Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Tiêu Chiến có linh cảm không tốt về Ngô Lỗi. Thậm chí trước cả khi anh ta gọi điện cho anh vào cuối giờ chiều hôm đó, khi đơn đề nghị tra soát có chữ ký số của Trần Song Hy cùng cuộc gọi video có mặt ba bên được ghi nhận. Hệ thống cung cấp mật khẩu giao dịch online bên anh không có dấu hiệu bị xâm nhập, vậy chỉ còn một khả năng, đó là bà Trần đã để lộ cho một người nào khác.

Còn có thể là ai vào đây, nếu không phải là Ngô Lỗi, người anh tin tưởng, đã mất tích khó hiểu từ hôm qua tới giờ. Nhận được điện thoại của anh ta, anh chỉ có một hy vọng duy nhất, những nghi ngờ của mình không đúng. Nhưng óc suy đoán của Tiêu Chiến, người mới hai mươi sáu tuổi đã được bổ nhiệm vào vị trí phó chủ tịch một ngân hàng thương mại cổ phần lớn, sao có thể nhầm lẫn được.

Ngô Lỗi nói, mẹ anh ta bị ung thư, cần tiền đi Mỹ phẫu thuật mới mong cứu được tính mạng. Bố anh ta thay vì báo với con trai mình, lại dùng tất cả tiền để dành và vay mượn thêm đi cá cược thua thành ra nợ chồng nợ, anh ta bí quá làm liều, lợi dụng lòng tin của một số khách hàng lấy mật khẩu và tự mình chuyển khoản. Cũng chưa biết là rủi ro hay may mắn, Vạn Lợi nâng cấp phần mềm làm anh ta không tẩu tán được. Giờ chưa có thiệt hại gì, rất mong Tiêu Chiến nể tình bạn bè lâu năm có biện pháp xử lý biến lớn thành nhỏ, cứu anh ta khỏi sai phạm lần này.

Tiêu Chiến thở dài, nhớ lại thời điểm anh ta trình vượt cấp (*) xin tăng hạn mức chuyển khoản online trong ngày cho một số khách hàng siêu vip, hầu hết các thành viên Ban giám đốc vì lý do khó quản trị rủi ro đã từ chối không thông qua tờ trình. Anh đã nói gì, con tàu rất an toàn khi neo đậu ở cảng, nhưng người ta đóng tàu không nhằm mục đích đó. Rủi ro cao, lợi nhuận lớn (*), không dám chấp nhận rủi ro đâu có Tiêu Chiến ngày hôm nay.

Anh không hứa gì với Ngô Lỗi, nghĩ mà tiếc cho lựa chọn của anh ta, chuyển cho bố mẹ anh ta mười vạn giúp đỡ trong lúc khó khăn, bản thân lo đối mặt với chất vấn của HĐQT và truyền thông, sự việc này không thể êm xuôi cho qua được.

Thứ năm, Ngân hàng Bắc Hải tổ chức họp báo về vụ việc. Tiêu Chiến và đoàn đội xử lý không chê vào đâu được, thay vì buổi nhận lỗi lại biến thành buổi tuyên dương một số cá nhân cũng như bộ máy của Bắc Hải đã rất nhanh nhẹn và linh hoạt hỗ trợ khách hàng bị lộ mật khẩu, ngăn chặn hậu quả đáng tiếc. Tiêu Chiến không tiếc lời ca ngợi Vạn Lợi đã phối hợp giải quyết. Biểu hiện của Tiêu Chiến trong buổi họp báo khiến cả giới truyền thông ấn tượng.

"Vậy Bắc Hải làm thế nào để ngăn chặn hậu quả ngay trong đêm? Theo chúng tôi được biết lúc phát hiện sự việc là 10 giờ tối ngày Chủ Nhật?" Một phóng viên nữ khá đẹp, ngồi ngay hàng đầu nhìn trực tiếp vào Tiêu Chiến, nêu câu hỏi rất sắc sảo.

