Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Tiếp khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Tiếp khách

Phong Tê Tùng lẳng lặng nghe Bạch Hạc Miên nói chuyện,đáy mắt cuồn cuộn không cam lòng được thấu kính che lại.

Bạch tiểu thiếu gia còn chưa biết người yêu của bản thân đang ở ngay trước mặt,liên tiếp đắc ý: "Nhị gia,tình nhân của tôi coi như không có tiền,cũng hiểu được tâm tư của tôi"

"Bình sinh chỉ cầu duy nhất một tri kỉ,anh hiểu không?"

Phong Nhị thiếu như bị nói á khẩu không trả lời được,Bạch Hạc Miên nói nửa ngày,một chữ cũng không phản bác.

Y liền cảm thấy vô vị,quay đầu đi đến bên cạnh xe.

Bạch Hạc Miên là người đã từng trải qua cuộc sống lên voi xuống chó,tính khí thiếu gia trên người lại một chút cũng không ít đi.

Từ nhỏ sinh ra trong phú quý,coi như gia cảnh bây giờ sa sút,lòng dạ vẫn thanh cao.

Bạch Hạc Miên chính là không thích nhìn Phong Nhị thiếu diễn,chân trước mới vừa mới trước mặt mọi người sờ mông y,chân sau lại cùng Ôn tiểu thư trộn cùng một chỗ,quả thực là kẻ hai mặt.

Bị người nhìn thấy thì biết làm sao?

Phong Tê Tùng là Phong Nhị thiếu Kim Lăng thành,không cần lo lắng hậu quả khi bị bại lộ,nhưng Bạch Hạc Miên không được,có thể làm cho Phong Tê Tùng phải giả trang què hai chân,y làm sao có thể đắc tội?

Cho nên nói đến cùng,Bạch Hạc Miên chính là tức giận Phong Nhị thiếu không đem hiệp ước đã kí coi là chuyện to tát.

Mơ mơ hồ hồ suy nghĩ mọi chuyện,Bạch tiểu thiếu gia càng tức giận hơn.

Y đi mới được hai bước liền quay trở lại,hai tay chống đỡ trên tay vịn xe lăn,nhìn xuống Phong Nhị thiếu: "Thật đúng là thấy quỷ,cũng bởi vì cùng anh kí cái hiệp ước bỏ đi đó mà bây giờ không thể cùng tình nhân bỏ trốn được"

Phong Nhị thiếu nhấc tay nắm chặt cằm của y: "Ở trước mặt tôi nói muốn chạy trốn là không tốt"

"Tôi quan tâm anh có được hay không?" Bạch Hạc Miên vỗ rớt tay Phong Tê Tùng,nhịn không được hỏi Thiên Sơn "Không thể đẩy nhanh lên chút?"

Thiên Sơn nghiêm mặt lắc đầu.

Con ngươi y chuyển động: "Tránh ra"

"Bạch thiếu gia,chân Nhị gia chúng tôi...." Thiên Sơn không chịu dịch bước.

Bạch Hạc Miên đem hắn chen ra,đẩy Phong Nhị thiếu về phía xe bên kia. Y đẩy không nhanh thế nhưng Thiên Sơn theo sát phía sau lo lắng đề phòng,giống như Phong Nhị thiếu được làm bằng thủy tinh,bị Bạch tiểu thiếu gia đụng tới sẽ vỡ ra.

Phong Tê Tùng như núi bất động,còn tiếp tục nói chuyện lúc trước: "Hạc Miên,lần sau đừng nói những câu như bỏ trốn"

"Phong Nhị ca,ngài coi chúng ta thật sự là vợ chồng sao?" Bạch Hạc Miên tiến sát đến bên lỗ tai Phong Tê Tùng,hừ lạnh: "Tôi không biết trong một năm này anh muốn làm gì,tôi cũng không để ý,thế nhưng sau đúng một năm anh không thả tôi đi,tôi sẽ như lời nói trước đó,đem sự việc anh giả bộ bệnh khui ra"

Thời điểm y uy hiếp người vừa kiêu ngạo lại hung hăng,như con mèo duỗi ra móng vuốt.

