Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thật Hay Mơ 1

Ngụy Anh hay còn gọi là Ngụy Vô Tiện là vua của một nước, hắn đem lòng yêu thương Lam nhị công tử của Lam gia Lam Trạm còn gọi là Lam Vong Cơ. Nhưng Lam Vong Cơ không hiểu về tình yêu, năm đó Ngụy Vô Tiện thật tâm tự mình đến Lam gia cầu hôn, Lam Thanh Hành là cha của Lam Vong Cơ vốn là một vị tướng tài giỏi nhưng có đầy tham vọng, nếu như chấp nhận hôn sự này Lam gia sẽ càng có chỗ đứng trong triều đình, ông đã nói chuyện này cho Lam Vong Cơ thuyết phục y chấp nhận hôn sự, Lam Vong Cơ vốn không thích chốn hậu cung nhưng vì cha mình cuối cùng cũng hờ hững chấp nhận hôn sự này.

Ngày mà Ngụy Vô Tiện rước Lam Vong Cơ vào cung làm hoàng hậu của mình hắn đã bị người kia lạnh lùng xa cách, vốn tính khí của y từ nhỏ đã là như thế nên hắn cũng không nghĩ nhiều, hắn yêu thích cái sự lạnh lùng này, hắn muốn khám phá sâu hơn vào thế giới của y, nhưng đáng tiếc càng cố gắng càng là tự đem dao cứa vào trái tim mình.

Ngụy Vô Tiện là vua của một nước, với người ngoài hắn lạnh lùng bao nhiêu thì đối với Lam Vong Cơ hắn lại ôn nhu bấy nhiêu, cho dù có bị người ghẻ lạnh hắn cũng chỉ mỉm cười cho qua, từ lúc cưới y cho đến giờ hắn chưa từng được y cho phép chạm vào người, là đàn ông ai cũng có tham vọng nhưng hắn không muốn làm Lam Vong Cơ tổn thương nên không ép buộc y, cứ thế trên danh nghĩa họ là phu thê thực chất trong tâm hồn Lam Vong Cơ hắn chỉ là một người xa lạ.

Gần đây những lúc Ngụy Vô Tiện ra khỏi cung để tham gia săn bắn để giải tỏa nổi phiền muộn trong lòng, hắn lại gặp phải thích khách, vốn dĩ lịch trình của hắn luôn là bí mật, nhưng lần này hắn lại xém tí bị người ám hại.

" Hộ giá hoàng thượng."

Những thị vệ nhanh chóng bao vây bảo vệ Ngụy Vô Tiện thoát khỏi nguy hiểm, nhưng địch nhiều ta ít, bất quá hắn là vua không phải chỉ có vỏ bọc, võ nghệ của hắn rất cao, cảm thấy thị vệ của mình sẽ không đối kháng được với đám đông này hắn đã liều mình chống trả, rất may là pháo cầu cứu được thị vệ phóng ra kịp thời cho nên Ngụy Vô Tiện được giải thoát nhưng vẫn là bị thương nặng.

Kết hôn nửa năm, chung giường nhưng chưa từng có hơi ấm, lần này hắn bị thương thế mà Lam Vong Cơ lại ở một bên chăm sóc hắn, điều này lại khiến Ngụy Vô Tiện trong lòng rất vui vẻ.

" Trạm nhi, ngươi cuối cùng cũng chịu để ý tới ta sao, lần này bị thương thật đáng giá, ngươi nói có phải không."

Lam Vong Cơ mặc dù chăm sóc hắn nhưng khuôn mặt vẫn là lạnh nhạt, nhưng thật tâm y đang rất bối rối cùng tội lỗi, chẳng qua để tránh hắn nghi ngờ mình y mới phải chăm sóc hắn như thế này, thông tin hắn đi săn chính là y tiết lộ cho cha mình, Lam Thanh Hành ý đồ muốn đoạt ngôi, nhưng y thì là muốn có thể nhanh chóng thoát khỏi chốn hậu cung này, y ngu ngốc nghe theo lời cha mình nói rằng chỉ có Ngụy Vô Tiện chết y mới được giải thoát, nếu không với tư cách là một nhà vua hắn có thể ép buộc y cả đời bên cạnh hắn, Lam Vong Cơ người chưa từng trải qua cay đắng giữa cuộc đời luôn tin lời nói của cha mình, từ bé Lam Thanh Hành đã là thần tượng của y.