Tiêu Chiến mỉm cười cân nhắc câu trả lời. Nói sao đây? Rằng không có Vương Nhất Bác cùng với sự nhiệt tình của hắn, mọi nỗ lực của anh và đoàn đội chả giúp ích gì? Nghĩ tới hắn, nét mặt anh dãn ra, nhìn tươi hẳn lên. Hầu hết phóng viên có mặt đều thầm nghĩ, đẹp đến thế này, chả trách trẻ tuổi như vậy đã ngồi ghế phó chủ tịch Hội đồng quản trị. Đôi khi con mắt của người đời là vậy, nếu bạn đẹp, họ mặc nhiên cho rằng bạn thành công là vì hình thức bất chấp bạn có tài hay thực sự chăm chỉ nỗ lực.

Anh nhìn thẳng vào cô phóng viên, nhẹ nhàng trả lời: "Chúng tôi đã tìm mọi cách liên lạc với Vạn Lợi ngay trong đêm. Vạn Lợi đúng là một đối tác đáng tin cậy, để xử lý tình huống đặc biệt, chủ tịch Vạn bất chấp giờ giấc đã chỉ đạo bên đó hỗ trợ chúng tôi kịp thời phong tỏa tài khoản đích (*). Nhân đây tôi cũng xin được cảm ơn Chủ tịch Vạn, cùng tất cả đồng nghiệp bên Vạn Lợi."

Tiêu Chiến vừa dứt lời, lác đác tiếng vỗ tay vang lên, rồi dần dần cả hội trường ai nấy đều vỗ tay tán thưởng.

Câu trả lời chuẩn chỉ, vừa thỏa mãn câu hỏi, vừa đảm bảo không hé lộ bí mật đằng sau. Chuyện phong tỏa tài khoản khách hàng khi chưa nhận được tra soát của chủ tài khoản nguồn là hoàn toàn trái luật. Thật may là có Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến lại tiếp tục mỉm cười.

Đúng thật là mỹ cảnh nhân gian. Cô phóng viên, hoặc là cảm thấy mình chưa gây đủ ấn tượng mạnh, hoặc là muốn đào sâu hơn nữa vấn đề, lại hỏi tiếp một câu còn khó trả lời hơn: "Theo tôi tìm hiểu, hạn mức chuyển khoản online trong ngày tối đa của Bắc Hải là năm mươi vạn, tại sao khách hàng của các anh lại chuyển được hơn hai triệu? Là lỗi hệ thống sao?"

Câu hỏi này không làm khó được Tiêu Chiến, anh không mỉm cười nữa, mặt mang một biểu cảm vô cùng xa cách, trả lời: "Bắc Hải chúng tôi nâng hạn mức đặc biệt theo yêu cầu của khách hàng. Việc này đã được thông qua theo đúng quy trình. Có lưu giữ văn bản đề nghị đã ký của khách hàng."

Anh ngừng một lúc, bổ sung thêm: "Tiện đây, vì bà Trần Song Hy cũng muốn chia sẻ một chút câu chuyện của mình, chúng tôi xin phép được thực hiện video call với bà Trần." Quay sang bên cạnh, anh nói: "Dương tổng, anh kết nối với bà Trần nhé."

Trần Song Hy xuất hiện trên video call rất đẹp, có thể nói cô ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc gọi này. Cô ta nhận lỗi mình đã sơ suất để lộ mật khẩu, đồng thời cám ơn Bắc Hải, đặc biệt phó chủ tịch Tiêu đã không quản ngày đêm và cách trở địa lý giúp cô thu hồi lại tiền của mình. Cô ta cũng nhắn gửi mọi người nếu không thực sự quá cần thiết không nên đề suất nâng hạn mức để tránh rủi ro. Cô ta khẳng định sau này sẽ chỉ chọn Bắc Hải là ngân hàng của mình. Trước khi kết thúc lại ưu ái khen ngợi Tiêu Chiến lần nữa, ai cũng thấy sự mến mộ hiển hiện cô ta dành cho vị phó chủ tịch điều hành tuổi trẻ tài cao.

