Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.

"Đại Á chúng tôi cung cấp các sản phẩm dịch vụ cá nhân hóa ngoài phạm vi cho vay thương mại truyền thống. Chúng tôi xây dựng hiểu biết tường tận những nhu cầu thay đổi nhanh chóng và những khó khăn của SME và MSME (*) – xoay quanh hoạt động sản xuất kinh doanh và dòng tiền. Vấn đề không chỉ nằm ở việc cung cấp một vài sản phẩm, mà phải xây dựng được một định vị giá trị đơn giản, sắc bén phù hợp với nhu cầu của các nhóm khách hàng mục tiêu. Một ví dụ đơn giản, định vị giá trị chú trọng sản phẩm huy động dành cho các khách hàng phải xử lý khối lượng giao dịch lớn.

Chúng tôi đảm bảo sẽ tạo ra quy trình tín dụng thông thoáng. Sử dụng công nghệ số và phân tích là cơ hội để Đại Á tạo ra quy trình thẩm định tín dụng liền mạch hơn, với các tác nghiệp vận hành được thực hiện ở hậu tuyến, không đòi hỏi hồ sơ rườm rà, với quy trình tín dụng tạo sự hài lòng cho khách hàng song vẫn đảm bảo tính chặt chẽ. Nhằm triển khai quy trình này, chúng tôi bắt đầu bằng các hạn mức nhỏ, nằm trong giới hạn rủi ro, rồi sau đó mở rộng nhanh chóng ra các khách hàng SME và MSME có điểm tín dụng tốt."

Vương Nhất Bác trả lời phỏng vấn trên truyền hình vừa điềm đạm vừa cuốn hút. Sau bản tin tài chính hàng đêm kết thúc, Tiêu Chiến quay sang âu yếm lẫn ngưỡng mộ nhìn Vương Nhất Bác, người lúc này đang nằm ườn trên ghế sofa, đầu thì gối lên một cái gối tựa được bọc da màu caramel, hai cẳng chân gác lên đùi anh, lòng bàn chân phải không ngừng cọ cọ. Anh lấy tay mình túm lấy bàn chân đang ngọ nguậy kia lại, đưa ngón tay cái mình cù vào nó, khiến hắn bị nhột, người lúc co sang phải, lúc lại oằn sang trái, cười phá lên: "Tha cho em nào!"

"Không tha được. Em lẽ ra phải là một minh tinh showbiz, không nên làm ngân hàng đâu. Nhìn em trên bản tin, anh cho rằng khó có người có thể tập trung nghe xem em trình bày những gì."

"Đừng ảo tưởng. Anh nghĩ ai cũng giống anh mắc bệnh mê trai trẻ chắc." Hắn lại tiếp tục vừa cười vừa uốn người, cố rút chân mình ra khỏi tay anh. "Mà anh cứ nhất định phải xem mấy cái phỏng vấn này làm gì, có người thật ở bên, không hơn là nhìn trên ti vi hay sao?"

"Em làm ngành ngân hàng cũng vẫn là một ngôi sao sáng thôi." Tiêu Chiến say mê nhìn hắn, dùng cả hai bàn tay mình giữ chân hắn lại.

"Vẫn là không so được với tiền bối Tiêu tổng của Bắc Hải. Về âm tám gậy (*) chung cuộc thì em bái phục anh rồi. Best gross (*), rất xứng đáng nhà vô địch giải golf toàn ngành" Vương Nhất Bác từ bỏ nỗ lực rút chân mình ra khỏi hai bàn tay của anh. Dù có hơi bị nhột, hắn cũng rất biết hưởng thụ cảm giác này.

"Em cũng có vừa đâu, vừa mới chơi lại đã The 1st runner up (*) bảng C. Em mà chơi thường xuyên như anh tầm nửa năm nữa chắc là anh phải nhận điểm chấp rồi. Mong Vương tổng sau này chiếu cố nha." Tiêu Chiến lại cười với hắn. "Anh hạnh phúc quá, đây là quãng thời gian đẹp đẽ nhất đời anh." Mắt anh sáng rực lên, nhìn hắn không chớp.

