Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

“Cậu dạo này không thấy than gì nhỉ, công việc dạo này ổn rồi chứ gì?”

“Không, mệt lắm, bởi vì mệt quá nên không có thời gian than thở thôi”

“Tối đi ăn tui mời”

“Ok”

“Công việc mới như thế nào? Ổn chứ?”

“Cũng tạm ổn, nhưng mà nhân viên ở đây mỗi người đều độc lập không có làm việc cùng nhau”

“Vậy có thích hay không?”

“Không thích,.... Huhuhu”

“Tối rảnh không tui mời bao ăn lẩu?”

“OK”

“Dạo này đi đâu mất rồi, không thấy cập nhập gì hết thế?”

“Bị bóc lột tàn ác, làm từ 8h sáng đến 8h tối, sắp chết mất rồi”

“???”

“Tại làm một mình nên lúc nào cũng phải làm báo cáo, hết cái này tới cái khác nên mới phải tăng ca muộn, hôm nay cũng phải tăng ca, nhưng chắc đến 10h mới xong quá”

“Vậy, lúc nào xong nhắn cho tui tui đi đón ăn khuya”

“Ok”

“Nguyên Tùng, tui lại xin nghỉ việc rồi” Chu Dao nói

“Nghỉ việc? Tại sao”

“Mệt, áp lực và một mình”

“Vậy tính xin việc ở đâu chưa?” Nguyên Tùng hỏi

“Chưa nữa, lại thất nghiệp rồi, cậu nhớ phải bao ăn mình nhé không mình sẽ chết đói mất”

“Không vấn đề gì. Vậy đi ăn nhé”

Hai người là bạn cùng nhau từ cấp ba, không phải hai người hợp tính nhau mà chơi với nhau đến giờ, mà do ừ thì thật ra hai người cũng không biết vì sao hai người có thể chơi với nhau.

Cũng chẳng ngờ được hai người có thể cùng nhau đến bây giờ, bởi những người ngày trước hai người chơi thân hơn mỗi người một nơi mỗi người biệt tăm chẳng mấy còn liên lạc với nhau nữa.

Chu Dao cùng Nguyên Tùng đi ăn, hầu như cô chỉ việc ngồi ăn mà thôi, mà cô thích nhất là ăn lẩu nên là cô chỉ ăn còn Nguyên Tùng là người gắp đồ, nhúng đồ để lên bắt cho cô.

“Này, ai mà là người yêu cậu thật sự sẽ hạnh phúc lắm đấy cậu biết không?” Chu Dao gắp miếng thịt bò Nguyên Tùng gắp cho vào miệng.

Bàn tay đang gắp đồ chợt dừng lại đôi chút rồi lại lấy đồ cho vào nồi lẩu: “Sao nói thế?”

“Thấy vậy thôi, nhìn kìa hai người kia 100% là người yêu nhưng bạn trai kia đâu như cậu gắp đến đâu nhúng rồi để vào bát mình không hề có ý định gắp cho người yêu, nhìn bạn gái kia tuy vẻ ngoài không có gì nhưng trong lòng chắc chắn đang khó chịu, hơn nữa thi thoảng bạn nữ kia còn nhìn về phía bàn chúng mình, nói rõ hơn là đang nhìn cậu gắp đồ cho mình bằng ánh mắt ghen tỵ”

Nguyên Tùng không nhìn mà vẫn chỉ gắp đồ ăn rồi nói: “Cậu ăn phần của cậu đi, rõ ràng ăn như vậy mà vẫn để ý xung quanh năng lực quan sát tốt đấy”

“Làm như cậu mới lần đầu biết không bằng. Ấy thịt bò hôm nay ngon đó, thịt tươi ghê. Uống ít rượu đi”  Chu Dao đề xuất

“Thôi đi, uống có được mấy miếng đâu mà đòi uống” Nguyên Tùng nói để đấy

Và rượu vẫn được gọi.

Tửu lượng của Chu Dao ở mức bình thường nên cô ít uống rượu đa số đi ra bên ngoài sẽ không uống, nhưng chỉ cần đi cùng Nguyên Tùng lại khác.

Hết chén này rồi tới chén khác, đến khi gục xuống bàn ngủ mất tiêu.

Nhìn người trước mặt này với ánh mắt dịu dàng hơn bất cứ thứ gì, cậu chỉ mong bản thân có thể chu toàn cho cô hết phần đời còn lại.

Cõng người kia ra khỏi quán, cứ vậy cõng cô về nhà.

“Hình như gầy đi rồi” Nguyên Tùng Thầm nghĩ

“Làm sao để tôi có thể bên cậu đây, làm sao cậu mới để ý đến tôi đây” Những câu hỏi này luôn luôn hiện lên trong đầu Nguyên Tùng, bởi vì quá thân nên chẳng thể mở lời, sợ mở lời nhận được kết quả không mong muốn rồi cứ vậy mà xa rời nhau.

Cuối cùng cậu quyết định ở bên cô ấy bằng tư cách người bạn. Có thể bên cạnh cô ấy lâu hơn, nhưng rồi đến bây giờ 6 năm rồi, cậu lại sợ rằng chỉ có thể bên cạnh cô ấy với tư cách người bạn mà thôi.

“Đau đầu chết đi mất” Chu Dao thức dậy với cái đầu đau như búa bổ.

“Dậy rồi váo bếp lấy nước giải rượu uống đi” Nguyên Tùng vừa nhìn tài liệu vừa nói.

“Cậu đi lấy hộ đi”

“Cậu... Dậy đi.. đồ ăn ở trên bàn ấy”

“OK”

Chu Dao uống một hớp, aiz mùi vị chả ngon chút nào. Tiện tay cầm luôn miếng bánh mì ăn. Rồi đi tới phòng khách nhìn Nguyên Tùng làm việc.

Thấy Chu Dao đi ra mà đã ăn bánh cậu hỏi: “Không đánh răng à mà đã ăn?”

“Ôi quên mất” Chu Dao bỏ miếng bánh mì cắn dở xuống chạy vào nhà vệ sinh.

“Ây tui nhận ra bản thân mình chỉ thích hợp với việc ở nhà mà thôi” Chu Dao than thở

“Cậu tránh ra một bên đi, nói thế không ngượng miệng à?” Nguyên Tùng chẳng thể nào hiểu được logic của người này.

“Sao có thể phũ tui được như thế, người gì đâu mà không có lương tâm vậy”

“Muốn đến công ty mình làm không?” Nguyên Tùng hỏi

“Cho mình đi cửa sau à?”

“Coi như vậy đi”

“Ok để xem như nào đã nhưng mà...”

“Hử, làm sao à?”

“Mình đói rồi” Chu Dao nói

“Không phải vừa mới ăn xong sao, nhanh như vậy đã đói rồi. Được rồi đợi chút”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top