Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 20 : Mật Ngọt

Kim Thế Tĩnh bởi vì nghịch hành chân khí giải huyệt mà bị một ít nội thương. Tuy nhiên Kim Thế Tĩnh không mấy phiền lòng về điều này, ngược lại còn tận dụng cơ hội để làm nũng với Toàn Chiêu Mỹ.

Kim Độ Nghiên trước nay hết mực yêu thương tiểu muội, vậy mà lần này mặc cho Mĩ Na khóc lóc, gào thét vẫn kiên quyết bắt nàng về Mạn Đà sơn. Không biết Mạn Đà sơn đã xảy ra chuyện lớn gì, Kim Thế Tĩnh cũng lười suy đoán. Dù sao tin tức nội bộ của Mạn Đà sơn trước nay luôn đặc biệt kín kẽ.

Trịnh Thái Nghiên cùng Chu Khiết Quỳnh đang trong giai đoạn mới yêu, lúc nào cũng dính lấy nhau, gắn bó như keo sơn không rời. Chu Khiết Quỳnh không muốn người khác biết được mối quan hệ hiện tại của cả hai, một mực bắt Trịnh Thái Nghiên phải cùng nàng giấu kín nó.

Chu Khiết Quỳnh cho rằng miệng đời đáng sợ, ái tình là chuyện của riêng hai người, không muốn bị người trong thiên hạ đàm tiếu qua lại, hơn nữa danh tiếng của Trịnh Thái Nghiên có thể bị hủy hoại một sớm một chiều.

Trịnh Thái Nghiên từ đầu đã mặc định sẽ nghe theo Chu Khiết Quỳnh trong chuyện này, nên dù thật chất nàng không lo ngại vấn đề danh tiếng hay lời nói của người khác, nàng vẫn tôn trọng và ủng hộ quyết định của Chu Khiết Quỳnh

Ban ngày Trịnh Thái Nghiên sẽ cùng Chu Khiết Quỳnh luyện kiếm pháp. Căn cơ võ công của Chu Khiết Quỳnh đã cứng cáp, Trịnh Thái Nghiên liền truyền cho nàng "Vô Ảnh" kiếm pháp. Bộ kiếm pháp này do mẫu thân của Ất Cơ Chân Nhân nghĩ ra và chỉ truyền lại cho đệ tử các đời của Ngọc Đàn sơn. Chu Khiết Quỳnh bẩm sinh có ngộ tính cao, việc luyện tập tiến triển vô cùng thuận lợi.

Đến ban đêm, cả hai sẽ cùng nhau đọc sách viết chữ. Chu Khiết Quỳnh lúc trước không có nhiều cơ hội trau dồi học hành, quanh quẩn cũng chỉ biết mỗi vài quyển kinh thư căn bản. Trịnh Thái Nghiên vốn một bụng văn thơ, được dịp thế là lên mặt chủ động bảo sẽ dạy cho Chu Khiết Quỳnh.

Kể từ khi mối quan hệ của cả hai thăng cấp, đêm nào Chu Khiết Quỳnh cũng ngủ lại phòng của Trịnh Thái Nghiên. Trịnh Thái Nghiên rất thành thật, chỉ ôm lấy nàng mà ngủ, không làm gì khác nữa. Chu khiết Quỳnh thoải mái hưởng thụ sự ấm áp từ vòng tay của người đó, nhưng đôi lúc nàng cũng nghi hoặc trước sự quá "quân tử" của Trịnh Thái Nghiên, nàng không nghĩ rằng chỉ ôm thôi cũng đủ khiến Trịnh Thái Nghiên thỏa mãn. Kì thực, Trịnh Thái Nghiên đã rất cố gắng kìm nén, nàng chung quy cảm thấy Chu Khiết Quỳnh vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, hai người cũng chỉ vừa tiến tới, những hành động vượt mức có thể khiến Chu Khiết Quỳnh phản cảm.

Thế nhưng có một điều khiến Trịnh Thái Nghiên cực kì không hài lòng. Đó là Chu Khiết Quỳnh đặt ra quy tắc nghiêm cấm tất cả các hành vi thân mật khi có mặt những người khác, ngay cả nắm tay cũng không được. Trịnh Thái Nghiên cho rằng Chu Khiết Quỳnh đã lo lắng quá mức, dùng dằng mãi cũng không đồng ý. Chu Khiết Quỳnh ngồi bên cạnh cứ lay lay tay áo của Trịnh Thái Nghiên lại còn làm nũng các kiểu. Trịnh Thái Nghiên hơi cúi đầu, chỉ tay vào má mình, Chu Khiết Quỳnh hiểu ý liền hôn lên một cái, Trịnh Thái Nghiên mới mỉm cười gật đầu.

