Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01 - Kết ấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[TIỄNKHÔNG] ABO

Tác giả: Leoswift
Dịch: Sen
Rating: M
Bản raw: 10 chương hoàn
Tag: mpreg sinh con, lôi ai thì tránh ~

Càn nguyên = alpha
Khôn trạch = omega
Trung dung = beta

-x-

CHƯƠNG 1: KẾT ẤN

Đêm trăng sáng.

Phủ đệ của Dương Tiễn—Quán Giang Khẩu.

Một cơn gió thổi qua sân mang theo hương ngọt kỳ lạ, mũi chó mực động đậy, nó mở mắt, vểnh tai lên cảnh báo.

Dương Tiễn có xu hướng ngủ chập chờn, hắn đột nhiên tỉnh giấc khi có tiếng động ngoài nhà. Có khách không mời mà đến—khách không mời này không lén lút khi đột nhập phủ Chân Quân ban đêm, còn trực tiếp đi thẳng vào giường hắn.

Lúc người nọ đến gần, Dương Tiễn bất ngờ tung cước đá y văng ra cửa. Đối phương vội giơ tay chặn đòn tấn công, loạng choạng lùi lại vài bước, đập vào bàn phát ra tiếng cốc chén va chạm.

Dương Tiễn vẫy tay, gian phòng đột nhiên sáng bừng ánh nến. Tim hắn lỡ nhịp khi nhìn thấy người đến là ai.

Người nọ nửa dựa vào bàn, gần như không thể đứng dậy, y phục tu hành, khoác da hổ quanh eo, đầu đội kim cô cùng một đôi mắt vàng đang chớp.

Đây chẳng phải kẻ thù đánh nhau cùng hắn năm trăm năm trước sao? Bọn họ không gặp nhau sau trận vây hãm Hoa Quả Sơn đã năm trăm năm. Nói chính xác thì Tôn Ngộ Không chưa từng gặp lại Dương Tiễn, lúc này hầu tử đột nhiên nhảy từ trong mộng hắn ra trước mắt, Dương Tiễn trong lòng mặc niệm hơn mười lần bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh....

Hạo Thiên Khuyển bên ngoài sủa oang oang ầm ĩ, Dương Tiễn thấp giọng mắng một câu, nó liền buồn bã quay về ổ.

"Tôn Ngộ Không? Đệ giữa đêm đến chỗ này của ta làm gì?" Nội tâm Dương Tiễn đang vui, trên mặt vẫn rặc vẻ nghiêm túc lãnh đạm: "Đệ không phải đang đưa Đường triều tăng...."

Tôn Ngộ Không chẳng đợi được Dương Tiễn nói xong, vội chạy đến trước đè hắn xuống giường, mút lấy môi mà nhai.

Dương Tiễn bị buộc trừng to nhìn chằm chằm hầu tử vừa nhảy lên ngực mình bằng cả ba con mắt. Hắn đè nén niềm vui to lớn trong lòng, véo má hầu tử để giải phóng đôi môi khỏi hai hàng răng nanh, tay còn lại ấn vào ngực y giữ khoảng cách.

"Dương Tiễn!" Tôn Ngộ Không bị đẩy, tức giận nhìn hắn, đôi mắt vàng óng ánh tia nước.

Dương Tiễn liên tục xác nhận đây đúng là hầu tử hắn thích, cau mày nói: "Đệ bị thương hay bị ai hạ dược?"

"Đồ chó có mũi không biết ngửi!" Tôn Ngộ Không giận sôi, "ta..." hầu tử cắn môi không nói được lời nào.

Dương Tiễn từ đầu đã ngửi thấy mùi ngọt ngào trong không khí, như hoa đào trộn lẫn mật ong.

Mặt hầu tử đỏ bừng, hơi thở nóng rực, yếu ớt quỳ xuống trên đùi hắn.

Dương Tiễn đã hiểu.

