Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Lý Hỏa Vượng

"Phù, cuối cùng cũng trở về." - Lý Hỏa Vượng hơi động đậy, nhấn vào cái nút màu đỏ bên giường.

Không lâu sau đó, bác sĩ điều trị của hắn cầm 1 cái tablet màu trắng, dẫn theo y tá từ cửa phòng bệnh đi vào.

"Tiểu Lý, giờ cậu cảm thấy như thế nào? Ảo giác lần này có gì mới không?" - Bác sĩ hiền hòa ngồi ở trên ghế hỏi thăm cậu.

"Vẫn là ảo giác cũ, cháu vẫn làm công việc y chang trước kia. Chỉ là lần này tên sư phụ bị chốc đầu kia cực kỳ tàn nhẫn giết một cô gái trước mặt cháu, còn đem cô ấy đi luyện đan." - Lý Hỏa Vượng tỉ mỉ kể rõ hết những gì mình nhìn thấy trong ảo giác.

"Ừm, ừm." - Bác sĩ điều trị gật gù gõ liên tục trên tablet.

Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một lát, sau đó hơi do dự hỏi: "Bác sĩ, ảo giác kỳ lạ này có đại diện cho cái gì không? Có phải có ý nghĩa gì đó với tâm lý hay nội tâm của cháu không?"

"Không đâu, và cháu cũng không cần quan tâm đến những thứ này, cháu chỉ cần chú ý tới độ dài của mỗi ảo giác và việc ổn định tinh thần thôi." - Bác sĩ lắc đầu, phủ định câu hỏi của Lý Hỏa Vượng.

"Nếu nó đã là ảo giác, phải nhớ thật kỹ, toàn bộ mấy thứ đó chỉ là giả, cháu đã thoát khỏi ảo giác của psychosensory disturbance*, tuyệt đối đừng lún sâu vào nữa."

*Google thì nó ghi là: Rối loạn phân biệt cảm giác là mất khả năng phân biệt các loại cảm nhận đầu vào. Người có rối loạn này sẽ có khó khăn trong việc phân biệt và phân loại các đặc tính của môi trường vật chất. Truyện khác ghi là Hội chứng nhận thức ảo giác.

"Mỗi lần kẹt vào ảo giác, cháu chỉ cần dựa trên logic này để hành động, tiếp tục phối hợp với trị liệu của bệnh biện này, chắc chắn sẽ hết bệnh rất nhanh."

Lý Hỏa Vượng nghe vậy, trong lòng bắt đầu cảm thấy căng thẳng, việc này có quan hệ trực tiếp với việc bản thân có thể xuất viện nhanh hay không, chắc chắn không thể qua loa được.

Sau đó, bác sĩ cũng không quên cho bệnh nhân một lời động viên.

"Thực ra hiện tại cháu đã làm rất tốt, lúc vừa mới đến đây, cháu còn không phân biệt nổi hiện thực hay ảo giác, hiện tại đã nhận thức được, rất tốt, tiếp tục duy trì, cố lên!"

Ngay lúc hai người còn đang trò chuyện với nhau, bỗng nghe thấy cửa phòng bệnh có tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Hai người cùng quay đầu lại, là một thiếu nữ mặc áo len cao cổ màu đen, đang lén lút nhìn vào bên trong.

Thiếu nữ này nhìn khoảng 16, 17 tuổi, vừa lúc là tuổi hoa nở đẹp nhất của đời người.

Làn da thiếu nữ trắng nõn như ngọc, mái tóc dài đen nhánh như thác nước đổ xuống vai. Xinh đẹp tựa một đóa hoa tươi đẹp.

Nhìn hai cô cậu trẻ tuổi muốn nói lại thôi, bác sĩ điều trị rất biết tình cảnh, cười ha ha, một tay đẩy mắt kính, một tay cầm tablet xoay người ra cửa.

"Bác còn có việc ở bên kia, các cháu tự nói chuyện đi. À đúng rồi, tiểu Lý, lát nữa đến giờ nhớ uống thuốc nhé."

Bác sĩ vừa rời khỏi, thiếu nữ ngay lập tức đi vào, hai người nhìn nhau mỉm cười một cái, Lý Hỏa Vượng cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào, ném ngay lo lắng về căn bệnh của mình ra sau đầu.

"Đừng có cười, cười nhìn xấu muốn chết, mau nhìn xem tớ mang cái gì cho cậu này. Là bài ôn tập các giáo viên tự soạn đó!" - Thiếu nữ cười gian xảo, lấy từ sau lưng mình ra một cái túi vải.

Nghe thế, Lý Hỏa Vượng lập tức giật nảy lên: "Na Na, tốt xấu gì chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, cậu nỡ trả thù tớ như vậy sao?"

