Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Cảnh báo ABO sinh tử, CP chính Dao Trừng/Tiện Trừng, có khuynh hướng all Trừng, nếu không thể tiếp nhận được xin đừng đọc, fans Vong Tiện xin đừng đọc. Nếu có bình luận KY, tất cả sẽ bị xóa và kéo đen, không cho phản hồi.

Được viết hoàn toàn theo ý tưởng bất chợt, không có logic cốt truyện nào cả.

Thiết lập: Khai Dương =Alpha, Ngọc Hành =Beta, Thiên Tuyền =Omega. Đặt tên dốt cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.

————————————

Khi Kim Lăng bước vào nhà trong ánh nắng buổi chiều, Giang Trừng đang nằm nghỉ trên giường.

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tóc dài xõa vai, trên người đắp chăn bông mỏng, hai tay vô thức che đi phần bụng nhô lên của mình, lệ khí bao phủ quanh thân cũng giảm bớt một chút, cả người đều lộ ra khí tức lười biếng thanh thản.

Kim Lăng thả nhẹ động tác, rón rén đi đến bên giường Giang Trừng, vừa ngẩng đầu liền đối mặt một đôi mắt bình tĩnh không lay động.

Cậu ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Cậu, con đánh thức cậu à?"

"Không có."

Giọng Giang Trừng hơi khàn, giống như vừa mới tỉnh lại. "Làm sao vậy?"

Kim Lăng lấy ra một chiếc trống nhỏ màu đỏ từ phía sau và đưa cho Giang Trừng như một bảo vật. "Cậu, trống lúc lắc con cho biểu muội! Muội ấy nhất định sẽ thích!"

Giang Trừng cầm lấy trống lúc lắc nhìn một chút, sau đó đặt nó ở trên giường. "Sao ngươi biết sẽ là biểu muội? Nếu là biểu đệ thì sao?"

Kim Lăng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình dường như cũng không thể làm gì cho biểu đệ.

"Nếu là biểu đệ, con liền dạy đệ ấy tập võ, sau đó dẫn đệ ấy đi săn đêm."

"Ngươi dạy nó tập võ?" Giang Trừng chế nhạo, "Ngươi vẫn là nên luyện mấy năm nữa rồi nói sau."

"Cậu, cậu đừng coi thường người!" Kim Lăng không phục cong môi, "Con chí ít có thể dạy đệ ấy nội công cơ bản!"

Giang Trừng cũng lười nói nhảm với cậu, một tay bảo vệ bụng, một tay chống lên giường, chậm rãi từ trên giường đứng dậy.

Kim Lăng thấy hắn muốn đứng dậy, vội vàng đưa tay đi đỡ, đầu ngón tay vừa chạm đến bả vai Giang Trừng, liền nghe thấy một giọng nói xa lạ ở phía sau——

"Giang Trừng, ta đi hái ít củ sen tươi! Tối nay ăn cái này thế nào?"

Kim Lăng quay người lại, cảnh giác nhìn nam tử xa lạ trước mặt, theo bản năng đem Giang Trừng bảo hộ ở sau lưng. "Ngươi... Ngươi là ai? Vì sao lại ở Liên Hoa Ổ?"

"Không cần căng thẳng, y là Ngụy Anh."

Giang Trừng đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Kim Lăng, bình tĩnh giải thích: "Chính là Di Lăng lão tổ Ngụy Anh mười ba năm trước."

"Kim Lăng? Đã lâu không gặp." Ngụy Anh cười chào Kim Lăng, "Trước đây khi ta nhìn thấy ngươi, ngươi còn chưa học nói."

"Ngươi ngươi ngươi..." Kim Lăng lắc đầu không tin, "Không thể nào! Ngươi rõ ràng bị Mạc Huyền Vũ..."

"Kia là Mạc Huyền Vũ, không phải ta chân chính."

Ngụy Anh cùng Giang Trừng giải thích chi tiết toàn bộ sự việc cho Kim Lăng, cậu mới miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này. "Vậy sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện ở đây?"

"Bởi vì ta phải chăm sóc Giang Trừng. Kỳ thực trước đây ta vẫn luôn ở đây, chỉ là có đôi khi sẽ biến mất không thấy gì nữa."

Ngụy Anh nói, từ phía sau quấn lấy eo Giang Trừng, đặt lòng bàn tay lên bụng hắn, cười nói: "Dù sao đây cũng là con của chúng ta."

Kim Lăng sững sờ một lúc, sau đó tức giận nói: "Hóa ra tên khốn nạn làm cậu ta to bụng còn không chịu trách nhiệm chính là ngươi!"

"Làm sao ta không chịu trách nhiệm?" Ngụy Anh oan uổng nói, "Khoảng thời gian trước ta căn bản không có cách nào hiện thân, không những không thể chạm vào Giang Trừng, còn không thể nói chuyện với hắn! Ta muốn phụ trách, còn tùy thuộc vào việc Giang Trừng có bằng lòng thành thân với ta hay không."

"Cút!"

Giang Trừng không khách khí từ chối yêu cầu của Ngụy Anh, ngay cả một chút tưởng niệm cũng chưa từng để lại cho y.

—— Hắn không muốn mặc hỉ phục với cái bụng bự, còn bị một đám gia tộc dòm ngó, mất mặt đều ném đến bên ngoài tam giới.

Bắt đầu sau mùa đông, linh thể Ngụy Anh đã được bổ sung hoàn chỉnh, thân thể đã hoàn toàn khôi phục nguyên trạng, sẽ không còn bởi vì thời gian hiện thân quá dài lại đột nhiên biến mất.

