Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tiện một đường đuổi về Vân Thâm, đến kia ngọn núi hắn nhìn thấy Lam gia người cùng rất nhiều thôn dân, nghĩ đến đều là thân nhân đã khuất của họ, Lam gia người trực tiếp hộ tống người dân đi tiếp nhận thi hài, mà người dân khi nhìn thấy thân nhân của mình thi hài càng là khiếp sợ cùng điên cuồng, vì cái gì người thân của họ đã chết cũng không được yên, vì cái gì lại tàn nhẫn như vậy.

" Lam Trạm..."

Ngụy Vô Tiện trong lòng chua xót, thôn dân toàn là một bộ tay trói gà không chặt, nhìn đến hiện giờ tình cảnh hắn chỉ hận mình không đủ cường. Lam Vong Cơ thấy hắn xuất hiện trong lòng cũng vơi đi lo lắng, nhưng thấy sắc mặt hắn không tốt y lại không yên lòng, vội đi đến trước mặt hắn ôn nhu hỏi.

" Ngụy Anh... nhưng có bị thương."

Ngụy Vô Tiện khẽ lắc đầu, hắn hiện tại trong lòng thật khó chịu, nhưng lại không muốn Lam Vong Cơ lo lắng chỉ có thể cười nói.

" Ta không sao, chỉ là không bắt được kẻ kia..."

Lam Vong Cơ dù gì cũng là người thân cận bên cạnh Ngụy Vô Tiện, trong mắt hắn mang tâm sự y có thể nhìn ra, nhưng hiện tại đang ở giúp đở thôn dân an táng lại thi hài y cũng không tiện nói thêm, chỉ khẽ nắm lấy tay hắn một chút lại nói.

" Ta cùng ngươi cùng nhau..."

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ như thế nghiêm túc hắn chợt cười, thấy mọi người không chú ý đến bên này, hắn khẽ hôn lên trán Lam Vong Cơ, lại sủng nịnh mà nói một câu.

" Đồ ngốc..."

Cuộc đời hắn chưa từng nghĩ đến sẽ bước vào hồng trần, nhưng Lam Vong Cơ xuất hiện khiến nhận định của hắn thay đổi, hắn một đời theo đuổi đạo tâm, đến cuối cùng hắn chợt nhận ra kì thật không nhất thiết như thế, Phật pháp vô biên, có rất nhiều thứ mà ta không bao giờ kiểm soát được, hắn hiện tại có gia đình, có người cần bảo hộ, theo đuổi đạo tâm không nhất thiết là cắt đứt hồng trần, hắn có thể vừa theo đuổi đạo của mình, vừa có thể cùng người mình yêu xây dựng tổ ấm, đó mới là hạnh phúc trọn vẹn nhất trong lòng hắn.

Như là nghĩ thông suốt, quanh thân Ngụy Vô Tiện chợt có linh khí ào ạt mà đến, nhìn hắn chỉ vừa mới cùng mình đùa giỡn giờ phút này đã nhập định, Lam Vong Cơ có chút dở khóc dở cười, càng nhiều là lo lắng, vốn dĩ đây không phải là nơi để nhập định an toàn.

Mọi người đang bận rộn, nhận ra dị thường cũng hướng về phía Ngụy Vô Tiện nhìn lại, chỉ thấy linh khí khắp nơi cứ hướng về phía Ngụy Vô Tiện mà đến, Lam Vong Cơ lo lắng hắn gặp nguy hiểm muốn lập ra kết giới bảo hộ, lại chợt ngừng tay, bởi vì Hồng Liên đã tự mình hộ chủ, một vòng kết giới kim quang được Hồng Liên tạo ra, Lam Vong Cơ cũng yên tâm, mấy phen Linh Khí này Ngụy Vô Tiện cũng đã nói qua cho Lam Vong Cơ về tác dụng cũng như là sự lợi hại của nó, thấy Hồng Liên hộ chủ Lam Vong Cơ tâm cũng buông xuống.

" Thúc phụ, con muốn hộ pháp cho Ngụy Anh."

Lam Khải Nhân hiện trên mặt đã có chút già đi, cũng là... từ lúc Lam gia gặp chuyện Lam Khải Nhân cũng đã già đi rất nhiều, ông nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện, trong mắt có thể thấy được lo âu, nhưng trên mặt vẫn không hiện chỉ gật đầu đơn giản nói.

