Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chân tướng là thật (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-------------------------------------

"Ta thật sự nhớ thương đến phát bệnh, thật sự thích nhìn bóng lưng của hắn

Thật sự vì hắn mà trở nên cứng rắn, thật sự đã từng hôn lên bên cổ hắn."

-------------------------------------


Hiểu Tinh Trần thật sự hối hận, hối hận nhất là bản thân đêm qua đã mềm lòng không ép thiếu niên uống thuốc nghiêm túc. Thiếu niên tựa hồ cũng thực hối hận, hối hận chính bản thân bị bệnh, đành chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Hiểu Tinh Trần một mình lên đường săn đêm.

Thường thì mỗi khi phân công đi chợ mua đồ ăn, thiếu niên đều phải phân bua đến chán chê một trận với y, nhưng lần này Hiểu Tinh Trần không nhiều lời nói muốn đi cả ngày, lại sợ bản thân không chống đỡ được lời ngon tiếng ngọt của thiếu niên mà sáng sớm đã trốn ra bên ngoài Nghĩa Thành.

Trước khi đi, Hiểu Tinh Trần như thường lệ dặn dò A Tinh, dặn nàng tự chăm sóc bản thân, không cần cùng thiếu niên chấp nhặt, thuận tiện cẩn thận trông chừng thiếu niên uống thuốc.

A Tinh trước nay trước mặt Hiểu Tinh Trần luôn diễn tròn vai nghe lời ngoan ngoãn, cho dù trong lòng một chút cũng không muốn, ngoài miệng cũng đành chấp thuận. Sau khi Hiểu Tinh Trần đã đi, A Tinh nhìn siêu thuốc đang được hâm nóng trên bếp lò, nhịn hết trăm cay ngàn đắng mới nuốt xuống được thôi thúc hạ độc siêu thuốc đó. Rốt cuộc thì đạo trưởng là người quá là kiên quyết, ngoại trừ cắn răng chịu đựng ra thì nàng cũng thật sự cũng không còn biện pháp.

Kể từ khi quyết định dừng chân ở Nghĩa Thành, Hiểu Tinh Trần rất ít khi đi săn đêm ở nơi nào quá xa, chỉ là lần này nghe nói có một thôn bị nghiệp chướng quấy nhiễu nghiêm trọng, mà thôn ấy lại không cách quá xa Nghĩa Thành, Hiểu Tinh Trần không bỏ qua được, liền quyết định đến đây giúp người trong thôn trừ hại. Nếu không phải là do thiếu niên bị bệnh, hai người vốn dĩ sẽ cùng nhau đi.

Bất ngờ thay, Hiểu Tinh Trần đến trễ, lúc y đến nơi thì yêu vật đã bị người khác diệt trừ. Y thầm thở phào nhẹ nhõm, tính toán là nếu bây giờ bắt đầu lên đường về Nghĩa thành thì đến tối đã có thể trở về nhà. Không ngờ tại chốn khỉ ho cò gáy này, y thế mà gặp lại được cố nhân.

"Ngài là... Hiểu Tinh Trần đạo trưởng?"

Âm thanh của người này có chút xa lạ, Hiểu Tinh Trần xoay người, nói: "Đúng vậy. Không biết các hạ là?"

Từ ngày ở bên thiếu niên, Hiểu Tinh Trần đã có thể bình tĩnh mà đối diện với quá khứ, nên từ lâu rồi cũng không tiếp tục dùng vải bố trắng che lại Sương Hoa.

"Vô danh tiểu tốt mà thôi, đạo trưởng chỉ sợ cũng chưa từng nghe qua danh tại hạ." Người nọ cười cười, rồi sau đó lại do dự mà nói: "Đôi mắt của đạo trưởng...?"

Hiểu Tinh Trần ngẩn ra, còn chưa kịp trả lời, người nọ lại nói tiếp: "Thất lễ thất lễ, đây là việc tư của đạo trưởng, tại hạ không nên hỏi nhiều. Chỉ là từ lâu đã vô cùng ngưỡng mộ lòng trượng nghĩa của đạo trưởng, không biết ngài hiện tại đang ở tiên môn nào?"

Hiểu Tinh Trần mỉm cười nói: "Ta vẫn chưa tham gia tiên môn nào, hiện giờ chỉ là vân du săn đêm thôi."

"Thì ra là thế, tại hạ không quấy rầy đạo trưởng nữa, xin đi trước một bước."

