Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chết không yên lành (thượng)

♥ [ Lạn Kha Nhân ] Một

♥ Quyển này theo hướng nguyên tác, cảnh báo nhân vật chính tử vong.

♥ Xuất phát từ suy nghĩ cay đắng về quá khứ của Ngụy ca.

♥ Nếu bạn chưa quen với giả thiết, nên dành một chút thời gian để đọc [ Lạn Kha Nhân ] (trích dẫn chung)

♥ "Ngụy Vô Tiện" (Ngụy Anh nguyên tác), ta (Ngụy Anh thế giới ABO).

♠ Chào mừng bạn đến thảo luận, cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn.

Chương này chú ý: Bởi vì biến cố, toàn bộ con người [ Ngụy ca nguyên tác ] trong câu chuyện này rất không bình thường, ngữ khí cũng không điên cuồng, rất trầm mặc và bình tĩnh. Có thể chấp nhận thì đi xuống.

——♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥——

Hầu hết những người tu tiên có thuật trú nhan, vị Ngụy Vô Tiện này khuôn mặt còn trẻ, nhưng thái dương đã hoa râm. Cả người trầm tĩnh như là nước đọng.

Cho dù thân thể không còn, thái độ và khí chất cũng không dễ dàng thay đổi.

Ta không thể tưởng tượng được, chính mình trải qua cái gì biến thành bộ dáng này.

Hắn nói với ta, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện —— về cuộc đời này của ta.

Ngụy Vô Tiện người mang làn da của Mạc Huyền Vũ trông bình tĩnh thoải mái, nhưng khi nói về đoạn chuyện cũ này lại gập gềnh, xem ra không thường xuyên kể ra —— có lẽ là lần đầu tiên.

Hắn thì thầm bằng một giọng điệu hoài niệm. Khi còn nhỏ hắn được đưa vào Giang gia như thế nào, nghịch ngợm gây sự cỡ nào, quen biết với Giang thị môn sinh ra sao, đã đặt thiếu gia tên Giang Trừng vào lòng như thế nào.

Những điều này ta đều rõ ràng trong lòng. Rốt cuộc trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chỉ cần gặp được A Trừng, ta nhất định sẽ không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.

Ta là một người tu luyện cả tiên quỷ, làm việc cách làm vốn cũng ly kinh phản đạo, ta không quá do dự về cấm thuật mà hắn nói. Hiện giờ hắn một phen ngược dòng tìm hiểu, càng khiến ta tin hắn là "Ngụy Vô Tiện". Sự thù địch đối với hắn cũng giảm rất nhiều.

Nhưng Ngụy Vô Tiện này rõ ràng là bất hạnh hơn ta, bởi vì hắn chưa bao giờ vượt qua mối quan hệ huynh đệ với Giang Trừng, thậm chí bởi vì một phần biến cố mà ly tán mười ba năm.

Cuộc sống của hắn trước mười bảy tuổi cũng giống như ta, nhưng cuộc sống của hắn sau năm mười bảy tuổi hoàn toàn khác với quỹ đạo hiện tại của ta. Hắn chưa thành thân, từng có một vị đạo lữ cảm giác vô cùng áy náy, hắn đã vật lộn gần như suốt thời gian để tìm ra lối thoát trong vòng xoáy của số phận.

Những gì hắn nói rất chi tiết và ngắn gọn, và dường như chỉ kể cho ta nghe những gì hắn muốn ta biết.

Ta hỏi: "Ngươi nói sơ sài như vậy, ta nghe như lọt vào trong sương mù làm sao mà hiểu được."

Hắn trả lời: "Hai năm kia ta hiến xá trở về, hồn phách không được đầy đủ."

"Ta kiếp trước khi chết bách quỷ cắn thân, hồn phách ly tán, trong mười ba năm bay khắp nơi. Tìm thật kỹ những thứ khác, không thể quay trở lại nơi kim đan cư trú.

"Ta trở nên không giống chính mình, làm một số chuyện hồ đồ, nói với ngươi những chuyện kia, chẳng lẽ lại chờ ngươi đến đánh ta hay sao."