Phong Nhị thiếu không sợ,ngược lại nắm lấy cổ tay của y: "Tôi cùng Ôn tiểu thư không liên quan,cũng không cho em đi tìm tình nhân"

Bạch Hạc Miên lườm một cái,coi như gió thoảng bên tai.

Thế nhưng khi y thực sự muốn liên lạc cùng tình nhân,lại nghĩ đến sầu.

Thời điểm Bạch Hạc Miên làm hoa khôi,thư tín đều có người chuyên biệt đưa tới cửa,y vừa không nghĩ tới ngay ngày hôm sau bị Phong Nhị thiếu đoạt về làm vợ,cũng không nghĩ tới việc hỏi tên họ tình nhân là gì. Lúc đó bận chìm đắm trong niềm vui tìm được tri kỉ,vì vậy bây giờ muốn liên lạc lại,cũng khó hơn lên trời.

Bạch Hạc Miên đi một chuyến đến nhà nhỏ kiểu tây,phát hiện tình nhân còn đóng tiền thuê nhà cho y nhưng trong hộp thư lại không có thư quen thuộc. Y chưa từ bỏ ý định chạy đi hỏi hạ nhân,kết quả toàn bộ đều nói không biết.

Quay đi quẩn lại,ngoài những lá thư trong quá khứ,hai người triệt triệt để để cắt đứt liên hệ.

Bạch Hạc Miên ở bên này vội vàng tìm tình nhân,bận đến sứt đầu mẻ trán,Phong Nhị thiếu ở nhà vẫn vững như núi thái sơn,thật giống như người lúc trước lén lét lút lút viết thư để cho người nhét vào hòm thư không phải là hắn.

*

Ngày hôm đó,Thiên Sơn thừa dịp Bạch Hạc Miên không ở nhà,mời bác sĩ đến khám chân cho Phong Nhị thiếu.

Bác sĩ họ Tuân,trước đây đi theo Phong gia Đại thiếu. Sau khi Phong Đại thiếu chết,ông bề ngoài đi làm ở bệnh viện Hoa Sơn,trên thực tế vẫn là người Phong gia.

Lúc bác sĩ Tuân đi đến phòng Phong Tê Tùng,ngoài cửa sổ vừa vặn xẹt qua một đạo sấm rền.

Nước mưa dưới ánh nắng nóng bốc hơi lên,Phong Nhin thiếu để bút trong tay xuống: "Tuân lão tiên sinh mau ngồi xuống đi"

Bác sĩ Tuân vung vung tay,trước đi xem chân Phong Tê Tùng,trong miệng lẩm bẩm lải nhải: "Chân này của ngài,ta đảm bảo trong một năm sẽ chữa khỏi cho ngài"

Thiên Sơn ở một bên đưa thuốc qua: "Coi như một năm có thể khỏi,ngài cũng phải khuyên nhủ Nhị gia,không có chuyện gì đừng có đứng lên chạy loạn"

"Một ngày có thể hoạt động ba giờ..." Lời nói của bác sĩ Tuân im bặt ngay sau khi cuốn ống quần Phong Nhị gia lên "Vết thương sao lại chảy máu?"

"Có thể không chảy máu sao?" Thiên Sơn sớm nín một bụng,khi ở trước mặt Bạch tiểu thiếu gia không dám nói,thật vất vả gặp được bác sĩ Tuân,không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của Phong Tê Tùng,không nhanh không chậm tố cáo "Đầu tiên là cưỡi ngựa đi đón kiệu hoa Bạch tiểu thiếu gia,sau đó lại cùng Bạch tiểu thiếu gia chạy loạn"

"... Thật vất vả chờ đến tối,tất cả mọi người ngủ,tôi cũng không biết Nhị gia có thoa thuốc hay không nữa!"

