Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHỪNG NÀO NGƯƠI NÂNG ĐƯỢC THÁP, CHỪNG ĐÓ CON SẼ RA ĐỜI


Tác giả: 藏冬 – Tàng Đông

Nguồn: annascarlettjia.lofter.com/post/1ff22f56_1c82d84c3

Thể loại: hiện đại, hài, phi logic

(Xóa nhầm nên post lại 😢)


Giang Trừng mang thai.

Chuyện này nói phức tạp không phức tạp, nói giản đơn lại hình như không dễ giải quyết. Nguồn cơn là do Ngụy Vô Tiện tâm huyết dâng trào đi siêu thị xách về một đống nguyên liệu nấu ăn màu sắc rực rỡ, nói là vì kỷ niệm tám trăm ngày bên nhau của hắn và Giang Trừng nên muốn đích thân xuống bếp hầm một nồi canh sườn củ sen. Và Ngụy Vô Tiện, một họa sĩ thiết kế tranh minh họa ưu tú, nổi tiếng, đã hoàn toàn thể hiện thiên phú về nghệ thuật pha màu của mình bằng một món canh phong phú.

Củ sen màu trắng bột, xương sườn màu vàng khô, trên mặt nước canh phủ một tầng bột tiêu cay, lại kèm với nửa chén hành thái. Hình thức của chén canh sườn củ sen này dùng để bán thì rất tốt, chỉ là Giang Trừng nhìn không ra đó là canh sườn hầm củ sen mà thôi, cũng không nếm ra được.

"Ngụy Vô Tiện! Mẹ nó anh nấu thứ gì đây! Đây là thứ người có thể ăn sao?"

"Anh, anh thấy ăn rất ngon mà."

"Vậy anh tự ăn đi! Trời ơi, cái mùi này là gì vậy!"

Căn nhà Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng cùng ở không coi là nhỏ, từ phòng ăn đến toilet ít nhất cũng phải đi vài chục bước, mà lần đó, sau khi ăn món Ngụy Vô Tiện nấu, Giang Trừng đã gắng gượng trong vòng năm bước chân vọt vào toilet, sau đó Ngụy Vô Tiện ngồi ngay ngắn trong phòng ăn nghe thấy tiếng nước xả òng ọc.

Năm phút trôi qua mà Giang Trừng còn chưa ra. Ngụy Vô Tiện một tay máy móc khuấy khuấy cơm canh trong chén, tay kia gõ gõ màn hình điện thoại di động:

Hỏi – Vợ đang ăn đột nhiên cảm thấy buồn nôn, bắt đầu nôn mửa là vì nguyên nhân gì?

Đáp – Đề nghị đi bệnh viện kiểm tra xem có phải mang thai không. Triệu chứng ốm nghén khi có thai là: Lúc đầu khi mang thai sẽ thỉnh thoảng cảm thấy buồn nôn, dạ dày khó chịu, khẩu vị kém, ngửi thấy một số mùi sẽ có hiện tượng nôn mửa.

Leng keng lạch cạch. Cái muỗng trong tay trái của Ngụy Vô Tiện rơi vào chén canh, điện thoại di động trong tay phải rớt xuống đất.

"Giang Trừng mang thai?"

"Mình sắp làm cha rồi?"

Dạo này nghe nói internet dễ đầu độc người dùng. Ngụy Vô Tiện một khi vào đúng tần số liền có niềm tin mạnh liệt không hề nghi ngờ rằng mười tháng sau mình sẽ quang vinh thăng chức làm cha người ta.

Cãi nhau trong thời kỳ yêu đương nếu không phải là vì những chuyện vu vơ thì cũng là do một bên tự tìm đường chết làm trò ngớ ngẩn. Lẽ đương nhiên, chuyện gà bay trứng vỡ mấy tháng sau đó đều bắt nguồn từ niềm mong mỏi vô bờ bến về đứa con trai hoặc có thể là con gái gần cất tiếng khóc chào đời của Ngụy Vô Tiện.

Thế cho nên, vào một buổi sáng thứ bảy, trời trong nắng ấm, ánh dương chiếu rọi khắp nơi, máy điều hòa phả phì phò, Giang Trừng đang ngồi trên sô-pha, hết sức chăm chú nhìn vào máy tính bảng, quẹt quẹt trên dưới trái phải, nhưng không ngờ giữa lúc chiến sự kích liệt nhất, cách thắng lợi cuối cùng chỉ còn một bước, hình ảnh trước mắt Giang Trừng đột nhiên xoay chuyển, từ hẻm núi chi tiết biến thành gương mặt tươi cười phóng đại của Ngụy Vô Tiện.

