Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 14 : Nỗi sợ


- Mất tích? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào mau nói rõ

Bạch Dự Bân nghiêm mặt, lớn tiếng tra hỏi. Bọn người Văn Thanh Sơn đang quỳ trước đại sảnh, các vị tông chủ cũng có mặt đầy đủ sau khi nghe tin Chu Khiết Quỳnh mất. Trịnh Thái Nghiên vẫn giữ im lặng nhưng cả người tỏa ra luồng "sát khí" như có như không, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy căng thẳng, vài vị đệ tử có mặt tại đó khẩn trương đến nỗi không dám thở mạnh.

Bọn Văn Thanh Sơn sau khi xuống núi đợi cả ngày cũng không thấy Chu Khiết Quỳnh quay lại. Lo sợ Khiết Quỳnh có thể thật sự gặp nguy hiểm trên núi, cuối cùng bọn họ cùng nhau lên núi tìm kiếm Khiết Quỳnh. Thế nhưng, họ không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào. Không dấu vết của ác thú, không một vết máu, khu rừng tĩnh lặng và yên bình đến ngạc nhiên.

Chu Khiết Quỳnh đột ngột mất tích, dù là cố ý hay vô tình tất cả các đệ tử tham gia nhiệm vụ lần này đều có lỗi. Đêm hôm đó, cả bọn cùng nhau bàn bạc cả đêm, họ trấn an tinh thần của nhau và nhất là khớp khẩu cung để tránh việc bị nghi ngờ hãm hại Chu Khiết Quỳnh. Và tất nhiên Văn Thanh Sơn chính là người sẽ thay mặt đám đệ tử giải thích mọi việc.

- Thưa các vị tông chủ. Nhiệm vụ tại Thành Ngọc Hồi diễn ra rất thuận lợi nên chúng đệ tử có thể trở về Bạch Vũ Tông sớm hơn. Thế nhưng ngay sáng hôm xuất phát, Chu Khiết Quỳnh thình lình biến mất, chúng đệ tử đã dành cả ngày để tìm kiếm nhưng không có chút tin tức nào. Sau đó, chúng đệ tử đã lập tức gửi bồ câu đưa tin về cho các vị tông chủ và lập tức lên đường trở về ngay. Mong các vị tông chủ suy xét.

Văn Thanh Sơn bình tĩnh thuận lợi sự việc, lời lẽ rõ ràng như thể mọi chuyện thật sự là như thế. Bầu không khí tại đại sảnh rơi vào tĩnh lặng. Mọi người đều chờ Trịnh Thái Nghiên lên tiếng. Dĩ nhiên các vị tông chủ khác đều tin tưởng vào lời nói của đệ tử mình. Thế nhưng họ không tiện mở miệng bênh vực, trong lòng mỗi người đều hiểu Trịnh Thái Nghiên coi trọng vị đệ tử này thế nào. Nay người đột nhiên mất tích không rõ nguyên nhân, các đệ tử của họ không nhiều thì ít cũng phải nhận một phần trách nhiệm.

Trịnh Thái Nghiên nghe xong trầm tư một lát. Chu Khiết Quỳnh tính tình ra sao nàng hiểu rất rõ. Đệ tử của nàng vốn không phải người hành xử tùy tiện, càng không nói không rằng mà biến mất. Khiết Quỳnh không còn người thân, võ công học còn chưa hết không lí nào lại vô cớ bỏ đi. Chuyện này chắn chắc có ẩn tình.

Trịnh Thái Nghiên đứng dậy, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt xoáy thẳng vào Văn Thanh Sơn. Giọng nói uy nghiêm pha lẫn sự giận dữ hiếm thấy

- Đây là nhiệm vụ nhóm nhưng các người lại để Chu Khiết Quỳnh mất tích vô cớ, các ngươi nghĩ mình sẽ thoát khỏi trách nhiệm sao?

Trịnh Thái Nghiên rất tức giận, mọi người đều nhìn ra. Ngay lúc này đây, họ không còn nhận ra vị tông chủ luôn bình thản và thờ ơ của ngày thường. Bọn Văn Thanh Sơn cúi đầu không dám ngẩng lên, các vị tông chủ nhìn nhau với vẻ lo âu. Bạch Dự Bân nhận thấy tình hình không ổn, rốt cuộc đứng ra giải quyết sự việc

-  Trịnh tông chủ nói rất đúng. Việc này các người đều có phần lỗi, chắc chắn phải chịu phạt. Do các vị đến từ nhiều tông phái khác nhau nên ta không tiện ra lệnh phạt, chi bằng trả về cho các vị tông chủ tự tay xử lí đệ tự của mình. Các vị thấy thế nào?