Người nọ xoay người rời đi, Hiểu Tinh Trần mặt không gợn sóng, trong lòng chỉ nghĩ tới bên trong nghĩa trang hai đứa tổ tông kia có lại chí chóe với nhau hay không, đang muốn nâng bước trở về, liền nghe được từ xa truyền đến một câu: "Đáng tiếc đáng tiếc, đã từng là Sương Hoa nhất kiếm động thiên hạ Hiểu Tinh Trần, hiện giờ cũng chỉ là một phế nhân mắt mù mà thôi."

Từ lúc mất đi đôi mắt, thính giác của Hiểu Tinh Trần có thể nghe tốt hơn rất nhiều, có những lời người ta cho rằng y không nghe được, lại truyền vào tai y thật rõ ràng. Những câu từ như thế này không phải y chưa từng nghe qua, suy cho cùng thì đã từng có một thời niên thiếu náo nhiệt, một khi đã sa vào bùn lầy, ai có thể tiếp tục tiêu sái được. Y mang Sương Hoa giấu lại, nguyên nhân một phần cũng nằm ở đấy.

Mà hiện giờ, Hiểu Tinh Trần nở nụ cười nhợt nhạt, bước chân không hề mang vẻ nặng nề. Y từng là một lữ khách bôn ba bốn phương, hiện tại, lại chỉ muốn mau mau trở về.

Đường đi không cảm thấy xa, đường về sao lại trở nên dài đằng đẵng. Hiểu Tinh Trần nhận ra bản thân y đang nóng vội, dưới chân bước đi không ngừng. Y muốn mau chóng quay về bên nghĩa trang, tựa như chú chim di trú nóng lòng quay về tổ, nơi có người y một lòng nhớ mong.

Trời hẳn là đã tối, khắp nơi đều im ắng. Hiểu Tinh Trần nhẹ nhàng bước, chậm rãi đi đến phía trước. Hơi thở của thiếu niên thật dài, quyến luyến nhất thời như thủy triều nổi lên trong lòng, Hiểu Tinh Trần cúi người xuống, tựa như là muốn buông xuống một cái hôn, nhưng lại sợ quấy rầy hắn, nên cứ như vậy mà bỏ lửng, cơ hồ là chỉ như vậy thôi cũng đã khiến y mỹ mãn.

Rõ ràng chỉ mới chia cách có một ngày, nhớ nhung lại tựa như sóng thần đập vào núi đá, làm y có chút không chịu được. Hiểu Tinh Trần thở dài không thành tiếng, đang định đứng dậy thì cổ liền bị túm lấy.

"Đạo trưởng, ngươi thực không ngoan." Thiếu niên dùng một chút lực, trực tiếp kéo Hiểu Tinh Trần ngã xuống, trong một chốc cả người đã bao lấy y, trong thanh âm lộ ra nguy hiểm: "Sao lại không đến chào ta?"

Hiểu Tinh Trần trong lòng đã sớm ngập tràn vô số loại cảm xúc, lúc này bất ngờ mà thuận theo: "Tạm tha cho ta lần này đi."

Lần này đến lượt thiếu niên sửng sốt, sau một lúc lâu mới trở mình, nghiêng người vòng tay ôm lấy Hiểu Tinh Trần, nói: "Thái độ của ngươi hôm nay không tệ. Chỉ một lần này, không có lần sau đâu."

Thiếu niên hiếm khi nào rộng lượng như vậy, Hiểu Tinh Trần mỉm cười, lại càng hiếm thấy mà chủ động dựa vào bên trong lòng ngực của thiếu niên. Ở đây, phong sương đao kiếm bên ngoài không thể chạm đến y được, đây là nơi để y trở về.


-------------------------------------

"Những bằng chứng ôn nhu bị nhìn trộm ấy, thực chất chỉ là một trong vạn phần

Ở những góc nhỏ không ai thấy được, còn có thật nhiều bí mật lãng mạn khác."

-------------------------------------


Hiểu Tinh Trần có thói quen viết nhật ký, mặc dù nói là nhật ký, thế nhưng không phải ngày nào cũng viết. Có những lúc cơ hồ một năm cũng viết không được mấy lần, đều là ký lục vô cùng đơn giản mà thôi. Sau này y mắt mù, việc viết chữ ít nhiều có chút không tiện, thêm nữa có tiếp tục viết bản thân cũng không đọc được, vì vậy đã tạm ngừng viết được một khoảng thời gian.

Mãi cho đến khi dừng chân tại Nghĩa Thành, y mới lại một lần nữa đặt bút viết. Mới đầu quả thật có chút khó khăn, y nhân lúc rảnh rỗi tìm giấy và bút mực, ngay ngắn ngồi vào cái bàn duy nhất trong nghĩa trang, mong muốn tìm lại chút cảm giác lúc xưa.