"Anh lại nói vớ vẩn gì thế. Em đã nói với anh, những ngày đẹp nhất còn chưa tới đâu, anh chờ mà xem." Vương Nhất Bác hơi nhỏm dậy, muốn ôm Tiêu Chiến. "Ăn mừng xã giao với cả đống người rồi, giờ em muốn mình thực sự ăn mừng." Nói xong, chưa chờ Tiêu Chiến trả lời, hắn vòng tay ra sau gáy anh, kéo về phía mình, bắt đầu một nụ hôn sâu...

Giờ là gần cuối tháng bảy, Vương Nhất Bác đã dọn đến nhà Tiêu Chiến ở được hơn một tháng, ngay ngày hôm sau lần đầu tiên ấy. Hắn nói với ông bà Vương muốn chuyển tới sống một mình trong căn hộ ở trung tâm thành phố cho tiện công việc và sinh hoạt kiểu thanh niên. Chỉ có Tuệ Lâm biết em mình thực sự chưa từng lần nào bước chân vào căn hộ của hắn kể từ ngày chuyển đi. Sau lần nghe em tâm sự, cô rất tự nhiên cởi mở nhìn nhận Tiêu Chiến dưới một góc độ khác, người rất có thể sẽ trở thành em rể của mình, không phải là "đối tượng để ý" như ban đầu nữa. Bỏ qua những rào cản về mặt giới tính, cô ngầm thừa nhận với bản thân, đúng thật chỉ có Tiêu Chiến mới xứng với em trai mình. Được sự thông cảm của chị, Vương Nhất Bác như hổ thêm cánh, rất yên tâm hưởng thụ chuỗi ngày sớm tối có nhau với người mà gần đây hắn xem như hơi thở của mình.

Sau một trận kịch liệt như vẫn thường thế trên giường, Tiêu Chiến gối đầu lên cánh tay hắn, hỏi bằng chất giọng đặc biệt ngâm nga: "Thế mai Vương tổng có sang Bắc Hải tham dự cuộc họp mời cổ đông chiến lược không?"

"Tất nhiên." Hắn vòng cánh tay đang để dưới gáy Tiêu Chiến gần như ôm lấy đầu anh, mấy ngón tay lùa vào mái tóc ngắn của anh đưa lên đưa xuống. Hắn thích cảm giác những sợi tóc mềm và hơi ướt bởi mồ hôi sau cơn cuồng nhiệt của anh trượt qua kẽ hở các ngón tay mình. "Anh quên là em phụ trách quỹ đầu tư của Đại Á sao?"

Tiêu Chiến híp mắt hưởngthụ cảm giác êm đềm và hạnh phúc này, khẽ mỉm cười: "Mai lại được gặp nhau ởphòng họp. Anh rất thích nhìn thấy em lúc làm việc, đặc biệt thời điểm họp hànhphát biểu gì đó, rất áp chế đối phương, thật sự hấp dẫn chết người."

"Sao giống em vậy. Chỉ thích nhìn anh trong mấy bộ suit đó, rồi hình dung khi lột chúng ra..." Nói đến đây, hắn lại nhổm người dậy, thuận thế nửa đè lên người anh: "Sao lúc nào em cũng không thấy đủ thế này nhỉ?", vừa dứt lời là đặt môi mình lên môi anh, thành thục đưa lưỡi lách vào...


Dương Khắc Lập, CEO của Bắc Hải đang thuyết trình cơ hội đầu tư chiến lược (*) trước thời điểm IPO của Bắc Hải cho hai đối tác là Quỹ Đại Á và Quỹ FinAccel của Singapore. Cơ hội mua được cổ phiếu của Bắc Hải mà không phải thông qua đấu giá này rất đáng để cân nhắc, đặc biệt trong bối cảnh Bắc Hải không ngừng phát triển trong vài năm qua, năm vừa rồi đã lọt vào top 10 ngân hàng thương mại lớn nhất Trung Quốc.