" Được rồi... Vô Tiện hiện tình hình quan trọng hơn, con không cần xen vào chúng ta."

Mặc dù biết Hồng Liên có thể bảo vệ Ngụy Vô Tiện, nhưng chung quy Lam Vong Cơ vẫn là không yên tâm, Ngụy Vô Tiện lần này nhập định còn không biết là đến khi nào.

Lam gia người cùng thôn dân cùng nhau xử lí thi hài, vì quá nhiều, còn có một số thi hài còn không biết là ai, người ở đâu, thôn dân cũng là thương tiếc họ không thể bình yên ở mộ phần nên cũng cùng nhau đem an táng, việc án táng này phải mất tận một ngày mới xử lí xong mấy trăm cổ tẩu thi.

Xử lí xong mọi việc, Lam gia người cũng hộ tống đưa thôn dân về lại trấn, mọi người đều bình yên trở về Lam gia người mới tiến đến nơi an táng những hung thi kia, họ cùng nhau lập ra một kết giới trấn thủ tránh cho việc những tẩu thi này một lần nữa bị người sở dụng mà đội mồ sống dậy.

Mọi việc ổn thỏa họ mới trở lại Vân Thâm, riêng Lam Vong Cơ vì có thể hộ pháp cho Ngụy Vô Tiện mà giữ lại nơi rừng hoang này, Lam Hi Thần cùng ba đứa nhỏ vì lo lắng nên cùng nhau lập nên một nhà chòi nhỏ, hàng ngày Ngụy Tư Niệm luôn mang phần cơm đến cho y, tiểu cô nương vốn là muốn ở lại nhưng Lam Vong Cơ lại không cho phép, nơi đây nguy hiểm không biết kẻ kia sẽ khi nào xuất hiện, y không muốn nữ nhi nhà mình nguy hiểm. Cũng may là Truyền Tống Trận Ngụy Vô Tiện vẫn chưa thu hồi, nếu không chỉ sợ Ngụy Tư Niệm muốn đem cơm đến cho y cũng không được cho phép.

Một tuần trôi qua Ngụy Vô Tiện cũng không có tỉnh lại dấu hiệu, mà quanh thân hắn linh khí lại càng lúc tiến đến càng nhanh, một năm này thiên địa linh khí nơi đây chính là không quá tốt, Lam Vong Cơ lo lắng Ngụy Vô Tiện nhập định bị gián đoán vì thế lúc Ngụy Tư Niệm mang cơm đến y yêu cầu một ít tài liệu làm nên Tụ Linh Trận, vốn dĩ Lam Vong Cơ trận pháp tạo nghệ ở lứa tuổi hiện tại phải nói là rất cao thâm, bất quá vẫn là kém với Ngụy Vô Tiện, khi xưa hắn cùng y cùng nhau nghiên cứu quá sửa đổi Tụ Linh Trận, Vân Thâm cũng có cái này trận pháp mới có thể có như vậy thuần linh khí, hiện tại nơi đây Lam Vong Cơ lại trực tiếp làm nên Tụ Linh Trực, lại dung hợp vào trận quang của Hồng Liên, này trận vừa có thể trợ Ngụy Vô Tiện, lại tiện lợi Hồng Liên cũng tu luyện vẹn cả đôi đường, Hồng Liên đối cái này nhị chủ nhân rất vừa lòng.

" A Cha..."

Ngụy Tư Niệm hằng ngày đúng giờ mang cơm đến cho Lam Vong Cơ, tiểu cô nương từ lúc Ngụy Vô Tiện trở về cũng trở nên hoạt bát rất nhiều. Lam Vong Cơ khẽ mỉm cười, lại có chút lo lắng hỏi.

" Từ nhi... gần đây có hay không ra gì sự..."

Ngụy Tư Niệm đôi mắt lượng lượng, lại rất nhanh lắc đầu.

" Cũng không, A Cha, khi nào phụ thân mới tỉnh a..."

Lam Vong Cơ thoáng chốc nghiêm nghị lên, y nhíu mày nói.

