Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tiện đoàn người vừa trở lại Vân Thâm đã nhìn thấy một đoàn già trẻ lớn bé Ôn người nhà đứng trong kết giới chờ còn có một cái tiểu Kim Lăng, mà Ngụy Tư Niệm càng là trực tiếp chạy ra đi.

" Phụ thân, A Cha..."

Tiểu cô nương nhào tới ôm lấy Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ, hai người ánh mắt nhu hòa, một nhà ba người ôm lấy nhau, Lam Khải Nhân khóe miệng trừu trừu nhưng chung quy là cũng không lên tiếng đánh gãy ba người không khí. Ông quay sang Bão Sơn Tán Nhân trịnh trọng nói.

" Tiền bối, mời người vào uống tách trà..."

Ngụy Vô Tiện nghe được Lam Khải Nhân lời nói mới nhẹ di một tiếng vỗ trán, hắn quên mất còn có Bão Sơn Tán Nhân ở đây.

" A... đúng rồi, Từ nhi mau bái kiến nội tổ mẫu đi con..." ( tui không biết Từ nhi phải gọi tiền bối bằng gì nên gọi đại, ai biết cmt để t sửa với nha.)

Ngụy Tư Niệm vội vàng thu liễm chính mình cảm xúc, tiểu cô nương đưa mắt nhìn về phía Bão Sơn Tán Nhân, năm ấy nghe sư bá kể lại nhờ có người này A Cha bọn họ mới được giải oan, tưởng sẽ không bao giờ có cơ hội được gặp mặt, nay lại bỗng nhiên nhìn thấy tiểu cô nương có chút kích động.

" Tư Niệm gặp qua nội tổ mẫu."

Bão Sơn Tán Nhân đưa mắt đánh giá Ngụy Tư Niệm nàng khẽ mỉm cười đầy hài lòng.

" Không tồi, đã là Kim Đan trung kì đỉnh, này thiên phú rất cao a."

Ngụy Vô Tiện trong lòng tự hào, nữ nhi của hắn đương nhiên phải thiên phú cao a, mười lăm tuổi Kim Đan trung kì không phải ai cũng làm được, nhưng rồi hắn lại có chút mất mát, Lam Vong Cơ năm đó thiên phú cũng là như thế cao, nhớ năm đó lúc mang thai Ngụy Tư Niệm y đã bước vào đến gần ngưỡng cửa Nguyên Anh, nhưng vì cố chấp sinh ra Ngụy Tư Niệm tu vi của y cứ thế lùi lại, cho đến hiện tại tu vi của y còn không bằng nữ nhi nhà mình, nếu hắn không trở về kịp lúc, chỉ sợ ngay lúc này y đã không còn nữa.

Lam Vong Cơ nhìn hắn mới một giây trước còn tự đắc một giây sau lại hóa bi thương, nghĩ lại nghĩ y cũng biết hắn đang khổ sở chuyện gì.

" Ngụy Anh, ta không sao, ta sẽ nhanh đuổi kịp ngươi..."

Nhìn người nắm lấy tay mình trong giọng nói tràn đầy tự tin Ngụy Vô Tiện cũng nhếch miệng cười, Lam Trạm, Lam Vong Cơ, Hàm Quang Quân là cái không dễ chịu khuất phục người, hiện tại bệnh căn của y đã khỏi, thiên phú y qua một lần tẩy kinh phạt tủy chỉ có tăng lên chứ không kém, về sau hắn đưa y rời khỏi đây đến lúc đó càng có thích hợp công pháp cho y tu luyện. Cho dù mất bao nhiêu năm hắn vẫn sẽ bồi y bên người.

" Hảo... chúng ta cùng nhau...."

Bão Sơn Tán Nhân khi xưa có biết qua tình trạng của Lam Vong Cơ, cũng từng cung cấp cho Lam gia rất nhiều trân quý dược liệu, nếu không chỉ sợ năm ấy không đến năm năm Lam Vong Cơ đã căn không nổi, hiện tại nhìn y như vậy mạnh khỏe trong tâm nàng cũng có chút tò mò càng nhiều là vui vẻ.

" Vong Cơ, bệnh tình của con..."

