Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15.

"Vương Nhất Bác? Tôi nào có phúc được gặp cậu ta. Có lẽ anh Tiêu đây có thể trả lời đầy đủ rõ ràng hơn tôi đấy." Tô Tần Mục vừa nói vừa nhìn phản ứng của Tiêu Chiến, vô thức châm biếm, vì cái gì mà Vương Nhất Bác luôn có được những thứ tốt đẹp nhất chứ? Cứ để hắn phải đối mặt với tất cả những thứ tốt đẹp của mình. Cậu ta không muốn mình có chút gì liên quan đến rắc rối này.

"Rất vui được gặp cô, Lý Gia Kỳ. Cô đẹp ra nhiều đấy. Tôi có việc với mấy người kia, tôi qua bên đó nhé. Hẹn gặp lại, anh Tiêu." Cậu ta dứt khoát rời đi.

Quả thật khi bước vào trạng thái mới yêu, con người ta hầu hết dành toàn bộ tâm trí cho người mình yêu mà quên đi hoặc bỏ qua rất nhiều thứ khác. Khoảnh khắc Lý Gia Kỳ nhắc tới Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đột nhiên nhớ lại lần đi ăn cùng Gia Long và Tuệ Lâm đó, hắn có nói quen biết cô. Vậy mà trong suốt thời gian vừa rồi, anh và hắn chưa từng nói chuyện với nhau về cô. Anh tự trách mình thật tệ, xưa nay vẫn nhận mình là anh trai hơn cả anh trai ruột Gia Long của cô, vậy mà một lần hỏi thăm em gái mình cũng chưa có.

Hai người mỉm cười chào Tô Tần Mục một cách lịch sự. Lý Gia Kỳ hỏi Tiêu Chiến: "Tô Tần Mục nói vậy là sao? Anh thân với Vương Nhất Bác à?" Cô trìu mến nhìn anh, nói thêm: "À, em đoán ra rồi, hai người làm việc cùng ngành mà nhỉ. Anh thường gặp anh ấy sao?"

"Anh thế mà không nhớ ra hai người học cùng trường nhỉ. Lần trước đi ăn cùng Vương Nhất Bác có nói ngưỡng mộ em lắm, là đàn chị vô cùng xuất sắc của cậu ấy. Vương Nhất Bác học tốt lắm phải không? Vừa mới đi làm đã xuất sắc như thế. Anh của em nửa ngưỡng mộ nửa ghen tị đây này." Nhắc tới tên hắn, giọng anh có chiều hướng du dương.

Lý Gia Kỳ nhìn Tiêu Chiến, băn khoăn không biết có nên nói ra mối quan hệ đã là quá khứ của họ. Bản thân cô là người rất tự tôn, biết nặng biết nhẹ. Trải qua những xúc động thời gian vừa rồi, cô càng nhận ra những cố chấp của mình là hoàn toàn không đáng. Trong suốt quãng thời gian bên nhau, hắn và cô không thực sự nồng nhiệt như những cặp đôi yêu đương cần có. Cô cũng không nên lờ đi lời nói chia tay của hắn mà coi như không có chuyện gì xảy ra được. Thời điểm này mà nói hắn là bạn trai cũ thì không biết phản ứng của Tiêu Chiến sẽ thế nào, bởi từ miệng anh hắn chính là tên "bạn trai cũ khốn kiếp", nghe thì có vẻ sẽ thoả mãn cái tôi của mình, nhưng thâm tâm cô biết hắn không phải thế.

"Vương Nhất Bác là ngôi sao sáng của trường đại học đấy. Học giỏi, đàn hát giỏi, chơi thể thao giỏi." Cô dùng những câu khen ngợi thực lòng để nói về hắn. Khách quan mà nói, hắn xứng đáng.