Tiêu Chiến lịch sự cám ơn Trần Song Hy, sau khi ngắt cuộc gọi, nhìn chung quanh: "Xin hỏi còn ai có câu hỏi gì nữa không?" Anh dừng lại tầm một phút, "nếu không còn, chúng tôi xin phép dừng cuộc họp tại đây. Cám ơn quý vị đã có mặt hôm nay. Bên ngoài hành lang có phục vụ trà bánh, xin mời quý vị tự nhiên." Nói xong, anh cùng ban điều hành đứng lên, cúi chào, tỏ ý muốn rời đi luôn.

Cô phóng viên vừa nãy thể hiện thái độ vô cùng ngưỡng mộ, chạy vội về phía anh, muốn nói chuyện riêng thêm vài câu. Tiêu Chiến nhẹ nhàng xin lỗi, anh không lạ kiểu hỏi xóc hòng gây chú ý, nhưng áp dụng với anh thì phí công cô ta rồi.

Ngồi lẫn trong đám phóng viên, Tô Tần Mục say sưa nuốt từng lời của Tiêu Chiến. Cậu ta biết thừa sự thực đằng sau, vậy mà không ngăn nổi mình tin vào những gì Tiêu Chiến trình bày. Anh quả thực rất biết cách xoay chuyển tình thế, thuyết phục người nghe theo ý mình. Cậu ta chậc lưỡi, nghĩ tới câu chuyện Vương Nhất Bác hỏi mình mấy hôm trước. Gặp được người như Tiêu Chiến đây, chính cậu ta cũng mặc kệ lời khuyên nhủ sáo rỗng với bạn mình. Trách nhiệm gánh vác gia đình, trách nhiệm nối dõi gì đó, cậu ta quẳng luôn ra sau đầu, tự nhủ với mình, chắc Vương Nhất Bác bạn cậu ta cũng bị một đối tượng xuất sắc kiểu này hớp hồn. Nghĩ đến đó, lại nghĩ tới lần trải nghiệm duy nhất kia, nhìn Tiêu Chiến đăm đăm.

Bị Tiêu Chiến từ chối, cô phóng viên đành miễn cưỡng ra về. Tô Tần Mục, người theo gương Vương Nhất Bác vừa rời ghế sinh viên đã vội vã "cống hiến" cho gia đình, mới nhậm chức phó chủ tịch tờ Nhật báo kinh tế thuộc tập đoàn truyền thông Tân Hoa, bước nhanh tới chỗ Tiêu Chiến tự giới thiệu mình. Cậu ta không tiếc lời ca ngợi Tiêu Chiến:

"Anh Tiêu, tôi là Tô Tần Mục bên Nhật báo kinh tế Tân Hoa, thực sự kính nể cách anh điều hành buổi họp ngày hôm nay. Đúng là tuổi trẻ tài cao như lời đồn."

"Vậy sao? Rất vui được quen biết cậu." Tiêu Chiến vừa đưa tay ra bắt, vừa mỉm cười xã giao.

Tô Tần Mục chưa từng choáng váng vì một nụ cười nào đến thế, bất giác hít vào một hơi. "Tôi mới về Nhật báo chưa lâu, trước khi tới đây đã nghe danh anh, rất muốn được kết giao. Tôi có thể mời anh một bữa không? Tối nay anh có rảnh không?" Cậu ta hỏi dồn dập. Khá giống với bạn thân Vương Nhất Bác của mình, cậu ta cũng là người muốn gì phải tìm cách làm ngay.

"Thật tiếc. Tối nay tôi có hẹn rồi." Tiêu Chiến cũng trả lời ngay dù rằng anh thực sự chưa có lịch gì. Anh nghĩ tới Vương Nhất Bác, người cả tuần nay chưa có thời gian rảnh để gặp lại. Lại nghĩ, có khi hắn còn bận hơn mình, làm quen với công việc mới, hoặc tệ hơn là, tìm hiểu Tống Tổ Nhi.

