Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24(3): Oán giận của mèo yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Tiểu Hoa vui vẻ muốn bật dậy. Không ngờ võ mồm của mình lại lợi hại đến vây, có thể thuyết phục cả mèo yêu.

"Đừng cao hứng quá sớm. Lỡ như tên gia hỏa này hối hận quay đầu, hoặc ăn hồn đã thành thói, lại lần nữa giết người, nhiệm vụ của ngươi liền tính là thất bại. Nghe ta nói, thừa dịp hệ thống chưa cập nhật, một phát liền giết chết nó, khỏi hậu họa về sau!"

Vừa mới nói xong, Cảnh Thù phút chốc ra tay, mèo yêu không kịp phản ứng, đã bị Cảnh Thù nắm chặt yết hầu.

Trình Tiểu Hoa liền phát hoảng, chạy nhanh đến lôi cánh tay Cảnh Thù ra, khuyên: "Đừng động thủ, đừng động thủ! Cũng lắm thì về sau tôi giám sát nó, nếu nó dám tái phạm nữa, anh lại một phát giết chết nó cũng không muộn."

Cảnh Thù mâu quang chợt lóe: "Ngươi giám sát nó? Ngươi còn phải bán vằn thắn, làm sao giám sát nó? Chẳng lẽ ngươi đem nó đến trước cửa tiệm vằn thắn cho ngồi như chó trông cửa?"

Trình Tiểu Hoa nói: "Làm gì tới mức đó? Không ăn được cũng không uống được..."

Mèo yêu híp híp mắt: "Ngươi còn nghĩ ăn ta?"

Trình Tiểu Hoa vội vàng giải thích: "Đừng hiểu lầm, ta không ăn thịt mèo."

Cảnh Thù tính tình hòa hoãn xuống, nhưng Trình Tiểu Hoa cũng không dám buông tay, sợ hắn dùng sức một cái liền giết chết mèo yêu.

Suy nghĩ một chút, Trình Tiểu Hoa hỏi mèo yêu: "Ngươi có thể biến thành người không? Ta có một cửa tiệm vằn thắn, vừa vặn thiếu người giúp đỡ, ngươi có hứng thú hay không?"

Mèo yêu rất muốn nói không đồng ý, nó tự do đã quen rồi, không nghĩ sẽ bị trói buộc. Nhưng sự thật hiển nhiên, nó không thể chống lại cường quyền, chỉ có thể không tình nguyện gật gật đầu.

Cảnh Thù lúc này mới buông lỏng tay ra, nhàn nhạt nói: "Biến hóa đi, lấy năng lực của ngươi thì sớm có thể biến thành người rồi."

Mèo yêu lui về sau hai bước, thân thể lắc lắc, chậm rãi biến thành một thiếu niên 14-15 tuổi, người cao hơn Trình Tiểu Hoa khoảng nửa cái đầu, dung mạo tuấn tú, còn mang theo vài phần ngây ngô. Nếu không phải trong ánh mắt vẫn như cũ có chút hung ác, Trình Tiểu Hoa cũng không dám nghĩ hắn với con mèo yêu kia có quan hệ với nhau.

Trình Tiểu Hoa hỏi: "Ngươi có tên không?"

Mèo yêu nhàn nhạt lườm cô một cái: "Con người các ngươi không phải đều kêu bọn ta là Sơn Miêu sao? Vậy thì kêu là Sơn Miêu đi."

Được rồi, cũng coi như vừa đơn giản, vừa trực tiếp.

Sự tình mau chóng được giải quyết, Cảnh Thù xoay người đi trước. Chính là hắn cùng Sơn Mê đều không nhận ra gương mặt Trình Tiểu Hoa lộ ra một chút vui mừng: Vậy mà lại có lao công miễn phí, về sau lúc thực đơn tiệm ngày càng phong phú, khẳng định sẽ rất đông khách, vậy cô không cần lo sẽ không làm nổi nữa.

Buổi sáng ngày thứ hai, điện thoại mới của Cảnh Thù được giao đến. Tâm tình hắn cực tốt, hắn liền đập hộp thử điện thoại.

Mà điện thoại của Trình Tiểu Hoa sau khi bị chiếm lấy một ngày một đêm thì cuối cùng có thể vật quy về chủ.

Trình Tiểu Hoa sai Sơn Miêu vệ sinh tiệm, chờ khách đến liền mở cửa. Chính cô thì ngồi một bên, mở app Địa phủ ra.

Di động liên tục bị Cảnh Thù chiếm, làm hại cô không thể lĩnh thưởng nhiệm vụ. Lần trước nhiệm vụ hoàn thành, cô được thưởng 10 phân linh lực, có thể tùy ý dựa vào ý niệm và di chuyển vật nhỏ dưới 500g. Nhiệm vụ lần này khen thưởng tới 15 phân linh lực, không biết cụ thể là được năng lực gì.