Hầu tử đang trong kỳ phát tình.

"Đệ không phải có thể khống chế trạch kỳ (phát tình) của mình sao?"

"Bớt nói mát..." Tôn Ngộ Không thở dốc, y cảm giác được có chất lỏng chảy ra từ nơi khó nói, "ngươi không phải... càn nguyên sao... giúp ta!"

Dương Tiễn mấy trăm năm chưa từng thấy hầu tử lộ vẻ yếu ớt như đêm nay, thậm chí hiện tại, y rõ ràng đã chật vật đến mức này, vẫn ngạo mạn ra lệnh cho mình.

"Vì sao tìm ta?" Dương Tiễn hít sâu một hơi hương ngọt chọc lòng ngứa ngáy, mặt không đổi sắc hỏi.

Hắn đã tình nguyện đem lòng yêu mến hầu tử mấy trăm năm, y trái lại không có chút hứng thú, tại sao đến lúc phát tình lại tìm hắn? Chẵng nhẽ thằng lõi Na Tra nói bậy bạ gì với y sao? Hoặc giả hầu tử thật sự đối với hắn cũng...

"Tam giới con mẹ nó chỉ ngươi biết ta là khôn trạch, ta không tìm ngươi còn tìm ai?"

Sắc mặt Dương Tiễn âm trầm.

Hóa ra bản thân chỉ là công cụ giúp y trải qua thời khắc khó khăn.

Tôn Ngộ Không nhìn Dương Tiễn mãi không có phản ứng, tưởng hắn muốn từ chối mình. Đúng vậy, Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân là người cao ngạo thế nào, sao có khả năng chấp nhận lăn giường cùng một con khỉ hoang dã. Tự mắng chính mình nhất thời hồ đồ, ngàn dặm xa xôi chạy đến cho người ta chơi, còn không phải tự tìm nhục.

Còn là trước mặt kẻ thù truyền kiếp.

Tôn Ngộ Không vừa xấu hổ vừa phiền não, bèn đập nồi dìm thuyền: "Ngươi con mẹ nó có phải càn nguyên hay không? Không làm thì cút, lão Tôn tìm người khác."

Dứt lời liền đứng dậy, chân mềm nhũn lập tức muốn ngã ra sàn, Dương Tiễn vội giữ chặt y.

"Tôn Ngộ Không!" Dương Tiễn chẳng rõ bị 'không phải càn nguyên' và 'đi tìm người khác' câu nào chọc sôi máu hơn, hừ lạnh một cái đè Tôn Ngộ Không xuống giường, toàn thân càn tin (alpha pheromone) bạo phát, tin tức tố nồng đậm cường đại trong giây lát khiến Tôn Ngộ Không đang giãy giụa ngã xuống, vô thức dang rộng đùi mình.

"Đệ muốn tìm ai, hửm?"

"Hô... hô..." Tôn Ngộ Không mặt nóng muốn phát sốt, Dương Tiễn cách ba thước cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ hơi thở y.

Tôn Ngộ Không siết chặt mắt, nhãn châu dưới mi mắt mỏng manh khẽ run, đến lông mi màu vàng cũng đang run.

Mi mắt ẩn hiện chút sắc đỏ đào, càng đến đuôi mắt màu sắc càng đậm, phảng phất như dùng chu sa họa nên.

Dương Tiễn lần đầu gặp hầu nhi này còn nghĩ, chỉ là con khỉ còn biết chưng diện chải chuốt, trước lúc lâm trận còn hóa trang, đừng nói chứ họa cũng thật dễ nhìn.

Cho đến khi lột sạch hầu tử cùng y lăn lộn trong động, hôn lên đuôi mắt hầu tử, mới biết lớp hóa trang đó không phải tự họa, là trời sinh.

Chỉ có trời đất mới sinh ra được một người khả ái nhường này.