"Vậy trưa mai thì sao?" Tô Tần Mục, người không quen nhận lời từ chối lại tiếp tục hỏi.

Tiêu Chiến không thích làm thân với báo chí cho lắm, nhưng cũng không muốn mếch lòng họ, nửa muốn từ chối, nửa thoả hiệp với bản thân: "Để tôi xem lịch rồi báo lại."

"Đây là danh thiếp của tôi. Tôi có thể thêm wechat của anh không?" Tô Tần Mục hồ hởi như thể đối phương đã đồng ý, vừa đưa danh thiếp cho Tiêu Chiến xong, vội lôi điện thoại của mình ra.

Dù không muốn lắm, nhưng là người rất lịch sự, Tiêu Chiến không thể từ chối lời đề nghị của cậu ta, đành mở điện thoại ra quét mã QR.

Quanh phòng họp lớn của Bắc Hải, các phóng viên và đại diện của các tờ báo lớn đã thu dọn đồ đạc xong, đang lục tục rời đi. Tô Tần Mục dù đã đạt mục đích vẫn loanh quanh bên cạnh Tiêu Chiến. Không hổ là bạn thân của Vương Nhất Bác, Tô Tần Mục lúc này cũng đang oán giận thượng đế sao có thể ưu ái người khác nhiều hơn mình đến vậy. Đẹp trai, có tài, lịch thiệp... và còn rất thơm nữa.

Tiêu Chiến nhìn quanh, cả phòng họp lớn còn duy nhất anh và cậu ta. Anh không muốn bất lịch sự đuổi khách, nhưng cũng rất sốt ruột, mặt vẫn treo nụ cười thương mại nhìn sang Tô Tần Mục, người chả có vẻ gì muốn ra về. Anh kín đáo liếc nhìn đồng hồ nơi cổ tay, cố gắng kiềm chế.

Tất cả cố gắng của Tiêu Chiến đều được Tô Tần Mục thu vào mắt, sao có người làm gì cũng hấp dẫn đối phương như này, cậu ta đành luyến tiếc nói lời từ biệt: "Vậy chờ tin anh nhé. Tôi cũng phải về đây." Cậu ta giơ chiếc điện thoại lên ngang ngực, tay lắc lắc.

Tiêu Chiến chỉ còn thiếu mỗi nước thở phào nhẹ nhõm, giây trước bắt tay Tô Tần Mục nói lời chào, giây sau đã quay lưng bước nhanh ra khỏi phòng họp.

"Anh họp báo xong chưa? Ổn cả chứ?" là tin nhắn của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến gọi lại. Hắn bắt máy chỉ sau một tiếng chuông. "Tình hình như nào rồi anh?" Giọng hắn tràn ngập lo âu lẫn quan tâm.

"Ổn cả. Tối nay em bận không?" Tiêu Chiến rất chủ động hỏi hắn.

"Em rảnh. Cả tuần không được gặp anh, nhớ quá." Hắn không ngại thổ lộ lòng mình. Thật ra hắn cần đi tiếp một đối tác, nhưng có lẽ để sau, rất may là khi kết thúc buổi gặp, Vương Nhất Bác đã đắn đo chưa cất lời mời.

"Mình đi ăn tối nhé? Em muốn ăn gì?" Tiêu Chiến hồ hởi hỏi.

"Anh muốn ăn gì? Đồ Nhật được không? Em biết một quán khá ngon."

"Đồ Nhật hay đó. Nhắn anh địa chỉ, anh về qua nhà chút rồi tự đến."

"Nhớ đừng đi xe. Ăn xong em về với anh."

Chỉ một câu dặn dò rất đỗi bình thường của Vương Nhất Bác, mà trong đầu Tiêu Chiến đã chiếu lại toàn cảnh buổi tối Chủ nhật, toàn thân mềm nhũn, tay cầm điện thoại bất giác run run. Anh lén hít một hơi trước khi trả lời: "Ok em."

