng…hắn đang làm cái quái gì ở đây? Lại còn hồn nhiên phủi mông cho thằng ngốc Lưu Chí Hoành đó, cử chỉ thân thiết đến kì lạ. Máu nóng không hiểu sao bốc lên ngùn ngụt, tôi bỗng lớn tiếng quát:

 “Còn làm gì ở đó? Xe buýt đến rồi!”

 “Mày xem, có lòng tốt buộc giày cho em ý thì buộc cho tử tế đi, đẩy người ta ngã đến bẩn cả quần rồi đây này” - Hắn trừng mắt, xoay cái mông lấm bụi của Lưu Chí Hoành về phía tôi.

 “Thì sao? Có gì to tát? Phủi đi là được chứ gì?”

 “Tao muốn nói tới thái độ của mày ấy! Đây không phải lần đầu, mày không thể đối xử với Tiểu Hoành tử tế hơn được sao? Mày biết rõ tình trạng của cậu ấy mà còn cố tình làm vậy. Nếu thật sự không thể chăm sóc, để tao!”

 “Mày nói gì?”

 “Tao nói từ giờ hãy để tao chăm sóc cho Tiểu Hoành!”

 Tôi cười khẩy, quay sang nhìn tên ngốc họ Lưu đang ngơ ngác bên cạnh, quát lớn:

 “Nghe thấy rồi chứ? Mày thích thì đi theo thằng đó đi, tao sẽ bảo bố mẹ chuyển đồ sang cho mày ở đó cả đời luôn, tha hồ mà chăm sóc nhau, được chứ?”

 “Em…”

 Nó ấp úng, chưa kịp trả lời đã bị Viêm Ngã Tử kéo đi. Tôi biết nó nhất định rất thích kiểu người như Viêm Ngã Tử, vừa chu đáo lại tử tế, mặc dù tôi biết hắn chỉ tỏ vẻ như vậy. Hai người bọn họ cũng đã tiếp xúc khá nhiều lần, mặc dù nó mới chuyển về học cùng trường với tôi cách đây không lâu. Họ Viêm đó vẫn nổi tiếng là thích quan tâm giúp đỡ người khác, nhưng tôi cũng không thể ngờ vừa rồi hắn lại phản ứng dữ dội như vậy.

 Mẹ kiếp! Mới sáng ra đã bực mình.

 Tan học, tôi cố chạy ra thật sớm để không phải giáp mặt tên ngốc ấy, cũng có thể nó đã về cùng Viêm Ngã Tử rồi. Và quả thực, khi về đến nhà, từ ban công đứng nhìn xuống, tôi thấy Lưu Chí Hoành vừa nhảy xuống từ chiếc xe đạp điện của Viêm Ngã Tử, còn vui vẻ cười nói một hồi mới chịu đi vào.

 Tôi bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu, bèn quyết định đi tắm. Chuẩn bị quần áo xong, tôi đi ra, đã thấy nó đứng ngó nghiêng trước cửa phòng tắm như một tên trộm đang rình mò.

 “Mày đang làm gì vậy?”

 Nó giật mình quay phắt lại, trông thấy tôi thì tỏ ra kinh ngạc, miệng lắp bắp như muốn nói gì đó.

 “Tránh ra, tao đi tắm”

 Tôi đấy nó sang một bên, bước vào phòng tắm rồi khoá trái cửa lại. Những tia nước từ vòi sen chảy dài xuống cơ thể. Tôi liếc nhìn chính mình trong gương, chà, cũng đẹp trai phết đấy chứ…

 “Đại ca…”

 Tôi lập tức tắt vòi, im lặng nghe, hình như thằng ngốc ấy nãy giờ vẫn đứng ngoài cửa.