Nội tâm dậy sóng nhưng trên khuôn mặt vẫn là lạnh nhạt, nhìn hắn đã bị thương nhưng vẫn không quên trêu đùa mình Lam Vong Cơ có chút chán ghét kẻ này tại sao lại như vậy ngu ngốc.

" Bệ hạ cần nghỉ ngơi, ta xin phép."

Nhìn người lạnh lùng rời đi Ngụy Vô Tiện không khỏi cười khổ, bởi tính cách y lạnh lùng sắc đá nhưng lại như một đóa bạch liên tinh khiết giữa chốn bùn lầy không bao giờ bị vấy bẩn, chính sự ngây thơ của y đã khiến Ngụy Vô Tiện tin tưởng y vô điều kiện.

Hắn biết Lam Vong Cơ không yêu mình, nhưng hắn lại cho rằng chỉ cần hắn cố gắng hơn nữa, chỉ cần hắn thành tâm hắn sẽ cảm hóa được trái tim sắc đá của y, từ lúc vào cung Lam Vong Cơ đã rất nhiều lần làm ra những yêu cầu quá đáng để khiến Ngụy Vô Tiện chán ghét mình, nhưng những yêu cầu của y đối với y là quá đáng thì đối với Ngụy Vô Tiện lại chẳng là gì, bởi y chỉ là yêu cầu thật nhiều thứ vô lí như bắt buộc hắn phải cho người trồng cho y một hồ sen nơi biệt viện, hay đơn giản chỉ là phá vỡ quy tắc của hoàng cung cho y nuôi thật nhiều thỏ, hay là có những lúc hắn đang bận xử lí công vụ y sẽ tìm cách phá vỡ không gian yên tĩnh của hắn để khiến hắn khó chịu, nhưng tất cả đối với Ngụy Vô Tiện đó chỉ là những trò ấu trĩ của con nít, hắn luôn vui vẻ với những yêu cầu vô lí của y.

Thực lòng Lam Vong Cơ sống rất đơn thuần, y thật sự cũng không phải là con ruột của Lam Thanh Hành, cha mẹ y là một quan phủ nhỏ năm đó gia đình y đi thăm họ hàng thì vô tình xe ngựa bị cướp chặn giết, Lam Thanh Hành lúc đó không biết vô tình hay cố ý mà xuất hiện muốn cứu gia đình y, nhưng bọn cướp kia hầu như chỉ tập trung muốn giết cha y, mẹ y vì đỡ kiếm cho cha y mà mất mạng, cha y cũng bị thương nặng mà không thể qua khỏi , y được Lam Thanh Hành đón về phủ nuôi dưỡng thay tên đổi họ, Lam Thanh Hành cũng hết lòng yêu thương y, từ đó Lam Vong Cơ rất biết ơn Lam Thanh Hành.

Nhưng có điều ông chỉ dạy cho y văn nhưng chưa từng dạy cho y võ, dạy cho y thơ ca lễ nghĩa nhưng mưu lược thì không, nhưng y cũng không suy nghĩ nhiều vốn dĩ y cũng không thích bày mưu tính kế tranh giành hơn thua, bởi tính cách này mới khiến Ngụy Vô Tiện động tâm.

