Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

24.

Trong khoảng thời gian Tiêu Chiến lo đối phó với những khó khăn có thể ập tới ngay trước mắt, Vương Nhất Bác đã thay anh tìm cách dập lửa ở diện rộng hơn.

Ngay sau khi nhận được tài liệu thiết kế và hoàn công khu đường hầm, cùng với Báo cáo thẩm tra an toàn kỹ thuật được thông qua bởi liên cục Cục Đo lường tiêu chuẩn kỹ thuật, Khoáng sản và địa chất, An toàn lao động..., Vương Nhất Bác đã biết mình phải làm gì. Hắn tự nhủ này không hẳn là hắn chỉ đơn thuần hỗ trợ anh. Bản thân Đại Á cũng đồng tài trợ Dự án, nếu có vấn đề nghiêm trọng xảy ra với Cam Lâm, chẳng phải chính nhà hắn cũng bị ảnh hưởng sao.

Hầu hết các mối quan hệ bên truyền thông đều có ý thoái thác việc hắn nhờ. Liên quan đến tính mạng con người, thực hư ra sao chưa biết, việc lên tiếng đứng về công ty khai thác trong tình hình hiện tại sẽ đánh động dư luận. Nhưng Vương Nhất Bác với lập trường vững vàng, cùng với lòng nhiệt thành và khả năng tư duy logic, cũng phải kể đến giao tình nhiều năm giữa Đại Á với một số cơ quan báo chí có tiếng nói, cuối cùng cũng thuyết phục được ba tờ báo đăng bài.

Dù chưa đủ con số mong muốn, nhưng bước đầu thế là tạm ổn. Có thể có tiếng nói đối trọng với những bài báo đang dấy lên nghi ngờ về việc tuân thủ quy định an toàn lao động gây ra vụ sập hầm không mong muốn, tạm thời cũng có thể hạn chế phần nào làn sóng phẫn nộ từ dư luận, cũng như những nhà đầu tư muốn rút vốn.

Tô Tần Mục rất nhiệt tình. Nhật báo kinh tế Tân Hoa không những đưa tin về độ tin cậy của các báo cáo đánh giá, thậm chí còn đưa bài ông Tống trong bộ đồ bảo hộ lao động, toàn thân lấm lem bùn đất đang không quản vất vả, bất chấp ngày đêm cùng với đội cứu hộ tìm người.

Tiêu Chiến nhớ lời hứa với Vương Nhất Bác, đúng tám giờ tối thông báo ngừng họp, yêu cầu các bộ phận triển khai phương án huy động tiền gửi tiết kiệm ngay trong đêm. Thật may mắn là từ tháng mười năm 2015, Ngân hàng Nhà nước đã bãi bỏ quy định về trần lãi suất huy động (*), vốn trước đó được quy định 1,5 lần lãi suất điều hành kỳ hạn một năm. Ngoài việc tăng lãi suất tiền gửi các kì hạn, anh và đoàn đội mình đã thống nhất những phần quà được chi ngay thời điểm khách hàng gửi tiền. Toàn bộ cán bộ nhân viên của Bắc Hải được yêu cầu tiếp xúc và hướng dẫn khách hàng mở tài khoản online ngay trong đêm. Do bản chất của việc phát triển nóng, hiện nay số dư nợ cho vay của Bắc Hải đã vượt quá tỷ lệ an toàn tài chính, nếu không huy động tiền gửi kịp thời, Bắc Hải sẽ không thể thực hiện mua lại trái phiếu Cam Lâm theo đúng cam kết.

Dù khá mệt mỏi sau cuộc họp, khi nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng tựa vào xe chờ mình, cả khuôn mặt Tiêu Chiến vẫn bừng lên rạng rỡ. Công việc thì lúc nào cũng thế, lúc thăng lúc trầm, khi thuận lợi khi khó khăn, anh sẽ theo lời hắn, không vì bất kỳ chuyện gì xảy ra mà thâu đêm suốt sáng nữa. Mấy tháng xa cách đã đủ để anh hiểu rằng có người ở bên thấu hiểu và chia sẻ mới là điều quan trọng nhất, những thứ khác hoàn toàn không đáng đặt lên bàn cân để so sánh.

"Mình đi ăn thôi nào. Đột nhiên anh lại muốn ăn Tiểu long bao." Vừa ngồi vào xe Tiêu Chiến đã ngọt ngào nói với hắn. Ánh mắt nửa mềm mại nửa thúc giục quấn lấy hắn khiến Vương Nhất Bác nhất thời tự hỏi, đây có thực là người bạn trai đã lạnh lùng cắt đứt liên lạc với hắn bấy lâu không.