 “Chuyện sáng nay…em xin lỗi…”

 “Sau này…em vẫn muốn đi học cùng anh”

 Tôi bỗng cảm thấy vui đến kì lạ. Để xem nào, chắc chắn đó chỉ là cảm giác sung sướng khi biết nó chọn tôi chứ không chọn Viêm Ngã Tử, nghĩa là tôi so với hắn còn tốt hơn gấp vạn lần. Haha…

 Tôi thu lại nụ cười, quấn chiếc khăn tắm quanh hông rồi điềm tĩnh bước ra. Nó vẫn đang đứng đực ra ở đó, trông thấy tôi với phần trên trần trụi đi ra bỗng đỏ bừng hai má, vội liếc mắt sang chỗ khác. TMD, có vậy cũng ngượng y chang lũ con gái, đã thế, tôi càng muốn xem nó gái tính đến mức nào.

 Tôi cười khẩy, từ từ tiến đến trước mặt nó rồi đột ngột bỏ chiếc khăn tắm đang buộc quanh hông, cả phần thân dưới hiện ra lồ lộ. Đúng như dự đoán, nó hét toáng lên, hai tay bưng mặt chạy thẳng ra ngoài.

 “Có chuyện gì vậy?”

 Mẹ tôi thấy động liền đẩy cửa bước vào, trông thấy tôi trong bộ dạng trần như nhộng, liền vớ lấy chiếc chổi quật cho một trận thập tử nhất sinh. Mama đại nhân à, có đánh gà thì cũng phải xem trên người nó còn lông không chứ!

 Suốt cả ngày hôm đó, tôi liên tục nhìn trộm Lưu Chí Hoành, càng nhìn càng thấy nó có nét khả ái không giống với những tên con trai khác. Không chỉ ở ngoại hình, cả điệu bộ lẫn cử chỉ của nó cũng hệt như một đứa con gái. Tôi bắt đầu sinh nghi.

 Tới giờ tự học, tôi vừa lên tới phòng đã thấy nó nằm ngủ gục trên bàn, bài tập mới làm được phân nửa. Tuy bị thiểu năng nhưng nó học rất giỏi, haha, tôi cũng không chắc nó có bị thiểu năng hay không, mẹ tôi bảo rằng đó là hội chứng tâm sinh lý gì đó… Dù sao thì một đứa học giỏi như nó, dù ngốc nghếch đến mấy cũng được đem ra làm “tấm gương” cho tôi. Coi như tao nhường mày khoản này.

 Tôi ngồi xuống cạnh nó. Đến cả cái bàn học vô tội này cũng phải chịu một vạch kẻ ngăn đôi từ khi Lưu Chí Hoành xuất hiện. Nó ba phần, tôi bảy, dù số lần tôi ngồi vào bàn học chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

 Nó nằm quay mặt về phía tôi, dưới ánh đèn học, khuôn mặt nó trắng mịn như chiếc bánh bao. Bất giác, tôi đưa tay lên sờ thử, quả nhiên rất mềm mại. Nó vẫn nằm im như thế, không ổn, quả thực rất giống con gái, nhìn xuôi nhìn ngược cũng vẫn giống con gái. Máu tò mò nổi lên, tôi bắt đầu di chuyển những ngón tay xuống phần ngực của nó. Có lẽ đây là hành động ngu xuẩn nhất trong cuộc đời Dịch Dương Thiên Tỉ này.

 Phần ngực rất phẳng, không có cảm giác mềm mềm cộm cộm như mấy thằng biến thái trong lớp thường hay kể với tôi. Cũng có thể do nó quá gầy nên mới phẳng như vậy…ah…tôi có nên kiểm tra luôn phần dưới không nhỉ?

 “Umm…”

 Nó đột ngột tỉnh, tôi hốt hoảng đứng bật dậy, luống cuống đến mức hai chân cứ liên tục va vào bàn ghế.

 “Anh đang làm gì vậy?”

 “Tao? À…tao tìm sách…” – Tôi với tay lên giá, rút đại một quyển sách và giở ra đọc.

 “Ngược rồi” – Nó tỉnh rụi.

 “Kệ tao”

 Tôi xoay quyển sách lại, mặt nóng ran, cuối cùng vẫn là chui tọt vào phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top