Bạch Dự Bân đã lên tiếng giải vây, các vị tông chủ khác tất nhiên đều đồng lòng tán thành. Trịnh Thái Nghiên nhìn Bạch Dự Bân sau đó nhìn sang các vị tông chủ khác, vừa nhắc nhở vừa cảnh cáo

-Được. Nhưng các vị tông chủ chớ có vị lòng. Nếu ta phát hiện có người xử phạt không thích đáng thì ta sẽ mang vị đệ tử của tông phái đó về Bạch Huyền Tông, xử phạt theo luật tông phái của ta.

Trịnh Thái Nghiên nói xong liền bỏ đi. Nàng không muốn phí thời gian dây dưa với bọn họ nữa. Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm được Khiết Quỳnh. Nàng đã phái các đệ tử tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn chưa có tin tức. Trịnh Thái Nghiên lòng nóng như lửa đốt, nàng không thể ngồi im mà không làm gì cả. Nhờ người chi bằng nhờ mình, Trịnh Thái Nghiên quyết định đích thân đi tìm đệ tử.

Trịnh Thái Nghiên vừa bất an vừa lo sợ. Lo sợ là một cảm giác mà Trịnh Thái Nghiên chưa từng nếm trải. Nàng vốn cho rằng mình không màng thế sự, bàng quan với mọi chuyện, ngay cả cái chết cũng chẳng khiến nàng mảy may e ngại. Thế nhưng, hôm nay Trịnh Thái Nghiên đã lo sợ. Nàng lo sợ Khiết Quỳnh xảy ra chuyện, lo sợ sẽ không còn nhìn thấy Khiết Quỳnh nữa. Cảm giác Chu Khiết Quỳnh không nằm trong tầm với của mình khiến Trịnh Thái Nghiên gần như phát điên.

.

.

.

Chu Khiết Quỳnh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Nàng từ từ ngồi dậy, đầu óc còn chút choáng váng. Hình ảnh cuối cùng trước khi ngất xỉu hiện lên trong đầu nàng, là Trịnh Ân Vũ. Khiết Quỳnh hốt hoảng, vừa định bước xuống giường bỏ chạy mới phát hiện Trịnh Ân Vũ đang ngồi châm trà tại cái bàn đối diện.

- Tỉnh rồi à. Muốn dùng trà không?

Trịnh Ân Vũ dùng giọng điệu bình thản đến ngạc nhiên. Nếu không phải nàng ta có thù oán với Thái Nghiên, Khiết Quỳnh sẽ thật sự cho rằng nàng ta có thiện ý với nàng. Khiết Quỳnh không muốn day dưa nhiều, tuy biết năng lực có hạn nhưng không thể để người khác xem thường. Khiết Quỳnh tập trung vận công, thế nhưng nàng không cảm nhận được chút khí lực nào.

- Không cần tốn sức nữa. Ngươi đã uống đan dược của ta, ít nhất 7 ngày sau mới có thể hồi phục nội công.

Trịnh Ân Vũ một tay chống cằm, rất vui vẻ thông báo tình hình hiện tại cho Khiết Quỳnh hiểu rõ. Khiết Quỳnh nhìn vẻ vui sướng của nàng ta, trong lòng vừa tức giận vừa lo sợ.

-Võ công ta vốn đâu bằng ngươi, ngươi hà tất phải làm thế.

Trịnh Ân Vũ trông thấy nét mặt giận dữ của Khiết Quỳnh, nụ cười trên môi càng hiện rõ hơn. Lúc tức giận trông rất đáng yêu. Trịnh Ân Vũ thầm nghĩ. Trịnh Ân Vũ cảm thấy Chu Khiết Quỳnh là kiểu người có mị lực tiềm ẩn, càng nhìn càng thuận mắt, chả trách cái kẻ tự cho mình thanh cao như Trịnh Thái Nghiên lại đặc biệt để mắt đến người đệ tử này.

- Chỉ là ta muốn đảm bảo ngươi không thể chạy lung tung. Dù sao ta cũng không thể lúc nào cũng canh chừng ngươi.