Hắn cưng chiều nhìn anh: "Giờ này? Chưa đặt bàn anh có chắc không?" Vừa nói xong, hắn lại lấy máy ra, bấm gọi trợ lý. "Có người muốn ăn Tiểu long bao, tôi cần bàn riêng, tới ngay bây giờ, nhờ chị đặt giúp."

Tiêu Chiến vươn tay ra vuốt ve sườn nghiêng khuôn mặt hắn, rồi nói ra câu hắn vẫn luôn nửa mong chờ nửa lo sợ kia: "Trong lúc lái xe tới đó, em có thể nói với anh vì sao."

Vương Nhất Bác hiểu rằng, dù hoàn cảnh có không thích hợp đến mấy, thời điểm nào được thành thực với anh hắn cũng cam lòng. Hắn chồm người sang kéo và cài dây an toàn cho anh, đôi môi thuận theo lướt qua môi anh một cái hôn nhẹ nhàng, không mang chút dục vọng nào, chỉ có cưng chiều và sủng nịnh.

"Em đã từng muốn nói với anh" Trong lúc vào số xe, hắn cẩn trọng lựa lời, mắt liếc sang nhìn biểu cảm của Tiêu Chiến.

"Em quen Lý Gia Kỳ khi mới sang Anh học dự bị. Lúc đó tiếng Anh của em không tốt lắm, rất cần được bồi dưỡng."

Tiêu Chiến đưa ngón tay trỏ sang chọt nhẹ vào sườn hắn, anh cười: "Đừng lôi mấy lí do vớ vẩn ấy ra đây, kể trọng tâm thôi. Và vì sao không nói với anh."

Vương Nhất Bác tất nhiên biết thừa Tiêu Chiến thực sự muốn nghe gì, nhưng hắn đang chọn phương pháp nói giảm nói tránh hữu hiệu của mình. Thấy không ổn, hắn đành ngắn gọn:

"Bọn em bên nhau hơn một năm. Em thực ra không yêu Gia Kỳ, phần ngưỡng mộ có lẽ nhiều hơn. Khi phát hiện ra tình cảm của mình không được như cô ấy kì vọng, em đã chủ động nói lời chia tay. Tầm ba tháng trước khi em về nước và gặp anh." Mắt hắn mơ màng nhớ tới lần đầu nhìn thấy anh.

"Sau đó, dù có một vài thời điểm nghe anh nhắc tên Gia Kỳ, nhưng em đều đã bỏ lỡ cơ hội để nói với anh mọi chuyện. Nhất là, nói thế nào nhỉ, khi em biết anh coi Gia Kỳ như em gái, em không chắc tình cảm anh giành cho em có vượt qua được trở ngại tâm lý đó không, nên cứ lần lữa..."

Thấy anh vẫn im lặng lắng nghe, hắn tiếp tục, lần này mờ ám hơn, biết đánh vào điểm yếu của Tiêu Chiến hơn: "Với lại, gần bên anh em có khi nào suy nghĩ được hẳn hoi chuyện gì. Khoảng thời gian đó, chúng ta..." Giọng hắn trầm khàn lại, chìm đắm trong mộng tưởng.

Nghe giọng hắn và câu nói bỏ lửng, tim Tiêu Chiến khẽ run lên. Anh hơi nhoài người sang, lấy tay mình ấp vào tay Vương Nhất Bác, ngón cái vuốt ve mu bàn tay hắn. Đúng là làm khó hắn, sao trước đây anh chưa từng nghĩ tới chứ. Thời điểm đó, mỗi lần họ gặp nhau chỉ hận sao thời gian không kéo dài thêm mãi, để họ cứ thế dây dưa quyến luyến không rời.

"Tiêu Chiến, tha lỗi cho em. Em đã tự hứa với lòng, sẽ không bao giờ giấu anh điều gì nữa. Một mối quan hệ lâu dài chỉ có thể dựa trên cơ sở lòng tin." Hắn âu yếm lật tay lại, đem tay mình bao trọn tay anh, đưa lên môi hôn. "Lúc đó là tại em quá lo được mất..."