Nhà hàng Nhật trong khách sạn Nikko, cách nhà Tiêu Chiến không xa. Sau khi dặn dò tài xế không cần phải chờ mình, lúc đóng cửa xe không hiểu sao Tiêu Chiến lại nghĩ tới Tống Tổ Nhi. Anh chắc chắn trong tuần này Vương Nhất Bác không chỉ đi ăn với cô bé một bữa trưa hôm đó. Bọn họ đều là tiểu bối, không thể ngang nghiên chống đối các vị trưởng bối nhà mình. Dù mới thực sự gặp nhau có hai lần, nhưng anh có niềm tin với Vương Nhất Bác. Hắn bận và biết anh cũng bận, nên chỉ nhắn tin gọi điện lúc nửa đêm. Tuy không có thời gian bên nhau, nhưng họ cũng tranh thủ động viên nhau rất nhiều... Tống Tổ Nhi sao, mặc kệ các vị trưởng bối muốn gì, không có cửa được. Nghĩ tới đó, khoé môi Tiêu Chiến khẽ cong lên, nhìn đẹp không thể tả.

Cô gái diện kimono vẽ rải rác những khóm trúc màu xanh ghi đứng ở quầy lễ tân cúi gập người chào Tiêu Chiến trước khi chìa tay hướng dẫn anh đi theo một hành lang hẹp bằng gỗ, dừng lại trước phòng ăn trong cùng, kéo cửa lùa bằng gỗ sồi sang bên. Tiêu Chiến ngây ra ngắm chàng trai trẻ vừa nghe tiếng động ngước đầu lên khỏi thực đơn. Hắn đẹp quá. Ánh mắt mới trong sáng làm sao. Không nghi ngờ gì nữa, những rung động này là thật. Anh vội vàng tháo giầy, bước vào phòng, ngồi đối diện với hắn.

Phòng riêng được bố trí kiểu các nhà hàng Nhật thông thường, thực khách ngồi lên mấy miếng đệm khá mỏng bọc cói hình tròn trên sàn nhà cũng trải chiếu cói, bàn gỗ ở giữa hơi nhô lên, dưới gầm bàn được khoét hình chữ nhật sâu vừa đủ. Cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều không ngồi xếp bằng trên chiếu. Lúc đưa chân xuống xuống khoảng trống dưới bàn, mắt Tiêu Chiến theo bản năng liếc xuống theo, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đi một đôi tất siêu ngắn cổ màu xám sẫm, tức là chỉ che mu bàn chân và một phần gót phía sau, chiếc quần âu cũng màu xám hắn mặc khi ngồi bị kéo lên trên khoảng giữa mắt cá chân và bắp chân, hở ra một mảng da trắng mịn hiếm thấy ở một người đàn ông ham thể thao. Anh tham lam nhìn lâu hơn một chút trước khi ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hắn đang nói gì đó về việc chọn món, Tiêu Chiến ngây người ra cố khống chế những cảm xúc đang cuồn cuộn trào dâng, không nghe được gì. Thấy vẻ mặt mơ hồ của anh, hắn kiên nhẫn hỏi lại:

"Hôm nay họ có món hàu sống tươi của Nhật, anh có muốn thử không? Có sốt hoa hồng chua ngọt hoặc sốt xì dầu với mù tạt bình thường."

"Thử sốt hoa hồng đi." Tiêu Chiến vẫn không rời mắt ra khỏi hắn, giọng ấm áp, truyền cảm. "Em cứ gọi theo ý em. Với anh, món Nhật nào cũng rất vừa ý."

Nhà hàng này anh đã tới nhiều lần, món gì cũng ngon. Anh nửa muốn giới thiệu với hắn một số món anh đặc biệt thích, nửa muốn để hắn tuỳ ý lựa chọn thực đơn. Ăn gì không quan trọng, miễn là được ăn cùng hắn, miễn là ăn nhanh nhanh, anh âm thầm bổ sung ý nghĩ trong đầu.