Lam Vong Cơ nghe hỏi thế trong lòng lại dâng lên một chút ngọt ngào, y nắm chặt lấy tay Ngụy Vô Tiện mà nói.

" Sư tổ, con đã không ngại... đều nhờ phúc của Ngụy Anh..."

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, bất ngờ một cái bóng nho nhỏ chạy đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, giọng nói non nớt vang lên cắt ngang đi bầu không khí hài hòa.

" Người là đại cữu cữu sao..."

Kim Lăng mở một đôi mắt to tròn đầy nghi vấn nhìn Ngụy Vô Tiện, vốn cậu nhóc trước có từng nhìn qua Ngụy Vô Tiện bức họa, lại nghe được Ngụy Tư Niệm gọi hắn phụ thân, cậu nhóc mới có thể như vậy hỏi ra. Nhưng là ngay từ đầu Ngụy Vô Tiện là còn muốn tránh đi Kim Lăng làm như không quen biết, hiện tại hắn có chút không biết phải làm thế nào, không gian bỗng chốc rơi vào trầm lặng.

Lam Vong Cơ nhận ra được Ngụy Vô Tiện khó xử, y vội gọi lên Ngụy Tư Niệm nhắc nhở.

" Từ nhi, con đưa A Lăng đi dạo dạo, nơi đây chúng ta còn có chuyện cần nghị sự..."

Ngụy Tư Niệm lúc này mới hoàn hồn, tiểu cô nương vội vàng kêu lên Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi, lại nắm lấy Kim Lăng tay kéo đi, vừa đi vừa nói.

" Đi thôi, chúng ta đã ước hẹn đi cho thỏ ăn không phải sao, lại chậm chúng nên đói a..."

Kim Lăng nhìn Ngụy Vô Tiện không để ý đến mình trong lòng có chút mất mát, vốn dĩ ngày thường mẫu thân vẫn luôn nhắc đến cái này đại cữu cữu có bao nhiêu hảo, có bao nhiêu thiện lương, cở nào tài giỏi, tiểu hài tử đối với cường đại người luôn là ôm lòng sùng bái cùng cung kính, chính là hôm nay gặp được người lại không muốn để ý tới mình.

Bất quá dù sao cũng là tiểu hài tử, từ bé đã được sủng ái nuông chiều, mặc dù có chút không vui, nhưng nghe Ngụy Tư Niệm nói đến thỏ đã đem chuyện này vứt ra sau đầu mà cùng Ngụy Tư Niệm nhóm đi chơi.

Bên này mọi người lại là cùng nhau đến phòng nghị sự, còn chưa nói được cái gì đã có Ôn Ninh đến báo.

" Tiên Sinh, Xích Phong Tôn cùng Nhiếp Nhị công tử đến... còn có hai vị một là Hiểu tiền bối còn có bằng hữu của ngài ấy."

Ôn Ninh nhiều năm này sống tại Lam gia, lại theo chân Lam gia người học tập, nói không quản thế sự bên ngoài, Lam gia người vẫn là thường thường giúp giúp bá tánh trừ túy tiêm tà, Ôn Ninh cũng trộn lẫn với bọn họ, hiện tại Ôn Ninh đã thay đổi rất nhiều, không là cái kia nhút nhát luôn bị người ức hiếp, Ôn gia một mạch càng là bước lên con đường Tu Tiên, không lại là cái kia y tu tay trói gà không chặt mặc người ức hiếp, dù họ tu vi không cao, nhưng vẫn là có thể tự bảo hộ mình.

" Cho mời đi, tới cũng tốt, chúng ta cũng cần thương lượng..."

Lam Khải Nhân gật đầu, vốn dĩ Nhiếp Minh Quyết vẫn là lâu lâu đến thăm, hắn cũng là người duy nhất lui tới Lam gia những năm này, mà Bão Sơn Tán Nhân lại nhẹ thở ra. Hiểu Tinh Trần một năm trước rời núi, vốn dĩ năm đó Bão Sơn Tán Nhân mạnh mẽ không cho Hiểu Tinh Trần rời núi, nhưng những năm này Hiểu Tinh Trần chưa từng từ bỏ ý niệm hành hiệp trượng nghĩa của mình, thấy Hiểu Tinh Trần tu vi cũng đã tới rồi Nguyên Anh hậu kỳ, nàng mới bằng lòng thả người rời đi.