.

.

.

Hôm nay, Trịnh Thái Nghiên và Chu Khiết Quỳnh sang Nhật Cung dùng bữa cùng Kim Thế Tĩnh và Toàn Chiêu Mỹ. Chuyện là Toàn Chiêu Mỹ vừa học được vài món ăn mới rất hào hứng nấu cho mọi người ăn. Toàn Chiêu Mỹ cho rằng Kim Thế Tĩnh sẽ lại nịnh nọt khen tới tấp, không cho được lời nhận xét công bằng nào nên quyết định mời Chu Khiết Quỳnh qua thử món. Chu Khiết Quỳnh dĩ nhiên rất vui vẻ còn kéo theo cả Trịnh Thái Nghiên, nàng chính là mong Trịnh Thái Nghiên cùng bằng hữu tốt của nàng là Toàn Chiêu Mỹ có thể thân thiết với nhau hơn. Trịnh Thái Nghiên vốn quen ăn uống thanh đạm vì chiều chuộng ai đó nên đành phải phá lệ.

Trịnh Thái Nghiên quang lâm đến Nhật Cung dùng bữa, Toàn Chiêu Mỹ nghe xong liền hốt hoảng. Nàng thường nghe mấy đệ tử khác trong tông phủ thường nói Trịnh tông chủ rất khó khăn trong chuyện ăn uống nào là gia vị phải cho vừa đúng lại còn thức ăn lại phải có đủ giá trị dinh dưỡng. Kim Thế Tĩnh biết được nỗi lo của Toàn Chiêu Mỹ, trong lúc Toàn Chiêu Mỹ và Chu Khiết Quỳnh loay hoay dọn món ăn, Kim Thế Tĩnh liền ghé tai Trịnh Thái Nghiên dặn dò trước

- Này sư muội, cho dù lát nữa món ăn có khó ăn nuốt đến cỡ nào ngươi cũng phải mở miệng khen vài câu đấy. Ngươi không nể mặt ta thì cũng phải nghĩ tình Mỹ Mỹ nhà ta là bằng hữu tốt của Khiết Quỳnh mà nói vài câu tốt đẹp.

Trịnh Thái Nghiên ậm ừ xem như đồng ý, nàng khi quyết định đến đây cũng đã lường trước hôm nay phải chịu đựng một chút, miễn là Chu Khiết Quỳnh được vui vẻ.

Một bàn dọn lên toàn các món cá, cá hấp nấm hương, cá chiên sốt cay, cá xào rau củ, canh cá đu đủ. Trịnh Thái Nghiên nhìn một lượt xem như màu sắc cũng không tệ, nàng gắp một ít cá hấp đưa lên miệng thử. Cả Toàn Chiêu Mỹ, Chu Khiết Quỳnh lẫn Kim Thế Tĩnh đều khẩn trương đưa mắt nhìn nàng. Trịnh Thái Nghiên cảm nhận được sự mong chờ từ ba người còn lại, chỉ đành không nóng không lạnh lên tiếng

- Cũng không tồi!

Kim Thế Tĩnh thở phào một cái, xem như Trịnh Thái Nghiên cũng còn biết điều. Toàn Chiêu Mỹ và Chu Khiết Quỳnh tâm tình hớn hở lập tức vui vẻ dùng bữa.

Trong suốt bữa ăn, Kim Thế Tĩnh liên tục gắp thức ăn vào chén Toàn Chiêu Mỹ, Toàn Chiêu rất tự nhiên ăn sạch, sau đó còn múc một chén canh cá đu đủ cho Kim Thế Tĩnh. Kim Thế Tĩnh cười híp cả mắt, hưởng thụ sự ân cần của Toàn Chiêu Mỹ. Cả hai đặc biệt ngọt ngào, trông cứ như là phu thê mới cưới

Ngược lại bên phía đối diện, Trịnh Thái Nghiên cứ như là một khúc gỗ, thẳng lưng ngồi ngay ngắn, thỉnh thoảng gắp vài miếng cá nhỏ bỏ vào miệng, không nói năng cũng không để ý gì đến Chu Khiết Quỳnh. Chu Khiết Quỳnh bĩu môi, chống cằm nhìn cặp đôi kia ân ái vô cùng, trong lòng không khỏi có chút ghen tỵ.

