Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7



Văn Hi nói xong câu đó liền ngậm miệng, Bì Tu cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa, quỷ có rất nhiều cấm kị, một vài quỷ khi nhớ tới những chuyện trước kia sẽ thay đổi, oán khí bộc phát.

Bì Tu đối với bộ dáng của Văn Hi lúc này vô cùng vừa lòng, ôm hắn vào trong ngực mang ra ngoài đều có mặt mũi, so với mấy tiểu yêu trong tiệm cảnh đẹp ý vui gấp trăm lần.

Nếu Văn Hi đột nhiên biến thành lệ quỷ, gây tổn hại đến bộ mặt thành phố, đừng nói ôm vào trong ngực, ông chủ Bì sẽ trực tiếp đưa người tiến tới chủ nghĩa hủy diệt, siêu độ cậu để kiếp sau còn có thể làm người.

Bị nữ quỷ kia dọa một hồi, hồn phách Văn Hi có chút không ổn, tùy ý Bì Tu ôm một lát liền ngủ. Vốn dĩ muốn tiến vào trong ngọc phật nghỉ ngơi, nhưng ngọc phật vẫn còn trong tay nữ quỷ đó, Văn Hi chỉ có thể nằm ngủ trên giường.

Mới nằm được hai phút, Văn Hi lại cảm thấy không đốt cái gì đó thì không ngủ được, liền ngồi dậy nhìn Bì Tu đang mặc quần áo hỏi: "Có hương không?"

Tay Bì Tu đang mặc quần áo ngừng lại: "Hương gì?"

"An thần hương, không đốt chút hương ta không ngủ được." Văn Hi đi qua nắm lấy bả vai Bì Tu lấy lòng nói: "Chỉ đốt một chút thôi là được."

Bì Tu liếc nhìn hắn một cái rồi nói: "Cậu thật biết hưởng thụ."

"Xem ở chỗ ta giúp ngài mát mẻ, để ta hưởng thụ một lát thôi, chờ khi nào lấy lại Ngọc Phật thì liền không cần" Văn Hi nói xong lại hỏi: "Ngài mặc quần áo lại muốn đi đâu?"

Bì Tu: "Không phải cậu nói nữ quỷ kia có thể đã gặp qua Thao Thiết sao? Đương nhiên là đi hỏi nàng mấy câu, thuận tiện siêu độ tích chút công đức."

Văn Hi sửng sốt: "Đại yêu như ngài mà cũng cần phải tích công đức sao?"

"Vốn là không cần." Bì Tu cười lạnh một tiếng: "Nếu không phải do tôi mắng cẩu đồ vật Thiên Đạo mấy câu mới khiến cho bản thân dễ nóng giận nhiệt độ cơ thể tăng cao, mới cần tích góp công đức để Thiên Đạo nguôi giận sao."

Văn Hi: "Nếu trên người ta không có hơi thở của Thao Thiết, ngài cũng sẽ đem ta đi siêu độ đúng không?"

"Đương nhiên là." Bì Tu nắm lấy cằm Văn Hi nhìn: "Siêu độ một lão quỷ mấy trăm năm giống như mua vé số trúng năm trăm vạn, đều là công đức lớn, tôi khẳng định sẽ không bỏ qua."

Văn Hi nở nụ cười: "Ngài từng mua vé số sao?"

"Không có!" Bì Tu nhất thời đen mặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì Tì Hưu chiêu tài, bọn họ không cho tôi mua vé số. Cổ phiếu đánh bạc đua ngựa, tất cả hành vi đầu tư kiểu này đều không được phép."

Bằng không chính mình đã sớm phất lên thành đại gia, như thế nào lại có thể lưu lạc một mình đến tình trạng này.

Bì Tu càng nghĩ càng giận, ôm Văn Hi lại ngồi một lúc, đốt cho cậu chút an thần hương rồi mới xuống lầu. Thừa dịp Bì Tu đi rồi, Văn Hi xuống giường tìm chiếc hộp Bì Tu vừa gói lại.

Vừa mở ra, hai chữ nhang muỗi làm cho Văn Hi tức giận đến thay đổi sắc mặt.

Tên họ Bì đáng chết, cái gì mà an thần hương, đốt chút hương muỗi này lừa người. Trong sách nói quả không sai, Tì Hưu chính là tổ tông của keo kiệt.