" Từ nhi... khi nào thì học được nói dối..."

Ngụy Tư Niệm nao nao, trên mặt xoắn xuýt lại cắn cắn môi, một bộ không biết phải làm thế nào nói. Không nhận được câu trả lời, Lam Vong Cơ trong lòng bất an cùng không vui, tiểu nhi tử nhà mình không biết nói dối, khẳng định là đã xảy ra chuyện.

" Từ nhi..."

" A Cha, chính là cũng có chút chuyện, A Lăng đến trụ tại Vân Thâm, nghe bảo Kim gia xảy ra chút chuyện, chính con cũng không rõ ràng."

Lam Vong Cơ trong lòng nao nao, từ lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, hắn lại không muốn y nói cho Giang Yếm Ly, khi y nhắc đến Giang Yếm Ly ánh mắt của hắn rất phức tạp, có hoài niệm, có chua xót, cùng đau khổ, nhưng cũng có gì đó xa cách rất nhiều, y biết hắn có chuyện không nói, nhưng thấy hắn như vậy khổ sở y lại không tiện hỏi nhiều, y chờ... chờ một ngày hắn tự mình giải thích. Bất quá năm năm Giang Yếm Ly sống tại Lam gia, Lam Vong Cơ cũng rất quý trọng Giang Yếm Ly, hiện tại nghe Kim gia gặp nạn, y không thể không lo lắng.

" Cô cô có đến sao..."

Ngụy Tư Niệm thấy Lam Vong Cơ không tiếp tục truy vấn thì nhẹ thở ra, lại lắc đầu nói.

" Cô cô chỉ đưa A Lăng đến lại vội trở về, sư bá cùng ba vị trưởng lão đã đến Kim gia xem tình hình, A Cha đừng quá lo lắng..."

Lam Vong Cơ lo lắng Giang Yếm Ly, nhưng trong lòng y Ngụy Vô Tiện vẫn là chiếm vị trị lớn nhất, nên dù có lo lắng, y cũng không thể rời khỏi nơi đây.

" Phụ thân ngươi một chuyện hiện giờ không nên nói..."

" A Cha yên tâm, chuyện này phụ thân đã dặn dò qua, mọi người sẽ không nói, nhưng là A Cha... cô cô nhiều năm tưởng niệm phụ thân như vậy, vì sao lại..." Ngụy Tư Niệm cũng là có chút phân không rõ, nàng không hiểu biết quá khi xưa mọi chuyện, nhưng cũng biết được Giang Yếm Ly coi phụ thân mình như thân sinh đệ đệ, mà A Cha cũng từng giảng qua phụ thân cũng rất coi trọng cái này sư tỷ, hiện tại lại là chuyện gì xảy ra.

Lam Vong Cơ cũng là mờ mịt, y nhìn người nhập định ở nơi đó trong lòng chỉ khẽ thở dài, chỉ sợ Ngụy Anh của y có gì đó buông xuống không được mới như vậy không đi gặp qua Giang Yếm Ly, chỉ sợ trong lúc thần hồn sát nhập ngày ấy Ngụy Anh đã nhìn thấy điều gì đó khiến hắn không chấp nhận được đi, chính là dù là thế nào, y vẫn sẽ đứng ở Ngụy Anh bên người, tuyệt không lùi bước.

" Kì thật ta cũng không biết..."

Ngụy Tư Niệm trợn to hai mắt, nhìn thấy Lam Vong Cơ mất mát biểu tình, tiểu cô nương trong lòng khó chịu đến không được.

" A Cha, chắc là phụ thân có lí do khó nói, người đừng phiền muộn..."

Lam Vong Cơ ánh mắt lại trở nên nhu hòa, đứa con này của y quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến khiến thân làm cha như y phải đau lòng.

" Ta biết, con trở về đi, gần đây không yên ổn, chớ có ra ngoài."

Ngụy Tư Niệm thật tình không muốn rời đi, nhưng nàng cũng biết bản thán mình ở lại có khi biến khéo thành vụng, một mình A Cha có khi còn có thể chạy trốn, thêm nàng thì thêm một mối bận tậm, tiểu cô nương tháo xuống vòng tay cùng trâm ngọc đưa cho Lam Vong Cơ rồi nói.

