Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Sự kiện mèo mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vất vả lắm mới khiến mọi việc êm xuống, Hứa Vĩnh Bình lại ồn ào muốn Cảnh Thù trả mèo lại cho ông. Trình Tiểu Hoa không đợi đến trưa liền đóng cửa tiệm, đi theo Hứa Vĩnh Bình tìm mèo.

Mèo của Hứa Vĩnh Bình cũng không phải giống gì đặc biệt lắm, nhưng được cái rất thông minh, cho dù đôi khi có chạy đi đâu mất nhưng cũng có thể tự về được nhà. Chuyện mất tích một ngày một đêm chưa từng xảy ra, nếu không phải cảnh sát sẽ không thụ lý mấy vụ như thế này thì ông cũng muốn báo 110.

Trình Tiểu Hoa cùng ông tìm cả buổi trưa vẫn không tìm thấy, cô đoán là chắc bị người khác bắt đi rồi, xác suất tìm được rất nhỏ. Nhưng lời này không thể nói, chỉ có thể an ủi vài câu.

Về tới tiệm, cách tấm cửa thủy tinh, Hứa Vĩnh Bình nhìn thấy Cảnh Thù đang nhàn nhã ngồi chơi game điện thoại, ông liền tức giận, xông vào cửa đòi Cảnh Thù phải trả mèo.

Cảnh Thù không ngẩng đầu lên, nói: "Mèo của ông chết rồi, tìm về thì cũng chỉ là cái xác mà thôi."

Những năm gần đây, con cái của Hứa Vĩnh Bình không ở bên cạnh, bạn già lại sớm mất. Toàn lực chú ý của ông đều đặt trên con mèo này, cùng ăn, cùng ngủ, ngay cả đi vệ sinh cũng mang theo nó. Con mèo kia đối với ông quả thật rất gần gũi, đi ra ngoài cũng mang theo nó. Đột nhiên mèo mất tích, trong lòng ông đã gấp đến cực độ. Lúc này đây lại nghe Cảnh Thù nói vậy, người liền giận đến mức phát run.
"Ngươi không được nói bậy! Mèo của ta là mệnh đại phúc đại cát, mới không chết đâu!" Nếu không phải Trình Tiểu Hoa ngăn cản thì Hứa Vĩnh Bình đã xông vào đánh người.

Trình Tiểu Hoa đem ông khuyên ngăn một hồi, bình tĩnh ngồi xuống, lại hướng Cảnh Thù nhỏ giọng nói: "Điện hạ, anh xem, mấy ông lão cô độc nên bèn nuôi mèo, xem chúng như con cái. Người nói mèo của ông ấy chết, đương nhiên trong lòng ông ấy sẽ khó chịu. Tôi thấy ông ấy gấp đến độ muốn rơi nước mắt."

Cảnh Thù nói: "Bổn quân không nói sai. Mèo của ông ta quả thật đã chết, hồn cũng bị câu đi rồi. Không tin ngươi hỏi Thường Tiểu Bạch, chỗ này là do cô ta phụ trách."

Anh ta là Diêm Quân, ai sống ai chết, bấm tay cái là biết.

"Này..." Trình Tiểu Hoa có chút khó xử, quay đầu nhìn nhìn Tôn Vĩnh Bình đang ngồi chấm nước mắt cách đó không xa. Thật sự không biết phải nói với ông ấy như thế nào đây. Dù gì ông ấy cũng đã 70 tuổi rồi, lỡ chịu không nổi đả kích này thì biết làm sao.

Quên đi, liền để ông ấy tưởng rằng nó đã mất tích, ít nhất còn có niềm tin.

Trình Tiểu Hoa lại đi qua nói với Hứa Vĩnh Bình vài câu, kêu ông về nhà nghỉ ngơi cho tốt, mai lại đi tìm tiếp. Dù sao tìm vài ngày không thấy, ông sẽ nghĩ rằng chắc là do bị người khác ôm đi nuôi rồi. So với chết thì vẫn hơn.

Tiễn Hứa Vĩnh Bình, Trình Tiểu Hoa nhìn ngoài cửa không một bóng người, hỏi Cảnh Thù: "Kỳ lạ, sao bây giờ không thấy mấy cô gái kia tới nữa nhỉ?"

Cảnh Thù cười xùy một tiếng: "Có gì lạ, bổn quân làm phép xóa trí nhớ của mấy người kia, đương nhiên liền ngoan ngoãn rời đi. Buồn cười, mấy tên phàm nhân thôi mà vọng tưởng muốn tiếp cận bổn quân."

Trình Tiểu Hoa: "..."

Cho nên, cô giữa trưa ở cầu thang dùng hết toàn lực từ chối khéo mấy cô ấy là vì cái gì a?