"Ngụy Vô Tiện! Anh có bệnh sao! Em đang đẩy đội hình lên mà! Anh trả máy tính bảng lại đây!"

"Trừng Trừng! Máy tính bảng có phóng xạ, không tốt cho em bé, chúng ta đừng chơi nữa."

"Ngụy Vô Tiện! Lão tử lặp lại lần nữa, tôi không có thai! Lão tử là đàn ông! Đàn ông! Đàn ông không mang thai được!"

Giang Trừng từ ghế sô-pha đứng dậy, quơ lấy cái gối bên cạnh ném vào Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện biết ý vâng lời mà chụp lấy cái gối trên mặt mình, để xuống đất, sau đó đem hai đầu gối của mình ngoan ngoãn chỉnh tề đặt hai bên cái gối hình 凸 cao 3 thốn (~9.9cm).

"Trừng Trừng, anh hiểu, bây giờ em đang trong giai đoạn đặc biệt, cảm xúc rất không ổn định. Em đừng nóng giận, chọc tức thân thể. Đều là anh không tốt, buổi tối làm rộn em ngủ không ngon, hiện tại còn khiến em chịu tội như vầy. Không sao, em bực bội cứ đánh anh! Ngụy Vô Tiện anh bảo đảm không nói một câu oán hận."

Giang Trừng thấy không lấy lại máy tính bảng của mình được, ánh mắt lướt qua Ngụy Vô thấy đội của mình hình như là thắng rồi, không có nguy cơ bị tố cáo, tâm tình bình phục lại, lười biếng nghiên người dựa vào ghế sô-pha, ngón tay thon dài nhịp nhịp, như có như không nhìn cặp đùi căng đầy. Đoạn, thu lại mắt hạnh xinh đẹp liếc sang Ngụy Vô Tiện, nhìn kỹ từ trên xuống dưới cái tên trước mặt này gần đây đã trở nên vô cùng ngoan ngoãn, dễ bảo hơn.

Từ lúc Ngụy Vô Tiện bắt đầu tu thân dưỡng tính đã mấy tháng trôi qua, hắn một không đùa giỡn trên giường, vừa đến 0 giờ liền đi ngủ, hai không cãi lại, không ngắt lời, chủ động tìm ván giặt đồ dâng lên đầu gối, làm Giang Trừng từng một lần cho rằng bạn trai nhà mình lúc đi đường đã gặp phải chuyện kinh thiên động địa hay kỳ quan thế giới gì đó trong cuộc đời không mấy dài của hắn, tỷ như chuyện cậu bạn hàng xóm sát vách cùng lớn lên với họ, từ nhỏ đều chép bài tập của hai người mới không phải lưu ban rồi bị đại ca đánh cho nhừ tử, bạn học Nhiếp Hoài Tang, mang thai. Bởi vì mấy tuần trước đó, cứ mỗi cuối tuần là Giang Trừng lại thấy Ngụy Vô Tiện thừa dịp mình không chú ý lén lút chạy sang nhà bên cạnh, cùng Nhiếp Hoài Tang thần thần bí bí xem《 Sổ tay chú ý cho phụ nữ mang thai》gì đó. Còn nữa, Giang Trừng tìm thấy trong phòng chứa đồ nhà mình mấy bộ quần áo trẻ sơ sinh mà Ngụy Vô Tiện trộm mua, một bộ hồng, một bộ tím. Nói câu thật lòng, Giang Trừng nghĩ bộ màu tím kia rất đẹp mắt. Nhưng mà đồ cho con nít không phải thường là mấy màu ấm áp như hồng nhạt, xanh lam hay vàng gì gì đó sao, ai lại mua cho trẻ con một bộ áo liền quần màu tím chứ! Giang Trừng khinh bỉ mấy câu, nhưng vẫn lặng lẽ để quần áo lại chỗ cũ.

Về sau, Ngụy Vô Tiện càng ngày càng lộ rõ không bình thường, cùng với cái bụng của Nhiếp Hoài Tang vẫn bằng phẳng trước sau như một, sau bốn tháng cấm dục, Giang Trừng rốt cuộc bắt đầu sinh nghi.

"Nhiếp Hoài Tang, tôi hỏi cậu, dạo này cậu với Ngụy Vô Tiện lén lút sau lưng tôi làm gì đó?"