"Anh cũng nghĩ vậy." Tiêu Chiến gật gù hài lòng, bất giác nhớ tới "Can't take my eyes off of you" được hát bởi chất giọng trầm thấp của hắn. Đột nhiên anh nhớ hắn quá, kể từ lần gặp nhau gần nhất đã hơn một tuần trôi qua. Anh muốn hắn giành thời gian cho công việc và giải quyết triệt để vấn đề tư tưởng trong gia đình, vấn đề mà bản thân anh cũng chưa biết sẽ phải bắt đầu như thế nào về phía gia đình mình. Ít ra hắn còn có lợi thế hơn là cha mẹ hắn phần nào đã biết, so với hắn, anh còn thiếu tự tin hơn nhiều, chưa dám cả bắt đầu đề cập với cha mẹ mình. Sống trong tâm trạng giấu diếm che đậy như này khiến anh khổ sở.

"Tô Tần Mục nói như thể hai người rất thân nhau?" Lý Gia Kỳ hỏi tiếp. Cô thực sự quan tâm thời gian qua Vương Nhất Bác thế nào. Những người quen chung hầu hết không có câu trả lời cụ thể, đa phần đều là mới về nước bận quá không gặp được hắn. Vương Nhất Bác như thể thực sự chỉ quan tâm tới công việc, không có thời gian giao lưu.

"Ừ, cậu ta nói đúng đấy, khá thân." Tiêu Chiến mỉm cười, ánh mắt mơ màng.

Nếu không biết anh mình quá rõ, bản thân lại là bạn gái cũ của Vương Nhất Bác, Gia Kỳ nghĩ hẳn cô có thể hình dung Tiêu Chiến đang nói về người anh yêu. Ánh mắt mơ màng và khuôn mặt sáng bừng rạng rỡ của anh khi nhắc tới hắn khiến cô thực sự băn khoăn. Cô gạt ý nghĩ họ thích nhau đột nhiên xuất hiện trong đầu. Dẫu là người cấp tiến, khả năng cô vừa nghĩ tới cũng có tỉ lệ quá thấp đi. Không thể nào.

"Thân thế nào?" Cô quyết định hỏi tiếp.

Tiêu Chiến đắn đo. Khi Vương Nhất Bác còn chưa chứng minh được với gia đình và chính hắn tình cảm giành cho anh không phải hứng thú nhất thời, có lẽ anh chưa nên để ai khác biết chuyện bọn họ. Bất chấp hắn luôn một lòng khẳng định tình cảm của mình, bản thân anh cũng vẫn chưa có cảm giác an toàn.

"Thân theo kiểu phối hợp rất ăn ý trong mọi việc ấy. Khi mới gặp, anh có việc cần nhờ, cậu ấy không nề hà giúp đỡ, nhờ đó mà anh đã thoát được một vụ vô cùng nghiêm trọng. Cậu ấy quả thực đúng như em nói, hát rất hay, chất giọng và lối trình diễn như ca sỹ chuyên nghiệp, chọn rượu không chê vào đâu được, chơi golf rất tốt luôn. Bọn anh hay chơi cùng nhau."

Vẫn cái vẻ mơ màng sủng nịnh ấy. Có những ý nghĩ mà dù có vô lý tới đâu, một khi đã xuất hiện, nó luôn có tiếng nói riêng để tự khẳng định mình. Ý nghĩ họ thích nhau, không phải với tư cách của đồng nghiệp, không phải với tư cách của bằng hữu thông thường lại môt lần nữa nhen nhóm trong cô khi nghe anh khen hắn không tiếc lời. Tiêu Chiến anh cô không thường dùng mỹ từ để nói về người khác, không phải vì anh khó tính hay tự kiêu, mà bởi tiêu chuẩn riêng của anh luôn rất cao. Không trách anh được, nam nhân mới hai mươi sáu tuổi đã tự thân ngồi vào chiếc ghế phó chủ tịch thường trực một ngân hàng lớn, hơn nữa nhờ vào tài năng và nỗ lực của mình, ngày một đưa Bắc Hải nâng tầm.

"Anh nghe cậu ấy hát rồi?" Cô hỏi một câu xa nhất với những gì muốn biết.