Ánh sáng vừa hiện, chậm rãi tiến vào bên trong thân thể Trình Tiểu Hoa. Một trận lo lắng qua đi, Trình Tiểu Hoa cảm giác được trong đan điền, linh lực bắt đầu khởi động.

Cô tập trung tinh thần, thử đem linh lực điều động. Lo lắng ở chỗ đan điền chậm rãi bay lên, đến tới lồng ngực, lo lắng càng trở nên rõ ràng. Sau đó lại đem linh lực vào cánh tay, có thể cảm nhận cánh tay có chút nóng.

Khi nóng đến không chịu nổi, Trình Tiểu Hoa vội đưa cánh tay run run lên, trong phút chốc bàn tây "oanh" một tiếng, xuất hiện nhiều đóm lửa lớn. Cô hét "A" một tiếng, bàn tay vung lung tung, mấy đám lửa kia liền rơi xuống mấy bàn bên cạnh, thiêu đốt chúng.

"Cháy! Cháy!" Trình Tiểu Hoa vừa nhảy lên vừa kêu hai tiếng, ngay lập tức trong hư không xuất hiện một cơn mưa, không đến một phúc liền đem lửa kia dập tắt.

Cảnh Thù thu lại linh lực, vẻ mặt khinh bỉ: "Khống chế một chút lửa mà thôi, vậy mà cũng xém làm cháy cả phòng, ngươi cũng có tiền đồ quá đi."

Trình Tiểu Hoa lúc này phản ứng lại, mừng khôn xiết: "Phần thưởng linh lực là có thể khống chế lửa. Oa oa oa, quá tuyệt, quá tuyệt."

Cảnh Thù nói: "Có chuyện vậy mà cũng bé xé ra to? Ngươi không biết với nhiêu đó linh lực chỉ có thể khống chế lửa nấu ra chén vằn thắn thôi sao."

"Oa, nói như vậy, về sau tôi có thể tự mình châm lửa, liền có thể tiết kiệm tiền than." Trình Tiểu Hoa vui mừng ôm điện thoại khoe khoang với Thường Thiểu Bạch và A Phòng. Hiện tiệm sắp có khách rồi, cô không thể lại làm tiếp, đợi tới buổi chiều vắng khách rồi chăm chỉ luyện tập khống chế lửa."

Mải trò chuyện hăng say, Cảnh Thù đột nhiên nhích lại gần, còn đem điện thoại mới của mình đưa tới trước mặt Trình Tiểu Hoa: "Ngươi xem mấy cái đạo cụ này thế nào?"

Trình Tiểu Hoa hồ nghi nhìn hắn. Có ý gì đây? Đây là muốn cùng cô trao đổi về game? Tìm lầm người rồi.

Cảnh Thù chỉ chỉ một cái icon trên màn hình: "Cái đạo cụ này có thể gia tăng sức chiến đấu."

Trình Tiểu Hoa: "Anh đến cùng là muốn nói cái gì?"

Cảnh Thù nói: "Mua cho ta một cái đi. Cũng không mắc, có hơn 100 đồng thôi."

Sắc mặt Trình Tiểu Hoa nhất thời biến đổi: "Một trăm đồng mà không mắc! Tôi đến bây giờ còn không nỡ bỏ tiền đổi màn hình! Anh kêu tôi cho anh 100 đồng mua cái đạo cụ trò chơi? Anh không đi cướp đi!!"
Cảnh Thù nói: "Trình Tiểu Hoa, ngươi đừng keo kiệt như vậy! Nếu không phải bổn quân không muốn phô trương thì đã có bao nhiêu quỷ thần đến cầu được tặng mấy thứ đó cho ta. Có cơ hội hiếu kính với bổn quân, ngươi phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng."

Vinh hạnh cái em gái nhà anh!

Trình Tiểu Hoa ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Nếu có nhiều quỷ, thần tiên đưa cho anh tiền tài như vậy thì anh đi tìm bọn họ đi, đừng bóc lột con dân nghèo khổ như tôi."

Cảnh Thù trừng mắt: "Ngươi đến cùng không mua cho ta?"

Trình Tiểu Hoa cũng không yếu thế trừng lại hắn: "Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng tiền không thể mất!"

Khi Sơn Miêu cầm đồ lau đi tới, liền thấy cảnh một người một thần mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

Sơn Miêu nhìn nhìn một chút, cuối cùng chú ý tới cái điện thoại: "Cuối cùng điện thoại là pháp bảo gì? Thực sự tốt đến vậy?"