" Tinh Trần có bằng hữu a, xem ra một năm này cũng không tệ đi...."

Ôn Ninh nhậm phân phó lui ra đi mời người, không nghĩ ra đến nơi còn xuất hiện thêm một cái tiểu bằng hữu. Ôn Ninh cung kính hướng mọi người mời vào mới đối tiểu bằng hữu nói.

" Mời các vị vào, mọi người còn đang chờ... Tử Chân, như thế nào cũng tới."

Nghe thấy mọi người đang chờ bọn họ bốn người hướng Ôn Ninh gật đầu rồi cùng nhau đi, vốn là Nhiếp Minh Quyết thân quen với Vân Thâm nên không cần dẫn đường, Ôn Ninh tắc đưa Âu Dương Tử Chân đi tìm Lam Tư Truy đám nhỏ.

Âu Dương Tử Chân cũng là trong một năm này tụi nhỏ ra ngoài trừ túy gặp được Âu Dương Tử Chân một mình ra ngoài đêm săn gặp nạn, dù sao cũng là cùng chung chí hướng người nên rất nhanh bọn họ trộn lẫn cùng một khối, đối với chuyện này Lam Vong Cơ cùng mọi người đều không có dị nghị, năm đó bách gia một chuyện cũng không cùng tiểu hài tử liên hệ, Lam gia người không phải kẻ không thông tình đạt lí, nhận thấy Âu Dương Tử Chân thật là một cái xích tử chi tâm thiếu niên nên việc đám nhỏ kết giao cái này bằng hữu cũng không nhiều can thiệp.

Âu Dương Tử Chân hôm nay cũng có mặt ở hiện trường, vốn là từ xa quan khán, lại thêm Âu Dương gia dù sao cũng không có như bách gia lụi bại, ít nhất họ năm xưa dù bị dắt mũi nhưng cũng nhận ra mình sai lầm mà hối cải, cho nên hôm nay sở chịu Ngụy Vô Tiện uy áp có một số nhà là không sở chịu liên lụy, dù sao Ngụy Vô Tiện hắn là cái có thể nhìn rõ ai có ác ý với mình, hắn không có như ngày xưa như vậy thiếu tâm nhãn, ai có ác ý hắn sẽ trị ai đó là.

" Ôn thúc thúc, người kia thật là Ngụy tiền bối sao..."

Ôn Ninh có chút ngốc, Âu Dương Tử Chân không đầu không đuôi, Ôn Ninh cũng không có mặt ở hiện trường đương nhiên không biết Âu Dương Tử Chân gặp qua Ngụy Vô Tiện.

" A... người nào a."

Âu Dương Tử Chân ánh mắt sùng bái, miệng lải nhải nói.

" Chính là vị tiền bối hôm nay độ kiếp a, hắn hảo soái, hảo lợi hại..."

Ôn Ninh nhìn Âu Dương Tử Chân có chút buồn cười, bất quá vẫn là nghiêm túc gật đầu.

" Đúng vậy, công tử vốn dĩ lợi hại..."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, ra đến sau núi đám nhỏ đang uy thỏ nghe tiếng cũng quay lại, nhìn thấy Âu Dương Tử Chân đám trẻ kinh ngạc mà hô.

" Tử Chân, ngươi sao lại đến đây."

" Tử Chân ca ca..."

Âu Dương Tử Chân hứng phấn hướng đám trẻ chạy đến, lại nhất nhất chào hỏi.

" Tư Truy, Cảnh Nghi, Tư Niệm... Kim tiểu công tử..."

Lam Tư Truy dù gì cũng xem như là đương huynh trưởng trong nhà, nhìn thấy Âu Dương Tử Chân trong lòng dù vui mừng khi tiểu bằng hữu đến thăm, nhưng nghĩ đến gần đây Tu Chân Giới không yên lại có chút lo lắng.

" Tử Chân, gần đây ra đại sự phụ thân ngươi thế nào lại thả ngươi ra đến."