Sau khi Kim Quang Dao biết được điều này, liền chào từ biệt đám người Giang Trừng, dự định đi thuyền đến Đông Doanh một mình. Mặc dù Giang Trừng và Kim Lăng có chút lo lắng cho Kim Quang Dao, nhưng đối phương nhất quyết muốn đi, bọn họ không thể tiếp tục giữ lại.

Ngụy Anh cùng Giang Trừng đưa Kim Quang Dao đến ngoài cửa lớn Liên Hoa Ổ, cả ba dừng lại chào tạm biệt.

"Giang tông chủ thân thể không tiện, cũng không cần tiễn xa."

Kim Quang Dao mỉm cười, chắp tay cúi chào hai người: "Đa tạ Giang tông chủ gần đây thu lưu cùng chiếu cố, chúc Giang tông chủ cùng Ngụy công tử trăm năm hảo hợp."

Kim Quang Dao luôn rất tự ý thức. Y rõ ràng mình muốn cái gì, càng hiểu cái gì là mình sẽ không bao giờ có được.

Đối với y mà nói, kịp thời bứt ra là một loại lựa chọn sáng suốt nhất, dù sao cũng tốt hơn càng lún càng sâu.

"... Bảo trọng."

Giang Trừng im lặng hồi lâu, ngoại trừ hai chữ này, hắn không nói được gì.

Đông Doanh cách Vân Mộng rất xa, nếu không có chuyện gì xảy ra, đây có lẽ là lần cuối cùng hắn nhìn thấy Kim Quang Dao trong đời.

Hắn mấp máy môi, nhìn áo vải màu trắng trên người Kim Quang Dao, lại khôi phục danh xưng ban đầu: "Kim tông chủ, lần này đi dự định thế nào?"

Kim Quang Dao cong môi cười, thoải mái nói: "Trời đất rộng lớn, bốn biển là nhà."

Khi y nói chuyện, trên mặt y hiện lên một loại thần sắc tiêu sái cởi mở không thuộc về Kim Quang Dao, như thể Kim Quang Dao ngoan ngoãn ngày xưa đã không còn tồn tại——

Y theo cơn gió, vượt qua ngọn lửa nóng bỏng, giành lại cuộc sống của mình.

Từ đây về sau, thế gian lại không còn Lan Lăng Kim Quang Dao, chỉ có hiệp khách Mạnh Ngọc lưu lạc thiên nhai.

"Thế nào, không nỡ Kim tông chủ rời đi?"

Ngụy Anh vừa đỡ Giang Trừng đi trở về, vừa trêu ghẹo nói: "Ta thấy y dường như có ý với ngươi, nhưng lại gặp phải đối thủ bất khả chiến bại như ta, nên đành rút lui."

"Nói nhảm, ta thấy là mắt ngươi có vấn đề."

Sau đó, Giang Trừng giơ tay ra hiệu Ngụy Anh thả cánh tay ra. "Ta có thể tự đi, không cần ngươi đỡ. Mới hơn sáu tháng, đâu có yếu ớt như vậy."

"Ta đây không phải lo lắng ngươi sao, sợ ngươi không cẩn thận té." Ngụy Anh oan ức chép miệng, lại không chịu buông tay. Giang Trừng giãy giụa không có kết quả, cũng liền theo y.

Ngụy Anh cùng Giang Trừng đi dạo một hồi, bỗng nhiên hỏi: "Đúng rồi, sao A Lăng không đến tiễn biệt?"

"Nó biết được Kim Quang Dao muốn đi, sáng sớm liền tự giam mình ở trong phòng khóc, nói cái gì cũng không chịu mở cửa." Giang Trừng thở dài, "Có lẽ là nó sợ cảm giác chia tay."

—— Không ai sẵn sàng đối mặt với việc chia tay, chỉ là họ từ lâu đã đánh mất tư cách tùy hứng trốn tránh.

Tuyết rơi.

Giang Trừng nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, cảm thấy có chút mất mát. Hắn mặc bộ áo lông cáo dày cộp, bên cạnh có đống lửa than trong chậu đồng, nhưng hắn không cảm thấy lạnh.

Hắn dùng tay chống đỡ sau lưng, chậm rãi đứng dậy, đi tới bàn đặt ấm trà, muốn rót cho mình một ly nước.

"Giang Trừng ngươi đừng nhúc nhích, ngồi yên! Để ta làm cho!"

Ngụy Anh bưng một đĩa trà bánh vào nhà, vừa lúc trông thấy một màn này, vội vàng xông lên phía trước, đỡ Giang Trừng trở lại chiếc ghế gỗ bọc nệm.

Giang Trừng tức giận liếc y một cái, bất mãn nói: "Ta không phải người tàn tật, sao có thể ngay cả nước cũng không rót được?"

"Ngươi đương nhiên có thể đứng lên đến rót nước, thế nhưng là ta đau lòng."

Ngụy Anh cúi người ôm Giang Trừng, đặt cằm lên vai hắn mài cọ, nũng nịu nói: "Suy nghĩ vì tâm can của sư huynh ngươi, ngươi an vị nghỉ ngơi thật tốt đi."

"Hứ, làm quá."

Giang Trừng trên miệng ghét bỏ Ngụy Anh, nhưng trong lòng lại hết sức hưởng thụ, khóe miệng theo thói quen mím chặt cũng nhếch lên một vòng cung đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top