Ta nói với hắn: "Ta đánh ngươi? Vì sao ta lại đánh ngươi? Những gì ngươi nói trước đó ta cũng không động thủ với ngươi, chẳng lẽ ngươi làm chuyện gì càng quá đáng sao? Ngươi đối với A Trừng không tốt?"

Hắn nói: "Là không tốt."

Nghe hắn nói như vậy, ta không có hứng thú tiếp tục nói chuyện với hắn. Hắn có rất nhiều lời còn chưa nói hết, một nửa trong đó chắn hẳn liên quan đến A Trừng. Ta hiểu rất rõ, dù sao ta chính là hắn, chỉ là vận khí của ta tốt hơn hắn rất nhiều.

Ngụy Vô Tiện này sau khi hiến xá trở về lại cùng A Trừng người lạ thiên nhai, ta lại nghi hoặc.

"Ngươi có từng nghĩ tới, có lẽ các ngươi vẫn còn có một con đường khác để đi."

Hắn do dự nhìn về phía ta.

"Ngươi sợ hắn chất vấn, sợ ánh mắt hắn nhìn ngươi. Nhưng có lẽ các ngươi còn chưa đến bước đường cùng kia thì sao? Ngươi xem, ta cùng với A Trừng. Nhưng lúc đầu, ta còn tưởng rằng hắn sẽ không yêu ta." Ta cười vỗ vai hắn, "Ta thậm chí còn dùng thủ đoạn xấu xa, thậm chí thành thân cũng là dùng phù lục buộc hắn đến. Ngươi cần thử trước một lần, mọi chuyện đều có thể? Không phải sao."

"Thử một lần?" Hắn nhìn ta với ánh mắt thiên phàm lịch tẫn.

"Đúng vậy, thử một lần. Ngươi không phải cũng nói, hắn mang theo Trần Tình chờ ngươi mười ba năm sao? Ngươi nên mắng, nên đánh. A Trừng là người lý lẽ cứng nhắc, hắn quan tâm ngươi, liền sẽ luôn luôn quan tâm ngươi. A Trừng ở thế giới nào đều vậy."

"Ngươi muốn tiếp tục làm huynh đệ với hắn cũng tốt, muốn tiến thêm một bước cũng tốt, cũng không phải là không thể. Không phải ngươi nói hắn cũng không có thành thân hay sao? Vậy vẫn còn cơ hội." Ta cảm ơn hắn không che giấu hỉ nộ với ta, nói: "Tựa như lời ngươi nói, cấm thuật này cuối cùng sẽ đưa ngươi về thế giới ban đầu. Cho dù có các loại hiểu lầm như lời ngươi nói, đến cùng vẫn là có cơ hội."

Hắn không nói lời nào, có chút giật mình.

Ta lúng túng trước sự trì trệ và trầm mặc của bầu không khí, vì vậy tìm lời nói trò chuyện cùng hắn, "Vậy hắn thế nào, bây giờ có tốt không."

Hắn dường như khôi phục lại, khóe miệng nở nụ cười.

Một lúc sau, hắn nói với ta, "Không biết bên này Giang Trừng có thu dưỡng thủ tịch đại đệ tử tên là Giang Túc hay không, yêu thích hiện rõ trên mặt, trừ Giang Trừng ra không quá thân cận với ai."

Ta gật đầu nói: "Có."

"Năm đó Giang Túc hai mươi bảy tuổi, nhảy lầu mà chết."

"Mấy tháng cuối cùng của Giang Túc trôi qua rất khó khăn, lúc đầu còn chạy chữa, sau đó lại không chịu đựng được nữa. Đại phu nói tâm cậu ấy tích tụ nên thành bệnh."

"Khi ấy, cậu ấy sắp tiếp nhận vị trí Tông chủ Giang gia, từ trên xuống dưới Giang gia lo lắng, môn sinh suốt ngày theo sát, sợ cậu ta sẽ xảy ra chuyện gì."

"Nhưng không ai có thể ngăn cản một người muốn ra đi."

