Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Trước khi đi ăn Tiêu Chiến có về nhà tắm và thay đồ. Đừng nghĩ là tinh anh thì không có lúc tự ti. Để đi gặp Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã phải thay ra thử vào dễ đến bốn năm bộ đồ. Làm sao để nhìn thật đẹp, thật trẻ, nhưng lại phải không có cái vẻ chỉn chu chăm chút quá, kiểu như tuỳ tiện mặc vào thôi.

Cuối cùng, anh chọn một chiếc áo sơ mi cách điệu của nhà mốt Dior. Christian Dior Atelier lựa chọn gam màu trung tính, dễ phối đồ đen & trắng, trong đó đen là chủ đạo. Sự cá tính nổi bật của màu đen đã được các nhà thiết kế lựa chọn làm nền vải, hoàn thành xuất sắc vị tríhọa tiết trên nền đen là hệ thống dòng chữ Christian Dior Atelier màu trắng nổi bật xếp đan xen nhau. Một chút gì đó nổi loạn, một chút mạnh mẽ đầy nam tính, nhưng lại vô cùng trang nhã chỉ dành cho các quý ông. Đường cúc áo màu đen hoàntoàn biến mất khỏi bề mặt áo vì được thiết kế để ẩn dưới lớp vải mềm mại, một chi tiết tinh tế đầy thi vị. Cái áo được may đo theo đợt một năm hai lần (*) rất vừa vặn, hoạ tiết trắng in nổi bật khiến anh nhìn trẻ trung mà không bị quá formal (*). Bên cạnh hắn anh hơi hơi, chỉ một chút xíu thôi, mặc cảm về tuổi tác của mình.

Phòng ngủ của Tiêu Chiến trên tầng hai, lúc này đang được chiếu sáng bởi một chiếc đèn ngủ duy nhất đặt gần đầu giường hiệu Tiffany & Co (*), ghép hình hoa hướng dương, được chế tạo, lắp ráp từ một ngàn tám trăm mảnh kính màu vàng, cam, đỏ, nâu, đen, xanh da trời, xanh nước biển đậm, xanh lá đậm... Nhưng ánh sáng từ đèn Tiffany không hề mang lại cho người ta cảm giác chói mắt mà ngược lại màu sắc của chúng lại vô cùng hài hòa lắng đọng, sinh động và rất ấm cúng, là loại màu sắc riêng có của kính màu Tiffany, rất kỳ ảo mà không có loại đá quý nào có thể có được.

Paulo Coelho từng viết "Khi bạn khao khát một điều gì đó, cả vũ trụ sẽ hợp lực giúp bạn đạt được điều đó" (*). Vương Nhất Bác nghĩ rằng bởi vì hắn thực sự khao khát Tiêu Chiến trong cả tuần vừa rồi, từng giây từng phút, nên vũ trụ đang giúp hắn. Mùi hương của riêng anh tràn ngập khắp căn phòng. Oceania anh gửi hắn xịt vào đâu cũng không giống, khiến hắn mong nhớ người dùng nó mãi không thôi.

Hắn chậm rì rì sát lại gần anh. Là người thuộc thế hệ Z (*), lại đi du học từ sớm, nhưng kể từ sau buổi tối Chủ nhật đó, Vương Nhất Bác lại hơi có phần mê tín. Hắn không dám manh động vội vàng, sợ nhất chuyện tới nơi lại không thành.

Tiêu Chiến không hiểu lắm thái độ kì lạ này của hắn. Vừa nãy hắn gấp lắm mà. Anh như này có được tính là dụ dỗ trẻ con không nhỉ. Anh thầm nghĩ, có lẽ nào hắn đã nhận ra bản thân mình không thích nam nhân, những cảm xúc nhất thời đều do mến mộ mà ra. Nhưng mà, đã ở đây với nhau giờ này, mặc kệ hắn có còn phân vân hay không, anh cứ phải tranh thủ tận hưởng tấm thân đẹp như ngọc đẽo ra của hắn đã. Anh ghé môi mình vào sát môi hắn, chủ động hôn lên. Anh tách mình ra, nhìn thẳng vào mắt hắn, dò hỏi.

Chỉ chờ có thế, dường như có loại công tắc nào đó được bật, Vương Nhất Bác rên lên, vội vã hơn bao giờ hết.