Thật sự chỉ là tìm cảm giác, còn viết thành cái gì thì y cũng không biết, A Tinh ở cạnh bên vô cùng vui mừng mà vì y vỗ tay cổ vũ, trong miệng ồn ào "Chữ đạo trưởng viết thật là đẹp mắt". Nàng càng như vậy, Hiểu Tinh Trần trong lòng càng không chắc chắn, đôi mắt duy nhất quản toàn bộ mọi việc ở nghĩa trang lúc này cũng đứng bên cạnh y, thế nhưng chỉ nhìn chứ không nói chuyện.

Hiểu Tinh Trần nghiêng đầu hỏi hắn: "Như thế nào?"

Thiếu niên hiếm khi nghiêm túc, vô cùng đau lòng mà nói: "Không công bằng."

Hiểu Tinh Trần không hiểu, hoàn toàn không đoán được câu nói này của thiếu niên có ý gì, thiếu niên lại tiếp tục nói: "Vì cái gì ngươi không nhìn thấy mà chữ vẫn đẹp hơn ta, cuộc đời này thật không công bằng."

Hiểu Tinh Trần khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: "Lại tác quái. Ngươi chớ có gạt ta."

Thiếu niên vỗ vỗ ngực nói: "Nói bừa, ta đã gạt ngươi bao giờ chưa. Đạo trưởng, ngươi nói chuyện có lương tâm một tí đi chứ!"

Hiểu Tinh Trần thuận theo hắn mà gật đầu nói: "Được rồi được rồi, ngươi không lừa gạt ta, là ta nói oan ngươi." Hiểu Tinh Trần nói xong thì chợt nhận ra, câu nói này mang giọng điệu cực kỳ giống với cách nói chuyện thường ngày của thiếu niên.

Đương nhiên thiếu niên nhận ra còn nhanh hơn, tươi cười nói: "Hóa ra đạo trưởng thích ta đến vậy."

Khi đó quan hệ hai người vẫn còn mập mờ chưa rõ, Hiểu Tinh Trần hơi đỏ mặt, nhấp miệng như muốn nói cái gì, cuối cùng lại nói sang chuyện khác. A Tinh nhịn không được liền lớn tiếng nói: "Đồ tồi! Không biết xấu hổ! Ta phi ta phi, là tự ngươi đa tình!"

Thiếu niên chưa bao giờ để bụng lời nói của A Tinh, chỉ giả vờ ủy khuất hỏi Hiểu Tinh Trần: "Đạo trưởng, nhỏ mù nói có đúng không, là tự ta đa tình sao?"

Người này, quả thật là có ý xấu. Hiểu Tinh Trần không thể nói dối, cũng không thể nào cư nhiên mà lái sang chủ đề khác, chỉ có thể thở dài nhận thua: "Ngươi nha, vẫn là tha cho ta đi."

Thiếu niên do vậy mà lại đắc ý. Hiểu Tinh Trần lại không thể nào tiếp tục tập trung viết chữ, đành mang bút giấy cất vào, xoay người vào bếp tiếp tục con đường nghiên cứu nấu ăn.

Những cái vụn vặt hằng ngày sau đó đều được Hiểu Tinh Trần vui vẻ lưu giữ lại bên trong nhật ký. Y tuy nhìn không thấy, nhưng chỉ cần chạm vào từng trang giấy, chuyện cũ sẽ lập tức ùa về. Hơn nữa, Hiểu Tinh Trần đã nhiều lần hy vọng, nếu thật sự có thể bên nhau trăm năm, những trang nhật ký này một ngày nào đó có thể cho thiếu niên xem, hai người có thể cùng nhau hồi tưởng, nghĩ đến cũng là một viễn cảnh đẹp đẽ.


-------------------------------------

"Thế gian chỉ suy đoán đâu là thật giả chứ không tin vào số mệnh

Nhưng ta đã sớm an bài, cùng hắn đi đến hết quãng đời còn lại."

-------------------------------------


Đã từ rất lâu rồi Hiểu Tinh Trần không còn gặp ác mộng. Đã hơn ba năm qua y bình thản an thuận, cảm thấy hài lòng, những giấc mộng tựa hồ như đã biết chúng không thể tiếp tục quấy rầy y, liền thay phiên nhau biến mất.

Từ đó, y chỉ còn mơ thấy mộng đẹp, tựa như là trong thế giới đen nhánh có một tia sáng chiếu vào, càng ngày càng lan rộng, cuối cùng nơi nào có thể nhìn đến được cũng trở nên sáng rực rỡ. Hiểu Tinh Trần phát hiện mình thế mà lại có thể nhìn thấy được, y tỉnh lại trong một gian nhà vừa xa lạ lại vô cùng quen thuộc, sau khi cẩn thận suy xét, cuối cùng mới dám xác định, đây chính là nghĩa trang.