Văn Hi đem hộp đồ trực tiếp ném vào thùng rác, bực bội lên giường nhắm mắt ngủ. Vốn là chỉ định nằm một lúc, không ngờ lại ngủ thiếp đi. Hương muỗi trong lư hương uốn lượn, quanh quẩn trong phòng.

Bì Tu xuống lầu tiếp đón vài vị khách quen, lại dạo qua phòng bếp một vòng, Nhậm Kiêu cùng Cừu Phục đứng ở bếp bận rộn đến khí thế ngất trời, thấy ông chủ đến cũng chỉ nhìn thoáng qua.

"Vẫn còn bận sao?" Bì Tu hỏi.

Nhậm Kiêu liếc hắn một cái: "Ngài cũng đừng đến hỗ trợ, làm hỏng bếp liền phải làm lại từ đầu."

Cừu Phục gật đầu, dùng giọng gió nói: "Cho dù là quỷ bên cạnh ngài cũng không được, bị Tam Muội Chân Hỏa thiêu một chút, cái gì cũng không còn."

"Nhìn dáng vẻ của cậu ta giống biết nấu cơm sao?" Bì Tu ghé vào lửa bếp, châm một điếu thuốc, thở phào nhẹ nhõm.

Nhậm Kiêu nhấc nồi xào rau, nhướn mi hỏi: "Thế nào? Muốn mời thêm đầu bếp sao? Hiện tại nhận thêm người cũng không hề rẻ, không có trợ cấp ăn ở hoặc 5 hiểm 1 kim, tiểu yêu quái đều chướng mắt."

"Không có khả năng! Ta không có tiền mời nhiều người." Bì Tu đen mặt nói.

Cửu Phục thở dài: "Ông chủ, ngài không thể bởi vì tôi thù phú mà nói những lời đó. Năm ngoái ngài nói sắp tăng lương, đến bây giờ một chút động tĩnh cũng không có. Năm nay nếu không thêm tiền, Tết nhất về nhà tôi lại phải xem sắc mặt của ông già nhà tôi đấy."

"Vậy cậu đừng trở về, dù sao cậu cũng không thích lão hồ ly Thanh Khâu. Cẩn thận lúc về còn nhiễm bệnh hôi nách, còn phải đem cậu đi chữa trị. Nghe nói loại bệnh kia không thể trị tận gốc, đến lúc đó phòng bếp cậu cũng không thể vào."

Bì Tu nói trán ngày càng nhăn lại, nghĩ thế nào cũng cảm thấy sức lao động hàng ngon giá rẻ như Cừu Phục là không thể mất.

"Ngươi rốt cuộc đến đây làm gì?" Nhậm Kiêu rửa nồi xong "Nghe mấy Hầu Tinh kia nói lại có thêm một nữ quỷ tìm tới phòng ngươi?"

Cừu Phục sửng sốt: "Nữ quỷ, không phải là một nam quỷ khá xinh đẹp sao?"

Nhậm Kiều cười, vết sẹo dài trên mặt trở nên dữ tợn :"Một cái khác"

"Ông chủ, người gần đây có phải dính phải thứ gì đó không tốt hay không? Như thế nào một tên lại hai tên quỷ đều hướng người ngươi nhào tới, ngươi thật sự sẽ không phải vì tiền mà đi cùng người ta đi đào mộ đi?" Cừu Phục nhíu mày: "Thật ra đào mộ cũng không có gì, chỉ phiền toái nếu bị loài người phát hiện thôi, nếu không ta đi bắt Quán Quán trở về, hắn tuy miệng thối nhưng lại có thể trừ tà."

Bì Tu nhíu mày: "Cái gì có không, là tên lùn Lý Quỷ Tổ kia mang đến bức tranh quỷ, ta xem có thể nàng ta biết nơi Thao Thiết rơi xuống mới lưu lại, cùng tên trên lầu kia không giống nhau."

"Như thế nào không giống nhau?" Nhậm Kiêu nhìn hắn: "Nghe Nguyệt Lão nói dây tơ hồng 2 người nối liền?"

Cừu Phục hú lên quái dị, trong nồi một đạo lửa cao ba thước bốc lên, Bì Tu bị bỏng, lùi lại tức giận mắng câu mẹ nó.

"Ngươi làm sao mà biết được?" Bì Tu vừa băng bó tay nhìn hắn: "Nguyệt Lão chủ động nói cho ngươi?"