"Hôm tiệc mừng cậu ấy về nước. Anh được mời. Chị cậu ấy với anh là đối tác thân thiết. Lúc nhìn cậu ấy trên sân khấu vừa đàn vừa hát, anh đã nghĩ, ai có thể dứt mắt ra khỏi cậu ấy đây, quả là xuất sắc, còn hơn cả mình." Anh kể với Gia Kỳ, tâm trí trôi dạt về lần đầu gặp mặt của anh và hắn, nhớ tới sức cuốn hút không thể chối cãi giữa hai người bọn họ, cả gương mặt rạng rỡ, đôi mắt ánh lên những tia sáng dịu dàng.

Lý Gia Kỳ chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của anh mình trước đây, bất giác theo bản năng khẳng định những gì mình đang nghi ngờ là đúng. Có thể không phải tự nhiên mà Tô Tần Mục nói cái câu khó hiểu kia rồi tìm cách chuồn êm. Cô từng nghe nói đâu đó những trường hợp là thẳng nam hoàn toàn cho tới khi gặp được chân ái đồng giới của mình. Cô chăm chú thu vào mắt những biểu cảm phiêu diêu của Tiêu Chiến. Cho tới khi biết chắc được tình cảm thực sự giữa bọn họ, cô có lẽ chưa cho anh biết hắn với cô trong quá khứ có mối quan hệ gì. Mà cho dù giữa họ không phải thứ tình cảm kia, cô cũng không nên nói với anh, bởi anh đang có những định kiến sai lầm về "tên bạn trai cũ không đáng", cũng tại cô và những ảo tưởng của mình.

"Cậu ấy quả thực xuất sắc, nhưng không so với anh được." Giả sử những gì cô nghĩ là đúng, anh của cô cũng không nên bắt đầu một mối quan hệ với dù chỉ chút ít thiếu tự tin về bản thân, sai lầm lớn nhất của những người đang yêu. Cô tự cho mình vô cùng khách quan, không phải vì Tiêu Chiến là anh mình mà khen ngợi. Vương Nhất Bác đúng thật trưởng thành tài mạo hơn người, nhưng hắn vừa mới ra trường, đi làm không được bao lâu, lại có bệ đỡ là gia thế khủng, đâu so được với anh cô tự mình phấn đấu và trưởng thành. Chưa kể tới hình thức, dù sao thì Tiêu Chiến cũng đẹp hơn, này không phải anh là anh cô mà cô nhận xét vậy, cứ hỏi tất cả những ai cùng biết cả hai xem, dám chắc quá bán có cùng đánh giá với cô.

"Vì em là em anh nên mới nói thế." Quả nhiên Tiêu Chiến nghĩ Gia Kỳ thiên vị mình. "Hồi học bên đó các em có thân không? Qua lời Vương Nhất Bác, có thể thấy em ấy vô cùng ngưỡng mộ em, còn cho rằng em sánh ngang với chị Tuệ Lâm của em ấy, cô gái tài năng của giới tài chính ấy."

"Anh đây là đang hâm mộ cô chị hay cậu em?" Lý Gia Kỳ đã có giả thuyết trong đầu, không cách gì buông xuống.

"Cả hai." Tiêu Chiến giằng xé giữa việc chia sẻ với em mình và giấu kín. "Tuệ Lâm rất đẹp, rất tài năng, nhưng hơi hoàn hảo quá. Nhất Bác tuy thế lại có những phút tuỳ hứng của tuổi trẻ, hấp dẫn hơn nhiều." Anh chọn cách thoả hiệp, hé lộ một chút hảo cảm của mình với hắn, sẽ dễ dàng hơn cho anh nếu có một thành viên trong nhà hiểu được.

