Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: Cảnh trong mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời hừng sáng, Cảnh Thù đã trở lại, hắn ở Nhân giới du ngoạn một đêm, có khi xem đám quỷ sai bắt hồn, có khi lại trà trộn vào nơi vui chơi của trần gian để trải nghiệm.

Bước vào tiệm vằn thắn 444-1, ánh mắt hắn hơi đổi, "vèo" một cái liền đến phòng ngủ của Trình Tiểu Hoa ở lầu hai.

Trình Tiểu Hoa vẫn ngủ say như cũ, lông mày cô khi thì nhăn lại, khi thì giãn ra. Người thường nhìn vào sẽ nghĩ cô đang ngủ, nhưng Cảnh Thù đâu phải người thường, hắn nhìn sơ qua một cái liền thấy ở giữa mi tâm của cô có một làn âm khí.

"Trình Tiểu Hoa, Trình Tiểu Hoa!" Cảnh Thù hô hai tiếng, người trên giường cũng không có phản ứng lại.
Hai ngón tay Cảnh Thù điểm chỉ ở trán cô, cảnh tượng trong mộng của Trình Tiểu Hoa liền hiện rõ trong mắt hắn.

Một con mèo đen xoay vòng vòng tự đuổi cái đuôi mình chơi dưới nắng hạ ấm áp.

"Tiểu hắc, tiểu hắc, ăn cơm." Cách đó không xa truyền đến tiếng thiếu niên gọi. Hai cái tai nhọn của Trình Tiểu Hoa vểnh lên, kêu meo một tiếng, khoan thai chạy về nhà.

Nhà này cũng không giàu, ở chỗ hẻo lánh trong trấn, là một hộ nông dân bình thường thôi.

Bất quá cũng không thiếu chút cơm cho mèo. Không tới nửa năm, từ một con mèo gầy yếu liền trở nên mập mạp, da lông cũng vì được bồi bổ dinh dưỡng đầy đủ mà trở nên mượt mà.

Ăn cơm no, Trình Tiểu Hoa bị chủ nhân của cô ôm lấy gãi lông. Đây là lúc cô hưởng thụ nhất, mắt mèo híp lại, phát ra một tiếng meo nhu mì.

Chủ nhân rất thích cô, không chỉ cho cô ăn, còn cho cô chỗ ở, cùng cô tán gẫu. Chủ nhân thường hay tâm sự với cô. Cô gái hắn thầm mến vừa lên tỉnh, không hồi âm cho hắn; đơn trúng tuyển đại học thông báo xuống, hắn nghĩ sẽ đến học tại đại học kia; nhưng không may cha hắn té bị thương, không thể không trở về...

Mỗi lần như vậy, Trình Tiểu Hoa đều gối đầu lên đầu gối hắn không nhúc nhích, lẳng lặng nghe.

Trời dần buông xuống, mọi người đều tiến vào mộng đẹp, nhưng đối với mèo mà nói thì đây là thời gian bắt đầu hoạt động.

Trình Tiểu Hoa lặng im không một tiếng động chui ra khỏi cửa liền đi thẳng về phía sau núi. Hơi thở núi rừng khiến cho mèo con nhảy loạn thích thú. Nhưng có một con mèo khác hấp dẫn sự chú ý của cô.

Nói là mèo, nhưng thân thể no to hơn những con mèo bình thường khác rất nhiều, xem ra giống thân hình một con chó hơn.

Phía sau núi động vật rất nhiều, nhỏ thì côn trùng chuột rắn, lớn thì lợn rừng sói hoang đều có. Nhưng những con vật kia đều nhất mực sợ con Sơn Miêu đó.

Duy nhất chỉ có Trình Tiểu Hoa là không e ngại nó. Vừa thấy Sơn Miêu xuất hiện, Trình Tiểu Hoa liền dựng thẳng cái đuôi khoan khoái đến gần, cô dùng lông gò má cọ cọ cổ Sơn Miêu.