Sau đó Dương Tiễn trêu chọc Tôn Ngộ Không như này: Cũng may đệ bản lĩnh thâm hậu, thân là khôn trạch trên mặt còn mang một cái đào hoa trang câu nhân—

Chưa nói xong đã bị Tôn Ngộ Không khóa cổ nuốt hết những lời còn lại: "Đào hoa cái đùi bà nội ngươi! Tôn gia gia ta đây là yêu văn siêu cấp đại yêu mới có, còn nói lung tung lão tử đánh cho mặt ngươi nở hoa đào!"

Đấy là chuyện sau này rồi.

Hiện tại.

Hầu tử mở to mắt, đôi đồng tử vàng cách một tầng nước, mất đi vẻ sắc bén thường ngày, thêm vài phần đáng thương.

Càn tin nồng đậm trong không khí bao bọc lấy y, với khôn trạch đang kỳ phát tình mà nói—càng có tính công kích hơn xuân dược hàng trăm lần. Khó chịu quá.

Sợ là những ngày đau khổ dùng hình trên thiên đình, sợ là những lúc vật vã khi sư phụ niệm Khẩn Cô Chú—y đều cắn răng chịu đựng, vì ý chí có thể đối kháng cùng nhục thể.

Nhưng hiện tại, linh hồn lẫn thân thể đều đang kêu gọi mau chóng kết hợp cùng càn nguyên cường đại trước mặt, mãnh liệt khát vọng được tiến vào, được mãn nguyện.

Tôn Ngộ Không với chuyện này cũng thật không hiểu gì, lúc y tại Hoa Quả Sơn giương cờ xưng vương chè chén cùng các yêu tinh khác, bọn đại ca rất thường mang theo mỹ nhân chơi đùa, những khôn trạch đó lúc phát tình thân hình vặn vẹo dâm loạn ra sao, Tôn Ngộ Không nhìn mà sợ.

Vừa nghĩ đến bản thân ở trước mặt kẻ thù từ năm trăm năm trước dạng chân phóng đãng cầu hoan, Tôn Ngộ Không ước gì có thể nối gót tổ tiên đập đầu vào trụ trời.

"Dương ba mắt," Tôn Ngộ Không nhìn Dương Tiễn, "ngươi nếu không có ý giúp lão Tôn, thì để ta đi..." nói lời này nghe có chút yếu ớt, liền hung hăng bồi thêm, "ngươi nếu đang muốn vũ nhục ta—"

Lời chưa nói hết bị Dương Tiễn một miệng cản lại.

Càn tin thanh lãnh như nước sông băng từ miệng đưa qua, làm dịu cơn bỏng rát trong cơ thể, Tôn Ngộ Không quên bẵng mình muốn nói lời căm hận gì, y như trẻ nít giật sữa, liều mạng hút chất dịch trong miệng Dương Tiễn.

Y muốn nhiều hơn, càng nhiều, càng nhiều hơn càn tin để dập tắt tiếng ồn ào trong cơ thể mình.

Mút một lúc, Dương Tiễn tách hai người ra, nhìn hầu tử bị hôn đến mê mang: "Ta đã đợi hơn năm trăm năm rồi, sao có thể để đệ rời khỏi?"

"Ân....?" Hầu tử hình như đã nghe lọt, nhãn châu động đậy nhìn hắn.

"Năm trăm năm trước đã hạ ấn vào người, đệ là trạch khôn của ta, còn muốn đi tìm ai, hửm?"

........

Khoác da hổ dày dặn, nhìn từ bên ngoài không thấy, Dương Tiễn đưa tay sờ, bên trong đã ướt đẫm một mảng, quần dính chặt vào đùi trong, đám lông khỉ chung quanh cũng ướt dính nhớp.

Dương Tiễn cười y: "Đệ quả thực có chút dâm đãng."

Tôn Ngộ Không liếc hắn, cũng không phản đối: "Cởi bỏ giúp ta, khó chịu..."