Lý Gia Kỳ rất xứng là cô em gái xuất sắc của anh. Chỉ riêng việc Tiêu Chiến gọi hắn bằng tên không đã đủ thấy mức độ thân thiết của bọn họ rồi. Còn ánh mắt và nụ cười kia nữa. Cô có chấp nhận được không, nếu quả thực những gì cô suy đoán là đúng? Bỏ qua việc hai bọn họ đều là nam nhân, đúng thật là chỉ có họ mới xứng với nhau. Việc hắn và cô từng ở bên nhau dường như không có chút ý nghĩa nào nữa. Cô thận trọng dò hỏi:

"Cậu ấy có biết tất cả những hảo cảm anh dành cho mình hay không? Cậu ấy đối với anh thế nào?"

Tiêu Chiến bối rối. Anh có lẽ không nên nói nhiều như thế. "Anh không dám chắc." Anh hi vọng Gia Kỳ không nhìn ra mối quan hệ của họ.

Lý Gia Kỳ nheo mắt nhìn anh mình. Tiêu Chiến trông thật đẹp trong chiếc sơ mi Louis Vuiton màu đen với những hoạ tiết chữ cái nằm rải rác nhiều màu sặc sỡ. Hai cúc áo trên mở bung nhìn rất ra dáng tay chơi nhưng lại không có cái kiểu chơi bời trác táng. Toàn bộ những đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt cô đã quen thuộc từ bé ngời lên vẻ nam tính vô cùng hấp dẫn. Không thể có chuyện anh thích nam nhân được, dù hảo cảm anh dành cho Vương Nhất Bác có nhiều cỡ nào, ý nghĩ vừa rồi của cô quá thiếu cơ sở. Nhưng cuộc đời mà, chuyện vô lý cũng chưa hẳn là sẽ không thể. Để cho chắc, cô tạm thời sẽ chưa nói mối quan hệ giữa mình và hắn, đã là quá khứ, có thể cô sẽ không bao giờ nhắc tới nữa.

Lý Gia Kỳ sang Anh mà vẫn mang tâm trạng hơi có lỗi vì đã giấu Tiêu Chiến. Tô Tần Mục quả có muốn kể với Vương Nhất Bác chuyện gặp Tiêu Chiến và Lý Gia Kỳ, nhưng có chuyện đột xuất trong công việc khiến hắn bù đầu giải quyết, quên hẳn luôn.

Cuối tháng chín, ông bà Tống mời cả hai ngân hàng tài trợ khu mỏ Cam Lâm đi ăn bữa tối nhân dịp phát hiện mới trong quá trình khai thác, trữ lượng thực tế vượt xa trữ lượng thăm dò ban đầu. Thông tin Cam Lâm lập tờ trình xin Cục Tài nguyên cấp phép nâng thời gian khai thác khu mỏ rò rỉ ra, cổ phiếu của họ tăng liên tiếp mấy phiên liền.

Bà Vương trong cuộc tám chuyện giữa các bà vợ với nhau chính là người gợi ý bữa ăn này. Trước đó, trong một lần hai mẹ con họ Vương chưa từng bất đồng quan điểm chuyện gì đã xảy ra mâu thuẫn tương đối lớn do Vương Nhất Bác nhất quyết không chịu đi xem mắt nữa, bà Vương đành phải nhượng bộ. Bà đổi chiến thuật, không trực tiếp xem mắt thì tổ chức các buổi gặp mặt khiến con trai cưng của bà không thể chối từ.

Gợi ý của bà Vương rất rõ ràng. Bên nhà họ Tống có hai vợ chồng và cô con gái xinh đẹp Tống Tổ Nhi, bà còn chưa quên hắn và cô bé đã dính lấy nhau bữa tiệc mừng hắn về nước. Nhà họ Vương sẽ yêu cầu cả hai con của mình đi. Tống Tuệ Lâm đi một phần vì cô có tham gia quá trình đàm phán đồng tài trợ, một phần, bà Vương cũng muốn nhất tiễn hạ song điêu, nhân cơ hội yêu cầu bên nhà họ Tống mời cả Tiêu Chiến, người được ông Vương không tiếc lời ca ngợi, còn nói chỉ có anh mới xứng đáng làm con rể bà.