Sơn Miêu hướng Trình Tiểu Hoa nhả ra một cái chân thỏ hoang, phun tiếng người: "Ăn đi, cái này so với cơm thừa canh cặn của loại người ngon hơn nhiều. Mèo nên ăn nhiều thịt, ăn thịt mới khỏe mạnh được."

Ngày Trình Tiểu Hoa đến nhà chủ nhân là ngày cô gặp con Sơn Miêu yêu này.

Đêm đó cô mới tới phía sau núi, nhém chút bị sói hoang bổ vào cắn, chính là con Sơn Miêu này cứu cô. Từ đó, mỗi đêm Sơn Miêu đều sẽ mang một chút mồi cho cô, cũng chơi đùa cùng cô.

Cô không biết là, Sơn Miêu thật ra đã cô độc mấy trăm năm, không có đồng loại, tuy rằng gần đây cũng có người nuôi mèo trong nhà, nhưng tất cả đều e ngại nó, căn bản không con nào dám đến gần phía sau núi. Nó thật sự rất cô đơn nha.

Trình Tiểu Hoa meo ô meo ô ăn thật vui vẻ, cô cảm thấy ăn thịt rất ngon, nhưng cơm thừa chủ cho cô cũng rất vui mừng.

Ăn xong, cô đi theo Sơn Miêu leo lên cái cây trên đỉnh núi, nhìn xuống toàn cảnh thị trấn.

Nhìn một lát, Sơn Miêu bỗng nói: 'Tiểu hắc, ngươi đừng trở về nữa, liền cùng ta ở trên núi đi. Ta nuôi ngươi, nơi này không thiếu đồ ăn, không tốt hơn ở với con người ngươi chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn sao?"

Trình Tiểu Hoa nghiêng đầu nhìn Sơn Miêu, suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu. Sơn Miêu đã cứu cô, còn mỗi ngày cho cô ăn ngon. Chủ nhân cũng cứu cô, cũng mỗi ngày cho cô ăn cơm. Đối với cô mà nói, bọn họ đều rất quan trọng, ai cũng không thể thiếu.

"Ò ó o!" Dưới chân núi, trong thôn truyền tới tiếng gà gáy, Trình Tiểu Hoa nhảy mạnh xuống cây, hướng xuống chân núi chạy. Chủ nhân là một thanh niên chăm chỉ, làm việc, nghỉ ngơi có quy luật, mỗi ngày trời vừa sáng đều xuống ruộng cày cấy, cô cũng cùng đi.

Sơn Miêu nhìn theo Trình Tiểu Hoa xa xa, nhìn cô linh hoạt tiến vào cửa rào, sau đó ngồi ở cửa đợi thiếu niên khiêng nông cụ ra, lại cao hứng dựng thẳng cái đuôi, cách hai bước bước theo.

Cô vẫn vui hơn khi ở cạnh chủ nhân đi. Sơn Miêu có chút chán nản nghĩ, quay đầu trở lại phía sau núi.

Kỳ nghỉ hè đã hết, thiếu niên cuối cùng cũng phải quay lại trường.

Buổi tối trước ngày hắn đi, hắn ôm tiểu hắc liên miên lải nhải nói. Nào là lý tưởng, hiện thực, tình yêu...

Tiểu hắc nghe không hiểu lắm, chỉ nhìn thấy dưới ánh trăng, hai hàng nước mắt trên gương mặt của thiếu niên ngây ngô.

Tiểu hắc le lưỡi liếm liếm mặt thiếu niên, Nước mắt vào miệng thì chát nhưng vào lòng thì lại chua.

Tối hôm nay, Tiểu Hắc không có ra sau núi, cả đêm đều cuộn mình bên gối thiếu niên.

Buổi sáng ngày thứ hai, thiến niên lưng đeo hành lý, chào tạm biệt cha mẹ, cũng chào Tiểu hắc, không quay đầu lại mà đi.

