Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6



Văn Hi dựa sát vào sô pha, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nữ nhân bước ra từ trong tranh, tóc tai bù xù sắc mặt tái nhợt, cực kỳ giống với nữ quỷ trong bộ phim điện ảnh cậu mới xem mấy ngày trước.

Theo lý thuyết cậu cũng là quỷ đáng lẽ sẽ không sợ, nhưng mà cậu vừa mới tỉnh, chưa thành thạo nghiệp vụ làm quỷ, thật sự là ....Thật sự là ......

"Ngươi đừng lại đây! Bì Tu! Bì Tu ngươi ở đâu!" Văn Hị bị dọa đến lạc giọng, ngược lại khiến cho nữ quỷ vừa bò ra từ trong bức họa sợ tới mức rụt vào bên trong một chút.

Nữ quỷ thanh âm yếu ớt mang theo nức nở: "Nô gia không có ác ý."

Lừa đảo! Mặt mũi Văn Hi trắng bệch.

Trong truyện ký lệ quỷ mở đầu đều là những câu này, ai tin người đấy đầu óc có bệnh.

Nữ quỷ rốt cuộc bước ra từ trong tranh, mở miệng u oán nói: "Công tử, xin hỏi hiện tại là năm nào tháng nào?"

Nàng lộ ra đôi mắt đỏ bừng khiến Văn Hi hoảng sợ liên tục lùi về phía sau, sợ tới mức không nói được câu nào, Ngọc Phật trong tay áo rơi xuống đất lăn đi, vừa lúc dừng trước mặt nữ quỷ.

Nữ quỷ kia cầm lấy Ngọc Phật, trong họng phát ra tiếng khóc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Văn Hi: "Cái này từ đâu tới, ngươi .... Công tử?"

Nữ quỷ tay chân cùng sử dụng bò tới trước mặt Văn Hi, thê lương kêu: "Công tử! Văn công tử! Là ngài!"

Hai mắt đỏ bừng trừng lớn chảy xuống hai dòng huyết lệ, nữ quỷ một bên gọi tên Văn Hi một bên dập đầu, miệng khóc hô: "Văn công tử, cầu công tử cứu hắn một mạng, cầu công tử cứu hắn!"

Sàn nhà bị nữ quỷ dập đầu vang lên từng tiếng thùng thùng, mặt Văn Hi bị dọa đến trắng bệch dán vào tường: "Ngươi là ai? Ngươi mau đứng lên!"

"Công tử không đáp ứng Tố Trân, Tố Trân sẽ không đứng lên!" Nữ quỷ quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, một bên khóc một bên dập đầu với Văn Hi.

Quỷ dập đầu sẽ bị giảm thọ.

Văn Hi nắm chặt tay, áp chế lửa giận trong lòng, vén áo cũng tự mình quỳ xuống, hướng về phía nữ quỷ dập đầu.

Mẹ nó, chỉ là dập đầu, có gì không dám?

Nữ quỷ sửng sốt, run giọng nói: "Văn công tử..."

Văn Hi lại dập đầu đối với nàng: "Ta không giúp được ngươi, ngươi nhanh đứng dậy đi."

"Công tử chớ có như vậy, ngài sao có thể quỳ, đây là chiết thọ nô gia a!" Nữ quỷ thê lương khóc, một mạch quỳ rạp trên mặt đất lạy Văn Hi bốn năm cái, khiến Văn Hi tức giận đến hoa mắt, hít một hơi lại lạy nữ quỷ mấy cái.

Không biết họ Bì dùng cái gì trải sàn nhà, so với đá còn cứng hơn, Văn Hi dập đầu đến hoa mắt chóng mặt, đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc.

Bì Tu lau tóc đi ra, nhìn thấy hai quỷ đối mặt dập đầu có chút sửng sốt, hỏi: "Các ngươi đang luyện thiết đầu công sao?"

Hắn đi tới, một tay đem Văn Hi ôm lên, nhìn thoáng qua nữ quỷ đang quỳ trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng nói: "Còn chưa cút!"

"Văn công tử!" Nữ quỷ quỳ trên mặt đất không nhúc nhích tiếp tục dập đầu: "Van cầu ngài, cầu ngài cứu Ngô lang!"

Vừa mới dập đầu rất mạnh, hiện tại Văn Hi cảm thấy choáng váng đầu óc không nói nên lời dựa vào Bì Tu hoãn thần, trên trán hiện lên một mảnh hồng hồng. Bì Tu nhìn cậu không có ý định lên tiếng, liền nói: "Ngươi đã chết mấy trăm năm, người ngươi muốn cứu cũng sớm đã chết."

Nữ quỷ sửng sốt: "Đã chết?"