Tiêu Chiến nói chuyện xã giao với ông Tống: "Nhà đầu tư nhạy bén thật, mới phong phanh tin xin gia hạn thời gian khai thác khu mỏ, cổ phiếu Cam Lâm đã tăng liền mấy phiên. Cháu xin phép chủ tịch Vương, kính một ly chúc mừng chủ tịch Tống."

"Mời cậu Tiêu. Tôi cũng muốn chúc mừng chủ tịch Tống." Ông Vương cười sảng khoái, vẫy vẫy bàn tay cho cô gái phục vụ.

"Kính chủ tịch Tống. Chắc có lẽ cháu cũng cân nhắc đầu tư cá nhân chút." Tiêu Chiến nâng ly hướng về ông Tống.

"Cậu không chịu nghe lời khuyên của Richard H. Thaler (*) gì cả. "Khi đầu tư, đừng nghĩ về tin tức." Ông Vương thoải mái cười trêu Tiêu Chiến. Ông luôn coi anh là hậu bối đáng tin cậy, yêu quý và sẵn lòng dạy bảo, không câu nệ nguyên tắc xã giao.

"Tôi không đọc, ít theo dõi, định giá hoặc dự đoán. Tôi nghiên cứu những con số." Tiêu Chiến biết ông Vương đùa mình, trích dẫn lời John Neff (*), đùa lại.

"Tiêu Chiến, làm những việc mà mọi người không làm không bao giờ là dễ dàng cả, nhưng đó mới là nơi bạn kiếm được tiền. Em theo anh." Vương Nhất Bác cũng trích dẫn câu nói nổi tiếng của John Neff, tham gia vào câu chuyện, hắn nâng ly của mình lên.

Bà Tống, chỉ còn thiếu mỗi nước tuyên bố với cả thiên hạ Vương Nhất Bác, vị thiếu gia tuổi trẻ tài cao vừa về nước đã nổi đình nổi đám trong giới tài chính là con rể tương lai của mình, vừa cười vừa nhắc nhở Tống Tổ Nhi đang ngại ngùng ngồi bên:

"Con không cần phải e thẹn như vậy, gắp đồ ăn cho cậu Vương đi, chúng ta đây đều là người một nhà mà, chị Vương thấy tôi nói có phải không?"

Vương Nhất Bác ngây ra đón món cá hấp Tống Tổ Nhi vừa nghe lời mẹ gắp cho mình, mắt không kiềm chế được liếc xem thái độ của Tiêu Chiến.

Biểu hiện của Tiêu Chiến từ đầu tới cuối không chê vào đâu được. Anh vẫn quan tâm săn sóc, lịch thiệp với cả hai cô gái trên bàn, lễ độ với các vị trưởng bối. Ông Tống thậm chí còn thích Tiêu Chiến với con gái mình hơn, nhìn thái độ dửng dưng của Vương Nhất Bác ông cảm thấy hơi có chút không cam tâm. Ông Vương và bà Vương thì khỏi nói, một điều khen Tuệ Lâm nhà mình tuyệt vời ra sao, một điều khen ngợi Tiêu Chiến vừa đẹp vừa giỏi, ý tứ ghép đôi không thể rõ ràng hơn.

Với tâm ý của các bà mẹ và các ông bố, thành ra bữa tối biến thành một màn xem mắt tập thể. Mà Vương Tuệ Lâm, người đã biết rõ mối quan hệ của hai chàng trai trẻ cực phẩm nhân gian không khỏi cảm thấy gượng gạo. Cô kiệm lời dùng bữa, nhìn quanh bàn, có vẻ như chỉ có cô mong muốn bữa tối này nhanh chóng kết thúc. Chỉ có mấy vị trưởng bối không nhìn ra, chứ trong mắt cô, tình ý của hai người bọn họ tràn ra đầu mày cuối mắt, có thể ngay cả ngây thơ như Tống Tổ Nhi cũng mơ hồ cảm nhận được.

