Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Từ chương 1 - 5 đã edit ở trong tuyến Dao Trừng, sẽ không edit lại. Ai quên có thể qua tuyến Dao Trừng đọc lại. (Sao có cảm giác đang tự KY?) 😳

=====

Cảnh báo ABO sinh tử, CP chính Dao Trừng/Tiện Trừng, có khuynh hướng all Trừng, nếu không thể tiếp nhận được xin đừng đọc, fans Vong Tiện xin đừng đọc. Nếu có bình luận KY, tất cả sẽ bị xóa và kéo đen, không cho phản hồi.

Được viết hoàn toàn theo ý tưởng bất chợt, không có logic cốt truyện nào cả.

Thiết lập: Khai Dương =Alpha, Ngọc Hành =Beta, Thiên Tuyền =Omega. Đặt tên dốt cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.

————————————

Ngụy Anh mơ một giấc mơ rất dài.

Y mơ thấy mình sau khi chết có một người tên là Mạc Huyền Vũ mượn trí nhớ của mình hiến xá trùng sinh, trời xui đất khiến biết được Lam Trạm thâm tình chờ mình mười ba năm. Cuối cùng, Ngụy Anh rung động trước sự si tình của Lam Trạm, liền đồng ý ở bên hắn, hai người từ đó sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

Ở trong miếu Quan Âm, khi y nhận lấy cây Trần Tình từ trong tay Giang Trừng cất giấu mười ba năm, trong lòng cũng không bởi vậy nổi lên bao nhiêu gợn sóng.

Ở trong mơ, y có thể vì Lam Trạm mà động tay đánh Giang Trừng, cũng có thể ở trước linh vị của Ngu Tử Diên nói cô tính tình xấu, thậm chí có thể để vì cứu hắn mà trọng thương Giang Trừng né tránh, chỉ vì cùng Lam Trạm tố nỗi lòng.

Nhìn thấy nước mắt của Giang Trừng tràn mi mà ra, Ngụy Anh lập tức hoảng sợ, liều mạng muốn lao về phía trước, nhưng vẫn luôn bị mắc kẹt bên ngoài một kết giới vô hình, không thể tới gần bọn họ.

Người bên trong không thể nghe thấy tiếng hét lớn của Ngụy Anh, cũng không thể nhìn thấy sự tồn tại của y. Y cố gắng thử không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng đều vô ích, chỉ có thể ngồi sụp xuống đất, nghe Giang Trừng khàn cả giọng bộc bạch, trong lòng như bị lăng trì đau như cắt.

Y rất muốn nói với Giang Trừng, tất cả những điều này đều không phải thật —— bởi vì người kia là Mạc Huyền Vũ, mà không phải Ngụy Vô Tiện.

Sau khi Giang Trừng rời khỏi miếu Quan Âm, cảnh tượng trước mặt Ngụy Anh liền như gương vỡ, từng người một biến mất. Y trôi giạt bốn phía không có mục đích, không lâu sau y lại đi đến Liên Hoa Ổ.

Không biết có phải là ảo giác không, y cảm thấy lần này mình tỉnh táo so với lần trước lâu hơn. Có lẽ là từ mấy tháng trước bị Giang Trừng đánh thức, thân thể của y đã dần dần thích ứng với trạng thái hiện tại.

Một thiếu niên mặc áo vàng mi tâm điểm chu sa đi ngang qua y, màu sắc tươi đẹp trên quần áo cậu không phù hợp với quần áo môn sinh xung quanh.

"Kim Lăng?"

Ngụy Anh thử gọi tên thiếu niên kia một tiếng, như trong dự liệu không có nhận được bất kỳ phản hồi nào. Dù sao cũng rảnh rỗi, y đơn giản đi theo Kim Lăng về phía trước, để xem liệu theo chân Kim Lăng có thể tìm thấy cậu của cậu nhóc hay không.

Ngụy Anh đoán không sai. Kim Lăng quả nhiên đi đến trước phòng Giang Trừng gõ cửa một cái, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh liền trực tiếp đẩy cửa bước vào.

"Cậu, con nấu cho cậu chút cháo."

Giang Trừng đang tựa ở trên giường mệt mỏi ngước mắt lên, vội vàng liếc nhìn Kim Lăng, nhỏ giọng nói: "Ta không có cảm giác ngon miệng, trước đặt lên bàn đi."

