Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

dáng ai?





1.

Bọn cớm đã lủi đi từ lúc nào. May là thế, vì chúng tôi không thở nổi nữa. Chúng tôi đã chạy hơn một tiếng đồng hồ, hay tiếng rưỡi gì đấy, Kazu bảo. Việc chạy không hẳn khiến tôi quên mất cảm giác về thời gian, nhưng nó làm chân tôi tê rần, nhũn ra như thạch và đầu tôi ong ong, nên đôi khi tôi quên mất là mình đang chạy. Thật khó để cho bạn hình dung được cảm giác ấy, nhưng để dễ hiểu thì khi chạy, tôi thấy mình bị bóp nát như một nắm tro, chỉ một cơn gió thoảng qua thôi và tôi tan biến mãi mãi.

Đấy là trước khi tôi nhận ra tay cậu đang đan vào tay tôi.

Thế là tôi bừng tỉnh, hồi hộp, thoi thóp húp lấy từng lít không khí pha trộn đủ các loại mùi hôi hám phả ra từ các quán rượu ken đặc những gã công nhân lâu ngày không tắm, mùi son phấn rẻ tiền ám vào từng mảng tường tróc sơn cũ kĩ bao quanh các nhà thổ và những cuộc đời sẽ lụi tàn trong đó, mùi xăng lậu, mùi chuột chết, hay một con gì đấy chết, nằm queo quắt trong những chồng rác chất thành núi phía sau mỗi cửa tiệm, tất cả đều được che đậy đầy tinh vi dưới cái ôm vĩnh cửu của những dải đèn neon dường như không bao giờ tắt trong đêm. Thành phố của sự sống, người ta nói vậy. Cái thành phố mắc dịch, Kazu chửi, tay châm thuốc cho cả hai đứa. Vết bỏng keo nhỏ xíu ở tay cậu hiện ra rồi vụt đi mất. Đốt thứ hai ngón cái tay trái, nếu tôi nhớ không nhầm. Cậu nhắm hờ mắt, trông như lim dim. Khói thuốc nhờ nhờ tan ra trong cái nóng ẩm ướt đầu mùa.

Mùa hè ấy chúng tôi mười tám. Chín nẫu hết cả. Sau đó thì chẳng còn mùa hè nào nữa.

2.

Mới vào cao trung, tôi được mời đến dự sinh nhật của một gã chơi bóng rổ nào đó cùng trường. Thật ra không hẳn là mời, bạn biết đấy, năm bạn mười sáu, bạn yêu mọi loại tiệc tùng: tiệc sinh nhật, tiệc chia tay, lễ trưởng thành, lễ ra mắt... bất kể nơi nào có nhạc nhảy đầm, rượu miễn phí và đôi ba túi cần sa dấm dúi tay nhau. Bạn chỉ việc đến, phê ra bã hoặc làm tình, hoặc cả hai, chẳng ai ý kiến, vì ai cũng vậy cả. Nhưng đêm đó tôi không định phê ra bã hay làm tình, tôi chỉ đến mót chút rượu tráng miệng sau bữa rồi về luôn, không có la cà quán xá nào hết. Quả là vậy, nhấp chưa được nửa cốc tôi đã chán ườn người, vodka pha nước, có cả bia lạnh, vừa khiến bọn thiếu niên mới lớn lâng lâng, nhìn tròn ra méo nhưng vẫn đủ tỉnh táo để đi đúng làn đường. Tôi đứng dậy, lách mình qua những màn đà đưa tình tứ của lũ choai choai không quen mặt, bỏ đằng sau tiếng bass đinh tai nhức óc từng có thời tôi không thể sống thiếu, lần ra đến cửa, tôi thầm cầu xin một giây phước lành của gió cho đôi tai và chiếc mũi của tôi được tái sinh lần nữa.

Hình như trời sắp mưa. Phía xa xa, sau những tán mây xám đen ủ dột bỗng loé lên ánh chớp trắng xoá rạch đôi bầu trời. Bấy giờ tôi mới để ý một bóng người lầm lũi đứng bên rìa mái nhà như thể sắp gieo mình từ độ cao ngàn thước. Cái bóng gầy nhẳng ốm o, lảo đảo vật vờ đứng không vững. Nhưng khi chớp loé sáng lần thứ hai, cái bóng ấy đã mất hút đi đâu.