Âu Dương Tử Chân quen tay quen chân mà ngồi xuống uy con thỏ một cây củ cải, lại ngữ mang oán trách nói.

" Ngươi đừng nói, ta khó khăn lắm mới thoát ra được phụ thân tầm mắt, một tháng này nghẹn chết ta..."

Ngụy Tư Niệm nghe hắn oán trách có chút bất đắc dĩ.

" Chính là tiền bối lo lắng ngươi nha, gần đây không an toàn, A Cha cũng chưa cho phép ta ra ngoài."

Âu Dương Tử Chân cười khổ một chút, lại nói.

" Ta biết a, chính là ta không nghĩ ngốc ở nhà, Tư Niệm muội muội, chúc mừng ngươi hoàn thành ước nguyện."

Ngụy Tư Niệm là cái thông minh, nghe Âu Dương Tử Chân lời nói cũng hiểu được muốn nói cái gì, Ngụy Tư Niệm nhếch môi cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

" Ân... cám ơn."

Mà Âu Dương Tử Chân nhìn Ngụy Tư Niệm tươi cười càng là chấn kinh rồi, hắn trở nên lắp bắp khônh thể tin tưởng nói.

" Tư... Tư Niệm... ngươi.... ngươi cười, ngươi... ngươi cư nhiên cười..."

Cũng không thể trách Âu Dương Tử Chân như thế kinh ngạc, dù sao từ lúc nhận thức đến nay hắn chưa từng thấy quá Ngụy Tư Niệm cười, khi nào đối mắt hắn cũng thấy Ngụy Tư Niệm quá khắc khổ không có phong tình.

Đám tiểu bối bên này bận việc của mình, bên này đại gia đã là lâm vào trầm tư, Nhiếp Minh Quyết vừa an vị ngồi xuống đã bị Ngụy Vô Tiện chỉ điểm.

" Nhiếp đại ca, Bá Hạ của ngươi lệ khí thật trọng... để ta xem một chút hảo sao..."

Đại gia ai cũng chưa nói chuyện đã bị Ngụy Vô Tiện lời nói hấp dẫn, kì thật Bá Hạ này lây nhiễm lệ khí bao nhiêu năm qua chính là mối lo lắng của Lam Nhiếp hai nhà, thanh tâm âm chỉ có tác dụng tĩnh tâm ngưng thần không hề có triệt tiêu được lệ khí, nên là chỉ trị được ngọn mà không trị được gốc.

Vốn Nhiếp Minh Quyết là muốn hỏi thăm Ngụy Vô Tiện những năm này là làm sao, nếu còn tồn tại vì sao không trở về Lam gia, nhưng hiện tại sở hữu vấn đề đều bị hắn lời nói hấp dẫn.

" Vô Tiện, ngươi thấy được sao..."

Nhiếp Minh Quyết không nhiều câu nệ, dù sao năm đó Ngụy Vô Tiện tiến tới Lam Gia khi bọn họ cũng là quan hệ thân cận lên, hiện tại nhìn thấy Ngụy Vô Tiện bình yên xuất hiện, trong lòng không cấm thở dài nhẹ nhõm, hắn bao nhiêu năm qua chứng kiến Lam Vong Cơ ngày một héo mòn, dù chỉ là kết nghĩa huynh đệ, nhưng hắn đã xem Lam Gia là cái thứ hai Gia. Không chút nghĩ ngợi giao Bá Hạ cho Ngụy Vô Tiện.

" Nhiếp đại ca, ngươi có phải hay không bị Bá Hạ ảnh hưởng thật nhiều năm, nếu hiện tại còn không giải quyết... chỉ sợ..."

Chỉ sợ hắn không còn sống được bao lâu, điều này Nhiếp Minh Quyết hiểu rõ, hắn không sợ chết, hắn chỉ lo lắng Nhiếp Hoài Tang, nếu mình đi rồi, đệ đệ không biết sẽ bị những ai khi dễ, không có mình che chở đệ đệ cuộc sống có hay không dễ qua. Nhiếp Hoài Tang vừa nghe Ngụy Vô Tiện lời nói cả người liền không hề trang là một kẻ hoa hoa công tử, hắn run run mà hướng Ngụy Vô Tiện cầu cứu, hơn ai hết hắn hiểu đao linh vấn đề, hắn muốn giúp chính mình đại ca nhưng hắn không có cái kia năng lực.