"Anh chọn rượu đi." Sau khi gọi xong một số món, Vương Nhất Bác đẩy thực đơn đồ uống về phía anh.

"Cho chúng tôi Sake Tamura Ginpu, loại 300ml." Nhìn sang hắn, anh hỏi: "Em thích nóng hay lạnh?"

"Nóng đi, cho thơm." Quay sang cô gái phục vụ, hắn nói: "Phiền cô cho điều hoà lạnh thêm chút nữa, tôi thấy hơi nóng."

Cô gái, người đang mải ngắm hai người đàn ông siêu đẹp đến quên cả tick thực đơn vào chiếc máy tính bảng mini cầm tay, hơi giật mình vâng một tiếng, chuyển từ tư thế quỳ thấp lên quỳ cao rồi đứng lên, bởi vì vướng chiếc kimono đang mặc, bước chân líu ríu đi ra khỏi phòng.

Cửa vừa được kéo lại, Tiêu Chiến tinh nghịch đưa lòng chân mình lên khoảng hở của chân hắn, ma sát lên xuống. Cách một lớp tất mỏng của anh, hắn thấy từng milimet vuông da mình bị đốt cháy, khẽ run lên. Hắn đưa bàn tay mình úp lên bàn tay anh đang đặt trên bàn, khàn giọng khẽ nói:

"Tiêu Chiến, anh có định ăn xong bữa cơm này không?"

"Ăn chứ, có ăn. Nhưng nhanh nhanh nhé." Anh rời bàn chân mình ra khỏi bắp chân hắn, vừa cười vừa nhìn hắn, tinh nghịch nháy mắt.

"Tha cho em đi mà, này là muốn đoạt mạng em." Vương Nhất Bác lại rên lên.

"Anh đói lắm, thật đấy. Buổi họp báo lấy hết năng lượng của anh." Tiêu Chiến ngửa lòng bàn tay mình lên, đan những ngón tay mình vào tay hắn, ngón cái khẽ miết nhẹ.

"Anh chỉ nói với em là ổn thôi, nhưng theo những gì em nghe được, anh thật sự biết cách đổi trắng thay đen." Vương Nhất Bác cười toe nhìn anh, hai dấu ngoặc trên má nâng lên, khiến Tiêu Chiến muốn đưa tay lên nắn nắn.

"Ai nói? Anh chỉ nói sự thật. Tiếc là không dám lộ ra mình đã đi cửa sau chỗ Vương thiếu gia."

Hai chữ "cửa sau" khiến Vương Nhất Bác có tật giật mình, vành tai từ từđỏ rực.

Tiêu Chiến nhìn thấy biểu hiện của hắn, cười lớn. "Em nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu đã thích ở trên đến thế, anh đã tìm phụ nữ."

"Thật sao?" Vương Nhất Bác ngỡ ngàng hỏi lại, bất giác nhớ tới câu chuyện top & bot của Tô Tần Mục.

"Tính sau." Tiêu Chiến thực sự rút tay mình ra khỏi tay hắn, không kiềm chế được đưa lên má hắn nhéo một cái. "Ăn đã phó tổng Vương. Không vội, không vội."

Dù sao thì Vương Nhất Bác cũng khấp khởi mừng thầm. Anh nói không vội, chứ hắn thì gấp lắm rồi.

Khi đồ ăn được dọn lên, họ thực sự chăm chú ăn và chuyện phiếm về những chủ đề chung chung. Vương Nhất Bác hỏi anh chi tiết hơn về vụ việc, cách xử lý, hắn cứ xuýt xoa anh giỏi nhất khiến Tiêu Chiến thấy ngượng. Anh hỏi hắn về tuần đầu tiên đi làm, biết được hắn đã bắt đầu nghiên cứu một dự án bất động sản nghỉ dưỡng lớn ở Cửu Trại Câu anh không khỏi hài lòng. Với tố chất của hắn, con vua rồi lại làm vua thôi. Anh không thể ngăn mình mỉm cười đầy tự hào.