Cô gái tên là Dương Na xoay người đóng chặt cửa, sau đó lại móc ra một chiếc máy chơi game cầm tay, đắc ý lắc lắc tay: "Còn có cài này nè ~ Hì hì hì, nào nào, ngoan ngoãn gọi chị đi, tớ cho cậu ngay."

"Chị! Chị là chị ruột của em!" - Lý Hỏa Vượng kích động bật tới, cầm lấy máy chơi game trong tay đối phương.

Mỗi ngày đều ở trong viện tâm thần, thật sự là chán muốn chết, không bị điên cũng bị chán đến điên.

"Cậu nhớ chơi ít lại, còn phải làm bài tập nha." - Dương Na ngồi trên mép giường, khuyên bảo với Lý Hỏa Vượng đang khởi động máy game.

"Ừ, ừ, ừ." - Sự chú ý của Lý Hỏa Vượng đã tập trung hoàn toàn vào màn hình PSP.

Ngón tay trắng nõn tinh tế túm lấy đồng phục bệnh nhân trắng xanh của hắn, giật giật cứ như không nỡ xa: "Nè, cậu đừng có quên cậu đã hứa với mình cái gì."

Lý Hỏa Vượng khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt tràn đầy nghiêm túc: "Ừm, tụi mình đã hứa xong, sau này sẽ cùng thi vào 1 trường đại học." [ Edit bởi Dương Dạ Nguyệt trên Wattpad ]

Dương Na bị hắn nhìn tới xấu hổ, cúi đầu, âm thanh cũng trở nên lí nhí như con muỗi: "Ừm, chữa bệnh cho tốt vào, tớ chờ cậu..."

Lý Hỏa Vượng bỗng vươn tay, kéo Dương Na vào lòng, cẩn thận từng li từng tí như ôm bảo bối.

Dương Na tuy rằng mặt mũi đều đã đỏ bừng nhưng cũng không giãy giụa, chẳng qua là nhắm mắt lại hàm hồ nói đồ biến thái.

Hai người cũng không làm gì khác, tình yêu nồng nhiệt của hai người chỉ cần ở cùng một chỗ, được trao nhau cái ôm thôi cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Hai người ôm ấp an ủi lẫn nhau một hồi lâu, Dương Na cũng muốn về, dù sao cô cũng đang ở thời điểm mấu chốt nhất của lớp 12, có thể dành ra thời gian tận nửa ngày đến thăm hắn đã rất quý giá rồi.

Mặc dù mỗi lần gặp nhau đều rất ngắn, thế nhưng điều này đối với Lý Hỏa Vượng mà nói, đó chính là ánh rạng đông sáng ngời trong khoảng thời gian cực khổ này của hắn.

"Để tớ tiễn cậu ra cổng cho." - Lý Hỏa Vượng đang mặc đồng phục sọc xanh trắng xốc chăn lên, mang dép lê màu trắng chuyên dụng của bệnh viện vào.

Mới vừa đi theo Dương Na ra đến cửa, Lý Hỏa Vượng cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, hắn bất ngờ phát hiện ra cối thuốc mình dùng để giã thuốc trong ảo giác đặt trên bàn đầu giường.

Cơ thể Lý Hỏa Vượng theo bản năng run lên bần bật, lùi lại hai bước, thế nhưng chờ đến khi hắn nhìn kỹ lại mới thấy, cối thuốc kia đã biến thành phần cơm hộp của bản thân.

"Sao vậy? Cậu không sao chứ?" - Thấy hành vi căng thẳng này của hắn, Dương Na lo lắng hỏi.

Nhìn thấy sự âu lo của cô, Lý Hỏa Vượng lập tức cười tí tửng, đùa giỡn nói: "Ha ha ha, sao nào, bị tớ hù sợ rồi chứ gì?"

Dương Na tức giận phồng má, nhíu mày, vươn tay dùng lực nhéo eo hắn một cái: "Lớn già đầu rồi mà vẫn nghĩ mình là con nít sao? Còn ấu trĩ như vậy."

"Đừng tức giận mà, tớ chỉ muốn giúp cậu vui lên thôi." - Lý Hỏa Vượng muốn nắm tay đối phương nhưng lại bị Dương Na hất đi.

Nhưng mà chỉ mấy lần sau, kết cục là hai người vẫn nắm tay nhau cùng đi.

Những bệnh nhân đang phơi nắng trong sân thấy cảnh này đồng loạt tươi cười ôn hòa, tình yêu vừa ngây ngô vừa thuần khiết này đúng là rất đẹp.

Mặc dù đi rất chậm thế nhưng cuối cùng vẫn đã đi đến nơi, Dương Na lưu luyến không muốn rời đứng ở cổng bệnh viện nhìn Lý Hỏa Vượng: "Tuần sau tớ còn trở lại thăm cậu, cậu phải nghỉ ngơi thật tốt đó."