" Ngụy huynh... ngươi có cách đúng không, ngươi cứu cứu ta đại ca...."

Ngụy Vô Tiện có chút buồn cười, nhưng rồi lại có chút chua xót, ít nhất hắn nhìn ra được Nhiếp Hoài Tang là thật lo lắng cho Nhiếp Minh Quyết. Hắn không cấm nghĩ đến Lam Hi Thần cũng là đem hết cả tâm can đối đãi mình như đệ đệ, lại nghĩ về những cái kia quá khứ hắn bỗng nhiên lắc đầu cười khổ. Chung quy đây mới là chân tâm đối đãi người nhà, mà hắn đâu... khi xưa ở Giang gia hắn cũng là chân tâm, nhưng đến cuối cùng tất cả hóa ra là một cái đại chê cười, nhìn đến hôm nay Giang Yếm Ly phản ứng hắn còn có gì không hiểu, năm xưa cha mẹ hắn tử một chuyện không hề đơn giản. Lắc đầu xua đi những kia phiền muộn, hắn bất đắc dĩ nhìn mau rơi nước mắt Nhiếp Hoài Tang nói.

" Ngươi đừng gấp, ta có thể giải quyết, trước bàn chính sự đi..."

Vì thế mọi người lại dẹp Bá Hạ chuyện sang một bên chuyên tâm mà cùng nhau nghị sự, hiện nay Tu Chân Giới loạn thành như vậy, nhiều năm không màng thế sự Bão Sơn Tán Nhân cũng không thể ngó lơ, vì thế theo bọn họ nghị sự trước hết Lam Gia người theo chân Nhiếp Minh Quyết đi Thanh Hà giúp một chút vội, Bão Sơn Tán Nhân cùng Hiểu Tinh Trần hòa Tống Lam bằng hữu đi khắp nơi giúp đở, Ôn gia người tắc ở lại Lam gia trong coi, họ dù sao tu vi cũng không cao, hiện tại tình thế loạn lạc, chỉ có thể ở lại Lam gia nhìn xem người dân có hay không yêu cầu giúp đở. Mà Ngụy Vô Tiện lại là yêu cầu bế quan củng cố tu vi.

Nghi sự kết thúc Ngụy Vô Tiện cũng tranh thủ giải quyết Bá Hạ vấn đề, vốn dĩ lệ khí với hắn hiện tại mà nói là chuyện rất dễ giải quyết, lại riêng tặng cho Nhiếp Minh Quyết một mảnh ngọc bội có thể hỗ trợ tĩnh tâm ngưng thần, bên trên ngọc bội có hắn gia cố trận pháp cùng phù chú có thể vì đao linh giải trừ lệ khí thành linh khí sở dụng.

Đối với điều này Nhiếp Minh Quyết phải nói là không có cách nào để tạ ơn, mà Ngụy Vô Tiện vốn cũng chẳng cần tạ ơn gì đó, hắn từ lâu cũng xem Nhiếp Minh Quyết như chính mình đại ca, cứu giúp đó hẳn là.

Vốn là lo lắng mọi người bên ngoài không an toàn, Ngụy Vô Tiện cũng không gấp gáp bế quan, hắn cùng Lam Vong Cơ cùng nhau nghiên cứu gia tăng trận pháp, lại nghiên cứu thêm tân phù chú, những kia vòng tay của đám trẻ cũng được hắn thu hồi sửa chữa. Âu Dương Tử Chân lần này trốn phụ thân tiến đến Lam gia tìm tiểu bằng hữu lại được lợi, Ngụy Vô Tiện cũng không keo kiệt tặng cho hắn một con vòng tay phòng thân, lại được Lam Hi Thần đích thân hộ tống về nhà, khi đi vui sướng khi về đau đầu, đó là chuyện của riêng hắn mọi người rất vui lòng mà cười nhạo một tiếng.