Trình Tiểu Hoa quay đầu nhìn qua hắn cười cười: "Em còn chưa dùng qua điện thoại? Chờ em làm đủ một tháng, chị liền thưởng cho em một cái."

*Do Sơn Miêu đã biến thành người và nhỏ tuổi hơn TTH nên mình đổi cách xưng hô cho hai người họ nhé.

"Cảm ơn chị Tiểu Hoa!" Ánh mắt Sơn Miêu sáng lên, càng ra sức làm việc.

Kỳ thực nếu so tuổi tác, Sơn Miêu lớn hơn Trình Tiểu Hoa vài trăm tuổi, nhưng hiện tại bề ngoài của hắn giống như một học sinh trung học, hơn nữa hắn lại cảm kích Trình Tiểu Hoa tha cho hắn một mạng, nên cam tâm tình nguyện kêu Trình Tiểu Hoa một tiếng "chị"

Cảnh Thù vừa nghe liền phát cáu: "Dựa vào cái gì liền mua cho hắn điện thoại mà không mua cho ta thẻ đạo cụ?"

Trình Tiểu Hoa nghĩ trong lòng: Vô nghĩa, Sơn Miêu làm việc khổ cực không than mệt, một ngày làm mười mấy giờ liền, cũng không cần tiền lương. Tùy tiện mua cho hắn một cái điện thoại 699 tệ hoặc 799 tệ, liền có thể thỏa mãn hắn. Huống chi, Sơn Miêu cũng cần có cái điện thoại để tiện liên hệ.

"Muốn mua đồ vật tùy ý thì phải có tiền, muốn có tiền thì phải chính mình nghĩ cách kiếm. Điện hạ, nếu không người đi kiếm việc đi."

Trình Tiểu Hoa tự đáy lòng cảm thấy, Cảnh Thù suốt ngày chơi bời lêu lổng như vậy là không được. Thân phận của hắn rất trâu bò, nhưng ai biết hắn phải ở nhân gian ngây ngốc bao nhiêu năm nữa? Lúc trước khi Minh Vương đá hắn ra, cũng không có định kỳ hạn. Vạn nhất ở lại vài chục năm, thì cùng một đời người có gì khác nhau.

Cảnh Thù hầm hừ bỏ đi, đi một cái là ba ngày không thấy người.

Chạng vạng ba ngày sau, hắn vừa trở về liền thở phì phò quát Trình Tiểu Hoa: "Công việc ở nhân giới các người đều không đáng tin! Không phải tiền lương quá thấp thì công việc quá mệt. Thật vất vả ta mới coi trọng cái công việc quản lý trong ngân hàng kia, kết quả mới làm việc có một ngày đã bị đuổi! Nực cười! Mấy cái tên kia, kiếp sau đầu thai ta cho biến thành gà hết!"

Trình Tiểu Hoa ngây dại. Ý là sao? Hắn thật sự chạy đi tìm việc? Còn làm vị trí quản lý ngân hàng?

"Theo tôi biết, quản lý ngân hàng không phải ai cũng có thể làm. Anh sao có thể mất mấy ngày liền được làm chức đó rồi?" Tuy rằng cuối cùng cũng bị đuổi, nhưng cũng rất có năng lực a.

Cảnh Thù hừ một tiếng, nói: "Bất quá chỉ động tay một chút pháp thuật, liền khiến quản lý cũ tặng vị trí đó cho ta, dù sao đó là cái ngân hàng tư nhân mà thôi."

Trình Tiểu Hoa đã hiểu, xong cảm thấy buồn cười. Tuy rằng hắn có thể nhờ pháp lực mà được chức vụ đó, nhưng thứ nhất không biết nghiệp vụ, thứ hai không có đổng sự duy trì công việc, đương nhiên sẽ không kéo dài được.

Đợi chút!

Trình Tiểu Hoa bỗng nhiên nhớ tới lúc trước khi cô tới cửa tiệm vằn thắn này, vốn là không muốn làm việc tại đây, nhưng sau đó lại mơ mơ màng màng mà đáp ứng. Vốn tưởng chính mình choáng váng nên mới đồng ý, giờ mới hiểu tuyệt đối là do pháp thuật của tên Cảnh Thù kia!!

Cảnh Thù lau lau cái mũi: "Kỳ thực hơn 1000 năm trước, bổn quân du hí nhân gian cũng từng ở ngân hàng tư nhân làm việc. Vốn tưởng rằng làm nhiều sẽ quen, cũng không khác biệt gì mấy, cho nên liền không sử dụng pháp lực, tự mình làm việc. Nhưng mà ta không lường trước được, ngành tài chính biến đổi quá nhiều. Cho nên... cũng không phải bổn quân không đủ năng lực!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top