Cách thời gian buôn bán buổi tối một chút, Trình Tiểu Hoa lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thường Tiểu Bạch trong app Địa phủ:

A2 Trình Tiểu Hoa: [Tiểu Bạch, gần đây em bắt rất nhiều linh hồn mèo phải không?]

T3 Thường Tiểu Bạch: [Em gần đây bắt rất nhiều, chị muốn hỏi con nào?]

A2 Trình Tiểu Hoa: [Em có bắt một con mèo trắng, trên trán có đóm đen, năm nay 7 tuổi. tên là bảo nhi, tên ở nhà gọi là con trai không?]

T3 Thường Tiểu Bạch: [Đêm qua anh em có bắt một con giống chị miêu tả lắm. Là chị nuôi hả? Em đâu có thấy trong tiệm có con mèo nào đâu?]

A2 Trình Tiểu Hoa: [ Không phải chị nuôi, là mèo của một ông lão trong khu này. Chị chủ yếu muốn hỏi là con mèo kia chết như thế nào thôi? Khu này xe ít, con mèo kia lại thông minh như vậy, chắc không phải là bị đâm chết chứ?]

T3 Thường Tiểu Bạch: [Chết rất là thê thảm nha, bị lột da, rạch bụng. Còn cụ thể lý do vì sao thì em không biết, bọn em chỉ phụ trách bắt hồn, còn nó có nỗi oan gì thì xuống Địa phủ ty sẽ có người khác phụ trách giải oan.]

Trình Tiểu Hoa ôm di dộng nhìn màn hình đến ngây người. Lột da, rạch bụng? Cái này quá thảm đi! Nếu để ông Hứa biết, ổng sẽ đau lòng chết mất!

A2 Trình Tiểu Hoa: [em nói gần đây bắt được rất nhiều hồn mèo, tiểu khu Lâm Giang này làm sao mà có thể chết nhiều như vậy? Chết như thế nào?]

T3 Thường Tiểu Bạch: [Đều chết cùng một dạng, cơ bản đều là lột da rạch bụng.]

A2 Trình Tiểu Hoa: [Ngoại trừ động vật thì gần đây người ở khu Lâm Giang có chết nhiều không?]

T3 Thường Tiểu Bạch: [Người thì không sao, chủ yếu là mèo với chó chết đặc biệt nhiều. Em cùng anh em cả đêm liền bắt cả trăm linh hồn chó mèo. Làm bọn em mệt chết đi được. Bình thường một buổi tối chỉ bắt có vài cái. Tính đi tính lại thì gấp mấy lần lượng công việc hàng ngày rồi. Làm em còn không có thời gian ghé tiệm ăn khuya!]

Nghe được mấy tin này, lại liên tưởng đến nhiệm vụ hôm qua. Chẳng lẽ chỉ số tử vong có biến là chỉ động vật chết đột nhiên tăng cao?

6 giờ tối, tiệm vằn thắn Tiểu Hoa bắt đầu bận rộn.

Trình Tiểu Hoa bưng tô vằn thắn mới nấu cho một cô gái nhìn có vẻ tri thức. Cô gái kia đang lướt weibo.

Trình Tiểu Hoa trong lúc vô ý quét mắt nhìn màn hình di động, liền thấy ảnh chụp của một người, mặt mũi cùng khí chất nhìn có vài phần quen quen. Nghĩ nghĩ: Ơ, đây không phải là Diêm Quân điện hạ sao!

Cô gái kia thấy Trình Tiểu Hoa ngây người, liền hỏi: "Có phải đẹp trai lắm không? Đây là ảnh chụp của nam thần vằn thắn nha. Hắc hắc, thật sự rất..."

Nói một nửa, bỗng nhiên trông thấy một thân ảnh giống như trong hình đang hướng đến quầy thu ngân ngồi xuống, giọng điệu có chút không tốt: "Trình Tiểu Hoa, ngươi lại quên sửa ổ cắm điện trên lầu cho ta?"

"A!" Ngay sau đó, từ trong tiệm vằn thắn có một tiếng thét chói tai. Cô gái kia sét đánh không kịp bưng tai, chạy vọt tới sau quầy thu ngân, mặt mũi kích động nói: "Oa, thật là nam thần vắn thắn! Không thể tưởng tượng được anh ở đây nha, tôi ở trên mạng thấy nhiều người muốn tim anh lắm nhưng mà không tìm thấy!"

Mắt Cảnh Thù chợt lóe, Trình Tiểu Hoa liền thấy cô gái kia phút trước còn kích động không thôi, bây giờ thì mặt mê mang, sau đó xoay người bước đi. Không những quên nhìn nam thần mà còn quên luôn cả ăn vằn thắn.

Trình Tiểu Hoa vẻ mặt đau khổ nói: "Điện hạ, người có thể hay không chờ tôi thu tiền vằn thắn rồi hãy thi triển pháp lực? Tôi buôn bán cũng không dễ dàng gì nha."