"Năm đó sinh nhật của A Trừng, Giang Túc từ trên lầu cao nhất ở Liên Hoa Ổ nhảy xuống."

"Ngươi biết nơi đó cao bao nhiêu, có lẽ là lúc đi không đau đớn gì."

"Thật ra thì có ai biết được có đau hay không, nhưng chỉ có nghĩ như vậy trong lòng mới có thể dễ chịu chút."

"Kể từ đó, ta nhận ra rằng ta rất giỏi trong việc thuyết phục bản thân."

"Phần lớn chuyện ta có thể ta có thể tự an ủi mình, phần lớn trở ngại, ta đều có thể vượt qua."

"Trước đó vài năm, ta thường có cơ hội nhìn thấy Kim Lăng, nhưng Liên Hoa Ổ hầu như không bao giờ được vào."

"Khi xảy ra những chuyện kia, tất cả đều khác."

"Ta càng có ít cơ hội gặp Kim Lăng, lại thường trú ở Liên Hoa Ổ."

"Đúng, cuối cùng ta làm Tông chủ Vân Mộng."

"Sau đó, rất nhiều thứ dường như bằng phẳng."

"Mấy gia tộc lớn tùy theo tình hình phân chia, không một nhà độc đại, không một nhà suy bại, ngược lại thái bình. Ôn Ninh nói ta trầm ổn rất nhiều, điều này rất tốt cho Vân Mộng."

"Trừ đặc biệt thích uống rượu, ta không có tật gì khác."

"Đột nhiên ta cảm thấy được ta trong nháy mắt nhìn thấy cuối đời này, cả đời này cứ như vậy vượt qua."

"Phàm nhân số tuổi thọ ngắn ngủi, sau khi thay đổi, chuyện cũ đối với ta cũng không quá quen thuộc. Chỉ biết ta là Tông chủ Giang gia."

"Bách tính Vân Mộng có khi thấy ta, sẽ nói đùa với ta nói ta lớn tuổi, đã cùng Hàm Quang Quân mỗi người một ngả, không bằng lại tìm một mối hôn sự."

"Ôn Ninh cùng lão tổng quản Giang gia lại một câu cũng không dám nhắc."

"Trong lòng ta rõ ràng không nên khiến bọn họ lo lắng. Hơn nữa, thông gia với thế gia khác đối với Vân Mộng cũng đúng là trăm lợi mà không một hại. Vì vậy, ta bắt đầu chấp nhận một ít lấy lòng vô tình hay cố ý."

"Ta khi còn trẻ rất thích trêu đùa cô nương, ngay cả Lam Trạm Cô Tô lạnh như băng đều có thể đùa hai câu."

"Nhưng ta không làm được, nhiều lần cố gắng thử, ta thấy mình thật sự không thể làm được."

Hắn nói bình tĩnh, trong lòng ta lại có phỏng đoán đáng sợ.

"Những tiên tử ta gặp mặt —— thậm chí còn có nam nhân, đều có khuôn mặt được cho là xuất chúng, xuất thân rất tốt, tính khí tốt. Nhưng ta căn bản không có cách nào thưởng thức."

"Ta nghĩ nếu Giang Túc còn sống, gặp phải tình huống như vậy, có lẽ sẽ tức giận mà rời tiệc."

"Ta không biết tại sao ta có thể bình tĩnh, thậm chí còn sống khá tốt."

"Giống như tất cả sự tra tấn, đều là Kim Lăng, Giang Túc cùng những người khác tiếp nhận."

"Năm đó vào ngày sinh nhật của A Trừng, có tuyết rơi nhẹ, trên mặt đất chỉ có một lớp tuyết mỏng."

"Hầu hết mọi người ở Liên Hoa Ổ đều sum vầy trong nhà, ngay cả môn sinh tuần vệ trên lầu cũng vào nhà sưởi ấm."

"Ngày hôm sau khi tìm thấy Giang Túc, trên người cậu ấy có một lớp tuyết mỏng, vết máu ở trên đất còn chưa bị bao phủ hoàn toàn, một mảng lớn vết máu, nhưng những giọt nhỏ trên người cậu ấy đều đông cứng lại."