Bì Tu không để ý đến nàng, ôm lấy Văn Hi đi tới sô pha ngồi, duỗi tay sờ chỗ đỏ lên trên trán cậu, có điểm bất lực nói: "Lần đầu tiên tôi thấy có người dập đầu cũng có thể khiến hồn khái rớt."

"Ngọc phật đâu?" Bì Tu hỏi.

Văn Hi nhắm mắt lại nói: "Trong tay nữ quỷ."

Bì Tu đứng dậy đi đến trước mặt nữ quỷ, ngồi xổm xuống muốn lấy lại ngọc phật, nhưng nữ quỷ này lại ôm lấy ngọc phật lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt đề phòng nhìn Bì Tu, gương mặt trắng bệch dần dần rạn nứt đổ máu biến thành bộ dạng nàng khi chết.

"Chậc, đừng để máu rơi xuống sàn nhà." Bì Tu dùng một tay đem nữ quỷ nhấc lên, mặc kệ nàng phát ra tiếng kêu thảm thiết mang nàng ra ngoài.

Nữ quỷ kêu thảm duỗi tay về phía Văn Hi: "Văn công tử, cứu nô gia! Văn công tử! Hoài Ngọc công tử!"

Tay Bì Tu dừng lại, đem nữ quỷ nhấc lên trước mặt hỏi: "Hoài Ngọc? Ngươi đang gọi ai?"

Văn Hi chống đầu, mở to mắt, liếc nữ quỷ kia một cái, nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại từ trong họa đi ra?"

"Trong bức họa?"

Bì Tu nhăn mày, ném nữ quỷ xuống đất tùy tay vẽ đạo định thân chú khiến nàng đứng im tại chỗ, đi tới cạnh bàn cầm lấy bức họa cẩn thận nhìn lại, phát hiện trên bức họa thiếu một con hát, tự dưng trống rỗng một khoảng.

Có một nữ quỷ bò ra từ trong bức họa mà Lý Quỷ Tổ đưa tới, Bì Tu cười lạnh một tiếng, cầm lấy điện thoại trên bàn bắt đầu gọi điện thoại.

Gọi mấy cuộc liên tiếp nhưng không ai nghe máy, ông chủ Bì lập tức nổi giận, ném mạnh điện thoại xuống đất khiến nó nát tan tác, nữ quỷ hoảng sợ khóc nấc lên, run rẩy ôm ngọc phật nằm im trên mặt đất.

Văn Hi vịn vào sô pha đứng dậy, chậm rãi đi tới bênh cạnh Bì Tu, dựa vào hắn hỏi: "Không nghe điện thoại?"

Bì Tu hừ lạnh một tiếng, đi lên trước cầm lấy tóc nữ quỷ nhấc tới trước mặt, lạnh giọng hỏi: "Lý Quỷ Tổ phái ngươi tới?"

"Không phải!" Nữ quỷ phủ nhận: "Nô gia vốn dĩ ở trong họa."

Nàng duỗi tay hướng Văn Hi: "Công tử, cứu nô gia!"

"Cậu ấy không cứu được ngươi." Tay Bì Tu dùng sức: "Vậy ngươi đi vào trong bức họa như thế nào?"

Nữ quỷ lắc đầu: "Nô gia không biết, nô gia không biết a!"

Văn Hi không nghe được nữa, duỗi tay đè lại cánh tay của Bì Tu nói: "Có lẽ nàng thật sự không biết."

Bì Tu nhìn hắn: "Cậu quen biết cô ta?"

Văn Hi lắc đầu: "Không biết."

Bì Tu: "Nhưng tôi thấy nàng giống như biết cậu, vẫn luôn mồm gọi Văn công tử, tôi hỏi cậu, Hoài Ngọc là ai?"

Văn Hi dừng lại, do dự một lát mới thừa nhận: "Là ta, Hoài Ngọc .... là tự của ta."

Nữ quỷ quỳ rạp trên mặt đấy nghe thấy lời Văn Hi nói, nức nở nói: "Công tử không nhớ rõ Tố Trân sao? Ngài còn từng khen giọng Tố Trân dễ nghe mà!"

Nói xong nàng lại nằm trên mặt đất khóc lên, chảy đầy huyết lệ, khiến Bì Tu nhìn thấy là đau đầu, lại bắt đầu bực bội, tay vừa động một tờ giấy màu vàng bay ra trực tiếp phong lại miệng nữ quỷ, rốt cuộc trong phòng cũng yên tĩnh lại.

Tiểu Chổi Tinh cùng Hầu Nhị bị ông chủ gọi lên lầu, kéo ra rèm châu liền nhìn thấy nữ quỷ bị phong miệng ngã xuống đất dính đầy máu.

Bì Tu ôm lấy Văn Hi ngồi trên sô pha, giơ tay chỉ về phía nữ quỷ: "Dọn sạch chỗ bị bẩn, còn nữ quỷ này dẫn đi giam lại, đừng để khách hàng bị dọa, cũng đừng khiến cô ta khóc lên."