Quanh chiếc bàn bằng gỗ Purple heart, gần hai chục người đàn ông chăm chú nhìn lên màn hình phía trên, nơi Dương Khắc Lập đang trình bày những số liệu tăng trưởng hấp dẫn của Bắc Hải. Thư ký của họ ngồi xung quanh cũng chăm chú ghi chép, tiếng gõ lách tách nhẹ từ những chiếc laptop của bọn họ như tăng phần thuyết phục cho bài thuyết trình.

Vương Nhất Bác thấy điện thoại trong túi áo ngực rung lên. Lần thứ nhất hắn lờ đi. Lúc này phải tập trung nghiên cứu có quyết định đầu tư không. Vốn dĩ họ không ủng hộ việc đầu tư trong ngành, đặc biệt là đầu tư vào một ngân hàng có khả năng sẽ leo lên hàng đối thủ cạnh tranh của họ trong tương lai. Lại một tiếng rung nữa từ điện thoại. Hắn hơi cau mày, lẽ ra nên tắt máy chứ không chỉ gạt sang chế độ rung. Hắn khẽ liếc về phía Tiêu Chiến, người ngồi tận đầu bàn đằng kia, đang có vẻ vô cùng chăm chú vào từng lời của Dương Khắc Lập. Hắn nhìn về phía màn hình, đắn đo xem có lấy điện thoại ra xem không, thì điện thoại lại rung lần nữa.

Có thể có chuyện gì đó gấp. Hắn tự thỏa hiệp với nguyên tắc của mình, rút điện thoại ra, tay để dưới bàn ngó trộm như thể học sinh đang trong lớp học phải giấu giếm giáo viên mình.

"Nhìn Vương tổng chú ý quá."

"Cực phẩm nhân gian."

"Thật muốn khẩu giao cho em."

Cái gì thế này. Hắn không tin nổi vào mắt mình. Ba tin nhắn từ Tiêu Chiến. Cái người đang ngồi thẳng lưng nhìn như thể trên đời này không có gì quan trọng hơn bài diễn văn của Dương Khắc Lập vừa nhắn cho hắn những tin này. Hắn khẽ cười mỉm, nhanh chóng gõ tin đáp lại: "Vậy anh còn chờ gì nữa."

Hắn nhìn lên Dương Khắc Lập, nhìn sang phía đại diện quỹ FinAccel, mặc kệ những gì họ đang nói, đang nghe, trong đầu hắn ngập tràn hình ảnh gợi cảm của Tiêu Chiến nếu không có bộ suits màu xanh sẫm kia, bộ suits mà mới sáng sớm nay hắn còn tự tay chọn cho anh, nói là màu này không bắt mắt, để em còn tập trung vào công việc. Hắn cảm thấy thật khó kiềm chế bản thân mình, cố dời ý nghĩ sang chuyện đầu tư chiến lược này kia, hy vọng một số bộ phận của cơ thể phối hợp nghe lời, không tố cáo tình trạng hắn lúc này.

Dương Khắc Lập vừa kết thúc phần trình bày của mình, là lúc Tiêu Chiến phát biểu: "Theo ý kiến tôi, chúng ta nên giành ra khoảng ba mươi phút tới một tiếng để các vị bên hai quỹ đây nghiên cứu và thảo luận riêng. Tôi xin phép về phòng mình giải quyết một số việc gấp. Xin ý kiến quý vị ở đây là bao nhiêu thời gian thì hợp lý?" Vừa nói, anh vừa nhìn trực tiếp vào Vương Nhất Bác.

Ba mươi phút có đủ không... Vương Nhất Bác chẳng tha thiết gì chuyện thảo luận hay không với đoàn đội của mình. Nếu FinAccel không đầu tư, hắn nhất định sẽ đầu tư. Không thể để đợt chào bán chiến lược của anh không thành công được. Này không phải chuyện tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới công việc. Này là biết chắc khoản đầu tư sẽ sinh lời nên phải nắm lấy. Nhưng cũng chẳng tội gì lãng phí một nguồn lực từ bên ngoài nên vẫn sẽ lùi bước trước FinAccel nếu họ quan tâm.

"Có lẽ chúng tôi cần bốn mươi lăm phút, có phù hợp với các ngài không?" Hắn hướng về phía đại diện Quỹ FinAccel, hỏi bằng thứ tiếng Anh chuẩn không chê vào đâu được.