"Cuối cùng, cậu ấy mở to mắt, trong tay nắm chặt thanh tâm linh mà Giang Trừng ban cho, phía trên là chín cánh sen Vân Mộng."

"Có nhiều người biết rằng cậu ấy tìm đường chết ở tuổi đẹp nhất của mình, nhưng không nhiều người biết được nguyên nhân."

Hắn bình tĩnh kể, trong mắt không có một tia gợn sóng. Sau một lát quay đầu nhìn ta, nhìn ta rất lâu.

"Một năm trước khi cậu ấy chết, Giang Trừng đã không còn nữa."

Hắn nói, điều cuối cùng ta hối hận trong cuộc đời, chính là năm đó ta không chết cùng Giang Trừng.

Rồi hắn cười bất lực, trông đáng thương vô cùng.

"Ngươi xem, thân xác ta hiện nay lại không phải của mình. Nhưng khi ấy, ta thậm chí còn không sở hữu trái tim của mình."

"Sinh nhật lần thứ ba mươi lăm của hắn, ta đi Liên Hoa Ổ. Thủ vệ môn sinh không có ngăn đón. Không chỉ có không có ngăn đón, lại tiếp một hồi yến hội, Giang Trừng từ đầu tới cuối không nhìn ta một cái."

"Bởi vì lần kia, là hắn mời ta đi."

"Tuy nhiên nói rõ bảo Lam Trạm chớ gần Liên Hoa Ổ, hắn thật sự có cái gì thì nói cái đó, không thể khéo léo một chút."

"Kỳ thật hắn là muốn giúp ta, khi đó giang hồ lại bắt đầu sóng gió, không ít người nghi ngờ Di Lăng lão tổ gặp nạn, cuộc sống của ta cũng không dễ dàng."

"Lam Trạm xác thực đứng bên ta, Lam gia có thể che chở, nhưng không đủ bảo toàn ta."

"Giang Trừng thông minh, trọng hứa hẹn, cứng rắn. Tật xấu là ở yên một chỗ. Cho dù đường ai nấy đi, hắn cũng ngoan cố không chịu rời đi."

"Hắn trông coi Liên Hoa Ổ hơn mười ba năm trước, cũng trông coi Liên Hoa Ổ hơn mười năm sau. Cuối cùng lại còn muốn bảo vệ ta."

"Sau yến hội. Hắn nói muốn về Cô Tô cùng ta, có việc cùng đàm luận với đại ca."

"Nhưng thật ra bởi vì Lam Trạm không ở đây, sợ trên đường có người mượn cơ hội gây bất lợi cho ta hả giận."

"Những tiểu tu kia thực không có gì đáng sợ, nhưng mà ta không muốn tranh đấu với bọn họ —— ta sau khi trở về, ta hết sức tránh đi tai họa, có chút không giống chính mình."

"Hơn nữa ánh trăng tốt, ta liền bảo hắn đi sai đường."

"Hắn ghét ta đến gần hắn, không có chuyện ngự kiếm mang ta đi, vì vậy hai chúng ta đi bộ. Chúng ta ra khỏi địa giới Vân Mộng, Lam Trạm đang chờ ở bên ngoài, cho nên không đi bộ quá nhiều."

"Nhưng đã rất lâu ta không gặp hắn, muốn ở cùng hắn lâu một chút, vì vậy ta chọn một con đường vắng vẻ, đi một vòng, quả thực rất xa."

"Bây giờ nghĩ lại, hắn chắc hẳn cũng rõ ràng. Hắn trông coi Vân Mộng nhiều năm như vậy, làm sao có thể không biết con đường ta chọn không dễ đi."

"Nhưng hắn vẫn đi theo ta."

"Hắn vẫn luôn như vậy. Ngoài miệng xưa nay không nói, trong lòng vẫn luôn tin tưởng ta."

Hắn cười gượng gạo, nhẹ nhàng mắng "Đồ ngốc này."