Bởi thế, cô không ngạc nhiên khi thấy Vương Nhất Bác không biết vô tình hay hữu ý, dùng đũa của hắn gắp cá cho Tiêu Chiến, lại nói: "Anh Chiến, thử món cá đi, ngon cực."

Tiêu Chiến điềm nhiên gắp cá ăn thử không câu nệ, lúc anh ngẩng đầu nói với Vương Nhất Bác: "Đỉnh đấy, cảm ơn em" khiến cả ông Vương lẫn Tống Tổ Nhi đồng thời nhận ra mối quan hệ giữa hai bọn họ.

Ông Vương, con người nhanh nhạy quyết đoán đứng đầu giới tài phiệt Trung Quốc, thế mà nhất thời không biết phải ứng phó ra sao trước tình huống mình vừa phát hiện. Ông đưa mắt nhìn vợ mình, lo lắng không biết bà có nhìn ra không. Tiêu Chiến... cậu trai trẻ xuất sắc ông nhắm cho con gái mình thế mà lại đồng tính... Sao trước đây ông nhìn không ra nhỉ. Vốn dĩ luôn cho rằng mình thông tuệ, bỏ qua việc con trai mình đang yêu đồng giới, ông tự trách mình sao thiếu nhạy cảm để sớm nhận ra.

Có lần chính từ miệng ông đã nói với Tuệ Lâm, "Có Tiêu Chiến làm con rể, ông không còn ao ước gì hơn." Giờ thì sao? Lát về ông sẽ hỏi thẳng Vương Nhất Bác. Ông tin vào trực giác nhạy bén của mình. Này có tính Tiêu Chiến vẫn là đối tượng "con rể" tiềm năng nữa không nhỉ. Ông băn khoăn nghĩ thầm. Bất chấp có mạnh miệng với bà Vương mình không quá phản ứng chuyện nam nhân với nhau, bản thân ông cũng chưa thể tiếp nhận nổi chuyện này, đó là còn chưa nói tới nhân vật chính ở đây lại là con trai mình.

Ông Vương vừa ngẫm nghĩ vừa thử đánh giá Tiêu Chiến theo cách nghĩ áp đặt của vợ mình. Nhưng cậu trai trẻ trước mặt ông, muốn tài năng có tài năng, muốn dung mạo có dung mạo, xuất thân tốt, giáo dưỡng chuẩn mực... chỉ có thể dùng hai chữ xuất sắc để hình dung. Ông không có cách gì có ác cảm với anh được. Đã quá nửa cuộc đời chiến đấu trên thương trường, ông luôn biết cuộc sống vốn không tặng cho ta thứ gì cả. Những gì cuộc sống đem lại cho ta đều được ghi giá một cách kín đáo. Tiêu Chiến không ngẫu nhiên có được tất cả những thứ tốt đẹp này. Đột nhiên ông nhận ra, nếu đối tượng là Tiêu Chiến, ông có lẽ cũng không quá bài xích chuyện này.

Hai chữ "con rể" chắc có lẽ vẫn dùng được trong trường hợp này chứ? Ông lo ngại nhìn Tuệ Lâm, cô con gái khí thế ngút trời của mình. Cô sẽ đối diện với chuyện này thế nào. Đã bao nhiêu lần ông nói với cô cần mạnh dạn hơn với Tiêu Chiến, chiếm lấy người duy nhất xứng đáng với cô tới thời điểm này? Ông tự trách mình đã có tuổi mà còn thiển cận.

Nhưng thái độ của Tuệ Lâm thế kia là sao? Cô kín đáo mỉm cười trước những quan tâm nhỏ nhặt của hai chàng trai với nhau, dường như vui vẻ và hạnh phúc. Ông cũng chưa từng thấy con gái mình đẹp như thế này trước đây. Không lẽ cô đã biết rồi... Không phải vì vui mừng em trai mình yêu đương đồng giới chứ? Vậy thì cũng quá kì quái rồi đi. Nhưng vốn dĩ trí óc người nhà họ Vương có hoạt động theo số đông ngoài kia đâu. Ông có thể kì vọng gì đây.