Chu Khiết Quỳnh hừ lạnh một tiếng. Trịnh Ân Vũ quả nhiên rất cẩn thận, phen này nàng muốn thoát ra e rằng không dễ dàng. Chỉ trách nàng võ học chưa tinh nên mới phải lâm vào cảnh này. Chu Khiết Quỳnh vẫn ngồi trên giường, thật ra nàng chẳng biết phải làm gì trong tình huống này. Ánh mắt của Trịnh Ân Vũ cứ dán vào người nàng, khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái.

- Này ngươi có thể đừng nhìn ta nữa được không. Còn nữa vẻ mặt tươi cười của ngươi trông rất đáng ghét

Chu Khiết Quỳnh không ngốc, nàng sớm đã đoán ra mục đích của Trịnh Ân Vũ. Nàng không phải giàu có lại không có tài năng gì đặc biệt. Việc bắt cóc nàng chắc chắn có liên quan đến Thái Nghiên. Trịnh Ân Vũ muốn lợi dụng nàng để đả kích sư phụ. Nếu nàng đã có giá trị để lợi dụng thì Trịnh Ân Vũ sẽ không làm hại đến tính mạng của nàng. Nghĩ thế, Khiết Quỳnh không chút dè chừng trực tiếp đả kích Trịnh Ân Vũ.

Trịnh Ân Vũ nghe xong hơi nhướng mày. Từ trước đến nay rất ít người dám ở trước mặt nàng ăn nói như thế. Thú vị, rất thú vị. Trịnh Ân Vũ giả vờ làm ra vẻ nghiêm túc, đứng dậy tiến sát đến phía Khiết Quỳnh. Khiết Quỳnh nhìn thấy Ân Vũ càng tiến càng gần, theo quán tính lùi về phía sau, lớn tiếng kêu lên

- Ngươi định làm gì. Mau tránh xa ta ra

Ân Vũ mặc kệ Khiết Quỳnh kêu la, vẫn cứ áp sát. Khiết Quỳnh bị ép vào góc giường. Nàng cảm giác được gương mặt Ân Vũ ngay trong gang tấc, nàng sợ hãi liên tục giãy giụa. Ân Vũ bắt lấy hai tay Khiết Quỳnh, dễ dàng làm chủ tình hình. Ân Vũ dựa sát vào người Khiết Quỳnh, nhẹ nhàng nói bên tai nàng

- Ngươi bây giờ đang nằm trong tay ta. Ta muốn làm gì ngươi cản được sao

Khiết Quỳnh cảm nhận được áp lực chưa từng có. Nàng nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh. Ân Vũ đưa tay sờ má Khiết Quỳnh, sau đó từ từ di chuyển đến cánh môi đang run rẩy. Vẻ mong manh, yếu đuối này của Khiết Quỳnh khiến Ân Vũ vừa thương tiếc lại vừa hứng thú.

Khiết Quỳnh cảm thấy bất lực, nàng rất nhớ Thái Nghiên. Nhớ dáng vẻ lạnh lùng nhưng nội tâm dịu dàng, nhớ ánh mắt ôn nhu cùng vẻ tươi cười hiếm có của người. Ngoại trừ Thái Nghiên, nàng thật sự không thể tiếp nhận việc cùng một người khác gần gũi như thế này.

Ân Vũ đang say mê nhìn ngắm đôi môi của Khiết Quỳnh, chợt thấy tay mình ươn ướt. Ân Vũ nhìn lên phát hiện Khiết Quỳnh đang khóc. Nhìn những giọt nước mắt liên tục rơi trên gương mặt xinh đẹp của Khiết Quỳnh, Ân Vũ không tránh được có chút đau lòng. Ân Vũ dùng tay lau nước mắt cho Khiết Quỳnh sau đó lập tức đứng dậy.

-Mới đùa với ngươi một tí mà đã khóc rồi. Ban nãy không phải còn rất lớn tiếng sao. Đúng là đồ hổ giấy!

Ân Vũ nói xong liền bỏ đi. Khiết Quỳnh mất một lát mới có thể bình tĩnh lại. Cái gì? Đùa với nàng thôi, trò đùa của nàng ta cũng thật quá đáng. Con người này quả nhiên không thể đụng vào. Nàng hạ quyết định trước khi tìm được cách trốn thoát, nàng sẽ cố gắng không chọc Ân Vũ tức giận. Khiết Quỳnh tin chắc Thái Nghiên sẽ đến cứu nàng. Không biết Thái Nghiên giờ ra sao. Có phải đang rất lo lắng không? Đã nhiều ngày không gặp sư phụ, không biết người có tự chăm sóc tốt cho bản thân không. Khiết Quỳnh rất nhớ người.

