Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Cảnh báo ABO sinh tử, CP chính Dao Trừng/Tiện Trừng, có khuynh hướng all Trừng, nếu không thể tiếp nhận được xin đừng đọc, fans Vong Tiện xin đừng đọc. Nếu có bình luận KY, tất cả sẽ bị xóa và kéo đen, không cho phản hồi.

Được viết hoàn toàn theo ý tưởng bất chợt, không có logic cốt truyện nào cả.

Thiết lập: Khai Dương =Alpha, Ngọc Hành =Beta, Thiên Tuyền =Omega. Đặt tên dốt cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.

————————————

Còn ba ngày nữa là Giang Trừng sinh.

Ngụy Anh nhìn chằm chằm hoa sương ngưng tụ trên cửa sổ hồi lâu, sau đó quay người lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của Giang Trừng dưới ánh trăng lạnh lẽo.

Mấy ngày nay y đứng ngồi không yên, canh giữ Giang Trừng từng bước, cả đêm thường không ngủ được. Chỉ cần một chút cử động cũng có thể khiến y giật mình tỉnh dậy.

"A..."

Giang Trừng vuốt ve bụng, nhắm mắt phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp mơ hồ, lông mày mảnh mai khẽ nhếch, có vẻ khó chịu.

"Giang Trừng, có chuyện gì sao?"

Ngụy Anh căng thẳng hỏi: "Sắp sinh rồi à?"

Giang Trừng uể oải mở mắt, nhàn nhạt liếc Ngụy Anh một cái, sau đó nói: "Không sao, chỉ là đứa nhỏ nó quậy."

"Khi nào thì nó mới ra..."

Ngụy Anh bất lực thở dài, lại nhìn Giang Trừng nhắm mắt, bất tri bất giác cùng đối phương tiến vào mộng đẹp.

Nửa đêm, khi Ngụy Anh đang ngủ say thì cảm thấy người nằm trong tay mình run dữ dội hơn, lập tức mở mắt ra.

Y vội vàng đứng dậy xuống giường, thắp nến trên bàn. Ánh nến mờ ảo lập lòe, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh của Giang Trừng. Hắn một tay nắm chặt đệm chăn trên giường, một tay đặt ở trên bụng, hàm răng nghiến chặt, chỉ có vài tiếng thở dốc đau đớn nhàn nhạt thoát ra.

Ngụy Anh lau mồ hôi trên trán Giang Trừng, sờ lên bụng hắn, cảm thấy phần bụng mềm mại từng đợt cứng đờ, y biết hắn sắp sinh rồi.

"Đau bụng sao không gọi ta?"

Khi nói chuyện, y không còn thái đội cười đùa vui vẻ thường ngày, vẻ mặt có chút đáng sợ.

Giang Trừng không trả lời, sau một hồi đau đớn mới ngắn quãng nói: "Dù sao... cũng không sinh sớm như vậy. Gần đây ngươi ngủ không ngon..."

"Ngươi nằm xuống đừng nhúc nhích, ta đi gọi người!"

Ngụy Anh quyết định một cách dứt khoát, sau khi đốt chậu than trong phòng liền ra khỏi phòng gọi môn sinh đến, phân phó người đi gọi đại phu, sau đó chuẩn bị nước nóng và thuốc.

Vị đại phu có y thuật tinh thông nhất ở Liên Hoa Ổ tên là Giang Mặc, cũng là y sư mà Giang Trừng tin tưởng nhất. Trừ Ngụy Anh và Giang Mặc ra, Giang Trừng không cho bất kỳ ai vào phòng ngủ, chỉ cho bọn họ ở ngoài phòng chờ.

Giang Mặc chẩn đoán mạch cho Giang Trừng, sau đó kiểm tra vị trí thai nhi, sau khi xác định mọi việc đã ổn thỏa, liền lệnh cho người đun thuốc.

Ngụy Anh nhìn đôi môi tái nhợt của Giang Trừng, lo lắng hỏi: "Đại phu, khi nào thì đứa trẻ được sinh ra?"

"Vẫn còn sớm. Ca sinh đầu tiên thường mất khoảng sáu hoặc bảy canh giờ, và một số thậm chí mất nhiều thời gian hơn."

Giang Mặc chuẩn bị băng vải để cầm máu, ôn tồn nói: "Hiện tại đau đớn không nặng, Tông chủ trước tiên nên nghỉ ngơi một chút, nếu không tới lúc đó lại không còn sức mà sinh."