Dương Tiễn thuận theo cởi bỏ y phục giúp y, chỗ tư mật hầu tử trần truồng, thịt mông đỏ tươi, lan xuống đùi trong thành màu hồng nhạt, tỏa ra hương thơm ngọt ngào dễ gây tội lỗi. Cái đuôi ướt sũng, đung đưa trái phải, lưu lại vệt nước trên đệm.

"Ta không nhớ mông đệ nhiều thịt như thế, ngâm đến nở rồi?" Dương Tiễn một bên hỏi, một bên véo thịt mông sưng tấy của hầu tử.

"Ưm..." Tôn Ngộ Không nghe mấy lời ô uế của hắn, huyệt nhỏ lần nữa ứa nước, cắn răng trừng hắn, "rề rề rà rà ngươi đây là cứng không nổi?"

Không biết sống chết.

Dương Tiễn nhướn mày, hai ngón tay đang nán lại ở cửa hang không thương tiếc thọc vào, lập tức bị da thịt mềm mại bao bọc.

"Ư...." Tôn Ngộ Không cắn môi nén tiếng rên rỉ trong họng, hơi thở run rẩy.

"Có đau không?" Dương Tiễn chau mày, hắn biết hầu tử thoạt nhìn thô ráp, kỳ thực rất mỏng manh.

"Sướng, là sướng.." Tôn Ngộ Không buông môi, nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ mà cười, "còn chưa đủ...."

Yêu tinh!

Thiên nhãn Dương Tiễn trừng to, nhanh chóng giật thụy bào (đồ ngủ) véo đùi trong hầu tử đẩy vào.

"A—không được, đau..." Tôn Ngộ Không loạn chân đá một cước, "đừng cử động, Dương Tiễn, đừng cử động..."

"Đủ chưa?"

"Đủ, đủ, to quá..." Tôn Ngộ Không ưỡn ngực, "to quá..."

"Nhưng ta còn chưa vào hết." Dương Tiễn nâng mông y lên cao, Tôn Ngộ Không nhìn chỗ giao hợp—cây binh khí của Dương Tiễn hơn nửa vẫn ở bên ngoài, sợ đến mở bừng mắt.

"Làm rách thì sao...."

"Lần trước không phải cũng vào được sao, đừng sợ..." Dương Tiễn nhẹ giọng trấn an y, thân dưới không tha mà thọc tới trước, đến khi hai người hòa thành một không kẽ hở.

Dương Tiễn như khích lệ hôn hôn vào đuôi mắt sưng đỏ của hầu tử, bị Tôn Ngộ Không mất kiên nhẫn vỗ vào cằm, "động a...."

"Đệ thật lòng nguyện ý cho ta chơi? Không miễn cưỡng?" Dương Tiễn một vẻ đoan chính, không nề hà lời nói ra có bao nhiêu thô tục.

"Ba mắt chết dẫm! Cóc nhái ba chân khó tìm càn nguyên ba chân chỗ nào cũng có! Tưởng Tôn gia gia ta xem trọng ngươi sao?" Tôn Ngộ Không bạo phát, hận không thể một phát cắn chết thằng cháu này, cái thứ thô kệch to lớn đã thúc vào sau đít mình rồi, còn hỏi vấn đề này chẳng phải đang giở trò lưu manh?! Muốn nghe chính mình tâm phục khẩu phục nói bị hắn chơi? Nằm mơ!

Dương Tiễn khẽ chau, rõ ràng không vừa lòng với đáp án này.

Hắn không muốn nghe hầu tử nói câu nhượng bộ, hắn muốn nghe chẳng qua là câu ta tâm duyệt huynh...

Nghĩ nghĩ với miệng lưỡi đanh đá đó sao có thể nói lời này, Dương Tiễn giãn mày hôn Tôn Ngộ Không, đưa chút càn tin sang an ủi y. Quả nhiên hiệu quả, Tôn Ngộ Không cơ hồ tham lam đuổi theo đầu lưỡi hắn, không đủ, không đủ...