Tối hôm đó Trịnh Thái Nghiên phát hiện Chu Khiết Quỳnh dường như đang giận dỗi nàng. Trịnh Thái Nghiên vừa định vươn tay ôm cục bông vào lòng, cục bông liền vùng vẫy lăn vào sát phía trong giường. Trịnh Thái Nghiên nhích người đến gần Chu Khiết Quỳnh dự định kéo nàng về phía mình, ai đó liền nhanh nhẹn kéo chăn che kín cả người lại, ngay cả đầu cũng không để lộ ra.

Trịnh Thái Nghiên mơ hồ không hiểu, cách một tấm chăn xoa đầu Chu Khiết Quỳnh, nhỏ giọng cười bất đắc dĩ hỏi

- Hôm nay ai to gan dám chọc giận đại tiểu thư nhà ta thế này? Mau nói cho ta biết ta giúp nàng lấy lại công đạo

Chu Khiết Quỳnh vẫn chưa chịu chui rút trong tấm chăn, cất giọng hơi tức giận

- Còn ai vào đây nữa, thì chính là người đó!

Trịnh Thái Nghiên tiếp tục lạc lối, ngạc nhiên hỏi lại

- Sao lại là ta?

Chu Khiết Quỳnh kéo tấm chăn xuống, vẻ mặt phụng phịu, cất giọng ấm ức

- Thì hồi chiều đó, Kim phó tông chủ quan tâm cho Mỹ Mỹ vô cùng, liên tục gắp thức ăn cho nàng ấy. Còn người đó chỉ biết ngồi im một chỗ, nhìn cũng không nhìn ta. Nếu không biết người ta còn tưởng họ mới là một cặp, còn hai chúng ta chỉ là hai người xa lạ không quen không biết nhau.

Trịnh Thái Nghiên trong lòng a một tiếng, sau đó không nhịn được liền cười, thản nhiên đáp lại

- Rõ ràng nàng bảo không được thân mật trước mặt người khác, sợ bị họ phát hiện. Ta chỉ làm theo điều nàng muốn vậy mà bây giờ nàng lại trách ta.

Chu Khiết Quỳnh vẫn chưa hết giận, ngồi bật dậy bĩu môi nói

- Nhưng cũng đâu cần phải lạnh nhạt đến mức đó.

Trịnh Thái Nghiên trông dáng vẻ đáng thương như con mèo nhỏ chưa được vuốt ve, liền đưa tay lên vuốt mũi Chu Khiết Quỳnh, cất giọng dịu dàng ấm áp

- Được rồi, được rồi. Là lỗi của ta hết. Sau này sẽ không như thế nữa

Chu Khiết Quỳnh hài lòng cười, lập tức nhào vào lòng, hai tay vòng qua hông ôm lấy Trịnh Thái Nghiên, dụi đầu vào cổ người. Trịnh Thái Nghiên vuốt ve lưng Chu Khiết Quỳnh, trong lòng nhẹ nhõm vì rốt cuộc cũng dỗ dành được mèo nhỏ.

.

.

.

Ngày hôm sau, Kim Thế Tĩnh và Toàn Chiêu Mỹ được một phen thụ sủng nhược kinh (*) Trịnh Thái Nghiên lấy danh nghĩa có qua có lại, mời hai sư trò chiều nay đến Nguyệt Cung dùng bữa. Tất nhiên bữa ăn không phải do Trịnh Thái Nghiên tự tay làm mà là do Diệp Tố đảm nhận. Chu Khiết Quỳnh ngạc nhiên không kém, cảm giác có chút quỷ dị nhưng không rõ quỷ dị ở chỗ nào.

Kim Thế Tĩnh và Toàn Chiêu Mỹ theo thói quen lúc dùng bữa vẫn cứ thắm thiết như bình thường. Thế nhưng cả hai gần như đóng băng sau khi chứng kiến một màn trước mặt

Trịnh Thái Nghiên hôm nay ăn rất ít, suốt buổi chỉ lo đúng một chuyện chính là gắp thức ăn cho Chu Khiết Quỳnh. Thức ăn liên tục được đưa tới, nhiều đến nỗi chén của Chu Khiết Quỳnh đã cao như một ngọn núi nhỏ.

Hành động quan tâm quá mức này có phần không phù hợp với phong thái ngày thường của Trịnh Thái Nghiên. Ngay cả Diệp Tố đang đứng ngay bên cạnh cũng kinh ngạc vô cùng.