Kim Lăng theo lời đặt cháo xuống, đang muốn rời đi, lại không yên tâm vòng trở lại: "Cậu, cậu nhất định phải ăn."

"Biết rồi." Giang Trừng giả bộ không kiên nhẫn xua tay. "Ngươi mau trở về đi, Liên Hoa Ổ cũng không phải không có trù nương."

Kể từ khi biết Giang Trừng có thai, Kim Lăng thường xuyên qua lại giữa Kim Lân Đài và Liên Hoa Ổ, nhất định phải chăm sóc cho cậu của mình, cho dù Giang Trừng có đuổi cậu đi thế nào, cậu cũng không muốn rời đi.

"Không được, con phải nhìn cậu ăn xong cháo mới rời đi."

Kim Lăng nhìn Giang Trừng hai má gầy gò, đột nhiên thay đổi chủ ý, đi thẳng đến ghế gỗ ngồi xuống.

"Ngươi!" Giang Trừng tức giận, nhưng không làm gì được đứa cháu cố chấp này, nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng bưng bát cháo lên, từng chút một nuốt xuống.

Ngụy Anh đã nhiều năm không gặp Kim Lăng, bây giờ thấy hai người bọn họ ở cùng nhau không được tự nhiên, ngược lại là cảm thấy rất mới mẻ.

Có lẽ là bởi huyết mạch tương liên, Ngụy Anh càng đến gần Giang Trừng, liền càng cảm thấy sức sống yếu ớt của mình càng ngày càng mạnh.

Y nghĩ, đây có lẽ là sức mạnh do con của họ mang lại cho mình —— đáng tiếc, y thậm chí không biết liệu mình có thể tồn tại cho đến khi đứa trẻ được sinh ra hay không.

"Giang Trừng..."

Ngụy Anh nhìn sắc mặt hắn tái nhợt hơn ngày hôm trước, trong lòng không khỏi thở dài nặng nề.

Nếu không có y ở đây, Giang Trừng sau này nên làm gì?

Lúc này, y nhìn thấy Giang Trừng nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, dường như là đang tìm kiếm cái gì.

Ngụy Anh vui mừng khôn xiết, nhanh chóng lên tiếng: "Giang Trừng? Giang Trừng! Có nghe thấy không?"

"... Ngụy Anh?"

Giang Trừng khẽ giật mình, khó có thể tin mà gọi cái tên đã lâu này. Hắn không tìm thấy Ngụy Anh trong phòng, còn nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.

"Cậu, có chuyện gì vậy? Ngụy Anh ở đâu?"

Kim Lăng đột nhiên nghe thấy Giang Trừng gọi tên Ngụy Anh, ngó nhìn bốn phía nhưng không thấy ai, không hiểu hỏi một câu.

"Không có gì."

Giang Trừng nhắm mắt lại, xoa xoa mi tâm lộ vẻ mệt mỏi, tự giễu cười, có lẽ gần đây thật sự rất mệt.

Trong mấy ngày Giang Trừng nằm trên giường nghỉ ngơi, Liên Hoa Ổ dồn một đống sự vụ cần xử lý gấp. Vì vậy, sau khi thân thể hắn có chút chuyển biến tốt đẹp, liền không thể không ráng chống đỡ đứng dậy xử lý án văn.

Cho đến khi chân trời nổi lên màu trắng bạc nhàn nhạt, Giang Trừng mới để bút trên tay xuống, nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay đau nhức.

Hắn vừa đứng dậy, liền cảm thấy hoa mắt, loạng choạng suýt nữa ngã quỵ xuống đất.

"Giang tông chủ!"

Một đôi tay mảnh khảnh kịp thời đỡ lấy thân thể Giang Trừng, giúp hắn chậm rãi trở lại trên giường nằm xuống.

Giang Trừng nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi mới lấy lại được khí lực, vừa mở mắt liền bắt gặp nụ cười lo lắng của Kim Quang Dao.

"Nếu Giang tông chủ cảm thấy không khỏe, có thể để tại hạ xử lý sự vụ thay hay không?"

Giang Trừng khẽ lắc đầu, sợi dây gọi là cảnh giác trong đáy lòng rốt cuộc vẫn chưa từng thả lỏng nửa phần.

Cho phép Kim Quang Dao tự do ra vào Liên Hoa Ổ, không có nghĩa là hắn sẵn sàng giao những công việc quan trọng cho đối phương làm thay.

"Không cần phiền phức, ta sẽ giao cho khách khanh làm thỏa đáng hết thảy."