"Nếu không thì tuần sau đừng đến nữa, tớ biết hiện tại chương trình học rất nặng, mỗi tuần cũng chỉ có nửa ngày để nghỉ ngơi, cậu còn muốn lãng phí để đến thăm tớ."

Dương Na nâng chân đạp nhẹ một cái lên dép lê màu trắng của bệnh viện, đôi mi thanh tú dịu dàng nhíu chặt lại.

"Tên học sinh trung bình kia, đừng có mà suy bụng ta ra bụng người được không, xếp hạng của tớ chưa bao giờ rớt khỏi hạng ba, có cái gì mà áp lực?"

"Ai da ~" - Lý Hỏa Vượng dùng tay che trái tim lại, giả vờ đau đớn: "Đau lòng quá nha, em gái."

Dương Na bị hắn chọc cho cười không ngừng, đấm nhẹ lên người hắn một cái, sau đó xoay người chạy tung tăng như nai con đến trạm xe buýt đối diện.

Người vẫn luôn nhìn bạn gái nhỏ của mình lên xe buýt rồi dần khuất bóng, Lý Hỏa Vượng từ từ tắt nụ cười. Nghĩ đến thứ ban nãy mình mới thấy, hắn không khỏi lo lắng đi đến văn phòng bác sĩ.

Sau khoảng một tiếng đồng hồ, Lý Hỏa Vượng bực bội nằm trên giường bệnh, lật qua lật lại không ngủ được nghĩ về tương lai của mình và Dương Na, ở một bên phía trên mặt bàn đầu giường là thuốc trị liệu triệu chứng mới mà bác sĩ kê.

Cối thuốc ban ngày và hình ảnh nụ cười của Dương Na không ngừng xuất hiện luân phiên trong đầu hắn.

"Nếu như bệnh nặng thêm, mình không ra viện được trước kỳ thi tốt nghiệp trung học thì thế nào? Vậy chẳng phải mình với Dương Na không thể cùng nhau thi vào một trường đại học sao?"

Mặc dù ở trong này, thế nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn rõ bên ngoài truyền tai đồn đại với nhau như thế nào, mình như vậy ở trong mắt làng xóm, chắc chắn là một tên điên không hơn không kém.

Mà đối mặt với việc mình là một người điên, vào một ngày trước khi mình nhập viện, Dương Na lại lấy tư cách là thanh mai trúc mã thổ lộ tình cảm với mình, đối với tình cảm của bản thân, cái gì cô cũng không nói. (?)

Đối phương là một cô gái rất tốt, với tư cách là một người đàn ông, mình không muốn phụ lòng cô ấy.

"Không nên như vậy chứ, mình mấy ngày nay toàn làm theo lời dặn của bác sĩ, làm sao mà bệnh còn nặng thêm được? Chẳng lẽ lại phải chuyển viện nữa sao? Đây đã là viện thứ ba rồi."

"Bác sĩ Lý chắc không có vấn đề gì đâu, ông ấy là bác sĩ tốt nhất mà cha tìm được mà."

Mấy việc phiền phức này càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng hắn dứt khoát ngồi dậy, lấy đống bài ôn tập Dương Na đem tới ra, bắt đầu ôn tập.

Hắn muốn dùng mấy thứ tri thức vừa nhức đầu vừa phức tạp này xua bớt đi lo lắng trong lòng.

Lý Hỏa Vượng tiếp tục giải đề, viết viết một hồi, bất giác đã đến nửa đêm.

Sau khi hắn vừa hoàn thành một tờ đề Anh xong, hắn đuối sức duỗi cái lưng mỏi nhừ, xoa xoa thái dương đang cực kỳ nhức.

"A ~ mấy giờ rồi nhỉ? Chắc là trễ lắm rồi?" - Lý Hỏa Vượng xỏ dép, chuẩn bị đi vệ sinh xong rồi đánh một giấc.

Ngay lúc hắn đang đi về phía cửa, tay phải đang gãi gãi ngực bỗng khựng lại, Lý Hỏa Vượng cảm giác trong ngực là lạ.

Kéo cổ áo ra xem, Lý Hỏa Vượng phát hiện một đống gì đó mềm oặt màu nâu đen nằm trên ngực mình.

Cái thứ không tên trong ngực hắn có màu hơi quen, làm cho một ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn.

Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay dính một ít thứ đó cho vào miệng nếm thử. Vị ngọt xen lẫn vào vị đắng khiến đồng tử của hắn không khỏi co lại.

Đây là cục đường của người sư tỷ bị thiểu năng đã chết trong ảo giác đã cho hắn! Đồ vật trong ảo giác vậy mà lại xuất hiện ở hiện thực!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top