Thân dưới đột ngột bị thọc một cái thật sâu, lưỡi Tôn Ngộ Không trong miệng Dương Tiễn không kịp rút về, đành buông tiếng rên rỉ. Dương Tiễn không đợi y hồi thần, ra sức chuyển động hông.

"Ô! Ô! Ô!" Tôn Ngộ Không bị đâm mấy cái thật mạnh môi hôn liền tách ra, "chậm chút! A... Ba mắt ngươi chậm chút a.... Đừng, sâu quá!...."

Cuối cùng biến thành những tiếng "a, a...." vô nghĩa.

Hạo Thiên Khuyển nằm trong ổ nghe phòng chủ nhân phát ra âm thanh kỳ quái không che đậy, xoạt một cái đưa tay che tai.

"Thoải mái không?" Dương Tiễn không giảm lực đạo, vừa siết eo đâm thọc vừa thở dốc hỏi.

Tôn Ngộ Không nghe chẳng thấy hắn nói chi, hai tai y đang kêu ong ong, trong mắt ứa nước mông lung, cảm giác toàn thân đều tập trung vào nơi đang bị ma sát mãnh liệt bên dưới.

Dương Tiễn cũng không mong y hồi đáp, thứ đỏ chót dựng đứng giữa bụng hầu tử đã đủ kết luận y đang sướng cỡ nào.

Hậu huyệt co rút có trật tự, Dương Tiễn biết y sắp ra rồi, phía sau ra sức chọc vào chỗ gồ lên trong kia, véo mạnh vào đầu nhũ đỏ hồng sưng lên, đồng thời cắn vào cổ họng yếu ớt của hầu tử.

Tôn Ngộ Không thở dốc một cái phóng tiết, hậu huyệt phút chốc thít chặt Dương Tiễn.

Dương Tiễn tạm thời rút dương vật ra, nhẹ nhàng hôn hôn y: "Tôn Ngộ Không, chúng ta kết ấn, có được không? Triệt để trở thành khôn trạch của ta, được không?"

Hầu tử u u mê mê chỉ nghe bên tai vang giọng ai đó đang dịu dàng hỏi: có được không?

Âm thanh đó khiến y an tâm một cách khó hiểu.

".... Được."

Vừa đáp ứng cơ thể liền bị lật ngược vào thế quỳ- tư thế cầu hoan tiêu chuẩn của khôn trạch, vật thể vừa làm loạn trong cơ thể y lần nữa xâm nhập. Lần này, Dương Tiễn không đâm sâu vào để kích thích các tuyến mà chọc vào bụng y ở góc độ khác, Tôn Ngộ Không cơ hồ gần như cảm nhận được da bụng mình sắp bị cự vật đó chọc thủng.

"Ngươi, đây là, a—" đột ngột nơi đó bị thọc trúng, Tôn Ngộ Không như điện giật kêu lên một tiếng, gần như lần nữa đạt được cao trào.

Là chỗ này rồi.

Dương Tiễn ra sức chọc vào chỗ thịt nọ, Tôn Ngộ Không mới biết nãy giờ Dương Tiễn đã nương tay, giờ mỗi cú thúc gần như muốn thúc hỏng y.

"Đừng chọc vào đó! Đừng chọc nữa!" Tôn Ngộ Không bị ép phát khóc, vừa kêu vừa cố nhào đến trước, "đừng làm nữa đừng làm nữa.... Đừng làm nữa..."

Bên trong cơ hồ thật sự bị Dương Tiễn chọc thủng, ruột muốn nát, da bụng muốn rách, nhưng không chỉ đau, còn có khoái cảm to lớn sắp bức điên y từng trận từng trận ập đến từ nơi bị chọc sắp rách kia.

Y đến chết mất.

Khoái cảm cuồn cuộn to lớn này vượt quá ngưỡng chịu đựng của Tôn Ngộ Không.