Hầu Nhị đem nữ quỷ đi xuống, Tiểu Chổi Tinh ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu dọn dẹp, Văn Hi quay đầu nhìn chằm chằm nữ quỷ bị Hầu Nhị xách đi, thẳng đến khi rèm châu hạ xuống.

"Nhớ ra?" Bì Tu hỏi.

Văn Hi không nói lời nào.

Ông chủ Bì nhìn cậu: "Vậy bức họa kia có quan hệ gì với cậu? Tại sao thứ bò ra từ bên trong bức họa lại quen biết cậu?"

Văn Hi xoa trán, im lặng một lúc mới nói: "Đó là bức họa ngày sinh nhật của ta."

Bì Tu nhướn mày, kêu Tiểu Chổi Tinh đem bức họa mang lại đây mở ra, chỉ về phía bức họa hỏi: "Trong tranh ai là cậu? Chỉ cho tôi xem."

Văn Hi nhấc tay chỉ vào người mặc quần áo màu đỏ đầu đội ngọc quan ngồi ở giữa.

Ông chủ Bì nhìn bức họa lại nhìn người, nhịn không được nói: "Thật sự nhìn không giống chút nào, mặt người trong họa ít nhất to gấp đôi cậu"

Văn Hi: "Lúc đó họa sĩ vẽ tranh chính là như vậy, không thể so được với hiện tại."

"Nếu là tiệc sinh nhật của cậu, đây là ai chắc cậu sẽ biết chứ." Bì Tu chỉ vào nam nhân mặc đồ màu trắng do Thao Thiết hóa thành: "Có ấn tượng không?"

Văn Hi thở dài: "Ngươi cũng nói người trong bức họa này không phân biệt được, huống hồ khách đến thọ yến rất nhiều, ta cũng chỉ cần tiếp đãi những người có danh dự, sao có thể quan tâm đến người cùng tỳ nữ nói chuyện chứ."

Cậu nói xong dừng lại một chút, nhìn chằm chằm chỗ nữ quỷ lưu lại khoảng trống nói: "Nhưng mà đào kép này lại đứng gần bình phong, có lẽ đã gặp qua Thao Thiết."

Bì Tu nhìn khoảng trống kia một lúc, âm thanh lạnh lùng nói: "Tốt nhất là cậu thật sự không nhớ rõ, Hoài Ngọc công tử."

"Ta sẽ không lừa ngài." Văn Hi duỗi tay ôm lấy cổ Bì Tu cười nói: "Nếu nhớ ra, ta nhất định sẽ nói cho ngài."

Bì Tu không tiếp lời của cậu, vẫn nhìn chăm chú vào bức họa.

Trước đây hắn từ trên núi xuống, cũng đi qua chỗ nhân loại sinh sống, bữa tiệc xa hoa trụy lạc kim bích huy hoàng giống trong bức họa hắn cũng đã gặp qua, đều là trong nhà vương công quý tộc.

Mà thư sinh quỷ này lại mặc một cái áo tang toát ra hơi thở nghèo khổ, lại nói rằng người mặc hồng bào thêu chỉ vàng đầu đội mũ miện ngọc quan là mình, nữ quỷ kia cũng luôn mồm gọi cậu ta là công tử.

Bì Tu kéo tay trên cổ xuống niết niết, quả nhiên là đôi tay của công tử thế gia, không dính nước mùa xuân.

"Bức họa này là của cậu?" Bì Tu hỏi.

Văn Hi gật đầu: "Là do một thư sinh tham gia yến hội vẽ ra."

Bì Tu: "Vậy tại sao lại rơi vào tay Thao Thiết?"

Văn Hi sửng sốt, ngày hôm đó nhà tan cửa nát, gia tài bạc triệu của Văn gia đều bị lấy hết, bức họa này sẽ lưu lạc tới tay người khác cũng là bình thường.

"Lại không nhớ rõ?" Bì Tu thấy cậu không nói câu nào, biểu tình tức khắc sửng sốt.

Văn Hi lắc đầu: "Ta thật sự không biết."

"Nếu là cái công tử thế gia, vậy tại sao lại bị người bẻ xương giấu vào trong lọ, định hồn phong ấn không được siêu sinh. Người trong nhà cậu cũng mặc kệ cậu?" Bì Tu ôm cậu đi xem bức họa, nhướng mày hỏi:"Chẳng lẽ là gia đạo sa sút, giống trong truyện ký có oan chưa giải, bị hạ ngục thành tù nhân?"

Văn Hi cứng đờ, trên mặt miễn cưỡng lộ ra tươi cười: "Cũng không khác lắm, chẳng qua người ta là bị oan, còn nhà ta là gieo gió gặt bão thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top