Y bỗng quay đầu nhìn về phía trên đất trũng, ở đó không có một bóng người, Hiểu Tinh Trần trong lòng hồi hộp, thần sắc hoảng loạn. Y có thể thấy, thế nhưng lại không thấy bóng dáng của thiếu niên đâu.

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc từ phía nhà trước truyền vào: "Đạo trưởng, mau ngồi dậy ăn cơm nào."

Thật kỳ lạ, người này như thế nào hôm nay lại đột nhiên siêng năng đến thế. Hiểu Tinh Trần tuy trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhưng nụ cười đã nở trên mặt. Y vội vã không đợi được mà muốn nhìn thấy thiếu niên, chia sẻ tin vui này cùng hắn.

Nhưng đến khi y có thể thấy hắn, lại có chút thất vọng. Tuy hình dáng thân hình của thiếu niên đều rõ ràng, nhưng trên mặt lại giăng một mảng sương mù, không thể nhìn thấy được. Là không muốn cho y nhìn thấy sao? Hiểu Tinh Trần chỉ lo lắng như vậy, cũng không hoài nghi cái gì khác.

"Đạo trưởng, có khách tới, sao ngươi không đến chào hỏi cái đi?"

Hiểu Tinh Trần lúc này mới để ý, bên cạnh bàn là một hắc y nhân đang ngồi, xoay lưng về phía y. Nhìn đến bóng dáng này, thần kinh Hiểu Tinh Trần trong nháy mắt căng chặt lên, hô hấp không tự giác mà ngừng lại, nhìn chằm chằm người nọ đang chậm rãi xoay mình, khuôn mặt dần hé lộ.

Là Tiết Dương!

Quá khứ kinh hoàng lại một lần nữa trở về tấn công y, Hiểu Tinh Trần không kịp nghĩ, chạy đến bắt lấy tay thiếu niên, muốn mau mau dẫn hắn chạy trốn.

Tiết Dương đáng sợ đến nhường nào, Hiểu Tinh Trần hiểu rõ hơn ai hết. Người nọ hận y đến tận xương tủy, thế nhưng sẽ không trực tiếp động thủ với y, ngược lại toàn bộ những người thân bên cạnh y đều sẽ bị hắn hãm hại. Tống Lam đã phải chịu bao phiền toái vì y, nếu thiếu niên cũng bị liên lụy... Hiểu Tinh Trần chỉ mới tưởng tượng, trước mắt đã đen xuống.

Không thể, y không thể để chuyện này xảy ra!

"Đạo trưởng, xem ra ngươi vẫn chưa quên ta nhỉ." Giọng nói đầy chế giễu của Tiết Dương vang lên, Hiểu Tinh Trần quay đầu nhìn lại, phát hiện cánh tay mà y đang nắm lấy từ khi nào đã biến thành cánh tay của Tiết Dương.

Như đụng phải nồi nước sôi, y giật mình mà rút tay về, muốn quay trở lại bảo vệ cho thiếu niên. Nhưng tay y còn chưa kịp chạm đến vạt áo của thiếu niên, thân hình kia đã hóa thành một làn sương trắng, biến mất.

Hiểu Tinh Trần sững sờ tại chỗ, một hồi lâu mới cứng đờ người mà quay đầu, đối diện Tiết Dương, nói: "Hắn đâu? Hắn đi đâu rồi? Ngươi đem hắn giấu đi đâu?"

Tiết Dương cong mắt người đến ngọt ngòa, thản nhiên đi đến trước mặt y, kề sát bên tai Hiểu Tinh Trần nhẹ nhàng nói: "Đạo trưởng, ngươi đang nằm mơ. Nơi này trừ hai chúng ta, còn có người khác sao?"

Hiểu Tinh Trần hô hấp cứng lại, hình ảnh trước mắt mau chóng bị huyết sắc bao trùm, cuối cùng biến thành một mảng đen kịt. Y nghe thấy một thanh âm quen thuộc từ xa truyền đến, càng ngày càng rõ, càng ngày càng gần.

"Đạo trưởng, đạo trưởng?"

Lần này Hiểu Tinh Trần thật sự đã tỉnh, y nghe thấy tiếng gọi nôn nóng của thiếu niên, niềm vui sướng như vừa tìm lại được cái gì đã đánh mất trong lòng dâng lên, khiến cả người y mê mẩn.

"Đạo trưởng, đôi mắt ngươi lại chảy máu." Thiếu niên xoay người đứng dậy, đỡ Hiểu Tinh Trần lên, giống như mấy năm về trước lại giúp y thay băng mắt mới.

"Không phải đã lâu rồi không còn gặp ác mộng sao?"

