Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Phản kháng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì?" Phong Nhị thiếu bỗng nhiên ngẩng đầu,còn chưa ngồi vững lên xe lăn lại vội vàng lần nữa đứng lên "Thiên Sơn,chuẩn bị ngựa cho tôi"

"Nhị gia!" Thiên Sơn vội vã đưa tay ra dìu nhưng bị Phong Tê Tùng đẩy một cái đến lảo đảo,vẻ mặt nhăn nhó đuổi theo "Chúng ta ngồi xe đi"

Phong Tê Tùng mím môi vọt vào màn mưa,bước chân nhanh đến mức hạ nhân giơ dù một bên cũng không theo kịp: "Đường núi làm sao lái xe? Đừng nói nữa,đem ngựa của tôi dắt tới đây"

Thiên Sơn không thể ngăn cản nổi,chỉ có thể hận hận giậm chân,thời điểm dẫn ngựa đi qua gian phong của Phong Tam thiếu lại bị hắn ngăn lại.

"Tam gia, tôi thật sự không rảnh để cùng ngài nói chuyện!" Thiên Sơn chỉ lo Phong Nhị thiếu chờ đến sốt ruột,gọi tới hai hộ vệ đỡ lấy Phong Tam thiếu "Ngài nghỉ ngơi đi!"

"Chờ đã....Cậu đi đâu vậy?" Phong Tam thiếu mơ mơ hồ hồ đi vào trong phòng được hai bước,không cam lòng quay đầu lại hỏi  "Anh của tôi làm sao... Sao lại đứng lên?"

"Bạch tiểu thiếu gia xảy ra chuyện rồi!" Thiên Sơn lược xuống chỉ nói một câu nói này,cũng không quay đầu lại mà chạy đi.

Phong Tam thiếu đứng yên tại chỗ,trong miệng lẩm bẩm lải nhải,không ngừng lặp lại mấy chữ "Xảy ra chuyện rồi",chờ đến lúc được người dìu đến bên giường mới bỗng dưng nảy lên,đem hộ vệ đẩy ngã xuống đất,chính mình lảo đảo vọt vào màn mưa.

Cùng lúc đó,Phong Nhị thiếu đã tung người ngồi lên lưng ngựa.

"Nhị gia,vạn nhất bị người nhìn thấy...."

"Đã trễ thế này, ai sẽ nhìn thấy?" Thấu kính Phong Tê Tùng bị nước mưa xối ướt nhẹp,hắn không để ý chút nào,thẳng tắp nhìn vào đêm mưa dày đặc,giống như có thể xuyên qua trùng điệp dãy núi nhìn thấy Bạch Hạc Miên "Lái chiếc xe đi cùng"

Thiên Sơn vui vẻ,cho là Phong Nhị thiếu thay đổi chủ ý,nào biết Phong Tê Tùng còn nói thêm một câu phía sau: "Đến lúc trở lại,để cho Hạc Miên ngồi"

Nói xong, cưỡi ngựa đi xa.

"Nhị gia!" Thiên Sơn cũng chỉ đành đội mưa theo sát phía sau.

Lại một đạo tiếng sấm nặng nề nổ vang,mưa rơi như trút nước.

Bạch Hạc Miên đem áo khoác ướt đẫm từ trên người cởi ra,tiện tay đem ngọn đèn thắp lên. Y đến rất vội vàng,không mang theo người đến,bên trong nhà nhỏ kiểu tây không có chủ nhân nên hạ nhân đều lười biếng,nghe thấy tiếng mở cửa cũng không ai ra đón,y lười dạy dỗ,tự mình đội mưa đi tìm dầu thắp,bây giờ đốt lên mới thấy rõ chăn trên giường đều bị ướt,căn bản không có cách nào nằm lên.

