Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3. Cô ấy

Có thật như vậy không? Có thật là rồi một ngày một ai đó bước đến bên bạn và chữa lành mọi tổn thương mà bạn mang? 

***

06:45 am,

Reng... Reng... Reng...

Đồng hồ đổ chuông báo thức, đúng lúc ấy ý thức của Mây Hạ dần trở lại. Có tiếng ai đó gọi, cô mở đôi mắt như cay xè với giọng thật to "ơi" một tiếng. Sau 2 phút té khói thì cuối cùng cô cũng đã an vị trên xe Ái Thảo.

Mây Hạ

May quá, mưa to.

Ái Thảo

Muộn rồi đấy, mưa thế này mong con kia méo đi chấm điểm.

Mây Hạ

Tối qua cày bộ truyện gần sáng mơ màng ngủ quên mất tiêu.

Thực ra, tối qua cô đâu có đọc truyện. Hôm qua, bố mẹ cô lại cãi nhau lúc nửa đêm, trong giấc mơ của cô mẹ cô thu dọn quần áo bỏ đi. Đúng lúc cô đang lạc lõng không biết tìm mẹ nơi đâu thì hình ảnh đó lại xuất hiện, chẳng hiểu sao cô cứ lang thang mãi trên con đường đó. Bóng tối, thứ khiến cô dám đối diện. 

Ngồi sau bị áo mưa chùm của Ái Thảo che kín khiến Mây Hạ cứ phải đưa tay giữ viền áo mưa để xem đi đến đâu rồi. Gần vào cổng trường, Ái Thảo bảo Mây Hạ:

Tao phi vào luôn, mưa gió dắt xe cái con khỉ.

Mây Hạ

Ờ, cẩn thận không ông bảo vệ phi ra lại sợ ngã cả lũ.

Hai con chạy thục mạng, từng hạt mưa như cố nhấn chìm đi tất cả. Vừa chạy theo Ái Thảo phía trước, Mây Hạ vừa lẩm bẩm "lại ướt như chuột..."

Lên đến tầng hai, đồng thanh nín thở nấp vào tường xem con xung kích có ngoài hành lang không. Hôm nay không khí ở trường thật không giống mọi ngày. Im lìm.

Không thấy. Ái Thảo nói.

Vứt cặp vào ria tường rồi giả vờ đi vệ sinh vào thôi. 

1, 2, 3...

Hai đứa trôn chân tại chỗ, trong lớp cả lũ liếc mắt nhìn ra tay đứa nào đứa nấy bụm miệng hết cả. Tệ thế, chúng nó không nói mình biết. Chán thật, mình thở dài. 

Em thưa thầy chúng em vào lớp. 

Thầy Chủ nhiệm

Vào đi, hai cô giờ vào lớp rồi con lang thang đi đâu?

Em với Ái Thảo đi vệ sinh. Thảo nó đáp lại lời thấy.

Nói xong tôi với nó vào chỗ ngồi, vừa đi vừa nghĩ lát hết giờ truy bài đầu giờ phải phóng ra nhanh để mang cặp vào chứ không thì...

Lướt qua dãy thứ ba từ cửa vào, thằng bạn cùng bàn tôi. Không sai, nó đang ngồi cùng bạn ấy. Trong lòng có chút gì đó khó chịu, mặt tôi vẫn thế - thiếu sức sống. Hôm nay, tôi chẳng có tâm trạng gì "tôi chẳng quan tâm đến nó". Nhưng dù tôi bỏ nó ra khỏi đầu thì nó cũng đâu yên, lúc tôi đi gần đến nó liền quay ra:

Kin mượn ho..á... (nó nhìn tôi) Ơ cặp mày đâu? 

Chỗ ngồi chứ ở chả nhẽ tao nhét ở mõm mày.

Dứt lời, tôi đi thẳng về chỗ. Bàn cuối dãy. Đây mới đúng là chỗ của tôi... "ảo tưởng thế đủ rồi..." Tôi đưa bàn tay áp lên má, hơi lạnh khiến toàn thân bừng tỉnh...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top