Sau khi cười, Ngụy Vô Tiện không nói tiếp, nhìn về nơi xa, hít sâu mấy hơi, giữa hai lông mày có chút đau khổ.

Ta biết rất rõ những cử động nhỏ của hắn, qua tuổi bốn mươi, ta tâm mạch có chút khó chịu, thỉnh thoảng tim đau thắt, thường vô cùng đau đớn, liền quen thuộc dạng này.

"Kết quả đụng phải tà ma, Vân Mộng dưới sự quản lý của Giang Trừng thái bình, yêu vật kia chính là thủ phạm cho những thăng trầm trong giang hồ."

"Có lẽ quả thật trên người ta khí hung sát quá nặng, mới trêu chọc tới tà vật kia. Nhưng mà đã gặp phải nó, không có đạo lý ngồi yên không để ý đến."

"Ta ước chừng không kề vai chiến đấu với hắn trong khoảng hai mươi năm."

"Nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly."

"Nhưng tà ma kia trước khi chết lại thét dài một tiếng, lấy hồn xác tất cả làm đại giá, ý muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận."

"Lấy Trần Tình ngự thi, ta còn có thể được xưng tụng lấy một địch nhiều. Nhưng vỏ bọc đến cùng chỉ là nhục thể phàm thai."

"Ta trong lòng khó chịu, nghĩ rằng mình sẽ lại chết trước mặt Giang Trừng lần nữa."

"Nhưng không."

"Hắn đạp ta một cước."

"Ta bị đụng đầu và phải mất một thời gian dài để tỉnh táo."

"Cánh tay trái bị xương quái thú đâm xuyên. Xương của yêu túy kia tà hóa giống như là chiến kích, lạnh, cứng và dài."

"Nhưng yêu thú muốn đẩy ta vào chỗ chết, cuối cùng chỉ làm ta bị thương thế này."

"Tử Điện một vòng một vòng quấn ở quanh ta, lóe điện quang, che chở ta."

Ngụy Vô Tiện lại dừng lại. Sau đó hỏi ta, có rượu không, rượu gì cũng được.

Ta nói có, thuận tay ném cho hắn một vò Thiên Tử Tiếu. Hắn cũng không khách khí với ta, nhận lấy, mở ra, uống lại không suồng sã, không có một chút rượu trào ra. Mãi đến khi hết một vò rượu, hắn mới nói tiếp.

"Ta không sao, nhưng hắn không tốt."

"Tất cả những gì ta nghĩ trong mười lăm năm sau, lúc ấy nếu hắn có thể trực tiếp đi, vậy là tốt rồi, cũng không cần đau như vậy."

"Có mười một vết thương xuyên qua cơ thể, ba ở bụng, hai ở ngực, một ở vai phải, một ở cánh tay phải, và bốn ở chân."

"Ta nhớ rõ từng khúc xương đâm vào nơi nào, máu chảy ra sao."

"Trong mười lăm năm, ta gặp ác mộng, đều là hình ảnh trên người hắn bị xương cốt đâm xuyên như ngọn giáo."

"Xương thú rất thô, đâm vào trong thịt, vết thương bị tắc lại, máu chảy không ra. Nhưng vết thương trên vai phải lớn đến mức xương không cầm được máu, chảy đầy người hắn là máu."

"Hắn sắc mặt trắng bạch, bờ môi cũng tái nhợt."

"Ta nhớ rõ máu kia, cảm giác chính mình toàn thân lạnh lẽo, thậm chí không thở được."

"Tên kia còn co giật, run rẩy nói với ta."

"Hắn nói Ngụy Vô Tiện, vận khí của ngươi thật sự vẫn luôn tốt hơn ta."

"Còn nói, ngươi đừng chết."

"Ta nào là vận khí tốt, rõ ràng là hắn đạp ta một cước, còn đem Tử Điện vòng trên người ta."

"Vẫn luôn là như vậy. Hắn nói ta vận khí tốt. Nhưng thật ra bởi vì có tên ngốc là hắn đang vì ta gánh. Năm đó Ôn cẩu bên đường tìm người cũng là như vậy."