Trở lại với thực tại, những ngày sau đó Lam Vong Cơ luôn ân cần mà chăm sóc Ngụy Vô Tiện, chính điều này đã khiến hắn nuôi thêm hi vọng, thực lòng mà nói Lam Vong Cơ không hiểu về tình yêu, được hắn sủng ái y rất vui vẻ mà tiếp nhận nhưng vẫn rất lạnh nhạt, bởi vốn dĩ dù y có làm gì thì Ngụy Vô Tiện vẫn bám theo y, cho nên sự ôn nhu của hắn đã biến thành chuyện đương nhiên trong lòng Lam Vong Cơ.

Sau sự việc giết vua không thành ngày hôm đó, những tên thích khách bị bắt sống để tra khảo cũng đã tự sát khiến Ngụy Vô Tiện không tra khảo được gì, nhưng hắn từ đó cũng thận trọng hơn, những cận thần trong triều đều là trung thành với hắn nên tạm thời Ngụy Vô Tiện không nghĩ ra kẻ muốn hại mình.

Sự việc đó lắng đọng sau hai tháng, cho đến khi hôm nay nó lặp lại, Ngụy Vô Tiện đã bí mật ra hiệu cho thị vệ thả hổ về rừng rồi âm thầm cho người theo dõi những tên thích khách kia, điều hắn không ngờ nhất chính là những tên thích khách kia một đường tẩu thoát về Lam phủ, đây chính là một nhát dao đâm vào tim hắn, người thân cận với hắn nhất là ai, chỉ có người đó, người mà hắn xem như sinh mệnh, những lúc hắn ra ngoài săn bắn sẽ luôn nói trước với Lam Vong Cơ, chung quy Lam Vong Cơ chưa từng hỏi chỉ là hắn muốn nói cho y biết.

Ngụy Vô Tiện mỉm cười chua chát, hắn không biết bản thân mình đã làm sai những gì để khiến y phải đối xử với hắn như vậy, nhưng ngẫm đi ngẫm lại hắn biết Lam Vong Cơ chỉ là quân cờ của cha mình, bởi nếu hắn chết thì ngôi vua sẽ là do Lam Vong Cơ nắm giữ, bởi hắn không có con nối dõi, họ hàng cũng không còn, trước đây triều đại này là của Ôn gia, nhưng Ôn gia khi đó cường bá ức hiếp người, lại nhẫn tâm tru di cửu tộc nhà hắn, Ngụy Vô Tiện may mắn sóng sót, hắn ôm hận mà ra sức kêu gọi mọi người chống lại Ôn gia, nhờ sự mưu trí thông minh văn võ song toàn của mình Ngụy Vô Tiện đã thành công lật đổ Ôn gia mà lên ngôi vua.

Lam Thanh Hành suy tính rất kĩ, bởi Lam Vong Cơ tính cách không muốn tranh giành quyền lực nên nếu y bất đắc dĩ kế ngôi người được lợi chắc chắn sẽ là Lam Thanh Hành, Ngụy Vô Tiện mờ mịt mà nhìn người đang băng bó vết thương cho mình, hắn giọng điệu chẳng hề nhìn ra khác thường mà hỏi y.

" Trạm nhi, ngươi có muốn về Cô Tô Lam phủ thăm cha ngươi hay không, ta thời gian này cần điều tra về chuyện thích khách sẽ không có nhiều thời gian dành cho ngươi, tạm thời ngươi về đó cho an toàn, đợi ta điều tra xong mọi việc sẽ đón ngươi trở về."

Lam Vong Cơ nghe hắn nói mà hai mắt sáng lên, y rất muốn về phủ nhưng vì thân phận của mình y chỉ có thể lâu lâu trở về một lần, lần này hắn tự động cho y đi y rất vui mừng, y đã quên mất việc hắn bị thương kẻ gây ra là do mình.

" Thật sao."

Ngụy Vô Tiện nhìn người trước mặt mình mà trong lòng chua xót, hắn biết y đơn thuần, hắn biết y không yêu hắn, nhưng tâm hắn lại không thể buông bỏ, hắn muốn dùng sự chân thành của mình để cảm hóa y, dù bao lâu hắn cũng cam tâm tình nguyện, nhưng hiện tại hắn không biết bản thân mình nên khóc hay nên cười.