Đãi nhiều ngày từ lúc trở về Ngụy Vô Tiện chưa có nhiều thời gian để bên cạnh Lam Vong Cơ, hắn muốn giành thời gian cho y nhiều hơn nên là tranh thủ bên y ít ngày, cùng y bồi đám nhỏ luyện kiếm, cùng nhau chỉ điểm đám nhỏ tu luyện. Nhật tử trôi qua cũng phá lệ yên bình.

Mà Kim Lăng ngay trong ngày hôm ấy cũng được Kim Tử Hiên cùng Giang Yếm Ly đón trở về, Ngụy Vô Tiện không hề xuất hiện.

Hôm nay Lam gia người theo kế hoạch trước đi Thanh Hà, Ngụy Vô Tiện xuất ra một mớ phù chú đưa cho bọn họ lại cẩn thận dặn dò.

" Mọi người lần này đi nhớ cẩn thận, này phú là Truyền Tống Phù bản nâng cấp, nếu gặp nguy hiểm cứ kích hoạt phù nó sẽ tự đưa mọi người trở lại đây cho dù là bao xa cũng không quan hệ, còn có..."

Ngụy Vô Tiện một hơi dặn dò thật nhiều, mọi người trong lòng đều ấm áp, càng nhiều là cảm thán Ngụy Vô Tiện là cái tuyệt thế thiên tài, những việc mà bọn họ làm không được, vào tay Ngụy Vô Tiện chỉ còn là thời gian.

Truyền Tống Phù vốn dĩ uy lực có hạn, có thể truyền tống bao xa còn dựa theo người vẽ phù có bao nhiêu cường đại, Tu Chân Giới rất ít người có thể vẽ được phù chú có công lực cường đại như thế, Lam gia người lên tiếng cám ơn rồi cùng nhau lục tục rời đi, nhìn mọi người đã khuất dạng, Ngụy Vô Tiện có chút mệt mỏi ôm lấy Lam Vong Cơ.

" Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ biết hắn phiền muộn, những ngày qua hắn luôn chuyên tâm họa phù chú cùng nghiên cứu trận pháp không muốn để ý tới sự vụ bên ngoài, rảnh lại bồi bồi đám nhỏ, hắn không có một chút thời gian nghỉ ngơi, cũng không phải là yêu cầu hắn làm nhiều như thế, đơn giản chỉ là hắn muốn mình bận việc để không suy nghĩ đến những chuyện phiền lòng.

" Ngụy Anh, đi nghỉ một hồi, ta bồi người..."

Ngụy Vô Tiện gật đầu, hắn nắm lấy tay Lam Vong Cơ đi về Tĩnh Thất, lại vừa đi vừa nói.

" Lam Trạm, mọi việc kết thúc, chúng ta đi tìm ta cha nương thế nào..."

Lam Vong Cơ có chút giật mình, y có chút không hiểu, lại dường như lại hiểu, ngập ngừng một chút y nói.

" Ngụy Anh, cha nương năm xưa... có phải hay không có vấn đề..."

Ngụy Vô Tiện cũng không muốn che giấu y, hắn phiền muộn gật đầu.

" Ân, sư tôn làm ta tìm họ, Lam Trạm, ta thật không xứng làm họ nhi tử, năm xưa ta mặc kệ người khác vũ nhục cha nương, càng chưa từng có suy nghĩ đi tìm hiểu năm xưa việc, nếu như những gì ta nghĩ là thật... ta thật sự là bất hiếu, nhận kẻ thù làm cha, mặc kẻ thù nhục mạ, Lam Trạm... ta..."

Ngụy Vô Tiện nói không được nữa, hắn khóe mắt không ngăn được nước mắt, mà Lam Vong Cơ càng là khiếp sợ, nghĩ đến từ lúc Ngụy Vô Tiện trở về mọi cách tránh né Giang Yếm Ly, y thông minh như vậy chỉ với những lời này cũng đã đoán được năm xưa chuyện có ẩn tình.

Chuyện này quá mức kinh nghi, Lam Vong Cơ cũng là khiếp sợ đến không được, nhưng thấy Ngụy Vô Tiện khổ sở như vậy tâm y đau, ôm lấy người trong lòng Lam Vong Cơ ôn nhu nói.

" Ngụy Anh, đừng khổ sở, ngươi thật hảo, cha nương không trách ngươi..."

" Chính là ta trách chính mình..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top