"Rất hợp lý, cảm ơn các anh." Bên kia lập tức trả lời.

Tiêu Chiến đứng dậy, tay phải đặt lên ngang bụng áp vào vạt áo vest của mình, hơi cúi người xuống chào mọi người, sau đó sải bước rất nhanh ra khỏi phòng họp.

Về phía mình, Vương Nhất Bác dặn dò cấp dưới, bất kể thế nào, Đại Á cũng ủng hộ Bắc Hải, cứ để bên quỹ kia suy nghĩ rồi chốt sau không vội. Rồi lại nói, muốn ra ngoài hít thở khí trời chút, cũng vội vã rời phòng họp.

Vừa bước được bước đầu tiên, đã nghe thấy tiếng Dương Khắc Lập khẩn trương đằng sau: "Xin dừng bước, Vương tổng, tôi xin phép mấy phút được chứ?"

Vương Nhất Bác rất sốt ruột, nhưng không thể bất lịch sự mà từ chối CEO của Bắc Hải được, đành đứng lại: "Xin hỏi Dương tổng có việc gì ạ?"

"Là thế này, chuyện mời cổ đông chiến lược lần này với kế hoạch IPO của Bắc Hải rất quan trọng, tôi rất mong Vương tổng thật lòng để tâm." Dương Khắc Lập cũng rất biết ý, vào thẳng vấn đề luôn.

"Đại Á chúng tôi luôn coi Bắc Hải là đối tác quan trọng, Dương tổng có thể hoàn toàn yên tâm."

"Sau chương trình IPO, chúng tôi sẽ xem xét và xin ý kiến đại hội đồng cổ đông về việc niêm yết. Lần đầu tư này quả thật rất khả quan. Những số liệu tôi vừa trình bày có chỗ nào Vương tổng cần làm rõ hơn không?"

Gì thế này... Vương Nhất Bác biết Dương Khắc Lập chỉ làm theo chức phận của mình. Anh ta lo lắng cho công việc của Bắc Hải cũng là tận lực giúp ích cho Tiêu Chiến. Mà sao hắn thấy muốn quát vào cái mặt nửa nghiêm túc nửa xun xoe của anh ta quá đi. Giờ mà không để hắn đi nhanh, thì đừng có nói đến chuyện đầu tư cổ phiếu chiến lược, đến một ngàn tệ cũng đừng hòng có ai móc ra khỏi túi hắn. Thời gian đang trôi. Vương Nhất Bác chả thèm nể nang, đưa tay trái lên nhìn đồng hồ.

Dương Khắc Lập hiểu ý, vội vàng dông dài xin lỗi: "Ồ, là tôi thất lễ. Chắc Vương tổng đang vội đi đâu. Nhưng sau nửa tiếng nữa cậu vẫn quay lại họp chứ? Bữa nay chốt deal (*) mà?"

"Tôi đi vệ sinh, gọi vài cuộc điện thoại, sẽ quay lại ngay sau khi xong việc. Anh yên tâm, Đại Á luôn ủng hộ Bắc Hải." Vương Nhất Bác cảm thấy như mình được tha bổng, đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay Dương Khắc Lập, nhanh chóng rời bước.

Vương Nhất Bác biết phòng Tiêu Chiến ở ngay bên cạnh, nhưng không có cả mắt đằng sau gáy mà biết được Dương Khắc Lập có còn đang đứng đó nhìn theo hay không, đành lòng hướng về phía phòng vệ sinh. Hắn tấp nước lên mặt cho bớt nóng, cảm thấy như toàn thân có thể bốc hỏa, bất chấp hệ thống điều hòa trung tâm đang làm rất tốt nhiệm vụ của chúng. Rút khăn giấy ra thấm mặt, hắn nhìn mình trong gương, không ngăn nổi bản thân nghĩ đến đêm qua của bọn họ, và tin nhắn vừa mới rồi của Tiêu Chiến, khẽ rên lên.