- Ái chà, sư muội ngươi hôm nay thật là 'nhiệt tình'

Kim Thế Tĩnh không nhịn được bèn cảm thán. Đây rõ ràng là đang khoe ân ái cho người ta thấy mà. Nhưng nàng không thèm so đo với Trịnh Thái Nghiên làm gì. Dù sao nếu thật sự phải so kè thì nàng và Mỹ Mỹ chắc chắn hơn hẳn cặp đôi kia về mức độ ngọt ngào

- Vậy sao? Ngươi có ý kiến à

Trịnh Thái Nghiên thản nhiên như không. Chu Khiết Quỳnh bị ánh nhìn của mọi người khiến trong lòng nhột nhạt, dáng vẻ không được tự nhiên lên tiếng

- Đa tạ sư phụ nhưng người đừng gắp thức ăn cho ta nữa, quá nhiều ta không ăn hết

Tối hôm đó, tình cảnh ngày hôm trước lại tái diễn. Trịnh Thái Nghiên đứng cạnh giường nhìn người nào đó cuộn tròn người trong cái chăn lớn, bất đắc dĩ nói

- Lại sao nữa đây. Ta lại làm gì không đúng à?

Chu Khiết Quỳnh không trả lời. Trịnh Thái Nghiên bèn ngồi xuống, đưa tay lay lay người Chu Khiết Quỳnh.

- Hôm nay người làm lộ liễu như vậy, lỡ họ phát hiện ra thì sao

Giọng nói của Chu Khiết Quỳng phát ra từ dưới tấm chăn bông. Trịnh Thái Nghiên nghe xong đến đau cả đầu, cất giọng đáng thương

- Ta lạnh nhạt với nàng, nàng liền giận ta. Ta quan tâm nàng thì nàng lại không vui. Rốt cuộc ta phải làm sao đây.

Chu Khiết Quỳnh từ trong chăn chui ra, biết mình dường như đã làm khó Trịnh Thái Nghiên bèn hai tay nắm lấy bàn tay của người trước mặt, không ngừng xoa xoa như đang an ủi

- Người cứ đối xử với ta như trước đây là được, không quá lạnh nhạt nhưng cũng đừng quá quan tâm. Chúng ta vừa không bị phát hiện, ta cũng không cảm thấy bị hắt hủi

Trịnh Thái Nghiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nàng vốn không thích chuyện yêu đương vụng trộm này, bây giờ còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ được quan tâm "vừa đủ". Nàng nhìn thấy Chu Khiết Quỳnh liền không tự chủ muốn chăm sóc, lo lắng cho nàng ấy. Còn không thì thà rằng xem như không nhìn thấy nàng. Việc này thật là làm khó nàng không ít

Trịnh Thái Nghiên cảm thấy Chu Khiết Quỳnh thật khó hiểu. Có lúc Chu Khiết Quỳnh rất chín chắn, suy nghĩ và hành động chững chạc, trưởng thành đến không ngờ. Nhưng có đôi khi Chu Khiết Quỳnh bỗng rất trẻ con lại hay giận dỗi như lúc này chẳng hạn.

Thật ra suy cho cùng Chu Khiết Quỳnh chỉ là cô nương 17 tuổi, thỉnh thoảng giở một chút tiểu tính tình, tâm tính thay đổi thất thường cũng không có gì lạ. Trịnh Thái Nghiên biết rõ điều này nên cũng không than phiền hay buồn lòng. Dù sao chiều nàng ấy một chút cũng đâu có sao, mèo nhỏ vốn luôn cần được yêu thương và cưng chiều. Trịnh Thái Nghiên cho rằng phép so sánh này quả thật rất chuẩn xác.

.

.

.

Thành Hàng Châu sắp tới sẽ tổ chức lễ hội hoa, Trịnh Thái Nghiên biết được bèn cùng Chu Khiết Quỳnh đến đó vui chơi một chuyến. Hơn nữa cảnh sắc Hàng Châu vốn mang vẻ đẹp thơ mộng, hữu tình, rất thích hợp cho những người đang yêu nhau.

Kim Thế Tĩnh đọc lá thư Trịnh Thái Nghiên để lại nội tâm cứ gào thét dữ dội. Nàng đây cũng muốn cùng Mỹ Mỹ đi ngoạn, lần nào Trịnh Thái Nghiên cũng nhanh hơn một bước. Kim Thế Tĩnh càng nghĩ càng bực, trong lòng khinh thường Trịnh Thái Nghiên quá trọng sắc. Cũng may Trịnh Thái Nghiên không phải là quân vương, nếu không chắc chắn sẽ mất nước vào tay mỹ nhân.

Hội hoa ở Hàng Châu năm nay đặc biệt nhộn nhịp, dòng người từ khắp nơi đều đổ xô về đây. Hai bên đường treo đầy đèn lồng, đêm đến đèn được thắp sáng, cả con đường liền trở nên rực rỡ, lung linh khiến những người từ xa ghé đến không khỏi trầm trồ.

Trịnh Thái Nghiên và Chu Khiết Quỳnh như cũ cải nam trang để tránh gây chú ý. Nơi đây không ai biết của hai nàng, Chu Khiết Quỳnh không cần phải kiên kị, khoác tay Trịnh Thái Nghiên vui vẻ ghé qua hàng này đến hàng khác.

Trịnh Thái Nghiên văn tài xuất chúng liên tiếp đối được rất nhiều câu đối, Chu Khiết Quỳnh nhận quà đến mỏi cả tay. Lát sau, Chu Khiết Quỳnh trông thấy vài đứa trẻ đáng yêu liền đem tặng hết cho bọn chúng. Lũ trẻ hào hứng nhảy cẫng lên khiến Chu Khiết Quỳnh cũng vui lây.

Món ăn Hàng Châu vốn thuộc hàng độc đáo và đa dạng nhất nhì trên thiên hạ. Trịnh Thái Nghiên dẫn Chu Khiết Quỳnh vào một tửu lâu có tiếng, gọi một lúc rất nhiều thức ăn. Chu Khiết Quỳnh nhỏ giọng trách Trịnh Thái Nghiên lãng phí, Trịnh Thái Nghiên chỉ cười bảo lâu lâu mới có dịp du ngoạn, phải ăn cho biết với người ta

Trong tửu đột nhiên có tiếng cãi nhau, một lát sau là tiếng đổ vỡ của bàn ghế, chén dĩa. Chu Khiết Quỳnh tò mò nhìn sang, thì ra là có một đám ác bá không rõ tông phái nào đang trêu ghẹo một vị cô nương.

Vị cô nương này có dung mạo xinh đẹp, phong thái nho nhã. Nghe họ cãi nhau một hồi, thì ra vị cô nương đó là con gái của Thái Thú quận bên, hôm nay đến đây xem hội hoa. Đám ác bá đó cười ha hả, vây quanh lấy vị cô nương ấy, còn lớn tiếng ngạo mạn nói

- Quan phủ thì sao. Bọn ta là người trong võ lâm, trước giờ chưa hề sợ binh lính triều đình

Mọi người xung quanh không ai dám vào ngăn cản, chỉ luôn miệng than thở vị cô nương đó thật đáng thương đụng phải bọn người Trường Thiên Tông, chỉ có lành ít dữ nhiều. Bọn Trường Thiên Tông đó càng lúc càng quá đáng, dự tính bắt vị cô nương đó về tông phủ để làm chuyện xằng bậy. Chu Khiết Quỳnh nhịn không được bèn cầm kiếm lên, Trịnh Thái Nghiên liền giữ tay nàng lại

- Không phải việc của chúng ta, nàng đừng xen vào

Vị cô nương đó lẫn a hoàn của nàng ta đã bị hai gã trong số đó khiêng lên vai, tiếng kêu gào vang vọng khắp tửu lâu. Chu Khiết Quỳnh không nghĩ nhiều, rút kiếm bay thẳng đến phía bên kia. Chu Khiết Quỳnh kiếm pháp đã tiến bộ hơn rất nhiều, chiêu thức xuất ra cũng chuẩn xác và nhanh nhẹn hơn trước.

Chu Khiết Quỳnh sử dụng Vô Ảnh kiếm pháp mà Trịnh Thái Nghiên đã dạy cho nàng, đường kiếm biến hóa vô thường, khi ẩn khi hiện, một nhát trí mạng chém vào yết hầu kết liễu đối phương

Đám người Trường Thiên Tông bị thảm bại, vài tên nhanh chân kịp tháo chạy. Mọi người trong tửu lâu một phen kinh ngạc trước vị thiếu niên trẻ tuổi nhưng võ công lợi hại vô cùng.

Vị cô nương kia được giải thoát, không ngừng cảm tạ Chu Khiết Quỳnh. Chu Khiết Quỳnh giơ tay bảo không cần khách sáo, còn rất vui vẻ mời vị cô nương đó đến bàn cùng dùng bữa chung. Vị cô nương không tiện từ chối đành đi theo. Trịnh Thái Nghiên bên đây thấy Chu Khiết Quỳnh dẫn theo người khác trở lại liền không vui nhíu mày

Vị cô nương đó vừa nhìn thấy Trịnh Thái Nghiên ánh mắt sáng cả lời. Nhã nhặn chào Trịnh Thái Nghiên một tiếng nhưng không nghe được tiếng đáp lại, Chu Khiết Quỳnh cười hì hì bảo

- Công tử nhà ta tính tình không được hòa đồng cho lắm, nhưng không có ác ý gì đâu

Vị cô nương đó gật đầu, ngồi xuống. Chu Khiết Quỳnh bảo vị cô nương đó cứ việc tự nhiên dùng bữa, dù sao trên bàn cũng còn rất nhiều món ăn. Trịnh Thái Nghiên trầm mặc, chỉ chuyên tâm gắp thức ăn vào chén của Chu Khiết Quỳnh

Được một lát, Chu Khiết Quỳnh liền phát hiện có gì đó không ổn. Vị cô nương đó trước sau cứ luôn nhìn chằm chằm vào Trịnh Thái Nghiên. Chu Khiết Quỳnh rất không hài lòng nhưng không biết phải nói sao. Ai ngờ, vị cô nương đó đột ngột lên tiếng

- Tiểu nữ tên gọi Tư Đồ Nguyệt là con gái của Thái Thú Tư Đồ Chấn của quận bên cạnh. Hôm nay đây đến tham dự hội hoa xuân, không ngờ cơ duyên đưa đẩy được gặp gỡ hai vị đây.

Nàng ta dừng lại một lát, ánh mắt say đắm nhìn Trịnh Thái Nghiên, giọng điệu nho nhã nhưng lời nói lại vô cùng táo bạo

- Tiểu nữ tuy chỉ là phận nữ nhi nhưng trước nay luôn theo quan điểm chủ động. Ta mạo muội xin hỏi vị công tử đây một câu, không biết người đã có thê thất chưa?

Đôi đũa trong tay Chu Khiết Quỳnh rơi xuống đất. Nàng bây giờ có chút hối hận vì ban nãy đã cứu Tư Đồ Nguyệt. Nàng ta không những nhìn trúng Trịnh Thái Nghiên mà còn thẳng thắn tỏ tình. Tuy Chu Khiết Quỳnh thường rất tán thưởng những nữ nhân suy nghĩ phóng khoáng, hành động dứt khoát, không e ngại những lễ giáo thông thường. Nhưng mà lần này nàng lại hết sức chướng mắt Tư Đồ Nguyệt.

- Tư Đồ tiểu thư chẳng qua chỉ vừa gặp công tử nhà ta, những lời vừa rồi nghe có vẻ không được phù hợp cho lắm

Tư Đồ Nguyệt trông dáng vẻ dường như đang tức giận của Chu Khiết Quỳnh, nàng không lúng túng cũng không bối rối, bình tĩnh đáp lại

- Tiểu nữ luôn tâm niệm rằng nếu gặp được người thích hợp sẽ nắm bắt ngay. Tuy ta biết làm vậy có chút thất lễ, mong rằng hai vị có thể bỏ qua cho.

Chu Khiết Quỳnh nội tâm nổi lửa, hừ lạnh, chán ghét liếc Tư Đồ Nguyệt một cái. Nàng bây giờ hết sức thấm thía câu nói 'dẫn sói vào nhà'. Tư Đồ Nguyệt không màng đến Chu Khiết Quỳnh, lần nữa hướng về phía Trịnh Thái Nghiên

- Công tử vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta

Trịnh Thái Nghiên đối với Tư Đồ Nguyệt chỉ có một cảm nhận đó là phiền phức. Nàng nghía mắt nhìn Chu Khiết Quỳnh, ngắn gọn mà dứt khoát đáp

- Có rồi

Chu Khiết Quỳnh nhận thấy ánh mắt của Trịnh Thái Nghiên, bất giác đỏ mặt, cúi đầu giả vờ như đang chuyên tâm ăn

Tư Đồ Nguyệt không giấu nổi vẻ thất vọng. Nàng cảm giác quan hệ giữa hai người trước mặt đặc biệt thân mật. Tư Đồ Nguyệt thầm than thở đáng tiếc, đáng tiếc. Trịnh Thái Nghiên phong thái hơn người lại là đoạn tụ (*)

Tư Đồ Nguyệt đứng dậy cáo từ, Chu Khiết Quỳnh không thèm đếm xỉa đến nàng ta, Trịnh Thái Nghiên trước sau còn chưa nhìn Tư Đồ Nguyệt một cái

Người đã rời khỏi nhưng tâm tình của Chu Khiết Quỳnh vẫn không khá hơn. Trịnh Thái Nghiên liền ân cần hỏi han

- Người cũng đi rồi, nàng cần chi chấp nhất. Mau ăn thêm đi, nãy giờ nàng không ăn được bao nhiêu

Chu Khiết Quỳnh bĩu môi, vẻ mặt bất mãn, giọng nói lộ rõ sự bực bội

- Chung quy cũng tại người cả. Đi đến đâu kéo theo hoa đào đến đó

Trịnh Thái Nghiên tỏ ra vô tội, vươn tay nhắm ngay má trái Chu Khiết Quỳnh nhéo một cái, khóe môi cong lên, vừa cười vừa nói

- Hoa đào này rõ ràng là do nàng mang đến cho ta, ta có làm gì đâu.

Chu Khiết Quỳnh đưa hai tay che kín hai má, không cho Trịnh Thái Nghiên có cơ hội nhéo thêm lần nữa. Trịnh Thái Nghiên buồn cười trước dáng vẻ trẻ con của Chu Khiết Quỳnh, nhẹ giọng dỗ dành nàng

- Được rồi. Dù có là hoa đào thì cũng là đào héo, hơn nữa chẳng phải cũng bị ta đuổi đi rồi sao

Chu Khiết Quỳnh nghe xong mới vui vẻ lên một tí. Nàng không có tâm trạng ăn uống nên kéo Trịnh Thái Nghiên ra phố dạo chơi

Đi được một lát, Trịnh Thái Nghiên tinh mắt nhìn thấy phía trước có bán bánh hấp, nàng liền bảo Chu Khiết Quỳnh đứng tại chỗ đợi nàng, còn bản thân nhanh chóng đi đến đằng đó dự tính mua vài cái bánh cho Chu Khiết Quỳnh.

Chu Khiết Quỳnh ghé vào hàng tranh vẽ bên cạnh, tranh họa rất khá, cảnh sắc sinh động lại chân thật, khiến nàng nổi ý muốn mua một bức về trưng trong phòng. Cánh tay nàng đột nhiên bị người nào đó nắm lấy, bên tai truyền đến tiếng nói

- Tiểu Mã, rốt cuộc cũng tìm thấy ngươi

Chu Khiết Quỳnh quay lại, trước mặt là một thiếu niên xa lạ. Vị thiếu niên này trông thấy dung mạo của Chu Khiết Quỳnh bèn lúng túng

- Xin lỗi là ta nhận lầm người

Thì ra là vậy, Chu Khiết Quỳnh mỉm cười bảo không sao cả. Ai ngờ một bàn tay khác thình lình xuất hiện, nắm lấy bàn tay vẫn còn đang níu lấy cánh tay Chu Khiết Quỳnh. Vị thiếu niên kêu lên thảm thiết, tiếng xương gãy vang lên rõ mồn một.

Vị thiếu niên đau đớn và sợ hãi trước ánh mắt lạnh lẽo của Trịnh Thái Nghiên, nhanh chóng bỏ chạy. Chu Khiết Quỳnh ngược lại rất vui vẻ nhìn Trịnh Thái Nghiên

- Thiếu niên đó chỉ là nhận lầm người thôi. Người cũng đâu cần bẻ gãy xương của người ta

Trịnh Thái Nghiên không trả lời, từ trong tay áo lấy ra hai cái bánh hấp. Chu Khiết Quỳnh tâm tình tốt trở lại, có người ghen tuông lại không thừa nhận. Nàng định trêu chọc thêm một lát, chỉ là vừa tính mở miệng Trịnh Thái Nghiên đã nhanh tay nhét một cái bánh vào miệng nàng

- Mau ăn khi còn nóng, nguội rồi sẽ không ngon nữa

Chu Khiết Quỳnh một tay cầm bánh vừa đi vừa ăn, một tay nắm lấy tay Trịnh Thái Nghiên, hạnh phúc đến cười híp cả mắt

.

.

.

Đêm đến cũng là lúc lễ hội thả đèn bắt đầu. Người ta sẽ thả những chiếc đèn lồng nhỏ phía dưới là thuyền giấy trôi theo dòng sông, trên mỗi chiếc đèn sẽ được viết những ước nguyện của người chủ đèn cùng hy vọng những ước nguyện đó sẽ trở thành hiện thực

Chu Khiết Quỳnh cực kì hào hứng, sắm ngay cho một chiếc. Bên bờ sông tấp nập, có người còn xô đẩy lẫn nhau. Trịnh Thái Nghiên và Chu Khiết Quỳnh dùng khinh công bay sang phía bên kia sông, nơi đó vắng vẻ và yên tĩnh hơn nhiều.

Nhiệm vụ viết ước nguyện đương nhiên do Chu Khiết Quỳnh đảm nhận. Nàng làm ra vẻ thần bí, bảo Trịnh Thái Nghiên ra xa một chút để lời mình viết không bị ai đó nhìn thấy. Chu Khiết Quỳnh ngồi xuống, ngẫm nghĩ hồi lâu. Nàng muốn rất nhiều nhưng lại không dám tham lam, cho nên nàng phải nghĩ cho kĩ điều mà nàng muốn nhất.

Trịnh Thái Nghiên nhàm chán từ trong tay áo lấy ra một cây tiêu ngọc. Tiếng tiêu du dương theo tiếng gió vang vọng khắp không gian. Chu Khiết Quỳnh nghe thấy âm thanh mềm mại, êm tai liền quay lại nhìn Trịnh Thái Nghiên, trông thấy một thân bạch y, phiêu dật giữa màn đêm, tiêu dao tự tại thổi một tuyệt khúc.

Chu Khiết Quỳnh chấm một ít mực, đặt bút xuống viết hai dòng 'Không cầu thiên trường địa cửu, chỉ mong không phải phân ly'

Chu Khiết Quỳnh đứng nhìn chiếc đèn đã trôi được một quãng, ánh nhìn cũng trở nên xa xăm. Trịnh Thái Nghiên không biết khi nào đã đến đứng cạnh nàng.

- Không ngờ người cũng biết thổi tiêu. Rốt cuộc có cái gì mà người không làm được không?

Trịnh Thái Nghiên mỉm cười, giọng điệu có phần khoe khoang, kiêu ngạo

- Ta nhan sắc có, võ công thuộc hàng cao thủ, cầm kì thi họa đều tinh thông, đích thị là hàng hiếm trong thiên hạ. Nhưng nàng càng lợi hại hơn, có thể chọn trúng được ta.

Chu Khiết Quỳnh không nhịn được mà bật cười, đưa tay nhéo mũi Trịnh Thái Nghiên

- Ai đời lại tự khen mình như vậy

Đi cả một ngày, Chu Khiết Quỳnh cảm thấy hơi mệt mỏi. Trịnh Thái Nghiên nhận ra bèn đỡ nàng ngồi xuống. Chu Khiết Quỳnh tựa đầu vào vai Trịnh Thái Nghiên, cảm giác ấm áp và yên tâm khiến nàng vô cùng dễ chịu. Trịnh Thái Nghiên vòng tay ra sau lưng Chu Khiết Quỳnh, ôm lấy nàng.

Hôm nay tinh tú thưa thớt ngược lại tôn lên ánh sán từ mặt trăng. Bóng trăng phản chiếu trên mặt hồ, những chiếc lồng đèn chảy trôi qua bóng trăng. Tâm tình của Chu Khiết Quỳnh bỗng dưng trở nên phức tạp, không hiểu sao lại cất giọng ưu tư

- Trăng thật đẹp, tiếc là lại quá xa xôi. Ngay cả cái bóng của nó cũng không tài nào nắm bắt được.

Trịnh Thái Nghiên cảm nhận được người trong lòng lại buồn vô cớ. Nàng để Chu Khiết Quỳnh ngồi ngay ngắn lại, hai tay nắm lấy hai tay Chu Khiết Quỳnh đặt lên trước ngực mình, thâm tình nhìn người đối diện

- Nàng không nắm bắt được trăng, nhưng nàng vẫn nắm bắt được ta

Cả hai hơi cúi đầu dựa sát nhau, chạm trạm chán, chóp mũi cọ vào nhau. Chu Khiết Quỳnh vừa trách cứ lại vừa tán thưởng

- Không ngờ người lại dẻo miệng như vậy, lúc nào cũng nói được mấy câu ngọt ngào khiến ta không quen chút nào

Trịnh Thái Nghiên nhỏ giọng cười, tà mị đáp lại

- Vậy thì nàng phải tập cho quen dần đi. Bởi vì sau này ngày nào ta cũng sẽ nói mấy lời đường mật đó cho nàng nghe.

Chu Khiết Quỳnh chủ động nhẹ nhàng hôn lướt qua môi Trịnh Thái Nghiên một cái, sau đó lại như trẻ con đòi quà nói

- Thái Nghiên, ta muốn ăn màn thầu. Nhưng phải là màn thầu do chính tay người làm

Đôi mắt nâu của Trịnh Thái Nghiên gợn sóng, trong trẻo và thanh mát như cơn gió đầu xuân, hơi thở ấm nóng mang mùi hương mộc lan phả vào gương mặt Chu Khiết Quỳnh

- Chúng ta cùng nhau làm


-----------------------------------------------------------------------------------

(*) thụ sủng nhược kinh: được yêu thương lại lo sợ

(*) đoạn tụ: chỉ tình yêu giữa hai nam nhân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chaeqiong