Nhất định sắp chết.

Tôn Ngộ Không nghĩ, Tề Thiên Đại Thánh một đời vang danh sắp bị người ta làm chết trên giường.

Đến lúc biên sử sẽ ghi, Tôn Ngộ Không, người thuộc Đông Thắng Thần Châu, đại náo thiên cung địa phủ, trộm bàn đào tiên đan, đạp nát Linh Tiêu xưng danh Tề Thiên, một đời hào hùng bởi thân là khôn trạch, bị người ta chơi thủng bụng nát ruột mà chết....

Nghĩ đến đây Tôn Ngộ Không bi thương căm phẫn bạo phát, kêu khóc gào to: "Dương Tiễn, lão Tôn có làm ma cũng không buông tha ngươi! A a a a—"

Dương Tiễn dĩ nhiên không biết hầu tử ngốc này đang nghĩ lung tung cái gì, đành cho rằng y sướng quá chịu không thấu liền khóc.

Hai mắt Dương Tiễn hóa đỏ, thiên nhãn đã mở hoàn toàn, hai tay nắm lấy eo nhỏ hầu tử như vũ bão đâm rút. Có trời biết, lúc hắn đẩy ra khe hỡ trên vách thịt của Tôn Ngộ Không, tiến vào khoang sinh sản của y, hắn sướng muốn phát điên!

Chỉ còn bước cuối, chỉ cần hắn tạo thành nút thắt trong khoang sinh sản của Tôn Ngộ Không, xuất tinh rồi phong ấn, hầu tử sẽ hoàn toàn trở thành khôn trạch của hắn!

Thậm chí y còn có thể hoài thai một lứa khỉ con!

Bản năng sinh sản đã chiếm lĩnh suy nghĩ của càn nguyên, thời khắc này Chân Quân Đại Nhân thanh lãnh cao ngạo không khác gì với càn nguyên phổ thông, một lòng muốn dùng tinh hoa lắp đầy người dưới thân, khiến y hoài thai, khiến y sinh ra đời sau của mình.

"Tôn Ngộ Không... Ngộ Không... Hầu nhi..." Dương Tiễn sắp ra rồi, từng tiếng từng tiếng gọi Tôn Ngộ Không, cúi người cắn vào tuyến thể gồ lên sau cổ Tôn Ngộ Không, truyền tin tức tố của mình vào.

"Ba mắt chết tiệt—Ư... A..."

Chất lỏng nóng rực tràn vào trong vách thịt mẫn cảm của khoang sinh sản, toàn thân Tôn Ngộ Không run rẩy phát ra tiếng ấm ách, da bụng mỏng manh từng chút một dưới tốc độ mắt thường có thể thấy—phình trướng lên.

Dương Tiễn ôm y ngã người ra sau, Tôn Ngộ Không trở thành đang nằm quay lưng với hắn, còn mình thành đệm thịt cho người ta.

"Như vậy thoải mái hơn không?"

Bên tai vọng đến tiếng thở gấp của Dương Tiễn.

Tôn Ngộ Không lưng dựa vào lòng ngực rộng lớn ấm áp, nghe được tiếng tim thình thịch cả hai như đập cùng lúc.

Chậm rãi hồi thần.

"Ba mắt đáng chết! Ngươi!" Cùi chỏ Tôn Ngộ Không chống chống xuống bụng Dương Tiễn, "ngươi mau rút ra!"

"Đệ đè như vậy làm sao rút?" Dương Tiễn tâm tình sảng khoái, nhịn không được chọc y.

Tôn Ngộ Không tức giận, không bận tâm châu thân phát đau liền muốn ngồi dậy, nhưng nút thắt Dương Tiễn vẫn chặt chẽ kẹt lại trong khoang sinh sản của y, Tôn Ngộ Không như bị ai đó hung hăng kéo, đặt mông cái phịch trở lại trên người Dương Tiễn.