Sau khoảng thời gian ước chừng hai phút thực tế, nhưng với hắn dài tựa cả tiếng, Vương Nhất Bác dứt khoát quay ra. Nếu có ai nhìn thấy hắn vào phòng Tiêu Chiến, hoàn toàn có thể giải thích họ uống tách trà chuyện gẫu thư giãn, không có gì phải ngại.

Hắn gõ cửa, chờ. Đèn báo trên bảng điều khiển ở cửa ngay lập tức chuyển màu xanh (*), hắn gạt tay nắm, bước vào, sập cửa lại sau lưng.

Tiêu Chiến đang ngồi sau cái bàn bằng gỗ óc chó bóng loáng to cỡ đại, chiều ngang ít nhất cũng phải 3 mét của mình vội vàng đứng dậy tiến về phía hắn, không quên cằn nhằn: "Em làm cái gì lâu vậy, tưởng em không đến nữa cơ. Có bốn lăm phút em hoang phí ở đâu ngần ấy thời gian vậy?"

"Mai anh đuổi việc thằng cha Dương tổng của anh đi. Cái gì mà số liệu với đầu tư. Muốn bức chết em tại đó rồi." Vừa nói hắn vừa ngấu nghiến hôn anh, bàn tay phải theo thói quen đưa ra sau anh xoa xoa nắn nắn.

"Chờ anh, chờ đã..." Tiêu Chiến vừa dứt ra khỏi môi hắn, vừa hổn hển, "vào phòng nghỉ của anh." Anh định lôi hắn vào phòng nghỉ phía sau văn phòng, nơi có tủ treo vài bộ đồ, một chiếc giường đơn để nghỉ tạm.

Vương Nhất Bác xiết chặt tay hơn, môi vẫn không rời anh: "Không đi đâu hết, ở ngay đây." Hắn đi lùi về phía bàn làm việc của anh, một tay vít cổ Tiêu Chiến, một tay vẫn không ngừng nửa nắn bóp, nửa lôi anh theo mình.

"Ở đây... Không được... Ưm ưm..."

"Đừng quên nội dung tin nhắn cuối của anh. Em đang sẵn sàng lắm rồi đây." Hắn kéo tay anh đặt lên phần nhạy cảm đang gồ lên thấy rõ của mình. "Anh phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Nhanh lên, còn phải chốt deal nữa đấy."

Tiêu Chiến tự khiêu khích tự chịu, đành chấp nhận nhìn hắn đưa tay gạt đống giấy tờ của anh sang một bên, không biết có thể gọi tên tư thế của hắn là gì, nửa đứng thẳng, nửa ghé mông vào bàn làm việc của mình, nhưng cũng không có ý định ngồi xuống, đôi mắt tràn ngập dục vọng nhìn chăm chăm vào miệng anh.

Anh vô thức nuốt nghẹn, đưa tay cởi cúc và kéo khóa quần hắn xuống. Vẫn còn kịp nghĩ được là rất may bọn họ đều mặc đồ may đo, nên không cần dùng thắt lưng, khỏi mất thời gian tháo ra, trước khi đưa tay vào quần lót của hắn, đồng thời nghe tiếng hít vào rõ rệt từ đối phương.

Tay và miệng anh thuần thục như vốn luôn thế... Hắn từ trên nhìn xuống, thấy miệng anh không ngừng ra vào, lúc mạnh lúc nhẹ, vô cùng tập trung như thể với anh đó là việc quan trọng nhất trên đời, thi thoảng ngước đôi mắt đã sớm phủ một tầng hơi nước mỏng nhìn lên mình, vô thức tự nhủ, cho dù có phải chết ngay lúc này cũng rất đáng, với tất cả những phúc lợi này. Hai tay hắn chống hai bên bàn, dùng hết sức để bấu vào, gân xanh nổi đầy lên.

Thời điểm cao trào, Vương Nhất Bác không kìm nổi bản thân, đưa cả hai tay ra kéo mạnh đầu Tiêu Chiến vào sát mình hơn nữa, túm chặt tóc anh. Mắt hắn nhắm nghiền, đầu ngửa ra sau, yết hầu không ngừng cuộn lên cuộn xuống, người giật giật theo bản năng.