Nhậm Kiêu từ trong tay áo lấy ra ngọc phật, đưa cho Bì Tu lười biếng nói: "Trên diễn đàn, hiện tại bọn họ đã muốn thảo luận xem ngươi cùng người trên lầu kia đã sinh mấy đứa con, nhưng mà cũng có mấy người kiên trì phản đối ý kiến, nói tiểu quỷ mấy trăm tuổi kia hứng không được dương khí trên người ngươi, hẳn là khó sinh."

Cừu Phục nghe được sửng sốt, khô cằn nói: "Ông chủ thật lợi hại, mới vài ngày đã có thai."

"Cái rắm a!" Bì Tu vỗ lên bàn bếp: "Đám tiểu yêu quái đó không chịu khó tu luyện lên mạng làm gì, ta đã nói internet hại người, ai cũng trầm mê sa đọa trong đó, tu vi nhiều năm không có tiến triển, đó chính là thứ nhân loại làm ra để hại các ngươi."

Đám tiểu yêu làm việc vặt không dám nói lời nào, chỉ cúi đầu im lặng nghe ông chủ mắng Internet là sâu mọt, là tinh thần ma túy.

"Hơn nữa, kia chính là cái gối ôm của ta, cho dù có nhân duyên tuyến thì thế nào, cũng chỉ là một sợi dây vô dụng, ai sẽ vui vẻ để một sợi dây dắt đi, có khác gì chó không?"

Bì Tu cười lạnh một tiếng: "Nữ quỷ kia bị nhốt ở đâu?"

"Đằng sau nhà kho bên đó." Nhậm Kiêu vừa nhấc cằm: "Lúc Hầu Nhị mang tới vẫn khóc, ta nghe đến đau não, liền đem miệng nàng bịt lại."

Bì Tu nhận đồ rồi nổi giận đùng đùng bỏ đi, hắn vừa đi, Cửu Phục mới nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi thở dài nói: "Ông chủ vốn dĩ lớn lên nhìn hung ác, lúc tức giận trông càng dữ, không biết vị quỷ ở trên lầu kia như thế nào nhẫn nhịn được."

"Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, không chịu được cũng không có biện pháp." Nhậm Kiêu nói xong liền lau tay sau đó mở ra máy hút mùi, nhiệt độ điều hòa cũng hạ xuống vài độ.

Nhậm Kiêu: "Nhưng mà, chỉ cần vị quỷ kia có thể làm hắn mát mẻ cũng tốt, bằng không hắn vừa giận nhiệt độ liền tăng, ta dù không sợ nhiệt cũng không chống lại được."

Độ ấm Bì Tu mang đến còn lưu lại phòng bếp, đợi đến lúc hắn một cước đá văng nhà kho, nhiệt độ trên người hắn đã muốn làm cho nhiệt độ xung quanh trở nên vặn vẹo.

Nữ quỷ bị trùm kín mít nằm trên mặt đất, miệng bị nhét củ khoai tây, Bì Tu nhìn một cái đã cảm thấy ê răng.

"Ta hỏi ngươi đáp, không được khóc, khóc một tiếng ta liền đem ngươi đánh tan." Bì Tu ngồi ở trên lu nước, hướng về phía nữ quỷ cả giận nói: "Nghe hiểu không? Nghe hiểu thì gật đầu."

Nữ quỷ nức nở gật đầu.

Bì Tu lúc này mới phất tay lấy ra củ khoai tây trên miệng nàng ta ra.

"Ta hỏi ngươi, bức tranh trên này có phải là tiệc sinh nhật của Văn Hi?" Bì Tu đem bức tranh mở ra trên mặt đất, chỉ vào một chỗ trống hỏi: "Ngươi vốn là đứng ở vị trí này?"

Nữ quỷ gật đầu.

"Người này ngươi còn nhớ không?" Ngón tay Bì Tu di chuyển, chỉ vào Ngao Thiết một thân áo trắng hỏi: "Nam nhân này, ngươi còn nhớ rõ hắn không?"

Nữ quỷ nhìn chằm chằm một hồi, mới thong thả gật đầu nói: "Hắn..... Nô gia tới Văn phủ hát tuồng đã gặp qua hắn vài lần."