" Ân, Trạm nhi có vẻ rất vui."

" Đương nhiên, đó là nhà của ta."

Lam Vong Cơ không suy nghĩ nhiều, y biết hắn luôn chiều chuộng mình, nên không nghi ngờ gì cả, nhưng nhìn y vui vẻ khi được trở về nhà như vậy hắn cũng chẳng biết phải làm gì bây giờ, hắn muốn điều tra rõ ý đồ của Lam Thanh Hành trước, chung quy hắn không muốn làm tổn thương Lam Vong Cơ.

Qua hôm sau Lam Vong Cơ không chút do dự mà rời khỏi hoàng cung, Ngụy Vô Tiện ngoài mặt thì như không phát hiện được gì, nhưng trên thực tế hắn đã nhìn thấu được ý đồ của Lam Thanh Hành, càng ngạc nhiên hơn khi hắn tra ra được một bí mật của mười năm trước, chính là liên quan đến cái chết của phụ mẫu Lam Vong Cơ, tất cả đều là sắp đặt, Ngụy Vô Tiện thật không ngờ Lam Thanh Hành lại bỉ ổi như vậy, hắn giả vờ im lặng để xem thử người này sẽ bày thêm mưu kế gì, hắn muốn để Lam Vong Cơ nhìn rõ bộ mặt thật của người cha nuôi này.

Sau một tháng Ngụy Vô Tiện đến Cô Tô để đón Lam Vong Cơ trở về, thật ra trong một tháng nay không có hắn bên cạnh Lam Vong Cơ tâm trạng thực không vui, nhưng y lại không biết bản thân mình vì sao lại không vui, y chỉ biết y luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó, nhiều khi trong mộng y sẽ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ôn nhu mỉm cười với mình, tỉnh giấc y lại cho rằng có lẽ sự hiện diện của kẻ này đã thành thói quen, y chưa từng nghĩ y sẽ yêu hắn.

Lần này Ngụy Vô Tiện đến Lam phủ, lại được Lam Thanh Hành chu đáo tiếp đãi, điều hắn ngạc nhiên nhất là Lam Thanh Hành lại chân thành đến trước mặt hắn đem một vị tiểu thư đến trước mặt hắn, người này Ngụy Vô Tiện không xa lạ cô ta gọi Lam Thanh Trúc, chính là con gái của đệ đệ Lam Thanh Hành, cha của cô ta là Lam Khải Nhân, nhiệm vụ của cô ta là lấy lòng Ngụy Vô Tiện, nhưng thật lòng Lam Thanh Trúc yêu Ngụy Vô Tiện, nên cô chỉ giả vờ thuận theo kế hoạch của cha cùng sư bá mình.

" Bệ hạ, Thanh Trúc mến mộ người từ lâu, thật rất mong muốn được có thể bên cạnh người, hơn nữa Vong Cơ cũng là huynh đệ của con bé, nó rất mong lần này có thể được cùng Vong Cơ vào cung tham quan, không biết bệ hạ có bằng lòng."

Lam Vong Cơ không suy nghĩ nhiều, y với Lam Thanh Trúc cũng được gọi là thân thiết với nhau, nên y nghe được cha mình nói như thế thì rất vui, y nhanh miệng mà lên tiếng.

" Bệ hạ, ta muốn được cùng Thanh Trúc muội muội trò chuyện, ở hoàng cung thật sự rất nhàm chán."

Mỗi con người một tâm tư, mỗi người đều có một tính toán riêng, chỉ có Lam Vong Cơ người không biết rằng cuộc sống của mình sau lần này sẽ rơi vào ngục tối.

Ngụy Vô Tiện nhìn ra được mưu đồ của Lam Thanh Hành, hắn vốn rất cưng chiều Lam Vong Cơ nên là rất vui vẻ mà đồng ý, cũng là để xem người này muốn giở trò gì.