Phong Nhị thiếu bất đắc dĩ giải thích: "Chuyện như thoa thuốc,đương nhiên phải chờ Hạc Miên ngủ. Y tuổi còn nhỏ,nhìn thấy vết thương như vậy,nhất định sẽ bị doạ sợ"

Thiên Sơn nghe vậy,nhẹ giọng nói thầm: "Tôi nghĩ ngài vẫn nên nói chân tướng cho Bạch tiểu thiếu gia đi,miễn cho y cảm thấy là ngài giả trang què,không một chút cẩn thận"

"Nói như thế nào?" Phong Tê Tùng khẽ nhíu mày,khoé miệng hiện lên nét cười khổ "Y từ lâu đã được hứa hôn cho lão Tam,đêm ngày thành hôn bị ta chọc tức đến ngất đi,nếu để cho y biết tình nhân y tâm tâm niệm niệm lại là ta,sợ là không nháo chuyện đến long trời lở đất sẽ không chịu bỏ qua"

Bác sĩ Tuân đúng lúc nói chen vào: Không thể nói,ngàn vạn lần không thể nói"

"... Năm đó Đại thiếu chết quá mức kỳ lạ,quý phủ chúng ta nhất định có gian tế. Nhị gia dựa vào việc chân bị tổn thương,giả vờ tàn phế nhiều năm như vậy,bây giờ thật vất vả làm cho người kia buông lòng cảnh giác,nếu vì chuyện Bạch tiểu thiếu gia mà xảy ra sự cố,há chẳng phải cái được không đủ bù đắp cái mất?"

Phong Nhị thiếu biết rõ lời bác sĩ Tuân nói đúng,vẫn lạnh giọng phản bác: "Hạc Miên sẽ không bán đứng tôi"

Bác sĩ Tuân thay hắn đổi thuốc xong,nhìn vết thương dữ tợn xa xôi cảm khái: "Nhị gia,ngài tự suy nghĩ một chút xem có đáng giá hay không"

"... Năm đó ngài bị thương,là bởi vì Tam thiếu" Bác sĩ Tuân thẳng eo lên,chậm rãi sửa sang lại hòm thuốc "Tôi không phải họ Phong,không tư cách xen vào lựa chọn của ngài,có thể hỏi ngài lúc đó nói như thế nào không?"

Phong Tê Tùng mỉm cười: "Tôi nói... Lão Tam là đệ đệ ruột của tôi,tôi không thể nhìn hắn đi chết,huống chi nếu hắn chết,Hạc Miên tuổi còn trẻ đã phải ở goá khi còn quá nhỏ"

"Cho nên dù ngài biết rõ bên trong mệnh lệnh có vấn đề,chuốc say Phong Tam thiếu,tự mình tiến vào ổ mã phỉ!" Bác sĩ Tuân đột nhiên cao giọng "Hiện tại thế nào? Phong Tam thiếu cả ngày ăn chơi chè chén ,ngài lại phải ngồi xe lăn rất nhiều năm,đáng giá sao?"

Người lớn tuổi dễ kích động,cả người đều đang phát run,Phong Tê Tùng không thể cùng bác sĩ Tuân cãi lại,chỉ có thể đẩy xe lăn tiễn người ra đến cửa: "Tuân lão tiền bối,ngài cũng biết đến,đoạn thời gian Đại ca tôi mới gặp chuyện,có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào Phong gia,nếu như tôi ngang nhiên làm trái mệnh lệnh,Phong gia tuyệt đối không còn có ngày hôm nay"

"... Bây giờ tôi mặc dù tổn thương hai chân,nhưng còn một năm là có thể khôi phục. Nếu như trong một năm này đem gian tế trong phủ cùng thế lực phía sau lưng hắn trừ khử,vậy những năm ngồi trên xe lăn liền không uổng"

Thiên Sơn thay bọn họ mở cửa,tia chớp chói mắt xẹt qua chân trời,Phong Nhị thiếu dặn hạ nhân đưa bác sĩ Tuân về nhà,còn mình ngồi dưới mái hiên xem mưa rơi dồn dập.