"Trừng, Trừng ca. Cũng không có gì, chỉ là Ngụy ca nghĩ anh, anh mang thai! Đừng động thủ a, Trừng ca, em vô tội mà!"

Được rồi. Giang Trừng là một người có logic, anh không phải vừa nghe xong liền nổi trận lôi đình, mà bắt đầu tỉ mỉ xét lại mình rốt cuộc làm gì khiến cho Ngụy Vô Tiện có ảo tưởng như vậy.

"Trừng ca, anh ăn thử ít quả mơ xem thế nào, có người nói mơ trị nôn nghén, bình phục tâm tình rất tốt."

"Đệch, Ngụy Vô Tiện! Đồ ngu này!"

Giang Trừng là một người có logic, chí ít anh đang cố gắng tự hỏi làm sao chứng minh trước đây mình buồn nôn là bởi vì chén canh sườn củ sen với hành băm nhân gian đệ nhất cay của Ngụy Vô Tiện thật sự là vô cùng khó ăn, nôn mửa là bởi vì ớt cay làm kích thích dạ dày co thắt mà sinh ra phản ứng. Nhưng Giang Trừng cũng là một người tốt, anh không muốn đả kích tính cách tích cực của bạn trai nhà mình quá mạnh, một người chịu xuống bếp, biết săn sóc người khác vẫn rất tốt.

"Ngụy Vô Tiện, anh có từng nghĩ tài nấu nướng của anh hơi có vấn đề không?"

"Ừm, A Trừng, anh nghe nói, người mang thai khẩu vị sẽ thay đổi, anh biết em bây giờ không thích ăn mấy món bình thường, nên anh ra ngoài mua đồ ăn cho em nè, em muốn ăn món gì?"

"Trở về! Tôi còn chưa nói hết anh chạy cái gì! Mẹ nó anh có nghĩ tới chuyện lão tử không phải mang thai mà chính là do đồ ăn anh làm quá khó nuốt không!"

"A Trừng, anh hiểu, chịu đựng mấy tháng nữa sẽ có khẩu vị lại thôi."

Không thuốc nào cứu được. Dứt khoát tương kế tựu kế thôi.

"Ngụy Vô Tiện! Tôi đói bụng rồi, anh đi mua mứt quả cho tôi đi."

"Ngụy Vô Tiện! Chuyển phát nhanh kìa, anh ra lấy đi."

"Ngụy Vô Tiện! Anh lăn xuống cho lão tử, chính anh nói thời gian mang thai không ngủ chung."

Thời gian trôi nhanh, một ngày Giang Trừng bấm ngón tay tính toán, vừa đúng cách ngày Ngụy Vô Tiện ninh canh cho mình tròn bốn mươi tuần. Anh bình thản tự nhiên mà nhân lúc Ngụy Vô Tiện vẫn chưa thức dậy, một mình ra ngoài đi bộ, dạo một vòng xong, trong tay mang theo mấy cuốn sách thật dày trở về nhà.

"A Trừng, sao em lại tự ra ngoài một mình? Mười tháng rồi, em phải chú ý nghỉ ngơi chứ!"

"Nghỉ ngơi cái đầu anh! Lão tử không sinh được!"

"Ý, ý gì a?"

"Này, tự mình nghiên cứu đi."

Giang Trừng đem mấy cuốn sách vừa mua đập vào tay Ngụy Vô Tiện. Mấy tháng này Ngụy Vô Tiện đã miễn dịch với tri thức sinh học cơ bản cho nên phải ra chiêu bất ngờ, vì vậy Giang Trừng mua cho Ngụy Vô Tiện:

《 Phong Thần Diễn Nghĩa 》 cùng với 《 Na Tra truyền kỳ 》.

"A Trừng! Anh hiểu rồi! Không sao, cùng lắm thì chúng ta chờ ba năm. Em xem em cũng không có biểu hiện xấu gì, nói không chừng là do thời gian mang thai của em tương đối dài thôi! Không sao cả, anh sẽ cùng em chờ đợi!"

"Ngụy Vô Tiện."

"Ừm, anh đây."

"Anh có thấy trước cửa sổ nhà chúng ta nhìn sang có tòa tháp không, chừng nào anh nâng được tháp lên thì chừng đó con trai anh sẽ ra đời."

"Dù sao con trai anh cũng là Na Tra chuyển thế, vậy anh phải trở thành Thác Tháp* Ngụy Vô Tiện trước đã."

*ý nói Thác Tháp Lý Thiên Vương – Lý Tịnh, cha của Na Tra, thác tháp = nâng tháp

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top