Cứ thế Lam Thanh Trúc theo chân Lam Vong Cơ vào cung, lợi dụng sự ngốc nghếch của Lam Vong Cơ, Lam Thanh Trúc đã vạch ra kế hoạch cho mình.

Cô ta biết Lam Vong Cơ luôn muốn rời xa Ngụy Vô Tiện, cho nên đã nói thật lòng mình với Lam Vong Cơ.

" Vong Cơ huynh, ngươi có muốn để bệ hạ có thể buông bỏ ngươi không."

Lam Vong Cơ nghe thế mà có chút khó chịu, nhưng y lại không thèm để ý, dù sao việc y muốn thoát khỏi Ngụy Vô Tiện là việc y mong muốn nhất, cho nên y đã háo hức mà hỏi Lam Thanh Trúc.

" Muội có cách sao."

" Đương nhiên......"

Lam Thanh Trúc kề tai nói nhỏ với Lam Vong Cơ, y thật sự đã làm theo kế hoạch của Lam Thanh Trúc, lại không biết rằng bản thân mình đã tự tay bóp nát đi hạnh phúc của đời mình.

Hôm đó, y chuẩn bị một bình rượu ngon, lại vẫn là ngữ điệu lạnh lùng nói chuyện cùng Ngụy Vô Tiện.

" Bệ hạ, Thanh Trúc khó khăn lắm mới được vào hoàng cung nên hôm nay muội ấy muốn được trò chuyện cùng ngươi, ngươi nể mặt ta ngồi xuống uống ly rượu được không."

Ngụy Vô Tiện tin tưởng Lam Vong Cơ, nhưng hắn không tin tưởng người bên cạnh y, nhìn Lam Thanh Trúc e thẹn che mặt mà hắn cảm thấy ghê tởm, nhưng vẫn muốn xem hai người này đang bày trò gì, hắn tửu lượng không tốt, nhưng vẫn giả vờ nghe theo Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện đưa ly rượu lên môi đã cảm nhận được ánh mặt nóng rực của Lam Thanh Trúc, hắn trong lòng cười lạnh, hắn vẫn tự nhiên đem rượu uống vào, nhưng hắn lại không nuốt xuống chỉ ngậm trong miệng, chốc lát hắn giả vờ gục ngã trước mặt hai người.

Lam Vong Cơ thấy hắn ngã xuống mà đứng lên lay vai hắn, thấy hắn thật sự đã ngủ mà cho người đưa hắn về phòng, y tự tay đóng cửa căn phòng của hai người mà để hắn cùng Lam Thanh Trúc trong đó, cũng tựa như là tự tay đóng vào trái tim Ngụy Vô Tiện một nhát dao.

Lúc Lam Vong Cơ khép lại cánh cửa cũng là lúc hắn rơi nước mắt, Lam Vong Cơ từ lúc xoay người bước đi trong tim y đập liên hồi, y không biết bản thân mình làm vậy là đúng hay sai, những hình ảnh ngày thường Ngụy Vô Tiện tươi cười với y lại hiện lên trong tâm trí, những câu nói yêu thương như một cuốn phim quay chậm mà hiện lên, tim y nhói đau, sự ngột ngạt nơi trái tim như lời cảnh tỉnh y đã đi quá xa, nghĩ đến những lời yêu thương của hắn từ hôm nay sẽ không còn dành cho mình nữa Lam Vong Cơ bắt đầu sợ hãi, y không muốn như vậy, chợt y như bừng tĩnh mà chạy ngược về lối cũ, y không muốn, không muốn giao hắn cho người khác, Lam Vong Cơ chạy như điên về Minh Cung của hai người, y bối rối bước vào trong mà sững sờ đối diện với một Ngụy Vô Tiện không chút cảm xúc đang viết một cái gì đó bên án thư, còn một bên là Lam Thanh Trúc sợ hãi khóc lóc nơi góc tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top