Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Chuyến Bay LV-502 Hạ Cánh

Sau khi dùng bữa no nê, tôi thả người xuống sofa, tay cầm điện thoại lướt Shopee, xem có gì hay ho để mua không. Không gian tĩnh lặng, chỉ có âm thanh đều đều của quạt và tiếng nhạc nền nhẹ nhàng phát ra từ loa. Tôi đang tận hưởng khoảnh khắc thư giãn của riêng mình thì từ trên lầu, tiếng chân mẹ vang lên kèm theo lời nói:

"An, chiều 3 giờ con ra sân bay đón Hoàng Sơn. Nay thằng nhỏ nó về nước, tội ghê, bố mẹ nó còn có công việc chưa xử lí xong bên Úc nên tạm thời nó chỉ về một mình thôi. Con coi chuẩn bị đi, còn 1 tiếng nữa là máy bay hạ cánh đó."

Tôi ngừng lướt, trong đầu như có gì đó đột ngột bật mở. Hoàng Sơn về nước? Tôi ngẩn ra vài giây, rồi hàng loạt câu hỏi ập đến như sóng biển vỗ bờ. Cậu ấy về khi nào? Tại sao không báo trước cho mình? Mới hôm qua Sơn còn nhắn tôi phải bận rộn ôn thi, chẳng có thời gian trò chuyện, vậy mà hôm nay đã trở về nước? Có gì đó không đúng ở đây. Mà sao mẹ lại biết được thông tin này nhỉ? Tôi lơ đãng hỏi:

"Sao mẹ biết Hoàng Sơn hôm nay về nước vậy mẹ?"

 "Ban nãy mẹ làm việc nhà, mẹ của Sơn có gọi mẹ nói chuyện, hỏi thăm sức khỏe với nhờ chăm sóc cho Sơn."

Tôi ngồi bật dậy, điện thoại trên tay gần như rơi xuống. Có phải Hoàng Sơn muốn tạo bất ngờ cho tôi không? Ý nghĩ đó len lỏi vào tâm trí, khiến tim tôi tự đập nhanh hơn nhưng rồi, cảm giác bối rối lại dâng lên, xen lẫn một chút giận dỗi. Sao cậu ấy có thể về mà không nói một lời? Mọi thứ cứ xoay mòng mòng trong đầu, khiến tôi không biết nên nghĩ gì.

Dù trong lòng rối bời với bao nhiêu câu hỏi chưa lời đáp, tôi biết rằng vẫn còn việc cần phải làm trước mắt. Nhìn đồng hồ, thời gian như trôi nhanh hơn, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa, tôi không thể mãi đắm chìm trong những suy nghĩ mông lung. Phải chuẩn bị nhanh chóng để đến sân bay thôi. Có lẽ, mọi khúc mắc sẽ sáng tỏ khi tôi gặp lại Hoàng Sơn giữa dòng người vội vã ở sân bay.

"Ba giờ ba mươi hai phút rồi, sao vẫn chưa thấy đâu nhỉ?" Tôi ngó nghiêng xung quanh, cố tìm kiếm cậu ấy trong dòng người tấp nập. Chúng tôi đã không gặp nhau trực tiếp mấy năm trời, liệu tôi có quên mất khuôn mặt của cậu ấy rồi chăng? Ý nghĩ đó khiến tôi chợt lo lắng.

"Hạ An!"

Một tiếng gọi vang lên từ phía sau làm tôi giật mình quay lại. Quả thật là Hoàng Sơn, nhưng tôi chưa kịp định thần thì cậu ấy đã tiến lại gần, mặt áp sát vào tôi một cách bất ngờ.

"Đã lâu không gặp! Dạo này cao lên nhiều rồi ha..." Hoàng Sơn xoa nhẹ đầu tôi, đôi mắt cậu ấy lướt qua tôi từ đầu đến chân như thể đang đánh giá.

Tôi bực mình hất tay cậu ấy ra, giọng đầy giận dỗi: "Làm gì mà nhìn người ta kỹ vậy? Xách vali lên rồi về lẹ đi." Dù trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai vì cậu ấy về mà không báo trước, tôi quay lưng định chạy thẳng ra xe, nhưng Hoàng Sơn nhanh chóng kéo tôi lại.