Những đám mây dày đặc bay khắp chân trời,mưa phùn rơi trên kính mắt Phong Nhị thiếu. Hắn thở dài,nhớ tới thời điểm Bạch Hạc Miên nhắc đến "Tình nhân" mặt cười đầy ôn nhu,tâm như bị kim đâm đến đau nhói.

Đem người treo ở bên người,tâm lại đi xa hơn.

Phong Tê Tùng cười khổ,đem kính mắt từ trên mũi lấy xuống,nhìn quanh sân viện to lớn.

Tam đệ của hắn là một kẻ nhát gan,biết được chân tướng phía sau cái chết thảm của Đại ca,sợ sệt đến mức uống rượu say cả ngày. Nếu như Hạc Miên thật sự trở thành em dâu của hắn,với đức hạnh kia của Tam đệ,có thể bảo vệ được sao?

Chỉ có đem Bạch tiểu thiếu gia đặt ở bên người,Phong Nhị gia mới yên tâm

Hắn vốn không phải người hiền lành,thủ đoạn đê hèn,kiến thức nhiều hơn,hắn làm như vậy rất nhiều. Nhưng Bạch Hạc Miên tính tình ồn ào,nếu không dùng chuyện "Có thể sinh" uy hiếp,coi như kí kết mười tấm hiệp ước,cũng không có bất kì tác dụng nào.

Phong Nhị thiếu nhớ tới đây,liền lên giọng gọi Thiên Sơn: "Chuẩn bị ngựa!"

"Nhị gia?!" Thiên Sơn bị doạ đến thiếu chút nữa té ngã ngửa.

Phong Nhị thiếu dở khóc dở cười: "Không phải ta cưỡi mà là đưa cho Bạch tiểu thiếu gia cưỡi. Thời tiết này đường núi không dễ đi,cưỡi ngựa thuận tiện hơn"

Thiên Sơn vừa nghe là đưa ngựa cho Bạch tiểu thiếu gia,an tâm gọi Cảnh Vệ Viên tới,phái rất nhiều hộ vệ thân thủ không tệ đi cùng.

An bài như vậy thoạt nhìn không có sơ hở,ai biết muộn thêm một chút,Cảnh Vệ Viên đưa ngựa đi đã trở lại,nói trên đường núi có đá lở rơi xuống,Bạch tiểu thiếu gia dự định ở lại nhà nhỏ kiểu tây một đêm,thời tiết tốt lên lại về.

"Thôi,hay là chờ thời tiết tốt lên rồi lại trở về đi" Phong Nhị thiếu vẫn luôn không ngủ,nghe vậy thì để quyển sách trên tay xuống,mỏi mệt xoa nắn mi tâm "Hoa lâu ở cách chúng ta một ngọn núi,nếu không phải tôi đi đứng bất tiện,cũng không đến nỗi chỉ có thể giả dạng làm khách quen viết thư qua lại"

Nói xong,gọi Cảnh Vệ Viên sắp rời đi: "Nơi này có phong thư,khi cậu trở lại thì nhét vào hòm thư,tránh đừng để cho y nhìn thấy"

Cảnh Vệ Viên bên người Phong Nhị gia tuyệt đối trung thành,nghe mệnh lệnh nửa chữ cũng không hỏi nhiều,chờ tý nữa mưa nhỏ,tranh thủ lúc trời chưa tối đi qua nhà nhỏ kiểu tây của Bạch tiểu thiếu gia.

"Thiên Sơn,đi lấy nước cho tôi" Nếu Bạch Hạc Miên không về được,Phong Tê Tùng cũng không chờ,hắn đẩy xe lăn đi đến bên giường,ai biết cửa phòng ngủ bỗng "Ầm" một tiếng bị người bên ngoài đá văng.