Ở dưới, Tiêu Chiến cũng đưa hai tay bấu chặt lấy hai bên đùi hắn, bủn rủn toàn thân. Dễ dàng nhận thấy với tư thế quỳ này, chỗ nào đó của anh cũng đang khát khao đòi hỏi được giải thoát. Anh đứng dậy, với tay lấy giấy ăn trên bàn lau miệng, hỏi hắn: "Còn anh thì sao?" giọng cố ra vẻ thản nhiên, nhưng âm vực vừa trầm vừa khàn đặc đã tố cáo anh đang thèm muốn tới mức nào.

Vương Nhất Bác kéo anh áp sát vào mình, quần hắn vẫn đang nằm lộn xộn chỗ mắt cá chân và giày, trong khi anh vẫn một một thân tây trang chỉnh tề, hơi cố nhích người ra. "Đừng giây bẩn ra quần anh." Tiêu Chiến vội vàng kêu lên.

"Còn thời gian không?" Vương Nhất Bác hỏi lại, tay sờ loạn lên.

"Không. Em sang phòng họp trước đi. Năm phút nữa anh sang." Tiêu Chiến nói, giọng nghe rõ mất mát.

Vương Nhất Bác rất không đành lòng, kéo anh lại hôn: "Anh làm em cứ như tra nam í, chỉ biết thỏa mãn bản thân thôi sao?"

"Hết giờ thật mà. Tối nay về nhà em đền anh nhé." Tiêu Chiến về cơ bản luôn biết cách dỗ dành hắn. "Em mau vào phòng vệ sinh bên trong sửa sang trước đi."

"Không cần thiết." Hắn vừa cười vừa nhún vai, cúi xuống tự mình kéo quần lên, thuần thục nhét áo trong quần, vuốt phẳng phiu lại, không nhìn ra chúng vừa như một đống bùng nhùng dưới đất biết bao nhiêu.

Có tiếng gõ cửa, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, cười rõ tươi: "Theo em có nên mở cửa không?"

"Anh nhìn lại mình rồi tự trả lời. Em thì cho là không nên đâu." Hắn cũng rất phối hợp đùa lại.

"Em nghĩ bên FinAccel sẽ đồng ý mức giá chào bán chứ?" Tiêu Chiến lại hỏi hắn.

"Hẳn rồi. Em sang trước kích thích lòng tham của họ chút đây. Lát anh sang nhé." Hắn chờ tầm một tới hai phút, không thấy tiếng gõ cửa nữa, đoán chừng người bên ngoài đã rời đi, đưa tay lên vuốt lại tóc anh, nghịch ngợm đưa tay xuống dưới bóp nhẹ một cái, nháy mắt trước khi hướng về phía cửa.

Không ngờ là Trương Nhã, thư ký của Tiêu Chiến, dường như đã quen với việc gõ cửa không thấy sếp trả lời cũng không vội đi ngay, vẫn đang đứng ngoài cửa.

"Ồ xin chào Vương tổng, xin hỏi tôi có thể vào báo cáo chút việc với sếp Tiêu không ạ?" Trương Nhã hỏi hắn, giọng rất lễ phép.

Hắn nhìn vào cô, thầm đánh giá. Rất xinh gái, theo tiêu chuẩn trước đây của hắn. Cao ráo, tóc dài ngang lưng, được buộc gọn sau gáy, mặc một bộ đồ công sở lịch sự, nhưng rõ ràng có ý khêu gợi vì bó sát thế kia... Hắn cất giọng lạnh lùng, bất chấp mấy phút trước vừa thăng hoa cỡ nào: "Anh ấy vừa có điện thoại, nên tôi mới ra đây. Chuẩn bị quay lại họp, có gì gấp thế?"

Vị Vương tổng trẻ tuổi này kì quặc thật sự. Cô đã làm gì thất lễ với cậu ta sao mà nghe giọng có vẻ ghét bỏ ra mặt thế này. Lại còn hỏi như thể cậu ta mới là sếp của cô vậy. Có việc gì cũng không thể báo cáo cậu ta được. Cô không biết phải mở lời thế nào. Thật tiếc, với Đại Á, đến sếp cô cũng phải nể mặt vài phần, nào tới lượt cô nghĩ tới nghĩ lui chứ.