Tiểu Hắc điên cuồng đuổi phía sau thiếu niên, ra đến tận thôn, bờ ruộng, Thiếu niên nhặt một hòn đá nhỏ, ném nó, miệng thì nói: "Đi! Trở về đi tiểu hắc!"

Hòn đá nhỏ cũng không ném trúng tiểu hắc, nhưng lại làm cô sửng sốt, không hiểu sao thiếu niên kia trước nay rất tốt tình nhưng hôm nay lại hung dữ với cô như vậy?

Thiếu niên xoay người bước đi, tiểu hắc lại điên cuồng chạy theo. Thiếu niên chạy vài lần, cũng ném đồ nhưng đuổi thế nào nó cũng không đi.

Cuối cùng, khi đến đường lớn, thiếu niên lên chiếc xe khách, xe nhả ra khói đen gào thét mà đi. Tiểu hắc đuổi không kịp, ngồi xổm ở ven đường chờ. Liên tục chờ đến trời tối mới ủ rũ về nhà của thiếu niên.

Nó cảm thấy, nơi này là nhà. Nhà của nó, cũng là nhà của thiếu niên, hắn sẽ trở về.

Cha mẹ thiếu niên vẫn như cũ hàng ngày cho nó ăn, nhưng lượng cơm ngày càng ít đi. Mỗi ngày cô đều ngồi xổm ở trước cửa chờ thiếu niên về.

Không biết đợi bao lau, có một buổi tối, Sơn Miêu nói với cô: "Ngươi không cần chờ nữa, con người vứt bỏ mèo là chuyện bình thường. Đối với bọn họ mà nói, mèo và chó đều giống nhau, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Chúng ta trở lên núi đi, chỉ có ta mới vĩnh viễn không vứt bỏ ngươi, bởi chúng ta là đồng loại."

Tiểu hắc cuối đầu suy nghĩ rất lâu, bỗng nhiên vừa nhấc đầu liền kêu meo meo vài tiếng.

Sơn Miêu giật mình: "Ngươi muốn đi tìm hắn? Ngươi điên rồi sao? Ngươi biết hắn đi nơi nào sao?"

Tiểu hắc lắc lắc đầu.

Sơn Miêu dùng vuốt vỗ vỗ đầu tiểu hắc, thấm thía nói: "Đừng có ngớ ngẩn. Bên ngoài nguy hiểm lắm, người ở ngoài đều hung dữ. Ngươi lại nhát gan, năng lực lại yếu, mấy con sói hoang đều có thể đem ngươi ăn thịt."

Tiểu hắc lại kêu meo meo mấy tiếng. Sơn Miêu lắc đầu một cái: "Không được, ta không đi đâu. Ta ghét thế giới con người!"

Tiểu Hắc kêu meo meo, đầu cọ cọ Sơn Miêu, Sơn Miêu thở dài: "Thôi được rồi, ta đi với ngươi một chuyến."

Tiểu hắc rất vui vẻ, cái đuôi nhỏ dài dựng thẳng lên. Cô tuy rằng không biết lai lịch Sơn Miêu, nhưng mà có vẻ rất lợi hại nha, sói hoang trong rừng đều sợ nó. Có nó bên cạnh bảo vệ, cô mới không sợ.

Tiểu hắc nhớ thiếu niên đã lên chiếc xe khách kia, nên cùng Sơn Miêu trốn trong hầm xe, trải qua xóc nảy cũng đến được thành phố.

Trong thành phố, xe cộ, người qua lại nhiều, ban ngày hai con mèo không dám ra ngoài, đợi đến buổi tối mới đi tìm người.

Ở thành phố, động vật hoang dã rất ít, bởi vậy Sơn Miêu chỉ có thể bắt mấy con chim sẻ ăn, nhưng căn bản không no được bao nhiêu. Tiểu hắc đói nên nghĩ đến đống rác lục lọi, tìm kiếm cơm ăn.