Hiểu Tinh Trần không trả lời, chỉ nắm lấy tay phải của thiếu niên, thật chặt, như là sợ chỉ cần buông lỏng một tí, người này liền sẽ như trong mộng cảnh mà biến mất không thấy tăm hơi.

Đến lúc này, thiếu niên đã là tri kỷ của y. Hắn không tiếp tục truy vấn, như là cảm nhận được tâm tư của Hiểu Tinh Trần, ôm lấy y.

Sau một lúc lâu, Hiểu Tinh Trần mới thấp giọng nói; "Về sau chúng ta không cần phải ở lại nghĩa trang. Chúng ta có thể tìm một nơi non xanh nước biếc trong một thôn làng yên tĩnh, cùng nhau xây mấy gian phòng. Chờ A Tinh có người thương, rời đi rồi, đến khi chỉ còn lại hai chúng ta, chúng ta có thể vân du khắp nơi, săn đêm..." Y liên miên mà nói, đem tương lai hai người vẽ ra thật tỉ mỉ và tốt đẹp.

Thiếu niên yên lặng lắng nghe một hồi, cuối cùng cười nói: "Đạo trưởng, lúc trước ngươi lại bảo không phải là nghe lấy lệ, những cái này không phải ta đã từng nói với ngươi hết cả rồi sao."

Hiểu Tinh Trần dừng một chút, thấp giọng nói: "Ừ. Ta cảm thấy viễn cảnh này thật tốt."

Nếu có thể xảy ra, lại càng tốt.


-------------------------------------

"Đối với hắn, ta có thật nhiều dũng khí

Đều thật sự là mộng đẹp không muốn tỉnh."

-------------------------------------


"Đạo trưởng, ngươi có biết một người tên là Tiết Dương không?"

"Tên Tiết Dương này, chính là người bên cạnh chúng ta đó! Chính là tên xấu xa kia!"

Hiểu Tinh Trần có chút ngẩn người, cứ như là vẫn còn trong giấc mộng đêm qua chưa tỉnh lại, y lắc đầu, từng cơn từng cơn choáng váng xông thẳng lên não, mọi thứ xung quanh hết thảy như đều biến mất, y chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đang đập liên hồi, cả người đều theo nhịp tim mà run lên. Lúc sau A Tinh lại nói cái gì, y giống như nghe được, lại giống như là nghe không ra, chỉ còn theo bản năng mà phủ nhận: "Nhưng giọng nói không giống. Hơn nữa..."

Thấy y không tin, A Tinh vội la lên: "A đúng rồi! Đúng rồi đúng rồi! Hắn có chín ngón tay! Đạo trưởng ngươi có biết không? Tiết Dương kia có phải cũng có chín ngón tay? Ngươi trước kia nhất định đã từng gặp qua!"

Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Có âm thanh kêu gào từ đáy lòng Hiểu Tinh Trần, y không muốn nghe nữa, chỉ muốn bịt tai lại. Y nhất định là vẫn chưa tỉnh lại từ ác mộng. Làm sao có thể? Làm sao có thể là Tiết Dương?

Hiểu Tinh Trần thân hình lảo đảo, có chút đứng không vững, A Tinh đem y đỡ đến bên cạnh bàn, lại tiếp tục nói cái gì, y không chú ý, đến khi A Tinh thét lên một tiếng chói tai, y mới mơ hồ mà bừng tỉnh.

"Đạo trưởng, mắt ngươi chảy máu!"

Y giơ tay sờ sờ, băng lụa trắng tinh vừa được thay tối hôm qua lại ướt sũng máu tươi, Hiểu Tinh Trần hiểu, vết thương này rốt cuộc không thể nào lành được.

Đây thực chất không phải là mộng, ba năm qua mới là mộng, mà hiện giờ, y không thể không tỉnh lại. A Tinh muốn mang y chạy trốn, chạy trốn thật xa, nhưng Hiểu Tinh Trần lại cảm thấy rất mệt. Y không còn nơi nào để trở về, dù là chạy, cũng có thể trốn về nơi nào đâu?

Y không có sư môn không có bạn bè không có khát vọng, vốn là không còn cái gì để mất. Hiện tại, ngay cả ái nhân, cũng là giả, cũng chưa từng tồn tại.

Hiểu Tinh Trần nhịn không được muốn hỏi, muốn hỏi Tiết Dương là hận y đến nhường nào mà phải dùng đến loại trình độ này. Y không thể chạy trốn.

Nhưng đến khi đã chân chính hỏi được, đến khi đã biết hết thảy sự thật, Hiểu Tinh Trần lại hối hận.