Món sashimi hàu Nhật đúng thật rất ngon. Con hàu béo tròn, trắng sữa, căng mọng ngâm trong sốt hoa hồng màu tím đỏ, được trình bày trong một chiếc ly pha lê đế cao hình tam giác đáy nhọn nhìn thực sự bắt mắt. Vương Nhất Bác đưa ly đựng hàu vào sát miệng Tiêu Chiến, lấy một chiếc thìa múc cả con hàu cùng nước sốt lên, Tiêu Chiến hiểu ý há miệng to, rất tự nhiên nhận sự chăm sóc của hắn. Miếng hàu mát lạnh, vừa giòn vừa béo, nước sốt chua chua ngọt ngọt thanh thanh vương vấn mùi thơm hoa hồng đánh thức mọi giác quan của Tiêu Chiến. Anh khẽ híp mắt lại thưởng thức, giơ ngón tay cái về phía hắn. Về phần mình, Vương Nhất Bác đưa cả ly chứa hàu dốc vào miệng, nhai mấy miếng, thấy như mình đang được hưởng thụ cả một đại dương mát lành.

Rượu Sake được hâm nóng rất thơm và dễ khiến người ta ngất ngây hơn so với bình thường. Ít nhất thì cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều cho là vậy. Điều đó giải thích vì sao họ cứ nhìn nhau là cười, gần như không dừng lại được.

Lúc thanh toán tiền, Vương Nhất Bác nhất định đòi trả, Tiêu Chiến cũng không so đo với hắn, mấy cái hoá đơn này, với cả hai bọn họ đều không đáng gì, ai trả cũng được.

Anh hỏi hắn: "Em lái xe tới đây à?"

"Không, tài xế đưa em tới. Để em gọi anh ta luôn."

Tiêu Chiến xua tay: "Cách vài dãy phố thôi, mình đi bộ về. Cho tiêu cơm. Chưa bao giờ ăn đồ Nhật ngon thế này, hay vì có em nhỉ." Anh say mê nhìn hắn.

"Nhà anh?" Vương Nhất Bác cố tình trêu anh, hỏi lại.

"Thế em định đi đâu? Anh có thể chiều em." Tiêu Chiến cũng chẳng vừa, đùa lại.

"Chỗ nào cũng được, miễn là em có thể..." Hắn ghé tai anh thì thầm, hơi thở lẫn với tiếng cười trầm thấp thật sự khêu gợi. Tiêu Chiến trân mình hứng chịu một dòng điện truyền thẳng từ đại não tới toàn thân, nhủn cả người.

Họ rảo bước trên đường, cả hai chỉ tập trung vào việc đi sao cho nhanh, gần như không nói chuyện, nhưng chốc chốc lại nhìn nhau cười.

Về tới cửa nhà Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vui vẻ quay sang nhìn anh: "Mãi cũng về tới nơi."

"Chưa tới mười phút đâu." Tiêu Chiến nheo mắt cười với hắn.

Đêm mùa hạ trời đầy sao, lấp láy hệt như những đốm lửa nhỏ vụn rực rỡ đang nhảy múa trong đôi mắt họ.

(*)

Trình vượt cấp: Theo thông lệ, tất cả các chính sách đặc biệt phải được thông qua Ban điều hành trước, rồi mới đệ trình HĐQT. Giám đốc bộ phận trình thẳng phó chủ tịch phê duyệt là bỏ qua khâu phê duyệt của Ban giám đốc.

Rủi ro cao lợi nhuận lớn: High Risk High Return, kiểu liều ăn nhiều mọi người hay nói, đây là triết lý nằm lòng của dân đầu tư.

Tài khoản đích: Là tài khoản nhận tiền chuyển khoản tới.

Tamura Ginpu: Một thương hiệu rượu Sake của Nhật, rất khó mua, giá thìhaiza...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bjyx