Tôi chỉ nghe bịch một cái, đầu váng như bị ai dùng gậy sắt đánh vào. Lưng tôi dán chặt xuống nền đất lạnh, cơn đau âm ỉ từ vụ tai nạn thuở nhỏ kéo đến lẫn vào đám cỏ dại đâm chọc vào quần áo tôi. Đứa con trai - cái bóng mờ ảo tôi thấy trên mái nhà gã bóng rổ - vẫn không nhúc nhích, nhịp thở cậu gõ đều đều bên tai tôi, dịu dàng in lên cổ tôi làn hơi thuộc về quá khứ. Cậu làm tôi nhớ đến em Reiko, em gái tôi nếu bạn thắc mắc. Em mất trong vụ va chạm xe bảy năm trước, khi vừa lên bốn. Hồi còn sống, em là đứa bé ngoan ngoãn và dễ thương nhất tôi từng biết. Mỗi lần được bế, chỉ một lúc là em ngủ gục trên vai tôi, mái đầu em nghiêng nghiêng cọ nhẹ lên phần xương quai xanh khô cứng của tôi như thể em mới là người vỗ về tôi say giấc. Giờ cậu cũng vậy, hơi ấm qua một lớp áo cũng đủ khiến tôi bồi hồi, dù người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai thằng lỏi con ngã nhào lên nhau rồi nằm im như chết. Nhưng có một điều tôi biết rõ như lòng bàn tay, một thay đổi tôi khát cầu từ lâu đột ngột ập đến. Lần đầu tiên sau bảy năm u uất buồn sầu, những vết cắt ngang dọc lớn nhỏ trong lòng tôi đã thôi không nhộn nhạo đau đớn nữa.

Đó là cách tôi gặp Kazu. Chuyện sau đó ra sao tôi không chắc mười mươi có thể kể chính xác với bạn, đại loại chúng tôi đã phóng xe đi đâu đó, đứng hóng gió, hút thuốc, nói chuyện, cười khằng khặc đến gần sáng. Cậu cho tôi biết tên cậu. Hanemiya Kazutora. Và hiển nhiên ban nãy cậu không định chết hay làm mấy trò liều lĩnh như báo đài và các chương trình tâm sinh lí tuổi dậy thì thường nói. Tiệc thuốc phiện, sau này cậu có kể cho tôi nghe. Cậu đã làm vài hơi cocain rồi không biết bằng cách nào trèo lên được mái nhà và nhảy xuống. Tao còn chẳng cảm nhận được đau đớn. Tao thấy như tao là nhất. Chưa bao giờ tao vui đến thế. Cậu nói, nhìn chăm chăm lên trần nhà. Nước trăng xanh rọi qua kính ô cửa sổ hắt lên đôi má cậu những cái chạm tái nhợt và ủ rũ.

Chưa bao giờ tao vui đến thế.

3.

Chúng tôi nằm cạnh nhau.

Chẳng nói lời nào, chúng tôi chỉ nhìn nhau im lặng tới nỗi nghe rõ tiếng đập rộn ràng của hai khối thịt đỏ tươi trong lồng ngực. Cậu vuốt một bên má tôi, lòng bàn tay ấm như vừa hơ bên bếp lửa. Cậu đang nghĩ gì nhỉ? Tâm trí cậu đang trôi dạt đến những đại dương kí ức nào? Trong đại dương đó có từng hiện lên hình bóng đứa con trai trước mặt cậu không? Cậu có nhìn tôi như cách tôi nhìn cậu không? Những hoài nghi vụn vặt ấy không biết từ lúc nào đã đong đầy thành một bể nước sâu hun hút kéo chìm tôi xuống mãi, xuống mãi, đến độ tưởng như không một tia sáng nào có thể đâm xuyên qua khối nước vô tận đó nữa. Cậu có đang nhìn tôi không? Tôi khao khát một dấu hiệu từ cậu, cái khao khát của đứa trẻ con vòi được bồng bế, của kẻ lang bạt đầu đường xó chợ kiếm tìm chốn dung thân hay của tên tội phạm hối cải muộn màng ngay vào thời khắc cơ thể bị ghim chặt lên ghế điện.

Mày đừng nói gì hết.

Kazu thầm thì, tay cậu mò vào túi quần tôi lấy bật lửa. Cậu châm thuốc, rít căng hai lá phổi. Khói từ từ luồn ra như một con rắn độc quấn lấy từng tế bào thần kinh làm tê dại đầu óc tôi. Thuốc thoang thoảng mùi đào. Chấm đỏ cam li ti li ti ẩn hiện trong đôi mắt khép hờ uể oải. Tôi muốn được ngắm cho thật kĩ đôi mắt ấy. Đôi mắt trong vắt và to tròn, nhưng buồn rười rượi một nỗi khổ sở không thể kể với ai, nằm yên ả dưới cặp mi dày đen nhánh với cái nốt ruồi bé tí đầy duyên dáng cuối đuôi mắt. Mẹ tôi từng nói đôi mắt như vậy thường đi cùng với một cuộc đời đoản mệnh. Bà ngoại tôi cũng chẳng đâu xa, bà sống chỉ như một con sâu quằn chờ người ta dẫm đạp, đến khi chết cũng không được yên thân. Còn cậu thì sao, những điều gì đã đến và sẽ đi qua cuộc đời người thiếu niên nằm đối mặt tôi đây, những uất giận, dồn nén và tổn thương nào đã hút cạn niềm vui nơi cặp ngươi ngây thơ ấy và vun đắp nên một Kazu của hiện tại, tôi chẳng hề may may hay biết.