Tiết Dương nói: "Có phải vì ngón tay ta không mọc ở trên người các ngươi, các ngươi liền không biết đau! Không biết tiếng kêu thê thảm, tê tâm liệt phế phát ra từ chính miệng mình nghe như thế nào!"

Hiểu Tinh Trần lại muốn hỏi hắn, có phải vì chân tình không phải của ngươi, ngươi liền có thể hung hăng đạp dưới chân, dẫm đến máu tươi đầy đất, dẫm đến vỡ nát tan tành, vẫn sẽ không có lấy một chút thương tiếc, một chút đớn đau?

Nhưng y ngoài miệng không thể thốt lên một câu nào nữa, y đau quá, đau đến tê tâm liệt phế, đau đến nói không lựa lời, Hiểu Tinh Trần nói: "... Tiết Dương, ngươi quả thật... khiến người khác ghê tởm..."

Cái gì cũng kết thúc rồi.

Hạnh phúc mà y đã lầm tưởng đều là giả, nào là hành thiện trong khả năng cho phép, nào là bảo vệ người quan trọng. Đều đã kết thúc hết rồi.

"Tha cho ta đi."

Những lời này trước đây luôn là sợi dây thừng cứu mạng cuối cùng của Hiểu Tinh Trần, chỉ cần nói ra, thiếu niên sẽ lập tức dừng lại, lập tức thu liễm. Nhưng hiện tại không còn như thế nữa, Hiểu Tinh Trần nói xong mới nhận ra, người trước mặt y không phải là thiếu niên của y, mà là Tiết Dương!

Người thiếu niên mà y yêu đến sâu đậm, người thiếu niên đã cứu vớt y, cũng chính là kẻ đã mang đến ác mộng này cho y.

Tại sao lại như vậy, Hiểu Tinh Trần không thể nghĩ ra được, vì cái gì bỗng nhiên cướp đi hết mọi thứ từ y, vì cái gì nhất định phải lừa y. Nếu thật sự hận y thấu xương như vậy, vì cái gì hắn không trực tiếp giết y. Trực tiếp giết chết, ít nhất sẽ không như bây giờ, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Cái gì là thật, cái gì là giả? Y nếu là vẫn còn đang mơ, sau không mau tỉnh dậy đi? Vì cái gì, vì cái gì lần này không có ai đánh thức y nữa? Thiếu niên đó đâu rồi?

Trái tim của y như bị nghiền xuống bởi một khối đá, từng mảnh vụn bay vào trong gió, trong lồng ngực trống rỗng, cả người đều trống rỗng. Hiểu Tinh Trần sờ đến Sương Hoa đang nằm lạnh lẽo trên mặt đất, trong nháy mắt y liền hiểu được.

Hiện tại, đây mới là hiện thực. Đôi tay y đã dính đầy máu tươi của người vô tội, thậm chí y còn tự tay giết chết bạn thân, tội ác tày trời, tội không thể tha. Khi Tiết Dương diệt môn Thường gia, chính y mang hắn bắt lên Kim Lân đài, y đã phán như thế nào? Nợ máu thì phải trả bằng máu.

Y cầm chuôi kiếm Sương Hoa, lại tuyệt vọng ý thức được, chính mình không có cách nào giết được Tiết Dương. Không phải không thể, cho dù có hung thi Tống Lam hộ giá hay không, cũng không phải là không thể.

Chỉ là y ra tay không được. Ngay từ lúc đầu, ngay từ thời khắc y đem Sương Hoa đâm vào trong bụng Tiết Dương, y đã biết được — — y không có cách nào đối diện người này vung nhát kiếm thứ hai.

Hết thảy đều nên kết thúc. Sương Hoa tức khắc quay ngược lại, rồi theo một tiếng vang nhỏ, rơi xuống trên mặt đất.

Ác mộng của y, rốt cuộc cũng tỉnh được rồi.


-------------------------------------

"Chúng ta từng ở giữa bao người đem chuyện tình yêu ra thoải mái nói đến

Chỉ cần nhìn vào trong đáy mắt của hắn, ngàn vạn câu reo hò của mọi người, ta hoàn toàn không quan tâm."

-------------------------------------


Hiểu Tinh Trần ngồi ở hậu trường, trên mặt vẽ trang dung, trên người mặc diễn bào. Y nhìn không thấy, lại có thể như có như không cảm thấy được ánh mặt nhìn chằm chằm của người nọ, đành phải che miệng nói: "Yêu vật này... Thật là..."

Diễn lâu chủ thỉnh bọn họ đến rạp hát này là bởi vì ở đây có một âm hồn. Âm hồn này ngày thường hoàn toàn không có động tĩnh gì, thế nhưng trên đài xướng khởi tiết mục nồng tình mật ý nào đó, nó sẽ liền vụt ra quậy phá, tuy không hại đến sinh mạng ai, lại khó tránh khỏi khiến vài người bị thương.