"Này, bỏ tay ra! Tớ đang rất là khó chịu vô cùng đấy nhé!" Tôi cáu kỉnh nói.

Hoàng Sơn cười nhẹ, ánh mắt đầy vẻ biết lỗi: " Tớ biết cậu đang giận vì tớ về mà không nói trước với cậu nửa lời. Chỉ là tớ muốn tạo bất ngờ thôi. Để bù đắp cho lỗi lầm này, tớ có mang quà về đấy."

Nghe đến quà, bao nhiêu giận dỗi trong tôi tan biến ngay lập tức. Mặt tôi sáng bừng lên như thể vừa nhận được một món quà vô giá.

"Tạm chấp nhận, lên xe rồi về nhà nhanh đi!" Tôi nói, nhưng không giấu được niềm vui trong lòng.

Hoàng Sơn mỉm cười, hài lòng với phản ứng của tôi, rồi nhanh chóng kéo vali ra khỏi khu vực lấy hành lý. Tôi theo sát, cảm giác bực bội trong lòng đã nhường chỗ cho một niềm háo hức không thể che giấu.

" Hoàng Sơn đẹp trai, thông minh, cao ráo kia ơi! Cậu mang quà gì về vậy?" Tôi hỏi, ánh mắt sáng lên khi nhìn vào chiếc vali mà Hoàng Sơn đang kéo. Cảm giác hồi hộp khiến tôi quên mất sự giận dỗi trước đó.

Hoàng Sơn chỉ cười, không đáp ngay mà chỉ lén lút nhìn tôi với vẻ mặt đầy bí ẩn.

 "Chắc chắn là cậu sẽ thích," cậu ấy nói, giọng đầy ẩn ý. "Nhưng mà, để về nhà rồi xem nhé."

Chúng tôi vừa bước ra khỏi sân bay thì một cơn gió nhẹ thoáng qua, mang theo cảm giác mát mẻ xoa dịu sự mệt mỏi của chuyến bay dài. Chuyến taxi về nhà cũng khá xa, khoảng chừng bốn mươi lăm phút lướt qua những con phố quen thuộc dưới bầu trời xanh trong. Khi chiếc xe vừa dừng trước cổng, mẹ tôi đã kịp chạy ra với nụ cười rạng rỡ, không kìm được mà ôm chầm lấy Hoàng Sơn như thể muốn truyền cả tình thương yêu qua cái ôm ấy. Hai người cứ thế mà trò chuyện rôm rả từ ngoài cổng vào đến tận phòng khách, tiếng cười nói vang lên giữa không gian yên bình. Tôi thì lặng lẽ xách vali theo sau, mỉm cười khi nghe mẹ tôi hỏi han về cuộc sống của Hoàng Sơn bên Úc. Những câu chuyện thân mật của họ dường như làm tan biến mọi mệt mỏi, khiến không gian trở nên ấm áp đến lạ thường.

Sau khi trò chuyện một lúc với mẹ tôi, mẹ nhận ra đã đến giờ phải ra tiệm sách để mở cửa . Trước khi đi, mẹ không quên dặn dò tôi và Hoàng Sơn ở nhà trông nom, và nhắc nhở cẩn thận về những việc cần làm.

"Con ở nhà cùng Hoàng Sơn nhé, mẹ ra tiệm sách chút rồi về ngay. Hai đứa cứ thoải mái, lát nữa mẹ sẽ nấu món ngon cho," mẹ nói rồi rời khỏi nhà, để lại hai chúng tôi trong không gian yên tĩnh.

Cánh cửa vừa khép lại, một bầu không khí im ắng nhưng không hề ngượng ngập bao trùm lấy căn phòng. Hoàng Sơn quay sang tôi, đôi mắt ánh lên một tia tinh nghịch nhưng cũng đầy dịu dàng. Cậu ấy bước lại gần, lấy từ trong túi xách ra một hộp quà nhỏ được gói cẩn thận, trao cho tôi cùng nụ cười ấm áp.