Tiêu Chiến hiểu hắn muốn nói gì. Đương nhiên anh hiểu và thông cảm những băn khoăn của hắn. Chính anh cũng đã vì hiểu lầm nguyên nhân hắn và Lý Gia Kỳ chia tay mà không cho hắn một cơ hội giải thích. Anh cũng có lỗi trong chuyện bọn họ xa nhau. Một phần chính vì không dám chắc tình cảm hắn giành cho mình có đủ lớn để vượt qua mọi trở ngại, nhất là về phía gia đình và xã hội. Chính anh đến thời điểm này vẫn còn cảm thấy mình thua xa hắn, ít nhất gia đình hắn đã biết chuyện của họ, cho dù có không ủng hộ, vẫn còn hơn anh, chưa từng đề cập một chút nào với gia đình.

"Sau khi giải quyết xong việc này, anh sẽ đưa em về giới thiệu với bố mẹ. Em đồng ý chứ?"

"Chiến ca, em mơ còn chưa dám, anh còn hỏi em đồng ý không ư?" Hắn xiết nhẹ tay anh.

Trong bữa ăn, Vương Nhất Bác kể sơ cho Tiêu Chiến nghe tình hình đối phó với truyền thông. Ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa cảm kích của anh khiến hắn lâng lâng, dù tình hình chưa thực sự được cải thiện. Biết anh còn nhiều việc phải làm, họ chỉ uống soda chanh muối, và gọi mấy món dimsum Tiêu Chiến thích.

Đúng như tên gọi của mình (*) mấy món dimsum với Tiêu Chiến chính là món ăn ngon chạm đến trái tim. Anh chưa khi nào có thể cưỡng lại với Tiểu long bao ở nhà hàng này. Lớp vỏ không quá dày, đủ để có thể nhìn thấy phần nhân ẩn nấp bên trong và được thêm một xíu vị mặn để kích thích vị giác khi ăn, tạo một khởi đầu đầy hứng khởi cho chuyến trải nghiệm ẩm thực đầy mĩ vị từ món bánh bao súp đặc sản của nhà hàng. Nước dùng thanh ngọt, hình dáng mong manh, mĩ miều đánh thức mọi giác quan của Tiêu Chiến.

Bất kể công việc có nhiều trở ngại, khi được gặp món ăn mình thích, Tiêu Chiến thường tạm gác lại những lo lắng tạm thời, rất chuyên tâm thưởng thức. Trên đầu tiểu long bao có một lỗ nhỏ, Tiêu Chiến dùng đũa xiên vào đỉnh bánh và nhẹ nhàng tách lớp bánh ra một chút, rồi tinh tế chan vài thìa nước chấm vào phần nhân bánh bên trong. Anh đưa thìa bánh lên miệng, cắn nhẹ phần đỉnh bánh ra trước, húp hết phần nước chấm bên trong rồi bắt đầu dùng đũa tách lớp bánh to ra một chút. Sau đó, lại chan thêm nước chấm vào nhân bánh và thưởng thức nốt phần bánh còn lại.

Vương Nhất Bác phía đối diện say mê ngắm mắt Tiêu Chiến khẽ híp lại, đuôi mắt cong cong. Sao chỉ ăn bánh bao trong lồng nhỏ (*) anh lại có thể hấp dẫn được đến mức muốn đoạt mạng hắn thế này...

Vương Nhất Bác không cầu kỳ như Tiêu Chiến, lấy một chút nước chấm vào chiếc thìa sứ đựng bánh của mình. Sau đó, lật bánh nhiều lần trên thìa sứ để vỏ bánh phủ kín nước chấm, rồi đưa cả cái vào miệng. Mặc dù là một tinh hoa từ trong trứng nước, Vương Nhất Bác ăn uống không kiểu cách như đa số những người khác cùng tầng lớp, có nhiều lúc Tiêu Chiến còn phải nhắc hắn.

"Em ăn kiểu đó cũng ngon, nhưng cũng có thể thử kiểu nhấm nháp như của anh." Tiêu Chiến âu yếm gợi ý với Vương Nhất Bác.

"Ò, em vẫn thấy kiểu của em tròn vị hơn." Hắn nhai rất nhanh rồi nuốt, mím môi cười với anh. "Lát em mua thêm mấy loại nhân khác nữa, đêm muộn mà đói mình hấp ăn thêm nhé?"

"Lấy nhân thịt với nhân tôm thôi." Tiêu Chiến vừa nói vừa lôi điện thoại ra. Dương Khắc Lập gọi, anh gạt nút nghe, hỏi luôn: "Tình hình thế nào?"

"Cũng khả quan, sếp Tiêu. Cô Trần gọi anh không được. Anh gọi lại cho cô ấy nhé?" Dương Khắc Lập do dự. Anh ta biết Trần Song Hy muốn giúp đỡ. Nhưng cái gì cũng có giá của nó, không biết được cô ta sẽ đòi hỏi gì từ Bắc Hải, hay nói đúng hơn, từ sếp Tiêu của bọn họ. Anh ta phân vân không biết liệu mình nói ra điều này vào thời điểm này có hợp lý không. Tiêu Chiến sếp họ vốn dĩ đã có quá nhiều áp lực. Biểu hiện của anh đã quá rõ ràng, với tất cả, nhưng có thể vẫn còn chưa rõ với cô ta.

"Các trưởng nhóm báo huy động được bao nhiêu rồi?" Tiêu Chiến chọn lờ đi, hỏi việc anh quan tâm hơn.

"Đến thời điểm này mới được hơn ba mươi triệu ạ." Dương Khắc Lập thoáng dừng, là trách nhiệm của anh ta, cho dù Tiêu Chiến có khó chịu: "Cô Trần muốn liên hệ với anh, sếp Tiêu."

"Ừm, tôi biết rồi. Anh nói mọi người tiếp tục triển khai tới mười giờ rồi báo tôi nhé. Lát tôi sẽ gọi lại cho cô ta."

"Anh Dương?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nhíu nhíu mày. "Mọi việc ok chứ anh?"

"Huy động được hơn hai mươi triệu, mai anh bán cổ phiếu cá nhân chắc cũng được chừng xấp xỉ ba mươi triệu. Nếu từ giờ tới mười giờ không thêm được, anh tin là mình cũng đã kiểm soát được bước đầu."

"Em có tầm ba mươi triệu tiền tiết kiệm. Cổ phiếu đều là loại bị hạn chế chuyển nhượng (*)" Vương Nhất Bác đưa tay mình sang ấp lấy tay Tiêu Chiến đang để trên bàn.

"Chưa cần đâu. Nếu cần anh sẽ nhờ em chuyển sang gửi ở Bắc Hải nhé." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang rất nghiêm túc, hai khoé môi anh cong lên: "Làm vậy có khi nào trái với đạo đức nghề nghiệp không nhỉ? Đại Á có luật bất thành văn này chứ?"

"Đương nhiên." Thấy Tiêu Chiến vui vẻ đùa mình, Vương Nhất Bác cũng thả lỏng theo: "Mà em bất chấp mấy loại đạo đức nghề nghiệp đó, miễn là có thể hỗ trợ được anh trong lúc này."

"Thật ra vì vấn đề áp chỉ tiêu nên ai cũng phải gửi tiền nơi ngân hàng mình làm việc thôi, chứ anh nghĩ không đâu có cái luật mà ai cũng nói đó nhỉ." Tiêu Chiến hơi xoay cổ tay mình, lật tay lên, bàn tay vẫn đang trong tay hắn, mấy ngón tay khều nhẹ lòng bàn tay hắn. Vương Nhất Bác bất giác rùng mình.

Điện thoại Tiêu Chiến lại reo. Anh lần nữa lấy ra khỏi túi, liếc tên người gọi, khẽ cau mày. Tránh đâu được, chi bằng cứ nghe thôi.

"Chào cô Trần. Tôi đây."

Vương Nhất Bác định rút tay về, Tiêu Chiến nhận ra động tĩnh của hắn, ấp tay mình lên giữ lại.

"Tôi đọc tin tức khu mỏ Cam Lâm, muốn gặp cậu hỏi han tình hình mà gọi mãi không được." Trần Song Hy nói giọng nửa nũng nịu nửa trách móc. Vì chuyện gấp mà Tiêu Chiến nhất thời quên mất vì sao Trần Song Hy gọi mình, giờ đột ngột nhớ ra cô ta đã mua năm mươi triệu trái phiếu Cam Lâm. Chưa kịp lo chống bão, bão đã quét tới nơi rồi.

Anh thở dài. "Vì lo việc đó nên tôi bận họp cả ngày không để ý điện thoại, xin lỗi cô."

"Chiến Chiến, không cần khách sáo thế. Tôi có thể giúp gì được không? Thấy Dương tổng..."

"Tôi biết cô có ý tốt. Nhưng tạm thời công việc vẫn đang trong tầm kiểm soát." Tiêu Chiến rất muốn ngắn gọn kết thúc cuộc trò chuyện. Có Vương Nhất Bác tay trong tay thế này, người vừa mới cử trợ lý của mình vội vã đi xếp hàng lấy số ăn Tiểu Long Bao với anh, anh không muốn hắn có chút gì khó chịu.

"Sao nói kiểm soát là có thể kiểm soát? Chỉ cần một nhà đầu tư như tôi đòi rút vốn, các cậu xử lý sao?" Giọng Trần Song Hy trở lại cứng rắn. Tiêu Chiến biết cô ta là không phải doạ suông.

"Tôi hiểu. Nhưng chẳng phải cô vẫn chưa rút sao? Nhà đầu tư thông thái luôn có cái nhìn thông minh hơnphần lớn những người hóng tin khác." Tiêu Chiến cố ghìm mình trước thái độ doạ nạt thấy rõ của cô ta, giọng mềm lại, hơi có chút cố ý lấy lòng.

"Việc này có ảnh hưởng tới Cam Lâm hay chưa còn chưa biết. Tôi đọc báo thấy bảo còn phải cứu người, đóng cửa điều tra, mất thời gian lắm. Cậu đang ở đâu? Đi uống chút gì nhé?" Trần Song Hy vẫn tỏ vẻ muốn gặp Tiêu Chiến. Tối qua Vương Nhất Bác lấy cớ anh say đưa người rời đi không lời chào khiến cô ta khá tức giận.

Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác ngồi đối diện. Anh tiến thoái lưỡng nan giữa việc ở cạnh hắn chờ tin tức huy động tiền và đi gặp mặt xoa dịu Trần Song Hy.

"Tôi đang nhiều việc cần giải quyết ở đây." Tiêu Chiến cố gắng nói giảm nói tránh. "Có thể hẹn cô dịp khác được không?"

"Không gặp được ngân hàng đại lý phát hành, tôi không yên tâm đâu. Có khi cũng theo đám đông mà yêu cầu rút vốn mất." Ý tứ đe doạ rõ ràng hơn nữa.

"Cô đợi chút, tôi xem tình hình thế nào rồi gọi lại cô ngay." Tiêu Chiến đành thoả hiệp. Nếu Trần Song Hy đòi mua lại, thì những gì họ vừa làm tối nay còn chưa đủ để cân đối.

"Cô Trần gọi điện. Muốn gặp anh một lát để nghe ngóng tình hình. Cô ta đang sở hữu năm mươi triệu." Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác sau khi ngắt máy.

"Anh định đi xoa dịu?" Vương Nhất Bác hỏi nhẹ nhàng, ngữ điệu của hắn không nghe ra được đang tức giận hay thông cảm.

"Cô ta doạ rút vốn." Anh nhìn lên Vương Nhất Bác, trông chờ một chút thông cảm từ hắn. Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy mỗi một con người dù có nỗ lực phấn đấu đến đâu, rốt cuộc cũng sẽ có thời điểm nào đó trong cuộc đời rơi vào hoàn cảnh không làm chủ được mình, đành thoả hiệp với từ hèn mọn mà mình ghét cay ghét đắng.

"Anh định vỗ về kiểu gì? Nếu là nhà đầu tư chân chính, cô ta có lý do để rút. Nếu là lấy chuyện này để ép anh gặp, vậy thì, anh sẽ lấy gì để thuyết phục cô ta không rút đây?" Vương Nhất Bác nhìn đăm đắm vào Tiêu Chiến, vẫn tiếp tục bằng giọng nhẹ nhàng. Hắn đưa bàn tay rảnh với lấy cốc soda chanh của mình đưa lên miệng, hơi nhăn mặt, bọt khí đã gần như tan hết, cốc soda có vị vừa mặn vừa đắng.

Lý lẽ của Vương Nhất Bác quá đúng. Tiêu Chiến có gặp hay không gặp cũng không thể giải quyết chuyện gì, trừ phi anh sẵn lòng thoả hiệp. Anh tự thấy những suy nghĩ trước đó của mình đáng khinh, khi sẵn sằng để cô ta thao túng.

"Em nói đúng. Anh sẽ gọi lại cho cô ta từ chối. Dù sao thì cũng đã xác định xử lý cả hai trăm triệu, coi như là năm mươi triệu này đến trước đi." Tiêu Chiến đã quyết định, mặc kệ Trần Song Hy và những gợi ý rõ ràng từ cô ta, từ nay về sau ưu tiên của anh chỉ là Vương Nhất Bác và cảm giác của hắn, dù câu hắn nói ra chưa thể hiện thái độ gì.