Khách nhân tới rạp hát phần lớn vẫn là thích xem những vở kịch tình tình ái ái, vì kế sinh nhai, mọi người phải căng da đầu tiếp tục diễn, nhưng thân thể con người không ai làm bằng sắt, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ ngày rạp hát này phải đóng cửa cũng không còn xa.

Yêu vật kia quả thật thông minh, lúc Hiểu Tinh Trần cùng Tiết Dương ngồi dưới đài xem diễn, nó như thế nào cũng không chịu xuất hiện. Cứ chờ đợi như vậy căn bản không làm được gì, có một người đưa ra ý tưởng, trực tiếp mang hai người bọn họ lên diễn, âm hồn kia nhìn không thấy đạo bào hay đao kiếm, có lẽ sẽ không nhận ra, lại còn có thể tránh khiến cho những diễn viên làm mồi bị thương, đẹp cả đôi đường.

Hiểu Tinh Trần trong lòng vốn dĩ có chút kháng cự, Tiết Dương thấy thế liền nói: "Đạo trưởng nếu không muốn, chúng ta liền không làm, cứ thẳng thắn mà từ chối."

Hiểu Tinh Trần lắc đầu, nghiêm túc nói: "Đã nhận lời giúp đỡ người khác thì phải tận tâm mà hoàn thành. Tuyệt đối không thể nửa chừng bỏ dở."

Vì thế hai người liền giả trang thành như vậy.

Rốt cuộc vẫn là người ngoài nghề, hai người đứng ở trên đài, cho dù phía dưới ngoại trừ người trong rạp hát cũng không còn ai khác, vẫn khó mà tránh khỏi cảm thấy thập phần lúng túng ngượng ngùng.

Đương nhiên, Hiểu Tinh Trần sẽ càng cảm thấy như vậy, bởi vì y là đang giả trang thành nữ tướng. Ngược lại, Tiết Dương lại vô cùng tự nhiên, hắn học hỏi cũng rất mau, đã mau chóng y như dân chuyên nghiệp mà xướng một câu: "Đêm tối mênh mông ánh trăng, hoa cỏ ngày xuân yên ắng. Làm sao có thể sống nổi? Nửa tháng không thấy ngươi."

Hiểu Tinh Trần khẽ thở dài, nghiêng nửa người, phía dưới đạo cụ chỉ thấp thoáng lộ ra một cái cằm thanh tú: "Lan khuê* thật tĩnh mịch, không có chút hương xuân. Chờ người đến ngâm một đoạn, thở dài tiếc thương cho kẻ này."

(*Lan khuê: là phòng của tiểu thư.)

Chỉ hai câu như vậy, Hiểu Tinh Trần đã cảm nhận được biến hóa rất nhỏ xung quanh. Tiết Dương tiến lên vài bước, lại không tiếp tục diễn theo kịch bản, chỉ nhẹ nhàng đỡ Hiểu Tinh Trần mà nói: "Đến đây."

Hiểu Tinh Trần sợ hắn làm hỏng vở diễn, lại dọa cho âm hồn kia bỏ chạy, vừa định miễn cưỡng nói vài câu cứu chữa, nhưng lại phát hiện chính bản thân cũng đã quên hết toàn bộ câu chữ.

Tiết Dương lại nói: "Đạo trưởng, hiện giờ chính mình vào diễn, cảm thấy như thế nào?"

Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ: "Ngươi thật là."

Tiết Dương không chịu buông tha y: "Rốt cuộc cảm thấy như thế nào nào?"

Hiểu Tinh Trần hơi cúi đầu, lại nghĩ tới những lời nói ban nãy của hắn, nhẹ giọng nói: "Ta không thấy giả."

Tình ý, xác thật không giả.

Tiết Dương ngẩn người một chút, sau đó liền cười lớn mà thả y ra. Âm hồn kia tu luyện không cao, chỉ vừa lộ ra một chút tung tích đã bị Tiết Dương bắt được.

Hiểu Tinh Trần có chút không phân biệt được rõ đâu là ký ức, đâu là hiện thực, y tựa hồ như có thể thấy rõ vẻ mặt của Tiết Dương, có thể nhìn đến gương mặt tùy ý tươi cười cùng đôi mắt trong trẻo của hắn.

Âm hồn kia vốn vẫn còn đang giãy giụa không thôi, Hiểu Tinh Trần hỏi nó vì sao lại tác quái, nó liền ríu rít nói một hồi, nói những cái vở diễn đó toàn là giả, toàn gạt người, giống như là khi còn sống, nó cũng đã từng bị hung hăng lừa gạt như thế.