Cô đành lòng lễ phép: "Chủ tịch bên tôi vừa điện thoại, nói là sao không gọi được vào số di động cho sếp Tiêu. Điện thoại nội bộ cứ báo bận suốt."

Chắc anh nhấc máy ra, trách gì yên tĩnh thế. Hắn vô thức mỉm cười, hai cái má nâng lên, nhìn cũng khiến người khác muốn cười theo.

"Cô chờ chút, chắc điện thoại xong là anh ấy ra luôn. Chưa biết chừng là chủ tịch nhà cô gọi cũng nên" Hắn thản nhiên nói dối, không thèm chớp mắt. Trước khi bước đi về phía phòng họp, nhìn Trương Nhã từ trên xuống dưới, thái độ vẫn tỏ ra khó chịu một cách kỳ lạ với cô, người rõ ràng đang ngơ ngác không hiểu mình đã đắc tội gì với vị Vương tổng tuổi trẻ tài cao trước mặt. Vẫn là sếp Tiêu của cô siêu đỉnh, thân thiện, dễ gần, trong những lúc khó khăn nhất cũng chưa từng bày ra dáng vẻ khó chịu đến thế. Cô nghĩ mình thật may mắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng ngoài cửa chờ.

Quả nhiên tầm năm phút sau Tiêu Chiến đi ra, trông vui vẻ hiếm thấy trong những buổi họp có tầm quan trọng kiểu này. Hỏi cô: "Có việc gì vậy, tôi vừa có điện thoại."

"Là Chủ tịch Lưu gọi tới ạ."

"Cứ báo cáo với chủ tịch là tôi sẽ chốt được cổ đông chiến lược trong hôm nay. Chắc chủ tịch chỉ hỏi chuyện này thôi."

Quả nhiên như anh và Vương Nhất Bác dự đoán, FinAccel lo sợ mình không được chọn, đã đưa ra mức giá cao hơn mấy giá so với con số Bắc Hải mong muốn ban đầu, sau vài lần trao đi đổi lại, Đại Á cũng ra vẻ luyến tiếc chờ cơ hội lần sau. Được một quỹ lớn của Singapore trả giá cao, lần chào bán cho cổ đông chiến lược này đã thành công vượt mức mong đợi. Vị thần may mắn quả là ưu ái cho mình. Tiêu Chiến mỉm cười trong lúc kí biên bản ghi nhớ.

(*): SME: Doanh nghiệp nhỏ và vừa; MSME: Doanh nghiệp siêu nhỏ, là xương sống của nhiều nền kinh tế trên thế giới. Điều này đặc biệt đúng với các nước phát triển nhanh, nơi các doanh nghiệp này đóng góp gần 70% GDP và khoảng như thế việc làm trong các năm gần đây.

Điểm âm trong môn golf: Golfer kết thúc vòng đấu với số gậy thấp hơn handicap (đã giải thích ở chương 3) của mình.

Best gross: Điểm chơi tốt nhất trong giải golf, âm nhiều gậy nhất so với handicap của mình.

The 1st runner up: Người về thứ nhất sau người thứ nhất, có nghĩa là về nhì.

Thứ tự các bảng thường được sắp theo trình độ của các golfer trong mỗi một giải đấu.

Nhà đầu tư chiến lược: Thường được đánh giá cao có khả năng hỗ trợ doanh nghiệp về vốn, công nghệ, nhân lực. Sẽ được ưu ái hơn về giá mua, nhưng thường bị hạn chế chuyển nhượng trong một khoảng thời gian nhất định, quy định theo từng quốc gia và điều lệ của tổ chức phát hành cổ phiếu.

Chốt deal: Thuật ngữ của dân ngân hàng, chỉ việc quyết định một thương vụ.

Bảng điều khiển ở cửa: Cái này khó tả quá, đạiloại là loại cửa mà người ngồi bên trong có thể bấm khóa hay mở, người ngoàikhông tự mở được. Rất yên tâm không sợ ai mở cửa quấy rầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bjyx