"Anh gọi lại cho cô ta đi, sau đó, trong lúc chờ tin từ Dương tổng, em có chuyện này muốn kể với anh, hi vọng tâm trạng anh sẽ khá hơn." Thấy Tiêu Chiến đồng ý với mình, giọng Vương Nhất Bác vui lên thấy rõ.

(*)

Lãi suất huy động trần:

Trước đây, trần lãi suất huy động tại Trung Quốc thường ở mức bằng hoặc thấp hơn so với lạm phát, khiến lãi suất thực nhận của người gửi tiền rất thấp, thậm chí là âm, nên làm giảm mức chi tiêu hộ gia đình. Trong khi đó, người vay lại được hưởng lãi suất thấp, hoặc ngân hàng được hưởng biên lợi nhuận cao. Từ thực tế đó, việc bỏ trần lãi suất huy động sẽ phân phối lại thu nhập theo hướng có lợi cho các hộ gia đình.

Thứ hai, trần lãi suất huy động giúp người vay tiền được vay với lãi suất thấp hơn, do đó thúc đẩy hoạt động vay nợ và sử dụng vốn một cách tràn lan. Đầu tư gia tăng quá mức, đồng thời tỷ lệ nợ/GDP đã lên mức rất cao, tới 232% năm 2014. Trong khi đó, hệ thống ngân hàng của Trung Quốc thường ưu tiên cho các  quốc doanh vay vốn, với phần lớn lợi ích từ lãi suất cho vay thấp rơi vào các doanh nghiệp nhà nước, mà phần nhiều trong số đó hoạt động hiệu quả thấp. Điều này làm gia tăng rủi ro chất lượng tài sản của hệ thống ngân hàng.

Thứ ba, việc kiểm soát lãi suất phải đi kèm với việc hạn chế dòng vốn ra ngoài để tìm kiếm lợi suất cao hơn. Cùng với sự phát triển của thương mại, du lịch và di dân, việc kiểm soát lãi suất ngày càng kém hiệu quả. Ví dụ, một số cơ chế có thể chuyển vốn ra nước ngoài như khai tăng hóa đơn nhập khẩu hoặc khai giảm giá trị hàng xuất khẩu, rút tiền chi tiêu thẻ tín dụng tại nước ngoài... Những biện pháp này ngày càng được sử dụng rộng rãi, khiến việc kiểm soát lãi suất và kiểm soát dòng vốn ra bên ngoài trở nên kém hiệu quả hơn.

Các biện pháp hạ lãi suất khác có thể áp dụng như tăng hiệu quả đầu tư, giảm thâm hụt ngân sách, hạ giá dịch vụ công và nguyên nhiên liệu thiết yếu để giảm lạm phát...

Mặc dù tự do hóa lãi suất sẽ đem lại lợi ích dài hạn cho nền kinh tế, song nó cũng có thể tạo áp lực giảm tăng trưởng và tăng sự biến động của thị trường tài chính trong ngắn hạn. Đây chính là khó khăn và thách thức với cơ quan quản lý để thực hiện cải cách mà vẫn duy trì được tăng trưởng kinh tế.

Việt Nam mình vẫn áp dụng trần lãi suất huy động, mặc dù rất nhiều chuyên gia kinh tế đã tham vấn bỏ chính sách này nhưng NHNN vẫn chưa thông qua.

Dimsum còn có cách gọi phiên âm là "điểm sấm", nghĩa được hiểu là món ăn ngon chạm đến trái tim.

Xiao Long Bao (Tiểu long bao) hay còn được gọi là bánh bao súp có nghĩa là bánh bao trong lồng nhỏ, là món bánh ra đời vào giữa thế kỉ 19 tại vùng ngoại ô thành phố Thượng Hải (Trung Quốc). Tuy nhiên, Xiao Long Bao lại được nhiều người biết đến nhờ một chuỗi nhà hàng nổi tiếng ở Đài Loan. Xiao Long Bao có nhiều loại nhân, như thịt, tôm, rau, rất ngon. Cô au giống Tiêu Chiến, siêu mê Xiao Long Bao.

Cổ phiếu bị hạn chế chuyển nhượng: Theo điều lệ của công ty, cổ phiếu ưu đãi quyền biểu quyết hoặc thuộc loại hạn chế có điều kiện về thời gian, ví dụ thành viên hội đồng quản trị, ban điều hành, hoặc cổ đông chiến lược.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bjyx