Hiểu Tinh Trần có chút thương cảm, âm hồn kia lại xoay chuyển tròng mắt, hết nhìn y rồi đến Tiết Dương, trong miệng mơ hồ không rõ mà lặp đi lặp lại: "Là thật... Là thật... Kỳ quái... Lần này thế nào lại là thật."

Nghe những lời nói hỗn loạn này, sắc mặt Tiết Dương thay đổi, đáy mắt có chút phức tạp. Hiểu Tinh Trần ngước mắt nhìn người nọ đang đứng trước mặt, y thật sự nhìn thấy được, vừa mơ hồ vừa rõ ràng mà nhìn thấy được ánh mắt của Tiết Dương.

Trong một thoáng, giữa vô vàn thống khổ không lối thoát, y rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.


-------------------------------------

"Ta kể cho ngươi nghe, chuyện tình yêu quả thật quá khó khăn

Nhưng thiếu niên một lần động tâm liền vĩnh viễn động tâm

Đừng tin vào những lời đồn thổi xấu xa, đã yêu thương xin hãy một lòng tin tưởng."

-------------------------------------


Khoảnh khắc con người đối mặt với cái chết lại đặc biệt dài, đủ để đủ loại hồi ức của Hiểu Tinh Trần hiện về. Cuộc đời của y ngắn ngủi, tựa như con thuyền nhỏ chìm chìm nổi nổi bị mấy đợt sóng đánh qua vẫn chưa hoàn toàn chìm xuống, bên trên là một người đang cố nắm lấy tựa vào mà sống.

Chỉ tiếc là, thuyền thì đã hỏng, người cũng đã bất động rồi.

Hiểu Tinh Trần trong cơn hôn mê mơ hồ nghĩ, y thật là cả đời chẳng làm nên trò trống gì, thật là thất bại thảm hại sao. Y nhớ tới ánh mắt kia của Tiết Dương, do thế mà biết, cuối cùng, trong lúc này đây, chính là mình đã thắng.

Kỳ thực cái gọi là thắng thua này thật sự không quan trọng. Ái nhân của y là giả, nhưng ái tình là thật. Chỉ như vậy thôi là đủ rồi. Người nọ ngoài miệng luôn luôn cay độc, chính là vì muốn giữ thế thượng phong. Bọn họ sinh sống bên nhau hơn ba năm, bản thân y đáng lẽ phải là người hiểu rõ điều đó nhất. Rốt cuộc lại bị quan tâm rối loạn, trong cái khoảnh khắc cuối cùng kia, y đã không thể tiếp tục giữ được bình tĩnh.

Máu chảy ra thật chậm, chung quanh cũng thật an tĩnh, cứ như là màn đêm đã xuống.

Chính mình là từ khi nào động tâm, Hiểu Tinh Trần nghĩ không ra được. Giống như là chỉ vừa trong nháy mắt, lại phảng phất như đã trải qua mấy tháng năm dong dài. Y đột nhiên chần chừ, lại đột nhiên lo lắng. Tiết Dương đã làm rất nhiều chuyện sai trái, tội ác tày trời, vạn lần chết cũng không dung. Về sau, hắn lại quay về làm một thiếu niên độc ác. Không còn ai quản thúc hắn, cũng không còn ai quan tâm hắn.

Là chính mình nói muốn che chở cho hắn, thế mà cuối cùng cũng không làm được. Về sau người khác sẽ nói cái gì về chuyện của họ đây?

Hiểu Tinh Trần miên man suy nghĩ, cuối cùng cảm thấy buồn ngủ, muốn ngủ.

Y nhớ tới đã từng có một buổi tối nào đó, Tiết Dương nói với y "Hiểu Tinh Trần, ta thích ngươi". Khi đó, y vẫn chưa biết tên họ Tiết Dương, càng không thể cư nhiên thẳng thắn mà nói về chuyện tình cảm. Hiện giờ, lạ thay lại có thể.

"Tiết Dương, ta cũng thích ngươi."

Ta thật sự yêu ngươi, cũng thật sự không thể tha thứ cho ngươi.

Đáng tiếc, Hiểu Tinh Trần không thể phát ra được dù chỉ một chút thanh âm. Thiếu niên kia cũng không thể nào nghe được lời ấy nữa rồi.

----Hoàn-----


Thật sự cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ. Sắp tới tớ vẫn có ý định dịch tiếp nhưng vẫn phân vân chưa biết dịch đồng nhân nào. Mọi người muốn ngược tiếp, muốn đường hay món mặn? Hay là mọi người muốn một đồng nhân dài dài nhiều chương? :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top