Còn bà Vương nữa... Ông Vương thầm nghĩ, bất chấp có e ngại vợ mình tới đâu, ông sẽ thử làm thuyết khách một lần, vì con trai mình, vì cậu trai trẻ ông xem như tài năng xuất chúng kia, và hơn hết, là vì vợ mình. "Con người đau khổ vì họ bị mắc kẹt trong quan điểm. Chỉ khi nào chúng ta giải phóng được những quan điểm đó, chúng ta mới tự do và không còn đau khổ" (*).

Ông kín đáo xem xétthái độ mọi người trên bàn tiệc. Nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống VươngNhất Bác của ông bà Tống, thái độ vui vẻ quá đà của họ và của bà Vương, thầmyên tâm họ chưa nhận ra điểm gì khác thường. Tuệ Lâm đã biết. Ông thế mà khôngnhìn ra cô gái nhỏ nhà họ Tống biết chưa.

Tống Tổ Nhi xưa nay luôn khiêm tốn tự nhận mình không thông minh xuất chúng. Nhưng nếu ai đó nói cô không đủ nhạy cảm, cô sẽ phản đối đến cùng. Chỉ số EQ của cô chắc chắn cao hơn phần lớn các cô bạn đồng trang lứa. Bởi thế, không chỉ hành động gắp cá của Vương Nhất Bác, không chỉ ánh mắt cưng chiều của hắn hoặc thái độ điềm nhiên hưởng thụ của Tiêu Chiến khiến cô nhận ra hảo cảm họ giành cho nhau. Thậm chí không cần đoán cũng biết được trước đó Vương Nhất Bác đã đặt tay lên đùi Tiêu Chiến dưới lớp khăn trải bàn, bởi thái độ giật mình lẫn cảm thụ của Tiêu Chiến, người xưa nay đối nhân xử thế rất cừ. Cô tự hào óc phân tích và cảm nhận của mình, không một chút tạp niệm, thậm chí có phần vui mừng vì tình cảm họ giành cho nhau. Nếu đúng như những gì cô phán đoán, họ hẳn đang ở bên nhau, yêu nhau điên cuồng. Họ vừa đúng phù hợp với nhau, đẹp đôi hơn hẳn cô với một trong hai người họ.

Tống Tổ Nhi chưa từng ủng hộ đám hủ nữ bạn cô, thấy chuyện bọn họ thích nhìn trai đẹp yêu đương quả hơi có chút gì đó bệnh hoạn. Nhưng vào lúc này, cô chợt nhận ra, nếu là hai chàng trai cực phẩm này, cô sẵn sàng xung phong gia nhập giới hủ nữ, nếu được, sẽ bằng mọi giá ở bên âm thầm động viên, giúp đỡ họ. Không, không phải âm thầm, công khai luôn cũng được.

Cô tự cảm thấy qua mộtkhoảnh khắc, mình trưởng thành lên rất nhiều, vượt xa tuổi hai mươi ngây thơ củamình, muốn trở thành người ngăn sóng chắn gió cho họ. Cô chợt nhớ lại Vương NhấtBác ngày đầu gặp mặt, chẳng phải Tiêu Chiến luôn là mối quan tâm hàng đầu của hắnsao. Cô thích vừa giả bộ chưa biết, vừa lặng im hưởng thụ những âu yếm họ giànhcho nhau, lộ liễu đến thế nhưng lại tưởng không ai biết được.

Cô nhận ra thái độ kỳ lạ của ông Vương, lo lắng không biết liệu ông có giống mình, đã đoán được ra. Lúc này, những cử chỉ, câu nói của Vương Tuệ Lâm đột nhiên trở nên dễ hiểu hơn rất nhiều, chính xác là chị ấy đã biết, hơn nữa, chắc hẳn cũng giống cô, ủng hộ bọn họ.