Giang Trừng miễn cưỡng gật đầu, sau đó nhắm mắt lại trong ánh mắt lo lắng của Ngụy Anh, ý thức theo màn đêm rút đi ngoài cửa sổ dần bay xa.

Khi Kim Lăng bước ra khỏi phòng, cậu tinh ý phát hiện Liên Hoa Ổ hôm nay có vẻ hơi khác so với trước đây——

Nhóm môn sinh bình thường quy củ canh giữ bốn phía nay đều trở nên bận rộn, lại có rất nhiều người tụ tập bên ngoài phòng ngủ của Giang Trừng, bầu không khí căng thẳng và ngột ngạt trong sự im lặng.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Cậu nắm lấy một môn sinh đi qua để hỏi, biết được tin tức Giang Trừng sắp sinh, cậu đột nhiên tức giận nói: "Chuyện lớn như vậy làm sao không có người nói cho ta biết?"

Môn sinh bị cậu nói cúi đầu, ngập ngừng nói: "Tông chủ đã ra lệnh không được quấy rầy Kim tông chủ nghỉ ngơi... Ngài nói nếu Kim tông chủ biết chuyện này, nhất định sẽ không ngủ được."

Khi nghe điều này, Kim Lăng thầm cảm thấy khó chịu trước quyết định của Giang Trừng, nhưng đành bất lực. Cậu suy tư một hồi, liền hỏi: "Bắt đầu từ khi nào?"

"Giờ sửu hôm nay."

Từ giờ sửu cho tới bây giờ, nói ít cũng có ba canh giờ...

Kim Lăng nhìn qua mặt trời mọc rực rỡ trên trời, bất an không ngừng đi đi lại lại bên ngoài phòng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn tình hình phía sau, nhưng không hề có thêm tin tức mới.

"Giang Trừng, Giang Trừng?"

Ngụy Anh đưa tay vuốt một sợi tóc dính trên má Giang Trừng, cúi đầu hôn đi hạt mồ hôi trên trán hắn.

"Ta đỡ ngươi dậy uống chút thuốc. Uống xong có thể sinh nhanh. Ngươi cứ đau như thế này cũng không phải là cách."

Giang Trừng đã đau đến có chút mơ hồ, mơ mơ màng màng bị người vịn ngồi dậy, uống một bát thuốc đắng chát.

Thuốc trợ sản của Giang Mặc rất có tác dụng. Chưa đầy chốc lát, tiếng thở dốc của Giang Trừng trở nên dày hơn, cả người co quắp vì cơn đau dữ dội.

Hắn khó khăn ở trên giường trằn trọc, đầu ngón tay mò mẫm như muốn nắm lấy cái gì, sau đó liền bị một bàn tay ấm áp bao lại.

"Đau lắm sao? Đau liền nắm lấy tay của ta, dùng sức bóp ta."

Ngụy Anh cầm bàn tay ướt lạnh của Giang Trừng, ánh mắt không giấu được vẻ hoảng sợ, nhưng cố hết sức giữ giọng điệu bình tĩnh vì sợ cảm xúc của mình sẽ ảnh hưởng đến hắn.

"Hô... Hô..."

Giang Trừng thở hổn hển, sau khi đau đớn kịch liệt giảm bớt, khuôn mặt trắng bệch mắng: "Ngụy Vô Tiện... Ta muốn làm thịt ngươi!"

Ngụy Anh vô cùng đau lòng, nhưng không thể giúp được gì, vì vậy chỉ có thể nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay lên vùng bụng căng cứng của Giang Trừng, cố gắng giảm bớt một chút đau đớn cho hắn.

"Được được, cho ngươi làm thịt, đều tùy ngươi."

"Sắp đến giờ rồi. Tông chủ ăn chút gì trước đi."

Sau khi Giang Mặc kiểm tra tình trạng của Giang Trừng, hắn bưng một bát canh gà ấm tới và kêu Giang Trừng uống chút canh để bổ sung năng lượng.

Ngụy Anh cầm lấy chiếc bát sứ, mới đút cho Giang Trừng nửa bát canh, nhưng hắn đã đẩy ra, suýt nữa làm đổ bát trong tay y.

"A..."

Giang Trừng ôm bụng gục xuống đầu giường, đau đến toàn thân phát run, cơn đau mà hắn chịu đựng bấy lâu nay cũng tràn ra giữa môi răng khiến người cảm thấy lo lắng.

"Giang Trừng!"

Ngụy Anh vội vàng đặt bát xuống, ôm hắn vào lòng trấn an, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, không sao đâu... chỉ cần nhịn chút, cơn đau sẽ biến mất ngay lập tức."