Ân Vũ trở lại cùng với hai dĩa thức ăn. Khiết Quỳnh vẫn còn dư chấn của chuyện ban nãy, vừa thấy Ân Vũ bước vào liền lập tức cảnh giác. Ân Vũ đặt thức ăn trên bàn, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

-Thức ăn để ở đây. Ăn hay không thì tùy ngươi.

Khiết Quỳnh nhìn mấy dĩa thức ăn thơm phức, bụng liền cồn cào. Nàng nhìn Ân Vũ đang ngồi đó, dè chừng không biết có nên ăn hay không, chung quy nàng không muốn đến gần Ân Vũ. Khiết Quỳnh nghĩ ngợi một lát, cuối cùng mặc kệ no bụng vẫn là trên hết, nàng còn phải giữ mạng để gặp Thái Nghiên.

Khiết Quỳnh xem Ân Vũ như không khí, chỉ tập trung vào việc ăn mà thôi. Ân Vũ nhìn Khiết Quỳnh ăn ngon miệng như thế, cảm thấy có chút thỏa mãn. Thức ăn này thật ra là do chính tay nàng nấu, coi như là đền bù chuyện ban nãy. Thế nhưng nàng không có ý định nói cho Khiết Quỳnh biết.

-  Này, ta chỉ mới đến gần ngươi một chút thôi mà ngươi đã khóc. Ngươi rất chán ghét ta sao. Ta không xinh đẹp à?

Khiết Quỳnh nghe Ân Vũ hỏi thế liền cẩn thận suy nghĩ. Nàng ta tính ra cũng là một mỹ nhân, chỉ là tính cách có phần ngang tàng, hành động tùy ý. Rút kinh nghiệm lúc nãy, vẫn là nên lấy lòng nàng ta một chút, nàng ta vui thì nàng cũng tạm thời được yên ổn. Nghĩ thế, Khiết Quỳnh cười hì hì, ra vẻ rất thành thật nói

- Đẹp, ngươi rất đẹp a. Ngươi chính là một trong những người đẹp nhất mà ta từng gặp.

Ân Vũ rất hài lòng với câu trả lời này. Khiết Quỳnh nhìn thấy Ân Vũ vui vẻ, trong lòng thở phào một cái. Chỉ tiếc là Ân Vũ dường như không định tha cho nàng.

-Vậy ta với Trịnh Thái Nghiên, ngươi thấy ai xinh đẹp hơn

Khiết Quỳnh thầm kêu không ổn. Gì thế này, đây không phải cố ý làm khó nàng sao. Nếu trả lời là Thái Nghiên thì Ân Vũ chắc chắn sẽ không vui, đến lúc đó không biết nàng ta có làm gì nàng không nữa. Còn nếu trả lời là Ân Vũ, nàng quả thật làm trái lương tâm của mình, chưa kể cảm thấy tội lỗi với sư phụ. Không được, mặc kệ thế nào nàng cũng sẽ không hạ bệ sư phụ.

-Dĩ nhiên là sư phụ ta xinh đẹp hơn. Nhưng mà ngươi cũng chỉ kém chút xíu thôi.

Vẻ mặt tươi cười của Ân Vũ biến mất. Tại sao lúc nào cũng thua kém so với Trịnh Thái Nghiên. Chu Khiết Quỳnh này cũng thật không biết điều, nói dối một lần làm nàng vui cũng không được hay sao.

- Ngươi có biết ngươi đang ăn của ai ở của ai không. Trịnh Thái Nghiên rốt cuộc có gì tốt.

Khiết Quỳnh không hề suy nghĩ, vừa nghe xong lời nói của Ân Vũ liền thuận miệng trả lời.

-Sư phụ ta cái gì của tốt.

Ân Vũ mặt mày u ám, không nói gì nữa, đứng dậy bỏ đi. Nàng thừa nhận nàng có chút cảm tình với Khiết Quỳnh. Khiết Quỳnh lại một lòng hướng về Thái Nghiên. Ân Vũ không cam tâm, nàng luôn rất tự tin vào bản thân mình, không có thứ gì nàng muốn mà không thể có được. Nàng ban đầu vốn dĩ chỉ định để Khiết Quỳnh ở lại vài ngày. Nhưng giờ nàng đã đổi ý. Nàng muốn Khiết Quỳnh ở bên cạnh nàng mãi mãi    



-----------------------------------------------------------------------------------

Tâm sự mỏng : Mỗi khi muốn nhảy thuyền là tôi lôi tấm hình này ra ngắm :((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chaeqiong