"Tá đa, quà của cậu đấy mở ra xem có thích không." giọng Hoàng Sơn đầy tự hào, pha lẫn chút hồi hộp.

Tôi mở hộp quà, sự tò mò và háo hức như càng dâng cao khi từng lớp giấy gói được gỡ ra. Bên trong là một cuốn sách nhạc cổ điển với những tác phẩm bất hủ từ các nhà soạn nhạc danh tiếng. Trang bìa cứng màu nâu cổ điển, mùi giấy mới thơm phức làm tôi ngẩn người trong giây lát. Tôi ngước lên nhìn Hoàng Sơn, cảm giác xúc động len lỏi vào lòng.

"Cảm ơn cậu, Sơn! Tớ không ngờ cậu lại tinh tế như vậy," tôi nói, nụ cười không giấu được niềm vui và cảm kích. Từng trang sách như mở ra một thế giới âm nhạc đầy mộng mơ, khiến tôi càng thêm quý trọng sự chu đáo của cậu ấy.

Chúng tôi cùng ngồi xuống ghế sofa, không gian xung quanh như lắng đọng, chỉ còn lại sự hiện diện của hai tâm hồn trẻ trung và những câu chuyện chưa kịp kể. Những câu chuyện cứ thế nối dài, từ những kỷ niệm cũ khi còn học chung, đến những trải nghiệm mới mẻ mà cậu ấy đã trải qua nơi xứ người. Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại tiếng cười, tiếng nói hòa vào nhau, làm cho không gian trở nên ấm áp và gần gũi hơn bao giờ hết.

Khi cuộc trò chuyện tạm lắng xuống, Hoàng Sơn ngập ngừng nhìn tôi, vẻ mặt như đang cân nhắc điều gì đó. "Hạ An này, tớ định ở lại Việt Nam một thời gian, nhưng chưa quyết định là sẽ ở nhà cậu hay về nhà tớ. Cậu nghĩ sao?"

Tôi mỉm cười, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tớ nghĩ cậu nên về nhà cậu thì tốt hơn. Dù sao thì ngôi nhà cũng cần có người ở, và tớ với mẹ vẫn hay qua chăm sóc giùm nên cũng không có gì phải lo lắng. Chúng ta chỉ cần dọn dẹp lại một chút là ổn."

Hoàng Sơn gật đầu, vẻ mặt có chút nhẹ nhõm. Cả hai chúng tôi cùng nhau xách vali, bước sang nhà cậu ấy. Ngôi nhà im lìm sau thời gian dài không bóng người nhưng vẫn toát lên vẻ thân thuộc và ấm cúng. Chúng tôi bắt tay vào việc lau dọn, sắp xếp lại mọi thứ để ngôi nhà trở nên gọn gàng, sạch sẽ hơn. Công việc tuy có chút vất vả, nhưng nhờ vào sự quen thuộc với nơi này, chúng tôi làm việc rất nhanh chóng và hiệu quả. Những tiếng cười nói, những câu chuyện vụn vặt tiếp tục được trao đổi, làm cho không gian trở nên sinh động hơn bao giờ hết.

Khi mọi thứ đã hoàn tất, Hoàng Sơn nhìn quanh căn nhà sạch sẽ, gọn gàng với nụ cười hài lòng. "Tớ thật sự cảm ơn cậu, Hạ An. Nếu không có cậu, tớ chắc sẽ bối rối không biết bắt đầu từ đâu."

Tôi chỉ cười đáp lại, cảm thấy lòng mình cũng trở nên nhẹ nhàng hơn khi đã giúp đỡ được cậu ấy. Ngôi nhà giờ đây không còn là một nơi xa lạ, mà đã trở thành một phần của ký ức và hiện tại, nơi mà chúng tôi có thể tiếp tục viết tiếp câu chuyện thanh xuân của mình. Không khí trong nhà không còn vẻ u tịch của một nơi đã lâu không có người ở, mà thay vào đó là sự ấm áp và quen thuộc, như thể Hoàng Sơn chưa từng rời xa.

Chương tiếp theo: Chương 3: Học Sinh Mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: