Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6 : Gần gũi

Không biết là do hồ nước hay do bản thân hai người vẫn đang duy trì tư thế hết sức mờ ám khiến nhiệt độ trong căn phòng tăng lên. Ngay khoảnh khắc Thái Nghiên dự định tiến gần Khiết Quỳnh hơn nữa cửa phòng đột nhiên mở ra. Thái Nghiên nhanh tay quăng áo choàng của mình vào mặt kẻ phá bĩnh đang đứng trước cửa, rồi nhanh chóng bước đến trước mặt ngăn lại tầm nhìn của người đó.

- Sư tỷ có chuyện gì đến đại sảnh nói

Kim Thế Tĩnh hai mắt phát sáng nhìn Thái Nghiên ra vẻ ta đây biết rõ ngươi đang làm gì. Thái Nghiên vẻ mặt bình tĩnh nhưng giọng điệu lúc nói hơi gằn xuống rõ ràng là đang không vui. Trước khi đi Thái Nghiên cũng không quên dặn dò tiểu đồ đệ lúc này đang ngượng ngùng núp hẳn dưới hồ

- Hôm nay tới đây thôi, ngày mai tiếp tục

.

.

Kim Thế Tĩnh trước sau vẫn giữ bộ mặt gian tà cười cười nhìn Thái Nghiên. Thái Nghiên không để ý đến Thế Tĩnh ung dung châm trà. Trong Bạch Huyền Tông kẻ to gan tùy tiện ra vào Nguyệt Cung thì chỉ có một mình sư tỷ, nhưng bây giờ đã khác sau này có lẽ nàng nên có lệnh giới nghiêm kẻ nhàn rỗi này mới được. Kim Thế Tĩnh rốt cuộc cũng không nhịn được mở miệng trước

- Bình thường ta đi từ xa thì muội đã cảm nhận được sao hôm nay lại thiếu cảnh giác thế

Thái Nghiên không đáp lại mà vẫn tiếp tục uống trà. Thấy sư muội bình thường miệng lưỡi hôm nay lại giữ im lặng chắc chắn là trong lòng có chuyện, Kim Thế Tĩnh càng đắc ý được nước lấn tới

- Tuy sư muội rất nhanh tay nhưng mắt ta cũng không phải là kém. Ta rõ ràng nhìn thấy hai người trong phòng một trên một dưới. Chu Khiết Quỳnh không mặc quần áo hai mắt mơ màng còn sư muội ánh mắt thâm tình sờ vào môi của nàng ta. Nói đến đây ta cũng phải tạ lỗi với sư phụ vì đã phá hỏng chuyện tốt của hai người.

Trịnh Thái Nghiên đã đoán trước được sẽ bị Thế Tĩnh trêu ghẹo nhưng mà lời nói đúng là có chút khoa trương gì mà ánh mắt mơ màng với thâm tình. Nếu sau này chuyện của nàng và Khiết Quỳnh có bị truyền ra khắp thiên hạ thì chắc chắn là bắt nguồn từ vị sư tỷ này, còn bị bóp méo đến cỡ nào thì nàng không đoán ra nổi

- Ta nghe nói sư tỷ dạo này rất bận rộn, túc trực bên cạnh Toàn Chiêu Mỹ nửa bước không rời. Ta còn biết hôm trước Toàn Chiêu Mỹ chỉ vô ý nói nhớ món bánh quế hoa và hồ lô ngào đường, có người liền tức tốc xuống núi mua cho tiểu đồ đệ. Sư tỷ đúng là dụng tâm lương khổ rồi.

Lại nữa lại nữa rồi mỗi khi không muốn nhắc đến vấn đề đang đề cập là Thái Nghiên lại chuyển sang nói đến chuyện của người khác. Người trong giang hồ đúng là bị che mắt cả rồi cái gì mà Lãnh Thần lạnh lùng ít nói chứ toàn là gạt người. Đôi khi Kim Thế Tĩnh chỉ muốn cho cả thế giới biết Trịnh Thái Nghiên chính là kiểu bề ngoài đàng hoàng bên trong đen tối, miệng lưỡi cũng đanh đá chứ không phải cao cao tại thượng như mọi người vẫn nghĩ. Kim Thế Tĩnh cũng không muốn đôi co với nàng ta dù sao còn Khiết Quỳnh ở đây sau này vẫn còn nhiều cơ hội để trêu nàng.

- Nói chuyện chính đi. Đại hội Thương Linh năm nay sẽ tổ chức ở Bạch Vũ Tông. Còn vài tháng nữa là đến ngày tổ chức, mọi năm ngươi đều trốn tránh không đi nhưng năm nay tiểu Bạch đã đặc biệt nhắc ta là phải bảo ngươi tham dự, ta cũng không nỡ làm muội ấy thất vọng nên đã hứa rằng ngươi chắc chắn tham dự.

Trịnh Thái Nghiên vốn không thích bên ngoài nhốn nháo, phức tạp nên rất ít khi xuống núi. Những chuyện xã giao trong giang hồ nàng càng không muốn tham dự vì cảm thấy rất vô vị và thừa thãi.

- Lời hứa là của sư tỷ liên quan gì đến ta

Kim Thế Tĩnh biết ngay thế nào Thái Nghiên cũng từ chối nên trước khi đến đã chuẩn bị kĩ càng lí do, lần này đừng hòng mà thoái thát nữa

- Ngươi đó có còn nhớ ngày xưa mỗi lần ngươi ngỗ ngược cãi lời sư phụ bị trách phạt đều nhờ tiểu Bạch nói giúp, còn trái lệnh sư phụ đem thức ăn đến cho ngươi. Còn cả lúc ngươi vì đẩy nhanh tiến độ luyện công mà tẩu hỏa nhập ma cũng là nhờ tiểu Bạch xả thân liều mạng giúp ngươi khống chế ma tính. Ngươi mấy năm nay không xuống núi thật sự một chút cũng không cảm thấy nhớ tiểu sư muội sao

Kim Thế Tĩnh đã nói đến như thế Thái Nghiên cũng không cách nào từ chối được nữa dù sao quả thật đã lâu không gặp, nàng cũng muốn biết tình hình hiện nay của tiểu Bạch.

.

.

.

Chu Khiết Quỳnh ngồi trong phòng thơ thẩn một mình, đầu nàng cứ lặp đi lặp lại hình ảnh hôm nay ở hồ nước. Chu Khiết Quỳnh lắc mạnh đầu cố gắng gạt bỏ hình ảnh đó, sư phụ chắc chắn chỉ là muốn xem vết thương ở môi nàng thôi không có ý gì khác. Khiết Quỳnh tự thôi miên mình dặn lòng phải trấn tĩnh, nàng còn một mối thù chưa trả không thể để việc khác làm phân tâm. Nàng nhìn bên ngoài có lẽ sắp đến giờ dùng bữa của sư phụ, bình thường nàng sẽ rất nhiệt tình đi mang thức ăn đến cho người ngay nhưng hôm nay nàng thật sự không muốn đối mặt với người.

Khiết Quỳnh mang thức ăn đến đại sảnh phát hiện Thái Nghiên lúc này đang chống một tay lên bàn, hai mắt nhắm lại có vẻ là đang ngủ. Khiết Quỳnh vốn là không muốn đến nhưng nàng đã cướp việc mang thức ăn của Diệp Tố, nếu nàng không đến e rằng sư phụ sẽ chịu đói mất lúc đó không chừng nàng còn bị trách tội. Khiết Quỳnh quyết định giữ thái độ bình tĩnh, cư xử như mọi hôm chắc chắn sẽ ổn thôi.

Khiết Quỳnh thấy Thái Nghiên đang ngủ, thầm cảm thấy may mắn liền nhẹ nhàng đặt thức ăn lên bàn xem như tròn bổn phận sau đó rón rén rút lui. Nhưng Khiết Quỳnh vừa bước ra đến cười hí hửng vì sắp trốn thành công liền bị giọng nói phía sau làm giật mình

- Mang thức ăn chậm mười phút, lý do ?

Chu Khiết Quỳnh muốn khóc thét, nàng khẽ thở dài xoay lưng lại liền lập tức khôi phục vẻ mặt hàng ngày. Khiết Quỳnh cúi đầu tạ lỗi giọng đầy thành khẩn

- Sư phụ xin thứ lỗi hôm nay ta không cẩn thận ngủ quên mất, chắc chắc sau này sẽ không tái phạm nữa.

Chu Khiết Quỳnh nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần khiến nàng không khỏi khẩn trương. Khiết Quỳnh len lén ngẩng đầu lên thấy Thái Nghiên lúc này đã ngồi vào bàn chuẩn bị dùng bữa, sư phụ chưa cho phép nàng không dám lui xuống như mọi khi.

- Ngồi xuống cùng ăn đi

Chu Khiết Quỳnh đang đau đầu lo sợ sư phụ sẽ cảm thấy nàng không tận tâm liền bị lời nói của Thái Nghiên làm bất ngờ. Trước giờ đều là nàng đến mang thức ăn xong sẽ đi ngay, sư phụ không hề lên tiếng giữa nàng. Hôm nay Khiết Quỳnh lần thứ hai cảm thấy thụ sủng nhược kinh, vẫn là thấy có chút đột ngột nàng chần chừ không biết có nên bước tới không.

- Còn không mau đến

Chu Khiết Quỳnh lúc này mới ngoan ngoãn đến ngồi xuống đối diện Thái Nghiên. Khiết Quỳnh nhìn trên bàn chỉ có một cái chén và một đôi đũa liền rất nhanh nhẹn lập tức chạy đi lấy thêm chén đũa. Lúc nàng quay lại thấy Thái Nghiên vẫn chưa động đũa như là có ý chờ nàng. Khiết Quỳnh trong lòng có chút ngọt ngào, lúc ăn cũng không kiêng kị gắp thức ăn vào chén của Thái Nghiên. Thái Nghiên tuy lạnh nhạt không nói nhưng thức ăn Khiết Quỳnh gắp cho mình nàng đều dùng hết.

.

.

.

Sáng hôm sau, Chu Khiết Quỳnh theo Trịnh Thái Nghiên vào rừng trúc luyện chiêu thức. Hôm nay, Trịnh Thái Nghiên lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, xa cách không còn cảm giác gần gũi như ngày hôm qua. Chu Khiết Quỳnh nhìn bóng lưng cao ngạo của Trịnh Thái Nghiên chợt cảm thấy Thái Nghiên với nàng luôn là rất gần nhưng thật ra lại rất xa, nàng không tài nào chạm tới được.

Trịnh Thái Nghiên nhìn bộ dạng thẫn thờ của Khiết Quỳnh biết chắc nàng ta lại suy nghĩ vẩn vơ. Thái Nghiên dừng cước bộ đưa cho Khiết Quỳnh một thanh kiếm, dùng âm thanh không mặn không nhạt đem Khiết Quỳnh từ miền xa xôi nào đó trở về với thực tại.

- Mang tất cả chiêu thức đã học từ sách đánh ra một lần cho ta xem

Khiết Quỳnh cố gắng trấn tĩnh, tập trung nhớ lại sau đó một mạch đánh hết toàn bộ 120 chiêu thức. Khiết Quỳnh nhìn qua Thái Nghiên thấy sư phụ có vẻ không hài lòng

- Chiêu thức đánh ra không có lực, thiếu tốc độ và dứt khoát. Khi sử dụng chiêu tấn công sườn bên phải có quá nhiều sơ hở, lúc phòng thủ lại thiếu chắc chắn nhất là hai chân. Tay và chân chưa có sự phối hợp

Khiết Quỳnh nghe xong không cảm thấy nhục chí ngược lại nàng luôn tự nhận thức được bản thân còn nhiều thiếu sót cần phải cố gắng nhiều hơn những người khác. Thái Nghiên tuy bình thường tỏ ra không màng mọi thứ nhưng Khiết Quỳnh cảm nhận được sư phụ đối với nàng thật sự rất tốt tận tâm chỉ dạy. Xem ra quả thật nàng không nhận sai sư phụ.

Khiết Quỳnh tập trung sức lực cố gắng hạn chế những khuyết điểm Thái Nghiên đã chỉ ra. Nàng liên tục đánh đi các chiêu thức suốt nửa canh giờ nhưng Thái Nghiên vẫn là chưa vừa ý. Khiết Quỳnh xoay người vừa định tiếp tục xuất chiêu liền bị cảm xúc mềm mại, ấm áp từ tay mình truyền lại làm bất động. Chu Khiết Quỳnh không dám thở mạnh, nàng biết Thái Nghiên đang ngay sát sau lưng mình, tay của sư phụ lại còn đang cầm tay nàng. Tay của Thái Nghiên thật mềm lại vừa vặn có thể hoàn toàn bao bọc cả tay của nàng. Khiết Quỳnh ngửi được mùi hương mộc lan quen thuộc của sư phụ làm nàng bất giác nhớ lại cảnh tượng ở hồ nước hôm qua.

Thái Nghiên cách nàng càng ngày càng gần, Khiết Quỳnh không tránh được cảm giác khẩn trương.

- Tay cầm kiếm như thế làm sao đánh tốt được. Tập trung mắt nhìn thẳng vào cây trúc trước mặt xem nó như đối thủ của mình. Trong đầu phải vận hành liên tục, luôn phải nghĩ trước sẽ xuất chiêu nào, xem phản ứng của đối thủ sau đó lập tức suy nghĩ chiêu thức để đối phó.

Gương mặt Thái Nghiên kề sát Khiết Quỳnh ánh mắt sắc bén hướng về phía trước liên tục lên tiếng chỉ dạy. Khiết Quỳnh có chút không được tự nhiên, hơi thở của Thái Nghiên cứ phả vào tai nàng khiến nàng không thể tập trung được. Nhưng Khiết Quỳnh biết mình không thể để lỡ cơ hội được sư phụ đích thân chỉ điểm, nàng cố gắng gạt bỏ hết mọi cảm xúc hiện tại mà chú ý phối hợp với lời chỉ dạy của sư phụ. Sau một khoảng thời gian ngắn gượng gạo vụng về ban đầu, Khiết Quỳnh nhanh chóng bắt nhịp được với động tác của Thái Nghiên. Quả nhiên chiêu thức đánh ra khác hẳn lúc trước vừa nhanh vừa có lực. Một chiêu cuối cùng vừa đánh ra cây trúc trước mặt đã gãy làm đôi.

Thái Nghiên lúc này mới buông Khiết Quỳnh ra, cẩn thận dặn dò

- Chiêu thức phải luyện cho tốt để sau này còn kết hợp với nội công. Sau này, Sáng nào cũng phải đến hồ nước Ngân Sơn ở Nguyệt Cung ngâm mình hai canh giờ sau đó đến đây luyện chiêu thức cho thành thục. Vài tuần sau ta sẽ kiểm tra.

Khiết Quỳnh cảm thấy có chút mất mác, nói vậy vài tuần này sẽ chỉ có mình nàng tự thân vận động sư phụ sẽ không đến nữa. Dù cảm thấy áp lực vì sự hiện diện của Thái Nghiên nhưng chung quy Khiết Quỳnh vẫn thích có người bên cạnh. Khiết Quỳnh nhanh chóng gạt bỏ buồn phiền, nàng tự nhủ sẽ cố gắng hết sức để luyện tập không để sư phụ và phụ mẫu phải thất vọng

Chu Khiết Quỳnh nỗ lực luyện tập, mỗi ngày đều trong rừng trúc luyện tập từ sáng đến tối chỉ những lúc dùng bữa nàng mới trở về Nguyệt Cung mang thức ăn đến rồi cùng ăn với sư phụ. Không biết từ lúc nào, việc hai sư trò dùng bữa chung đã trở thành một thói quen của cả hai. Khiết Quỳnh ban đầu vẫn có chút dè dặt nhưng về sau nàng cũng trở nên tự nhiên hơn, lúc ăn còn trò chuyện vài câu với sư phụ. Tuy Thái Nghiên rất ít khi đáp trả lại nhưng Khiết Quỳnh không mấy bận tâm vẫn là cảm thấy trong lòng vui vẻ. Thái Nghiên nhìn vẻ mặt tươi cười, hớn hở của Khiết Quỳnh khẩu vị cũng tăng lên vài phần.

.

.

.

Khiết Quỳnh đang chăm chỉ luyện tập trời đột nhiên đổ mưa nặng hạt gió thổi mạnh làm lay động cả rừng trúc. Nàng nhanh chóng trở về Nguyệt Cung nhưng cả người lúc này đã ướt đẫm. Khiết Quỳnh vừa về liền bắt gặp Thái Nghiên ngay trước cửa Nguyệt Cung tay cầm dù.