Giang Trừng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ một lần nữa gặp lại Ngụy Anh và Lam Trạm ở Liên Hoa Ổ —— dù sao khi ba người ra tay đánh nhau, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cả đời không bao giờ qua lại với Ngụy Anh.

"Giang Trừng, nghe Kim Lăng nói ngươi bệnh, chúng ta tới xem một chút."

Ngụy Anh cau mày nhìn bộ dáng gầy đi trông thấy của Giang Trừng. "Thần sắc ngươi quả thực không tốt, tìm đại phu khám chưa?"

Thằng ranh con không giữ mồm giữ miệng này!

Giang Trừng thầm mắng một câu, sau đó lắc đầu nói: "Không ngại, không nhọc hai vị quan tâm."

Ngụy Anh biết Giang Trừng vẫn còn oán hận chuyện bọn họ động thủ ở Tình Xuyên Trấn, cũng không có ý lại tiếp tục đắc tội Giang Trừng nữa, đành phải đổi chủ đề, trò chuyện thao thao bất tuyệt với Lam Trạm.

Hai người trò chuyện sôi nổi ở trong chính sảnh, Giang Trừng ngồi ở chủ vị không hề nói một lời, khuôn mặt tuấn dật âm trầm phảng phất bao phủ một mảnh mây đen.

Ngụy Anh cười đùa tí tửng với Lam Trạm hồi lâu, mới chú ý tới Giang Trừng vẫn không có nói chuyện, thế là trêu ghẹo nói: "Giang Trừng, sao ngươi không nói chuyện? Ta còn tưởng rằng ngươi đang ngồi ngủ."

"Ta không có hứng thú nói chuyện với các ngươi."

Giang Trừng lạnh như băng đâm hắn một câu, đối đầu ánh mắt bất thiện của Lam Trạm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc.

—— Không khí giữa hai người bọn họ, người khác có thể xen vào đâu?

Mặc dù Ngụy Anh cùng Lam Trạm không coi ai ra gì khiến Giang Trừng có chút không vui, nhưng đây quả thực nằm trong dự liệu của hắn. Dù sao, trong mắt Ngụy Anh vĩnh viễn chỉ có Lam Trạm —— hắn là Giang Trừng, cũng không phải Lam Trạm.

Điểm ấy tự mình hiểu lấy, Giang Trừng vẫn phải có.

Cái gọi là "Vân Mộng song kiệt", chẳng qua là một truyện cười. Thứ gọi là ngăn cách, một khi đã sinh ra liền không có cách nào tiêu trừ.

Kỳ thật cũng không thể nói là phẫn nộ bao nhiêu, hắn chỉ là cảm thấy hoàn toàn tâm lạnh với Ngụy Anh mà thôi.

"Giang Trừng, ta ở chỗ đây!"

Ngụy Anh đang lơ lửng bên cạnh Giang Trừng nhìn thấy tình cảnh này, tức khắc trở nên lo lắng hét lên: "Giang Trừng! Mặc kệ hắn, hắn không phải Ngụy Vô Tiện! Ta mới phải!"

Giang Trừng chán nản không nghe thấy tiếng hét của Ngụy Anh mà chỉ đưa tay lên trán, mệt mỏi rũ mắt xuống.

"Ta tuyệt đối sẽ không như hắn bỏ mặc ngươi thế này, gạt ngươi sang một bên chỉ lo trò chuyện vui vẻ với Lam Trạm."

Ngụy Anh một bên vì chính mình biện bạch, một bên muốn nắm lấy tay Giang Trừng, nhưng thủy chung không thể nào thành công, chỉ có thể trơ mắt ngón tay của mình xuyên qua lòng bàn tay của Giang Trừng.

"Giang Trừng! Giang Trừng, ngươi nhìn ta!"

Thấy Giang Trừng chưa từng để ý đến sự tồn tại của mình, Ngụy Anh bực bội đập bàn, nhưng cuối cùng vẫn không có phát ra âm thanh.

Y chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt Giang Trừng cô đơn như vậy, nỗi đau bất lực tràn đầy lồng ngực, trái tim đau nhói.

Mạc Huyền Vũ...

Ngụy Anh nhìn chằm chằm người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi bên cạnh Lam Trạm, một tia hận ý xám đen dần dần tràn ngập trong mắt.

—— Chờ ta trở lại, nhất định phải để ngươi đẹp mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top