" A Cha, này Phật Châu cùng Trâm cài người tạm thời giữ lấy, ít nhất nó sẽ bảo vệ người..."

Lam Vong Cơ khẽ cười, y xoa đầu nữ nhi nhà mình, lại lấy ra một mảnh ngọc bội hình lá cây bồ đề được chạm khắc rất đẹp mắt lại nói. Này ngọc bội vốn là một đôi với Ngụy Vô Tiện, bên trong ngọc bội có một giọt máu của Bạch Hổ viễn cổ, nhưng Lam Vong Cơ lại không biết điều này, y chỉ cho rằng đây là một mảnh ngọc bội có chức năng giống với Ngụy Tư Niệm mà thôi, kì thật cũng không thể không cho y biết, nhưng ở Tu Chân Giới yêu thú thời viễn cổ đã không còn tồn tại, này huyết tinh là sư tôn một lần đi đến chiến trường yêu ma, vô tình cứu một con yêu thú con, không ngờ này ấu tể lại là Bạch Hổ tưởng chừng đã tuyệt tích, để tạ ơn sư tôn hắn được Bạch Hổ tặng cho ba giọt huyết tinh. Hắn là đệ tử duy nhất của sư tôn mình nên là được Phổ Hiền đưa cho này một giọt huyết tinh, nếu hắn luyện hóa sẽ tăng thêm công lực, nhưng hắn lại không muốn, Ngụy Vô Tiện vốn cũng không suy nghĩ nhiều, không ngờ là hắn giữ lại này giọt huyết tinh hôm nay lại có chỗ dùng.

Bạch Hổ là Thần thú, những tà ám yêu ma yêu thú cấp thấp sẽ không dám đến gần, cho nên nói, Lam Vong Cơ thật ra rất an toàn.

" Phụ thân con sẽ không quên ta, con yên tâm, trở về đi..."

Ngụy Tư Niệm thấy y trên mặt không che dấu được hạnh phúc, tiểu cô nương cũng nhếch môi cười, nàng biết phụ thân đau nhất cha.

" Vâng, vậy con xin phép..."

Lam Vong Cơ đôi mắt nhu hòa nhìn tiểu nữ nhà mình khuất bóng sau trận pháp, tay vô thức chạm lên mãnh ngọc bội, theo y được biết này lá bồ đề là biểu tượng của Vô Bi Tự nơi Ngụy Vô Tiện lớn lên, kì thật y cũng không thể giải thích được tại sao, nhưng từ lúc có này ngọc bội trong tâm y an tâm không ít, y không rõ, nhưng là y cho rằng này là lễ vật Ngụy Anh đưa cho mình nên mới khiến y có cảm giác bản thân mình sẽ an toàn, không hề có một chút sợ hãi cùng lo lắng, ít nhất đó là cảm nhận của y.

Lam Vong Cơ cứ thế hộ pháp cho Ngụy Vô Tiện một tháng, trong một tháng này Tu Chân Giới xảy ra đại loạn, khắp nơi đều là hung thi lệ quỷ, tiên môn bách gia dù muốn làm rùa rút đầu cũng không thể, thôn dân bá tánh khắp nơi lầm than, chỉ duy nhất thôn dân Thải Y Trấn là còn an toàn, đến cả Lam Vong Cơ thời gian này cũng không ít lần bị tẩu thi tập kích, nhưng bọn chúng chưa đến gần y đã bỏ chạy, điều này thật không bình thường, nhưng y là người thông minh, nguyên do y cũng đoán được đôi chút là từ mãnh ngọc bội mà Ngụy Anh đã tặng cho y.

Hôm nay như mọi khi, Lam Vong Cơ nhắm mắt đả tọa, lại bất ngờ cảm nhận được quanh thân linh khí biến đổi, y mở mắt ra quan sát, lại bất ngờ nhìn thấy trên bầu trời đang tề tụ lôi vân lại một chỗ, chính là nơi Ngụy Vô Tiện đang nhập định, Lam Vong Cơ trong lòng mãnh run, Tu Chân Giới mặc dù suy thoái, nhưng lôi kiếp y là đã từng trải qua khi kết đan, y cũng biết uy lực của nó rất lớn, nhưng nhìn lôi kiếp lần này của Ngụy Vô Tiện trong lòng y không cấm sợ hãi.