Tống Tổ Nhi mặc kệ ông bà Tống và những kì vọng của họ. Cuộc sống chỉ thựcsự có ý nghĩa khi bạn thoát khỏi kì vọng của người khác và tìm được khát vọng củariêng mình. Cuộc đời nhung lụa của cô bất chợt tràn đầy ý nghĩa, khi cô nhận ramình mong muốn biết bao những suy đoán lúc này là thật, họ yêu nhau là thật.

Tiêu Chiến đã đá chân Vương Nhất Bác đến lần thứ ba. Hắn vậy mà trước mặt bốn vị trưởng bối, điềm nhiên đặt tay lên đùi anh dưới gầm bàn. Nếu chỉ dừng lại ở đó, anh còn có thể chịu đựng được. Nhưng bàn tay không yên phận của hắn cứ rờ tới rờ lui phía đùi trong của anh, khiến anh liên tục phải hít vào, cố gắng nhất có thể tỏ vẻ bình tĩnh, trong khi toàn bộ tế bào của anh gào réo tên hắn. Anh nửa mong bữa tiệc kết thúc, nửa mong kéo dài vô tận, nửa muốn hắn dừng lại, nửa muốn hắn cứ thế mà tiếp tục những vuốt ve vô cùng cấm kỵ trong hoàn cảnh này. Đôi lúc anh nghĩ về hắn, và phải thừa nhận với chính mình, cứ ở bên hắn là anh hoàn toàn hành động theo bản năng, không còn cẩn trọng trong lời nói và hành động như bình thường nữa.

Anh nhận ra thay đổi trong ánh mắt của ông Vương nhìn mình, vô thức ngồi thẳng thêm chút nữa. Đã đến lúc anh cần phải thực sự lấy lòng ông Vương rồi đây, hi vọng một người thông tuệ như ông có thể hiểu và thông cảm được. Với bà Vương, anh chưa dám mơ. Nghĩ tới bà Vương lại bất chợt nghĩ tới cha mẹ mình, bàn tay thuần thục của Vương Nhất Bác dưới gầm bàn thế mà không ngăn nổi anh lén thở dài.

Trước sự bất ngờ của tất cả mọi người có mặt, sau khi kết thúc bữa tiệc, Vương Nhất Bác đề nghị được đưa Tống Tổ Nhi về. Tiêu Chiến, ngay giây sau hiểu hắn làm vậy là có ý gì, khẽ mỉm cười. Khỏi nói tới sự vui mừng tột độ của cả vợ chồng nhà họ Tống, đến bà Vương cũng phấn khởi ra mặt, tin chắc chiến thuật của mình đã thành công bước đầu.

(*) "Con người đau khổ vì họ bị mắc kẹt trong quan điểm. Chỉ khi nào chúng ta giải phóng được những quan điểm đó, chúng ta mới tự do và không còn đau khổ": Câu nói nổi tiếng của Thiền sư Thích Nhất Hạnh. Ông đồng thời là một nhà văn hóa, một nhà văn, một nhà thơ, một học giả, một sử gia và một nhà hoạt động hòa bình. Thiền sư được biết đến qua những buổi thuyết giảng công cộng cho cả hàng chục ngàn người và hơn 120 tác phẩm xuất bản giá trị. Sư Ông đã mở ra hướng đi và phát triển những pháp môn thực tập với nhiều khóa tu dành cho các nhà giáo dục, thanh thiếu niên, nghệ sĩ, doanh nhân, các nhà lãnh đạo, y bác sĩ... Các tác phẩm của ông hầu hết được xuất bản bằng tiếng Anh.

Richard H. Thaler, Giải Nobel kinh tế 2017.

John Neff sinh năm1931 tại Wauseon, Ohio, nước Mỹ. Ông là một tỷ phú, doanh nhân bậc nhất của Mỹ,từng quản lý quỹ Winsor, Gemini và Qualified Dividend. Ông nổi tiếng với triếtlý đầu tư "Làm những việc mà mọi người không làm không bao giờ là dễ dàng cả,nhưng đó mới là nơi bạn kiếm được tiền."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bjyx