Phong Tam thiếu say khướt lảo lảo đi vào phòng.

"Hạc Miên.....Hạc Miên" Phong Tam thiếu hai mắt lim dim,say lờ đờ nhìn vào Phong Nhị thiếu cười "Anh,anh cướp vợ của tôi"

"Cậu tại sao lại uống rượu?" Lông mày Phong Tê Tùng chợt nhíu chặt "Cậu có biết hiện tại có bao nhiêu người bên trong Kim Lăng Thành đang nhìn chằm chằm Phong gia chúng ta không?"

Phong Tam thiếu hướng phía trước hai bước, cười ha ha: "Anh không phải chỉ muốn bọn họ nhìn thấy tôi đây là kẻ vô dụng sao?"

"Đó là bởi vì bây giờ chỉ còn lại đội cảnh vệ bên trong Kim Lăng thành" Mắt thấy Phong Tam thiếu muốn té ngã,Phong Tê Tùng không nhịn được đứng lên,đưa tay đỡ đệ đệ.

Phong Tam thiếu trừng trừng hai mắt đỏ bừng,trầm mặc chốc lát,liền cúi đầu sờ sờ chân của hắn: "Là tôi không hăng hái,tôi không hăng hái! Đôi chân là tôi nợ anh..."

"Nói lung tung cái gì?"

"Lúc trước trên điện báo rõ rõ ràng ràng viết chính là tên của tôi" Phong Tam thiếu bỗng nhiên lùi lại phía sau "Tôi không dám đi diệt cướp,cho nên mới đi ra ngoài uống rượu. Ca... Ca ca,tôi là quỷ nhát gan!"

Phong Nhị thiếu từ lâu đã nghe chán chuyện Tam đệ say nói,hắn đem người dìu đến ghế tựa một bên,bản thân đỡ tường thở dốc một hơi.

Phong Tam thiếu co quắp bên trong ghế tựa khổ sở,khóc đến không thở ra hơi: "Tôi là người không hăng hái nhất trong nhà....tôi bất hiếu! Ca,anh chớ để ý đến tôi.....Vợ của tôi anh muốn cướp liền cướp,tôi không muốn...."

"Thực sự càng lớn càng thụt lùi" Phong Nhị thiếu tức giận lắc đầu "Hạc Miên cùng cậu lớn bằng nhau,sự tình trải qua cũng không ít hơn cậu,cũng không thấy y cả ngày ăn năn hối hận như cậu"

"Hạc Miên... Hạc Miên!" Phảng phất như hồi quang phản chiếu,Phong Tam thiếu đột nhiên tăng cao âm lượng,rít gào "Hạc Miên là vợ tôi!" Sau đó nghiêng đầu một cái,ngủ như chết.

Một tiếng này đem Thiên Sơn gọi kêu lại đây,hắn vội vàng vọt vào cửa,thấy Phong Nhị thiếu đang đứng,vội vàng đem xe lăn đẩy qua: "Tam thiếu sao lại uống say?"

"Trong lòng hắn không thoải mái" Phong Nhị thiếu không muốn nói nhiều,chỉ huy Thiên Sơn đem Tam đệ nhấc đi,bản thân vừa muốn khép cửa lại,bên ngoài bỗng ầm ầm mấy tiếng vang vọng.

Chỉ nghe Thiên Sơn hô to: "Cảnh Vệ Viên trở lại!"

Ngay sau đó chính là tiếng bước chân dồn dập,Phong Nhị thiếu mới vừa đem kính mắt gác ở trên mũi,trước mặt liền ập lới một luồng hơi mặn của nước mưa

"Nhị gia!" Cảnh Vệ Viên cả người ướt đẫm vọt vào sân "Hoa lâu an bài Bạch tiểu thiếu gia tiếp khách rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top