Trong không gian mờ tối của căn phòng, Tiêu Chiến đứng bất động quan sát Vương Nhất Bác lột phăng chiếc áo xanh sẫm bằng lụa hiệu Louis Vuitton đang mặc. Chiếc quần xám cùng hiệu cũng chịu chung số phận. Ánh sáng lung linh huyền ảo từ một ngàn tám trăm viên thủy tinh Tiffany đầy sắc màu thắp lên mặt và toàn thân hắn những đốm lửa kỳ diệu. Trong cơn kích tình anh vẫn không ngăn nổi mình đánh giá hắn như một dự án "tiềm năng."

Trước hết, cứ thẩm định tài sản đảm bảo hiện hữu này đã... Này là khuôn mặt ăn tiền với đôi mắt đầy say mê ngập tràn khao khát... Này là cục yết hầu không ngừng trồi lên trụt xuống như muốn ăn tươi nuốt sống anh... Này là đôi môi và chiếc lưỡi đầy nhục cảm đang tham lam mút mát anh... Này là đôi bàn tay đầy ma lực đang đốt cháy toàn bộ da thịt anh... Này là cơ bụng với những múi cơ rõ ràng như được đẽo tạc ra... Này là làn da mịn bóng mềm mướt như thứ lụa cực phẩm ở Hàng châu... Này là phân thân hắn, thứ nổi cộm có kích thước đáng nể đang được anh điên cuồng vuốt ve...

Cổ họng anh vô thức phát ra những tiếng rên nấc nghẹn...

Hắn đẩy anh xuống chiếc đệm Robinson được trải drap màu cà phê đầy nam tính của mình, tỉ mỉ, cẩn trọng cởi từng cúc áo, khoá quần, cả chiếc quần lót cùng hiệu Armani, như được sinh đôi cùng với cái của hắn...

Nhưng bản chất của đầu tư không phải ở việc đánh giá và thẩm định tài sản đảm bảo... Bản chất là bạn có đủ trình độ để đánh giá được khả năng sinh lời trong tương lai hay không...

Hắn đang làm gì anh thế này... Ồ không thể, tất cả những cảm xúc này là thật sao... Không nên mút sâu như thế, sâu nữa vào, mạnh nữa vào, anh muốn, anh muốn nữa... Tay anh ngập ngừng vò loạn mái tóc hắn, nửa muốn đẩy ra, nửa muốn kéo vào sâu hơn...

Đầu tư. Nếu muốn, ta sẽ có lý do. Nếu không muốn, ta sẽ có cớ. Tất cả những cái cớ kiểu như không có "thứ nhất quan hệ, thứ nhì tiền tệ..." chỉ để che giấu một lí do thực sự: không đủ can đảm...

Anh có phải thần thánh đâu mà có thể chịu được tất thảy những tra tấn ngọt ngào này? Mỗi đầu dây thần kinh gào thét được hắn chạm tới, mân mê, liếm láp... Dục vọng từ hắn tràn ra, tấp vào anh liên tiếp, đưa anh bay bổng lên không trung, dìm anh dưới biển sâu sóng trào... Anh không thở nổi, anh không cần thở, anh chỉ cần hắn...

Còn một cái cớ nữa, phổ biến nhất, là "không có thời gian". Thời gian là loại tài nguyên ta tưởng chừng vô hạn, cho đến khi nhận ra nó đang cạn kiệt. Nếu hiểu rằng nói CÓ sẽ làm ta mất thời gian, nói KHÔNG sẽ cho ta thêm thời gian, thì sự lựa chọn vẫn chỉ phụ thuộc vào lòng can đảm.

Dự án dẫu có tài sản đảm bảo vững chắc đến đâu, được đánh giá "tiềm năng" đến đâu, thì chỉ một từ "không" cũng khiến nó bất khả thi.

Dự án tiềm năng của anh, không, phải là dự án khả thi của anh vừa dứt ra khỏi bộ phận đang khao khát hắn nhất, giọng khản đặc:

"Có một vấn đề" Hắn ngập ngừng.

"Em quên đồ nghề trên xe."

"Đồ nghề?" Tiêu Chiến mờ mịt hỏi lại.

"Đúng, đồ nghề. Không có thì anh định làm kiểu gì?" Giọng hắn uỷ khuất, nghe như đang giận dỗi chính bản thân mình.

"Trong ngăn kéo tủ đầu giường ấy."