Ngoài ý muốn, Cảnh Thù bỗng nhiên thở dài: "Ôi, không có tiền thật phiền."
Ngụ ý là: anh ta cũng thiểu tiền?

Tiếp theo chợt nghe Cảnh Thù nói: "Nhân loại thật là nhiều ý mà, chơi trò chơi thôi mà cũng bắt nạp tiền. Kỹ thuật của ta không thể chê, nhưng mà không có trang bị tốt a."

Trình Tiểu Hoa: "..."

Cô sợ hãi hỏi: "Điện hạ, pháp lực của người cao thâm vậy, không lẽ không thể biến đá thành vàng sao? Ờ thì, vàng ở Nhân gian chúng tôi rất đáng giá nha."

Nói đến đây, trong lòng Cảnh Thù có chút tức giận bất bình.

Cái lão Minh Vương kia quá âm độc, ngoài mặt nói cho hắn đi Nhân gian chơi đùa, thật ra là bẫy hắn đây mà. Thừa dịp hắn say rượu, liền lấy đi 9 phần công lực của hắn.

Còn nói cái gì mà: "Người của Nhân gian quá yếu, người lại là Diêm Quân, vạn nhất không khống chế tốt linh lực liền khiến nhân gian đại loạn, như vậy phải gánh thiên phạt. Bổn vương cũng là vì tốt cho ngươi a!"
Cho nên, hắn hiện tại pháp lực tuy không tính là yếu, nhưng không thể biến đá thành vàng.

Đương nhiên, cái này không thể nói cho Trình Tiểu Hoa nghe được, hắn giả bộ bộ dáng cao lãnh như cũ, nhàn nhạt ói: "Nhân giới vàng bạc đều có số lượng hạn chế, nếu mà ta biến ra nhiều vàng, dễ tạo thành hỗn loạn."

"Thì ra là thế!" Trình Tiểu Hoa vẻ mặt sùng bái nhìn Cảnh Thù: "Điện hạ thật anh minh, nhưng mà người có thể biến ra một khối nhỏ thôi được không? Cũng không ảnh hưởng lớn gì mấy."

Khi nói chuyện, cô lấy ra từ tay một hòn đá nhỏ: "Điện hạ, mong người phất tay chỉ điểm một chút!"

Cảnh Thù nói: "Này là gì?"

Trình Tiểu Hoa hắc hắc cười: "Đá mài dao nha. Có nhiêu cân đâu, không ảnh hưởng lớn lắm."

"Nói không được chính là không được!" Cảnh Thù cất điện thoại, quay người lên lầu, để lại cho Trình Tiểu Hoa một bóng lưng vĩ đại, thiết diện vô tư, tự kiềm chế bản thân tránh khỏi những phù phiếm – ân, cái này la do hắn tự nghĩ.

Hôm nay, buổi tối Thường Tiểu Bạch vẫn như cũ không đến ăn khuya, xem ra, thật sự rất vội.

Rạng sáng 3 giờ rưỡi, Trình Tiểu Hoa dọn dẹp tiệm gần xong. Mang hai bao rác lớn chuẩn bị ném vào thùng rác ở phía đối diện. Nhưng mà bao rác này quá nặng, thùng rác lại có chút xa. Bằng không cô có thể sử dụng linh lực mỏng manh của mình để cho bao rác tự di chuyển.
Thùng rác gần đây thường hay có mèo hoang chó hoang đến kiếm thức ăn, mấy ngày nay số lượng chó mèo hoang chợt giảm mạnh, thường ngày có tới 4-5 con mèo, hôm nay chỉ có một con mèo tam thể hơi bẩn lục lọi giỏ rác kiếm đồ ăn.

Nghe có tiếng người đến, con mèo tam thể liền ngẩng đầu cảnh giác, nhìn nhìn Trình Tiểu Hoa sau đó xoay người lủi đi.

Trình Tiểu Hoa không nghĩ nhiều, ném rác xong liền trở về. Khi sắp đến cửa tiệm, bỗng nhiên nghe một tiếng "Meo" thê lương thảm thiết.

Lúc này, xung quanh một mảnh yên tĩnh, tiếng thét này càng nổi lên.

Trình Tiểu Hoa chạy nhanh theo tiếng thét, thấy một người đàn ông đứng gần thùng rác đem cái túi dệt PP treo lên xe điện, cái túi động động. Người đàn ông động tác rất nhanh, sải bước lên xe muốn đi. Trình Tiểu Hoa thấy khoảng cách cũng không xa lắm, tâm niệm vừa động, tấm gạch vỡ liền bay lên chuẩn xác đập vào đầu người đàn ông kia.

Người đàn ông thấy đau, tay lái không vững, liền lập tức ngã xuống đụng vào thùng rác. Cái túi dệt PP treo ở ghế sau xe cũng rớt xuống, truyền ra vài âm thanh mèo kêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top