"Ư..."

"Ha!"

Hai người đồng thời phát ra tiếng rên rỉ.

Dương Tiễn không ngờ Tôn Ngộ Không quyết liệt như thế, không dám chọc nữa, sợ y giằng co như vậy hắn nhịn không được lại xảy ra chuyện.

"Đừng giãy nữa, đợi kết ấn tiêu tan có thể tách ra." Dương Tiễn trấn an, "nằm xuống nghỉ ngơi một chút."

Tôn Ngộ Không buông tay, cúi đầu nhìn cái bụng căng phồng của mình: "Dương Tiễn, lần trước không phải thế này."

Thấy y ương bướng không chịu nằm, Dương Tiễn đành ngồi dậy để y có thể thoải mái hơn trong vòng tay mình.

"Lần rồi chỉ là ấn ký tạm thời, lần này là phong ấn hoàn chỉnh." Dương Tiễn sờ sờ bụng Tôn Ngộ Không, lẩm bẩm: "Thật giống như đang mang thai."

"Con mẹ nhà ngươi." Tôn Ngộ Không một trảo nắm tay Dương Tiễn đẩy khỏi, chán nản, "quái ba mắt, ta cảm thấy mình đã chịu thiệt."

Dương Tiễn không khỏi bật cười, hầu nhi ngốc, giờ mới biết sao?

Tôn Ngộ Không ngẫu nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhấp nhỏm mạnh: "Trời sắp sáng rồi! Ta phải mau trở về, sư phụ bọn họ sắp tỉnh dậy!"

Dương Tiễn bị động tác của y làm cho sôi máu, giữ lấy Tôn Ngộ Không thấp giọng: "Đừng loạn động, kết vẫn chưa tiêu!"

Tiểu kim ô đáng chết. Dương Tiễn hé thiên nhãn nhìn ra ngoài cửa, mặt trời đang chậm rãi nhô lên đột nhiên run rẩy.

Thình lình bị mục quang nguy hiểm nào đó trừng vào! Tiểu kim ô rùng mình, chẳng nhẽ Hậu Nghệ đang ở gần đây?

"Sư phụ ta làm sao bây giờ? Vạn nhất gặp phải yêu quái! Ta còn phải tìm cơm sáng cho sư phụ, còn phải mở đường! Ngươi mau chóng hủy cái kết gì đó đi!"

Sắc mặt Dương Tiễn âm u, hầu nhi nhà mình mỗi ngày đều phải làm từng ấy việc?

"Đừng loạn động!" Dương Tiễn thấp giọng mắng, "ta phái Hạo Thiên qua đó là được, hai sư đệ kia của đệ chẳng phải phế nhân, hóa chay mở đường gì đó còn không làm được sao?"

Thân thể Tôn Ngộ Không cư nhiên trước ý thức một bước yên tĩnh lại, khôn trạch đối mặt càn nguyên có tính phục tùng trời sinh, Tôn Ngộ Không hiển nhiên không biết điều này, y bị chơi đến ý thức mơ hồ, chỉ nghĩ bản thân thấy Dương Tiễn nói lời hợp lý bèn nghe theo, nghe xong cũng chẳng nghĩ nhiều. Nếu để y biết chính mình vừa vô ý phục tùng mệnh lệnh Dương Tiễn, không phá hủy tám căn mười căn miếu của hắn thì đừng hòng yên chuyện.

Dương Tiễn nhìn trước mắt trong lòng ngầm hiểu, càng phóng thích nhiều tin tức tố, ôm chặt hầu tử vào lòng: "Đệ hiện tại cần nghỉ ngơi một chút, nằm xuống nhé?"

".... Ân." Mí mắt hầu tử quả thực có chút nặng, liền thả lỏng mặc Dương Tiễn giữ trong lòng, rất nhanh đã ngủ.

-x-

Tác giả: Leoswift

Dịch: Sen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top