"Nhưng mà khi đó ta còn không biết, cũng không nhớ ra được."

"Hắn rất đau, rất nhanh đã không có ý thức."

"Sau đó bọn họ nói cho ta, là ta truyền âm gọi người tới, nhưng ta không nhớ gì cả. Không chỉ có chuyện này, mà ta không nhớ rõ ràng chuyện gì đã xảy ra sau đó. Lam Trạm nói ta hoảng loạn, như bị Tử Điện rút hồn."

"Hắn ở Liên Hoa Ổ năm ngày."

"Giang, Lam, Kim, Nhiếp, y tu tốt nhất tứ đại thế gia đều đến Liên Hoa Ổ. Kim Giang dốc hết sức, Lam Nhiếp một chút cũng không giúp được gì, ngay cả vết thương nặng kéo dài trong năm ngày."

"Đây là những gì ta nghe được từ những người khác —— khi đó ta chưa tỉnh lại."

"Vừa vào Liên Hoa Ổ, ta liền ngã xuống đất."

"Đại phu nói là đầu đụng bị thương, nhưng không nguy hiểm tính mạng."

"Nào biết được về sau tâm mạch của ta lại càng ngày càng yếu ớt, dáng vẻ so với Giang Trừng chết càng nhanh."

"Ta rất sợ tỉnh lại. Không dám nghĩ tới hắn lỗ máu đầy người."

"Nhưng ta lại nhớ kỹ, hắn nói với ta, ngươi đừng chết."

"Nó giống như lời nguyền đeo bám ta."

"Ta không dám cứ như vậy chết đi."

"Mở mắt ra đã là ngày thứ sáu. Mặc dù theo lý, ta khó có thể tỉnh lại vào lúc đó."

"Dù sao một ngày trước, trên người lại mở lỗ lớn."

"Ta không thể gặp hắn lần cuối cùng."

"Nghe nói từ khi hắn vào Liên Hoa Ổ, mãi cho đến khi rời đi, chưa bao giờ tỉnh lại."

"Câu nói cuối cùng của hắn, chính là nói với ta, ngươi đừng chết."

"Nhưng hắn là người thông minh lại lòng dạ độc ác cỡ nào. Lại chính là dạng này, đều có bản lĩnh đem kim đan trả lại cho ta."

"Hắn tính mọi thứ."

"Sau miếu Quan Âm, thật sớm phân phó Giang Túc cùng y tu Giang gia —— tương lai, nếu như hắn xảy ra chuyện gì, liền nhân lúc hắn chưa chết, mổ kim đan ra, trả lại cho ta."

"Đôi khi ta nghĩ về điều đó trong một khoảng thời gian ngắn. Nghĩ hắn khi mổ đan phải chăng còn tri giác, có phải là cũng đau. Nhưng chỉ có thể nghĩ trong một giây lát, suy nghĩ nhiều liền cảm giác không thở nổi."

"Viên đan kia trở về."

"Lại là khởi đầu của một cơn ác mộng dài hơn."

"Bởi vì đồng thời trở về cùng viên đan kia còn có hồn phách thiếu hụt của ta, có ký ức ta bỏ sót, và cả trái tim chân thành của ta."

TBC.

Chương này vẫn là đọc thử. Bạn có quen với ngôn ngữ này không?

♥ Vì đó là lời tự thuật của nhân vật nên ngôn ngữ càng đơn giản càng tốt và sẽ rất ít giả bộ.

♥ (hạ) là người rất điên cuồng nhưng ngữ khí vẫn như cũ rất nửa chết nửa sống (?)

♥ Gõ nhanh có thể có bug, hoan nghênh bạn bắt lỗi, hôn gió, nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào (kể cả ooc), vui lòng liên hệ với tôi~

♥ Chào mừng bạn đến thảo luận.

====

Vẫn chưa ngóc đầu lên được, việc chồng chất, mỗi ngày bớt mấy phút mò. 🤧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top