"Ư... ọe, e..."

Giang Trừng đau đến mức không bao lâu liền nôn ra sạch sẽ bát canh vừa nuốt xuống, áo bào cũng ướt đẫm mồ hôi, để lại một mảng màu tím đậm.

Hắn yếu ớt dựa vào mép giường nôn khan, đột nhiên cảm giác được một giọt chất lỏng nóng hổi rơi xuống trên mặt mình, chậm rãi chảy qua trên môi, có chút mặn chát.

"Ngươi..."

Giang Trừng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn gương mặt Ngụy Anh, phát hiện trong mắt đối phương chứa đầy nước mắt, kìm nén đến ​​hai mắt đỏ bừng.

Hắn muốn giơ cánh tay lên lau nước mắt cho người trước mặt, nhưng thật sự không có sức nâng lên, đành phải cười khổ nói: "Ta còn không có khóc, ngươi khóc cái rắm."

Ngụy Anh lau đi những giọt nước mắt rơi trên khóe mắt, nghẹn ngào nói: "Nếu như ta là thiên tuyền... vậy thì tốt biết mấy."

Y cũng biết mình như này rất không có tiền đồ, nhưng thật sự không nhịn được muốn khóc —— Người sư đệ mà y yêu từ tận đáy lòng, tại sao phải chịu loại tội này.

Nếu như có thể, y thật sự muốn đau thay Giang Trừng.

Giang Trừng lợi dụng cơn đau từng đợt ngắt quãng, hít một hơi, oán giận nói: "Thiên tuyền có gì tốt chứ, ngươi cho rằng bị đau giống ta rất khoái sao?"

"Ta tình nguyện để ta đau."

Sau khi màn đêm buông xuống, trên bầu trời có những bông tuyết mềm mại bay lơ lửng, nhưng người trong nhà lại không cảm thấy một chút mát mẻ, cả người đều đổ mồ hôi như mưa.

Ngụy Anh nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, lòng nóng như lửa đốt. "Đại phu, tại sao Giang Trừng còn chưa sinh?"

"Sắp rồi."

Giang Mặc lấy một mảnh vải mới, để cho Giang Trừng cắn vào trong miệng, đề phòng hắn cắn vào lưỡi mình. "Tông chủ, khi đau thì nín thở, từ từ dùng lực dài."

Giang Trừng nằm ở trên giường thở hổn hển, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, gần như không cầm được tay Ngụy Anh. Thai nhi đang từ từ hạ xuống, xương chậu hắn căng ra từng chút một, hắn hơi dùng sức, liền đau đến sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa ngất đi.

"Ừm... A —— "

Ngụy Anh mặc kệ nước mắt giàn giụa ở trên mặt, nắm chặt tay Giang Trừng, luôn miệng gọi: "Giang Trừng, Giang Trừng gắng lên! Đau liền bóp tay của ta, không được ngất đi!"

"Tông chủ, lại dùng chút sức, sắp sinh ra rồi."

...

Kim Lăng đứng ở ngoài phòng, tay run rẩy không ngừng, không biết vì lạnh hay đang sợ hãi bởi tiếng rên rỉ yếu ớt từ trong nhà.

"Kim tông chủ, bên ngoài đang có tuyết, mặc thêm kiện áo ngoài đi."

Một danh môn sinh lấy áo bông tới, muốn phủ thêm cho Kim Lăng, nhưng lại bị cậu từ chối: "Không cần, ta không lạnh."

Cậu mặc cho gió lạnh cắt mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào căn phòng đã lâu không mở cửa, bước chân như đóng đinh tại chỗ, không hề nhúc nhích quá nửa tấc.

—— Ta chỉ còn lại một người cậu này.

Kim Lăng ở ngoài phòng ngủ của Giang Trừng canh cả đêm, nhìn ánh ban mai sáng lên phía xa, không khỏi thấp giọng nức nở.

Cho đến khi mặt trời mọc, mọi người đang đợi bên ngoài cuối cùng cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Nhìn thấy cánh cửa được mở ra, Kim Lăng di chuyển những ngón tay cứng ngắc của mình, cậu lập tức lao tới, nắm lấy vị đại phu đi tới mở cửa.

"Ta, cậu ta thế nào rồi?"

Giang Mặc vươn tay đỡ Kim Lăng đang đứng không vững, khẽ cười nói: "Tông chủ không sao cả, xin Kim tông chủ yên tâm."

Kim Lăng nghe được lời này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cậu thoát lực tê liệt ngã xuống đất, lúc này mới nhận ra quần áo sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top