Lam Vong Cơ còn đang kinh nghi, thì Hồng Liên đã thu hồi đi chính mình kim quang, lại chợt hóa thân thành một cái tiểu hài đồng, đứa trẻ nhìn nhìn Lam Vong Cơ vội nói.

" Phu nhân mau rời đi, nơi đây nguy hiểm, chủ nhân có ta hộ pháp sẽ không sao..."

Lam Vong Cơ vì lo lắng cho Ngụy Vô Tiện nên không quan tâm lắm đến Hồng Liên xưng hô, nhưng nhìn thấy hóa thân của Hồng Liên y lại có chút kinh ngạc, này tiểu hài tử nhìn vào cũng chỉ có năm tuổi bộ dáng, y là chưa bao giờ nhìn thấy khí linh của Ngụy Vô Tiện hóa hình, nhưng dù sao cũng đã được Ngụy Vô Tiện phổ cập kiến thức nên cũng không kinh ngạc lâu lắm, y khẽ gật đầu, nén xuống bất an mà rời khỏi lôi kiếp phạm vi.

Mà Ngụy Vô Tiện bên này hắn trong lòng không hề có một chút nào gọi là vui vẻ, hắn nếu là bình thường lôi kiếp hắn có thể vượt qua, nhưng lần này là hắn một lần nữa lên đến Thánh Cảnh, càng đừng nói là hắn ở một thế giới khác thăng cấp, Thiên Đạo chắc chắn sẽ nhằm vào hắn, vì ở nơi này Tu Chân Giới không có cái này Thánh Cảnh cấp bậc, này lôi kiếp chỉ sợ là gấp đôi uy lực ngày ấy, nhưng hắn cũng biết bản thân mình không thể thất bại.

Nếu như hắn thất bại, thứ nhất hắn sẽ không thể rời khỏi nơi này, thứ hai là đại nạn nơi đây hắn không đủ uy lực để giải quyết, vì thế hắn chỉ có một con đường đó là thành công.

Lôi kiếp của Ngụy Vô Tiện kinh động khắp Tu Chân Giới, ngoại trừ Lam gia người biết được Ngụy Vô Tiện cảnh giới thì không ai biết cả, họ dù lo lắng nhưng cũng chỉ có thể đứng nhìn, phạm vi lôi kiếp lên đến trăm mét, những người tu vi yếu kém đến gần thất khiếu đều đổ máu, những ai đến Nguyên Anh cấp bậc còn có thể đến gần một chút để quan sát, còn lại chỉ có thể xa xa đứng nhìn, nhưng dù là thế nào, tiên môn bách gia chỉ có một ý nghĩ, người này ắt hẳn là đại năng, họ phải ở lại để xin này đại năng giúp đở vượt qua cái này kiếp nạn.

Đối với những người này Lam gia người chỉ là khịt mũi xem thường, họ trong lòng chỉ có một ý nghĩ, nếu như này đám người biết người ở lôi kiếp là Ngụy Vô Tiện, này đám người sẽ có cái gì ý nghĩ, đối với chuyện này, Lam gia người không muốn để tâm.

Lôi kiếp thanh thế quá to lớn, kéo đến Bão Sơn Tán Nhân phải rời núi mà đến, mà tiên môn bách gia nhìn thấy Bão Sơn Tán Nhân càng là sợ hãi, cuộc thanh trừ mười lăm năm trước đã để lại cho họ bóng ma, nhưng Bão Sơn Tán Nhân chẳng thèm để tâm đến điều này, bà đến bên Lam Gia người hỏi thăm tình hình, tiên môn bách gia không nghe thấy được cuộc nói chuyện của họ, nhưng vẻ mặt vui mừng của Bão Sơn Tán Nhân chính là không hề che dấu, tiên môn bách gia đều có cùng nghi vấn, người đang ở trong lôi kiếp là người nào.

P/S : ở đây mình thiết lập Tiện cảnh giới cấp bậc không phải là Kim Đan đến Đại Thừa Kỳ như Tu Chân Giới nha, Tiện vốn là ở một thế giới khác nên cảnh giới cấp bậc là khác nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top