Nhưng Sơn Miêu không cho, hắn nói: "Mèo là một loài động vật cao ngạo, như thế nào có thể ăn thịt lục trong thùng rác?"

Trừ bỏ ăn không đủ no thì phiền phức lớn nhất chính là ở trong thành rộng lớn, người lại nhiều, mùi hỗn loạn, căn bản không ngửi thấy được mùi của thiếu niên kia.

Tối hôm nay, Sơn Miêu đi săn mãi chưa về, tiểu hắc trốn ở lùm cây run run.

Đêm đông thật sự rất lạnh, tiểu hắc nhớ tới thiếu niên thường cho cô làm ổ trong lòng mình. Nhưng hiện tại, cô vừa đói lại vừa lạnh.

Vì sao Sơn Miêu đại ca còn chưa trở lại? Có phải gặp nguy hiểm rồi không?

Cuối cùng, tiểu hắc run rẩy chui ra khỏi lùm cây, gió lạnh thổi tới, cô rùng mình một cái, khiếp sợ kêu "meo meo" hai tiếng.

Ban đêm, ven đường trống rỗng, không có người đi đường. Mấy cửa hàng bên đường đã sớm đóng cửa tắt đèn.

Tiểu hắc lấy hết can đảm lại kêu hai tiếng, hi vọng Sơn Miêu có thể nghe thấy.

Sơn Miêu cũng không xuất hiện, nhưng ngoài ý muốn, cô lại ngửi thấy mùi đồ ăn, hình như là mùi cá.

Mùi cá từ trong một cái lồng sắt truyền đến, là một con cá nhỏ, được treo ở giữa lồng, vẩy cá sáng bóng nhìn mê người.
Tiểu hắc liếm liếm đầu lưỡi, cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, xác định không có người mới rón rén chui vào, sau đó miệng cắn con cá.

"Phanh" Cơ quan của cái lồng bị chạm vào, cửa khép lại. Tiểu hắc kinh hãi nhảy dựng lên, ngược lại đụng vào đầu. Nó bất lực kêu meo meo, hi vọng Sơn Miêu có thể xuất hiện cứu nó.

Sơn Miêu không có xuất hiện, xuất hiện là một người đàn ông vẻ, trên tay xách một cái túi dệt PP to, trong đó có cái gì giãy giụa kịch liệt, bất chợt truyền ra vài tiếng mèo kêu.

Tiểu hắc hoảng sợ, lông mao đều dựng lên hết, miệng phát ra âm thanh "ôi ôi", hi vọng có thể dọa đối phương.

Phản ứng của cô trong mắt con người không đáng lo ngại. Tên mập lùn mở cái lồng, duỗi tay nắm lấy cổ tiểu hắc, thô lỗ kéo cô ra khỏi lồng. Tiểu hắc muốn cào hắn, nhưng hắn lại đeo bao tay dày, móng mèo khó có thể đâm thấu.

Tiểu hắc cuối cùng bị nhét vào túi dệt PP ném vào chiếc xe bánh mì màu bạc, gào thét mà đi.

Chờ chiếc túi được mở ra, tiểu hắc đã thấy mình bị đặt trong một cái lồng sắt to. Bên trong chen chúc mấy chục con mèo, hoa, trắng, đen, có đủ ... đều kêu meo meo. Xung quanh có mùi máu tươi rất nồng, làm cho đám mèo con ở đây càng thêm bất an.

Tiểu hắc run run, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

"Trình Tiểu Hoa, Trình Tiểu Hoa!"

Lỗ tai Tiểu hắc bỗng run lẩy bẩy, kỳ quái, vì sao nghe giống như có người kêu cô. Nhưng tên của cô là Tiểu hắc nha. Trình Tiểu Hoa là ai?

"Trình Tiểu Hoa! Trình Tiểu Hoa!"

Mặt con mèo méo sệch, hiển nhiên có chút lơ mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top