Thái Nghiên đang ở thư phòng đọc kinh thư nhìn ra ngoài trời mưa lớn nhớ đến Khiết Quỳnh lúc này chắc là còn đang ở rừng trúc, nàng lập tức mang ô chuẩn bị đi tìm Khiết Quỳnh. Chỉ là nàng vừa mới đến cửa đã thấy Khiết Quỳnh vội vội vàng vàng chạy về.

- Mau đi thay y phục kẻo bị phong hàn

Khiết Quỳnh vừa lạnh vừa mệt nhưng nghe được lời quan tâm của sự phụ khiến nàng ấm áp lên rất nhiều. Khiết Quỳnh nghe lời nhanh chóng về phòng thay y phục trước khi đi còn không quên tươi cười với Thái Nghiên. Thái Nghiên nhìn nụ cười đó của Khiết Quỳnh không hiểu sao cảm thấy đau lòng.

Tuy lần trước Khiết Quỳnh nhờ ơn Thế Tĩnh mà giữ được mạng nhưng hàn khí trong người Khiết Quỳnh vẫn chưa khỏi hẳn. Cơn mưa lần này làm Khiết Quỳnh lại ốm một trận. Thái Nghiên đã hạ lệnh không cho nàng tùy tiện xuống giường còn cho phép Chiêu Mỹ đến Nguyệt Cung chăm sóc sẵn trò chuyện Khiết Quỳnh cho đỡ buồn chán. Chiêu Mỹ khỏi phải nói lại trách mắng Khiết Quỳnh một trận vì tội không biết chăm sóc bản. Khiết Quỳnh luôn cảm thấy có lỗi với Chiêu Mỹ, từ ngày vào Nguyệt Cung nàng chỉ lo chú ý đến luyện công đến sư phụ, thời gian gặp gỡ Chiêu Mỹ cũng trở nên hiếm hoi. Hai người đem hết mọi chuyện của Thế Tĩnh và Thái Nghiên ra công khai với đối phương từ xấu cho đến tốt. Hai vị sư phụ lúc này đang ngồi ở hoa viên thưởng trà cảm giác được lỗ tai có chút ngứa rõ ràng là đang bị nói xấu.

.

.

.

Khiết Quỳnh giật mình thức giấc, ác mộng đã mấy tuần nay không đến nay lại xuất hiện trở lại. Nàng nhìn màn đêm tĩnh mịch, bóng tối bao trùm không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi và trống rỗng. Nàng đột nhiên thấy mình thật nhỏ bé và trơ trọi giữa cuộc đời, nàng lạc lõng và cần được che chở. Có lẽ căn bệnh đã tác động đến phần mềm yếu trong con người Khiết Quỳnh, nàng cảm giác cần được yêu thương và an ủi ngay lúc này.

Khiết Quỳnh vô thức đi đến trước cửa phòng của Thái Nghiên. Nàng không dám lên tiếng vì sợ sư phụ đã ngủ sẽ làm phiền người. Khiết Quỳnh cứ đứng đó, chần chừ do dự mãi cuối cùng nàng vẫn là bỏ cuộc xoay người trở về phòng

- Tối rồi không nghỉ ngơi đến đây có chuyện gì

Khiết Quỳnh dừng cước bộ trong lòng vui mừng. Nếu là bình thường chắc chắn nàng sẽ nói rằng không có gì chỉ là tình cờ đi ngang hay vô số lý do để trốn tránh. Nhưng hôm nay thì khác, nàng thẳng thắn nói ra mong muốn của mình. Khiết Quỳnh biết sư phụ đối với mình không phải hoàn toàn lạnh nhạt như bề ngoài, nàng vẫn là nên thử một lần

- Ta gặp ác mộng không ngủ được, sư phụ có thể cho ta vào ngủ cùng với người không? Ta ngủ rất ngoan sẽ không làm phiền người. Với lại ta đang bị bệnh rất cần được nghỉ ngơi.

Khiết Quỳnh dùng giọng điệu thành khẩn nhất xen lẫn chút đáng thương mong nhận được sự thông cảm từ Thái Nghiên. Bên trong im lặng một hồi lâu, Khiết Quỳnh chờ mãi không thấy trả lời nghĩ rằng mình đã bị từ chối liền thiểu não chuẩn bị đi về phòng. Lúc này, bên trong phòng bỗng vang ra giọng nói của Thái Nghiên

- Vào đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chaeqiong