Trong lúc với tay lấy đồ, hắn rất muốn hỏi, sao anh lại có sẵn, nhưng không dám. Dẫu có sớm trưởng thành thuần thục, Vương Nhất Bác cũng không tránh khỏi tuổi còn trẻ mà nghĩ gì sớm đã hiện lên mặt. Tiêu Chiến dù đang bị chi phối bởi nhiều thứ cảm xúc hỗn tạp lần đầu, vẫn nhận ra ngay. Anh đưa tay mình ra vuốt ve cánh tay cứng rắn, toàn gân với cơ hoàn hảo của hắn: "Anh mới mua, chờ em đấy."

Biểu hiện của hắn rõ ràng đến vậy cơ à. Vương Nhất Bác không hiểu tại sao mình rất để ý tới chuyện này. Hắn dám chắc cả anh và hắn từng quan hệ tình dục nhiều lần trước đây, nhưng là với phụ nữ, không tính. Hắn có một chấp niệm thầm kín, muốn họ là lần đầu của nhau. Câu trả lời của anh thoả mãn ham muốn sâu xa của hắn, toàn thân rùng mình, cả trí não lẫn cơ thể như muốn lên đỉnh cùng lúc.

Thời điểm tiến vào trong anh, Vương Nhất Bác ý thức được rằng, cả cuộc đời này của hắn vĩnh viễn sẽ do người đàn ông này nắm quyền chi phối. Những kinh nghiệm đã có trước đây với phụ nữ không là gì cả. Anh là vùng đất nguyên sơ đẹp đẽ bừng nở căng tràn sức sống chỉ sau mỗi cú chạm của hắn. Anh là chân ái của đời hắn, hắn sẽ vì anh mà sớm trưởng thành, vì anh mà trở nên mạnh mẽ hơn chính bản thân hắn.

Sau vài cú nhấp nhẹ nhàng thăm dò, hắn chạm vào điểm nhạy cảm trong anh, cả hắn và anh cùng mở to mắt nhìn nhau, toàn thân chịu một cơn chấn động tới ngỡ ngàng. Phát hiện mới khiến hắn bùng nổ, những cú thúc vừa đều vừa nhanh, tốc độ và áp lực đều đặn như một chiếc máy đếm tiền chạy hết công suất ngày chốt sổ.

"Nhất Bác, chậm lại một chút..." Giọng Tiêu Chiến đê mê, ngắt quãng, "em là đang định chạy deadline hay sao..."

R. Buckminster Fuller từng viết: "Theo thiết kế thông tuệ của vũ trụ, chúng ta khi sinh ra đều trần truồng, bất lực trong vài tháng, và mặc dù não bộ ẩn chứa năng lực siêu việt, chúng ta hoàn toàn không có kinh nghiệm và cũng chẳng biết gì. Bẩm sinh chúng ta đã có những ham muốn gắn với đói, khát, tò mò và sáng tạo. Cơ thể chúng ta cơ bản là nước – có thể đóng băng, sôi, và bốc hơi trong một khoảng nhiệt độ nhất định.

Chức năng hiểu, lưu trữ và truy cập thông tin của não bộ, với vai trò là trung tâm điều khiển cơ thể vật lý của đầu óc siêu hình, từ sơ khởi đã được thiết kế để chỉ phát huy được trong những giới hạn về nhiệt độ và sinh quyển của Trái đất."

Này có được tính là anh vẫn còn đang sống ở Trái đất không...

Pháo hoa khánh thành dự án bùng nổ. Những đốm sáng đầy màu sắc thắp sáng rực rỡ cả bầu trời đêm...

Vương Nhất Bác thức giấc nhờ vào tiếng chuông báo tin nhắn liên tục không phải của hắn. Môi hắn hé mở một nụ cười rạng rỡ còn hơn cả nắng ban mai của ngày hè tháng sáu trước khi hé mắt nhìn sang bên cạnh mình. Hắn đang nằm một mình ư? Anh đâu? Tiêu Chiến của hắn đâu?

Hắn lập tức tỉnh ngủ, bước xuống giường, không biết bây giờ đã sáng chưa. Phòng ngủ được kéo rèm kín mít, không có chút ánh sáng nào lọt vào. Hắn vừa vươn vai vừa đi tới kéo rèm ra. Ánh nắng có phần chói mắt của buổi sáng hè chiếu vào bừng sáng cả căn phòng, lúc này hắn mới có cơ hội nhìn kỹ. Phòng ngủ của anh rất rộng, được trang trí tối giản, chỉ gồm một cái giường to bằng gỗ óc chó màu nâu nhạt, hai tủ đầu giường hai bên, trên tủ bên phải là chiếc đèn Tiffany hoa hướng dương trứ danh kia, nhớ đến ánh sáng diệu màu phát ra từ nó đêm qua hắt lên người Tiêu Chiến, hắn bất giác lại mỉm cười.