"Tốt lắm." Bì Tu cười cười, nhiệt độ trên người dần hạ xuống, phóng nhẹ thanh âm hỏi: "Vậy ngươi có nhớ hay không hắn ở Văn phủ làm gì?"

Nữ quỷ nhìn thấy hắn mở miệng nói: "Cầu công tử cứu một người, chỉ cần công tử cứu người đó, ta cái gì cũng nói cho ngài."

Bì Tu thay đổi sắc mặt: "Ngươi uy hiếp ta?"

"Ta thật sự không có cách nào!" Nữ quỷ lại khóc thút thít bắt đầu dập đầu, huyết lệ tích đầy trên mặt, thanh âm thê lương: "Văn công tử không muốn ra tay, ta thật sự không còn cách nào!"

Bì Tu kiềm chế tức giận: "Cậu ấy sao có thể ra tay, hiện tại bản thân cậu ta còn là một con quỷ, muốn cậu ta giúp ngươi như thế nào?"

"Văn công tử là cháu út của Văn Thừa tướng, em trai Hoàng Hậu, gia thế hiển hách, cả kinh thành ăn chơi trác táng đều không so được với ngài ấy!" Nữ quỷ than thở khóc lóc, giọng the thé nói: "Ngài ấy khen nô giá hát hay! Đã đồng ý với nô gia một việc! Ngài ấy đã nói qua!"

Bì Tu sửng sốt, nhưng nữ quỷ trước mặt lại không có thần trí bắt đầu kêu khóc không thôi, hiển nhiên là đừng nghĩ hỏi thêm được điều gì.

Lạnh mặt đem khoai tây nhét trở lại, Bì Tu đẩy cửa ra liền nhìn thấy Nhậm Kiêu dựa vào lan can hút thuốc, hắn phủi ra một chút tàn thuốc, Tiểu Chổi Tinh liền đem tàn thuốc quét vào trong hót rác.

"Chưa siêu độ?" Nhậm Kiêu hỏi.

Bì Tu cả giận nói: "Chưa!"

Nhậm Kiêu gật đầu, đem tàn thuốc ném đến bên chân Tiểu Chổi Tinh, lại lấy ra một điếu khác ngậm trong miệng nói: "Loại quỷ này, có chấp niệm, ngươi cưỡng ép siêu độ cũng không lấy được công đức."

"Mẹ nó ta thật sự không hiểu được, lão tử cũng không phải tổ chức từ thiện vì cái gì mỗi ngày đều phải làm việc tốt." Bì Tu thấy hắn lại bắt đầu hướng trên mặt đất phủi tàn thuốc, liền trừng mắt nhìn hắn một cái: "Đừng khi dễ Tiểu Chổi Tinh."

Nhậm Kiêu cười một tiếng: "Còn không phải bởi vì ngươi miệng tiện, mắng không nên mắng gì đó, tự mình chuốc lấy cực khổ."

Bì Tu đen mặt ném một câu ngày mai ta lại đến, xoay người bước đi.

Tiểu Chổi Tinh thành thành thật thật quét tàn thuốc, Nhậm Kiêu thấy Bì Tu đi rồi, lúc này mới đem thuốc lá dập tắt, đoạt lấy cái chổi trong tay Tiểu Chổi Tinh, nhanh chóng quét sạch sẽ sau đó ném vào một bên.

"Ta..."

"Hư ---" Nhậm Kiêu cong thắt lưng xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt của cậu: "Đã rất sạch sẽ, không cần quét nữa."

Hắn sờ sờ khuôn mặt của Tiểu Chổi Tinh: "Nhưng là trong phòng của tôi rất bẩn, em có thể giúp tôi quét dọn một chút không?"

Bì Tu mặt lạnh lên lầu, lại vọt đi tắm rửa, nhìn thấy Văn Hi đang im lặng ngủ trên giường, xốc chăn lên đem nam nhân đang nằm ôm vào trong ngực."

Văn Hi đang ngủ thì mơ hồ, cảm thấy quanh người nóng lên, theo bản năng hai tay đẩy ra.

Bì Tu không cho hắn thực hiện được, còn thuận tiện vén quần áo của hắn ra, làm cho làn da hắn dán sát chính mình. Đã không có quần áo trở ngại, chạm lên người Văn Hi càng mát lạnh.

Bì Tu thở một hơi, duỗi tay đem vạt áo Văn Hi hoàn toàn kéo ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top