Nhưng Kazu thì khác, cậu rõ tôi như lòng bàn tay. Cậu luôn nhường tôi phần đồ ăn kèm trong mỗi suất ăn đặc biệt ở cái quán khỉ gió nào đấy chúng tôi hay đến. Cậu đấm gẫy mũi một thằng công tử bột cố kéo tôi vào vào cái trò ống tiêm và thuốc phiện ngay trước mũi nhị phụ huynh hắn. Khi tôi kể với cậu về em Reiko, cậu nhận ra thằng Keisuke năm nào đến mót rượu tiệc chỉ là cái cớ khỏa lấp nỗi đau mất người thân chưa hề ngừng sôi bỏng suốt chục năm qua đi. Cậu biết tôi không tài nào chịu nổi nước mắt lăn trên gương mặt mẹ mỗi năm ngày giỗ em, nên cậu đưa tôi đi thật xa. Đi ra biển. Biển xoa dịu mọi gai góc trong người, nhưng không bào mòn, cậu tin thế.

Tôi không ngửi thấy mùi đào vờn quanh mũi nữa. Đầu lọc thuốc trên tay Kazu đã tắt được một lúc. Tôi nhắm mắt, khắc sâu vào khối óc sắt đá và quả tim nóng hổi của mình cảm giác mềm mại của cặp môi cậu áp lên môi tôi. Tay trong tay. Một lời từ biệt không cất thành tiếng.

4.

Sau hôm đó, Kazu đã chết. Mấy tay hàng xóm quanh nhà đó kháo nhau rằng bà mẹ tội nghiệp gần như tắt thở khi tìm thấy xác đứa con trai nguội lạnh dưới sàn nhà ngổn ngang sách báo giấy tờ, tay ôm tập album ảnh gia đình và tập truyện ngắn yêu thích của cậu. Máu bắn lên nụ cười của cậu bé con có đôi mắt trong vắt như nước hồ trong bức ảnh ngả vàng quăn góc. Máu bôi đậm quanh các trang văn của Salinger. Catcher in the Rye.

Tôi đếm không biết bao nhiêu lần người ta phải dìu mẹ cậu vào phòng trong vào hôm tang lễ diễn ra. Kazu ít kể về mẹ, bà là một người phụ nữ yếu đuối, bà chỉ là một nhánh cỏ úa mặc cho sâu bọ giày xéo. Bà không thể bảo vệ cậu trước đòn roi vô cớ của ông chồng bội bạc tình nghĩa, hay đưa cậu đi xa khỏi lão tình nhân nghiện ngập của bà. Nhưng cậu không trách bà, vì đời bà cũng đâu có sung sướng gì. Mẹ cậu sống khổ sở quá, bi luỵ quá. Đôi khi tao cầu cho bà chết đi, như thế có khi nhẹ nhõm hơn. Vậy mà giờ đây cái chết đã tròng qua đầu cậu không một kẽ hở, tử thần dắt tay cậu đi đâu mất, chỉ còn cái vỏ xác rỗng không tím tái đặt trong lồng kính theo lối diễn tả đặc những giả tạo trí trá. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trớ trêu thay.

5.

Khoảng một tuần sau tang lễ kết thúc, mẹ Kazu tìm đến nhà tôi. Tôi mời bà trà và bánh nhưng bà không nhận. Bà mở túi dúi vào tay tôi một tấm bưu ảnh bọc trong giấy xi măng. Cô tìm thấy trong tủ đồ thằng bé. Có lẽ cháu nên giữ. Bà chỉ nói có vậy rồi đứng dậy bước luôn ra cửa.

Bưu ảnh gửi từ tỉnh Chiba, biển Tsubara, ngày mười sáu tháng bảy, không đề tên người gửi. Ảnh chụp khoảnh khắc bình minh ló rạng chiếu qua kính xe ô tô. Đằng xa kia, sóng óng ánh màu nắng dạt dào ôm lấy bờ.

Nhưng tôi đã chẳng bình tĩnh được nữa, nỗi nhung nhớ cất sâu trong lòng bỗng như bị ai vạch cho tuôn ra như suối. Tay tôi run run chạm lên vết gồ của mực in sang tận mặt sau giấy. Nét chữ nghiêng ngả, xô vào nhau như sóng, bấy nhiêu đó cũng đủ gợi lên một dáng hình thư sinh cao gầy với nét tinh nghịch còn sót lại của tuổi thanh thì nơi đôi mắt nhuốm màu xám cuộc đời. Dáng ai?

Chúng mình hãy cùng đến biển lần nữa nhé, Keisuke.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top