Ngay trong phòng ngủ có một cánh cửa lùa bằng gỗ tiệp màu với nội thất, mà hắn đoán là cửa của phòng thay đồ. Hắn kéo cửa sang, gật gù nhìn quanh tìm đồ cho mình. Phòng thay đồ còn rộng hơn cả phòng ngủ, được anh bố trí gọn gàng và khoa học. Hắn dễ dàng tìm cho mình một chiếc áo sơ mi màu ghi sáng hiệu Dior, có thêu một con ong nhỏ xíu bằng chỉ vàng 24k gần thắt lưng, một chiếc quần âu màu sẫm hơn cùng hiệu. Có vẻ như bạn trai hắn hâm mộ nhà mốt này. Một cơn phấn khích cuộn trào trong hắn. Hai chữ "bạn trai" vừa nghĩ tới khiến hắn vô thức mỉm cười.

Tắm xong, mặc đồ của anh vào, hắn đứng ngắm mình trong gương, cười và nháy mắt tận hai lần với cậu trai trẻ tràn đầy thanh xuân đang nhìn lại mình.

Lúc xuống cầu thang, hắn lần đầu tiên nhận ra những bậc thang đều được làm bằng kính trong suốt vô cùng ấn tượng. Nhà anh đẹp, ngay cả với một người tiêu chuẩn rất cao như hắn.

Tiêu Chiến đang đứng trong bếp làm một món gì đó, hắn nhìn thấy sau lưng anh thắt một chiếc nơ nhỏ từ dây của thứ mà hắn đoán là tạp dề màu xanh bạc hà. Anh đang vừa làm bếp vừa hát ư? Hắn tiến tới ôm anh từ phía sau, cằm gác lên vai anh.

"Can't take my eyes off of you sao?" Hắn thì thầm vào tai anh, giọng lộ rõ vẻ thoả mãn. Giọng anh cao hơn giọng hắn dễ đến mấy quãng tám, và hay hơn nhiều.

"Dậy rồi sao, heo mê ngủ của anh? Mau ra đây ăn sáng." Tiêu Chiến dừng động tác nạo vỏ dưa chuột, tay đặt lên tay hắn, ghé mặt sang, dụi mũi mình vào mũi hắn, giọng lộ rõ vẻ cưng chiều.

"Anh thú nhận đi, mê em từ lần đầu gặp mặt đúng không? Lúc nghe em hát bài này?" Vương Nhất Bác nói chuyện rất không ăn nhập.

"Phải phải, mê từ khi chưa gặp nữa kìa, mau bỏ anh ra nào." Tiêu Chiến cười trêu hắn.

Anh ngắm nghía hắn trong bộ đồ của mình từ đầu tới chân, chậc lưỡi cảm thán: "Hợp với em lắm, đẹp hơn anh mặc nhiều."

"Đừng làm em ảo tưởng. Không có ai trên đời này đẹp bằng anh. Ngay cả em. Có lần em đã nói với chị Tuệ Lâm câu này." Nhắc đến chị mình, hắn hơi ngẩn người ra. Cả tuần chỉ nghĩ tới Tiêu Chiến và bận rộn với công việc, hắn gần như chưa chuyện trò đủ lâu với cô. Không biết mối hảo cảm cô dành cho Tiêu Chiến có còn nhiều không. Chuyện này sẽ tiết lộ với cô kiểu gì.

Tên Tuệ Lâm được nhắc tới cũng khiến Tiêu Chiến bối rối. Trong suốt thời gian xử lý vụ khủng hoảng ở ngân hàng, cô cũng nhiều lần nhắn tin gọi điện động viên anh. Anh cũng rất khéo léo kéo dãn dần khoảng cách và hi vọng không chạm tự ái cô. Người như cô lòng tự tôn rất lớn, dễ gì chấp nhận sự thật có người không thích mình.

"Thế Tuệ Lâm nói sao?" Anh cất tiếng phá tan khoảng lặng vừa phát sinh.

"Chị ấy im lặng ngầm đồng ý. Em hỏi, anh trả lời thật nhé, trước khi gặp em có phải anh định tìm hiểu chị Lâm không?"

"Làm gì có chuyện đó, anh mến mộ tài năng của Tuệ Lâm thôi."

"Chị Lâm bảo cha em xem anh như một cậu con rể tiềm năng."

"Vẫn là các vị trưởng bối có mắt nhìn xa trông rộng." Tiêu Chiến cười rạng rỡ, nháy mắt trêu hắn.

"Cũng đúng nhỉ." Hắn sán lại, trao anh một nụ hôn nồng cháy hơi quá, nhất là trong buổi sáng ngày đi làm.

"Anh có đau không?" Hắn hỏi, giọng quan tâm, hơi thở nóng rực phả vào một bên cổ anh.

Nhớ lại đêm qua, mắt Tiêu Chiến long lanh, hai má phiếm hồng, anh cười với hắn: "Chỉ hơi khó chịu. Không đau một chút nào."

Vương Nhất Bác lén thở phào nhẹ nhõm. Hắn rất tự nhiên dọn bát đũa ra quầybếp ngồi xuống chiếc ghế cao cạnh quầy, chờ anh cùng ăn sáng.


(*) Ăn mặc kiểu formal: Tại vì mình không tìm được từ thoát nghĩa trong tiếng Việt nên dùng luôn tiếng Anh. Là cái kiểu mà công sở cứng nhắc í.
Trích trong "Nhà giả kim" của Paulo Coelho là nhà văn chuyên viết tiểu thuyết và đặt lời nhạc người Brazil. Ông là một trong những tác giả có sách được nhiều người đọc nhất trên thế giới. Cuốn sách "Nhà giả kim" của ông đã bán được hơn 65 triệu bản trên toàn thế giới và trở thành một trong những cuốn sách bán chạy nhất trong lịch sử. Mọi người tìm đọc nhé, rất nhiều câu ông viết sẽ thay đổi góc nhìn và thái độ sống của bạn.
Đèn ngủ Tiffany & Co từ lâu đã được coi như thú chơi của nghệ thuật quý tộc dành cho các tầng lớp thượng lưu trên thế giới. Mỗi cây đèn là một tác phẩm nghệ thuật thực sự, đó là sự kết hợp giữa màu sắc, bố cục là kết quả của sự tỉ mỉ của các nghệ nhân. Đèn kính màu Tiffany phiên bản chuẩn Tiffany có mức giá khá đắt đỏ nguyên nhân chính đó là những cây đèn nghệ thuật này rất khó làm và đều được ghép thủ công chính vì vậy nó đòi hỏi người làm phải rất tỷ mỷ và kiên nhẫn. Chính vì vậy mà giá bán đèn Tiffany có giá rất cao và thường được tính bằng đơn vị triệu USD.
Gen Z, viết tắt của Generation Z, chỉ những người sinh năm từ 1995 đến năm 2012, lứa được sinh ra ngay sau thế hệ Y (Gen Y) nên được gọi là thế hệ Z hay Gen Z. Từ Gen Z xuất hiện đầu tiên trong một bài báo vào tháng 9 năm 2000.
Thế hệ Z (Gen Z) được được sinh ra trong thời đại Internet phát triển, được tiếp cận với công nghệ ngay từ bé. Gen Z được mệnh danh là những công dân của thời đại số hoá, có tư duy về tiền tệ, kinh tế, được hy vọng là "thuyền trưởng" trong công cuộc thay đổi và xây dựng thế giới phát triển trong tương lai.
May đo một năm hai lần: Với một số nhà mốt, cụ thể ở đây là Dior, nếu không ở Pháp mà muốn đặt may đo theo số đo của riêng mình, bạn phải chờ đợt may đo thường được tổ chức một năm một tới hai lần tuỳ số lượng tiêu thụ từng thị trường.
R. Buckminster Fuller: "Bucky" Fuller là kiến trúc sư, nhà thiết kế, và nhà sáng chế, nhà đầu tư nổi tiếng người Mỹ. Trong suốt cuộc đời mình, Fuller ám ảnh bởi câu hỏi liệu nhân loại có khả năng tồn tại lâu dài và bền vững trên trái đất không, và nếu có thì như thế nào. Một số triết lý về sai lầm của con người và đầu tư của ông được giới đầu tư xem như kim chỉ nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bjyx