Bạch Hạc Miên cũng không phải người kén chọn,y trực tiếp cuốn tay áo lên thay đổi ga giường,lúc đổi xong thì nghe thấy tiếng người truyền đến từ dưới lầu,y không coi là chuyện to tát gì,chỉ nghĩ hạ nhân đang quét tước vệ sinh,sau đó âm thanh ngày càng lớn,mơ hồ còn kèm theo tiếng nhạc,lúc này y mới ý thức được có điểm không đúng.

Thế này sao giống là quét tước vệ sinh? Quả thực như là mở tiệc đứng mới đúng.

Bạch Hạc Miên thay đổi một thân trường sam sạch sẽ,mở cửa,vừa vặn gặp được hạ nhân đang bưng mâm thức ăn,y còn chưa mở miệng,hạ nhân ngược lại đã sợ hãi đến mức kêu lên: "Bạch thiếu gia?"

"Chuyện gì xảy ra?" Bạch Hạc Miên thấy nàng nhìn quen mắt,liền hỏi "Trong nhà sao lại ồn ào như vậy?"

"Ngài... Ngài..." Hạ nhân co quắp ngồi dưới đất,ấp úng không nói ra được nửa chữ.

Bạch Hạc Miên nổi lên lòng nghi ngờ,quay đầu đi xuống lầu dưới.

Trước khi xuống lầu còn nghĩ không quan trọng lắm,đến lúc xuống rồi,y cũng kinh sợ. Nguyên bản phòng khách không một bóng người nay đã biến thành sàn nhảy,trên trần nhà treo đủ loại kiểu dáng màu sắc lụa vải,bàn trà đang để máy quay đĩa,gác cổng chính trước đây còn đang cong mông đổi đĩa hát.

Bạch Hạc Miên lúc này mới ý thức được,đám người này đoán rằng y sẽ không trở lại nơi này nữa,liền trực tiếp ở trong phòng khách mở vũ hội.

"Hoang đường!" Bạch tiểu thiếu gia giận không chỗ phát tiết. Nhà kiểu tây là tình nhân mua đưa cho y,coi như để không cũng không thể trở thành vũ trường được.

Y đạp một cước lên bàn trà,máy quay đĩa rơi xuống trên mặt đất phát ra một chuỗi âm vang trầm nặng. Tiếng nhạc im bặt đi,không khí trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại,ngay sau đó là tiếng xì xào bàn tán.

"Ai,người này xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đây là người do ai mang tới? Quá không tuân theo quy củ rồi"

Bạch Hạc Miên ôm tay cười lạnh: "Các người ở trong nhà tôi mở vũ hội,tại sao lại không báo cho tôi một tiếng?"

Trong đám người truyền đến phản bác: "Cậu đùa gì thế? Chúng tôi là nhận được thư mời đến đây khiêu vũ"

"Thư mời?" Bạch Hạc Miên lông mày nhíu lại.

Người gác cổng vội vàng chạy lại: "Bạch tiểu thiếu gia,ngài hôm nay sao lại đến đây?"

"Tôi không đến,làm sao biết các người ở sau lưng tôi làm ra việc hồ đồ này!"

"Bạch tiểu thiếu gia,này không trách chúng tôi được" Người gác cổng lén lút cùng y thì thầm "Ngài nhìn bên kia xem!"

Bạch Hạc Miên nhìn theo hướng người gác cổng nói,chỉ thấy trong đám người đứng một vị thân thể đầy đặn,người phụ nữa mặt đỏ lừ lừ,y trong lòng lộp bộp một tiếng,đó là tú bà chuyên phụ trách thay y tìm khách nhân thời y còn làm hoa khôi. Bất quá Bạch Hạc Miên từ khi tiến vào hoa lâu có khách quen liền không lộ diện nữa,cho nên cùng tú bà này không hề quen thuộc.

"Bà ta ở đây làm cái gì? Bà ta không biết tôi đã gả vào Phong gia rồi sao?" Bạch Hạc Miên cau mày,nhấc vạt áo lên,vừa muốn đi qua chỗ tú bà đã bị một nguồn sức mạnh kéo vào cầu thang dưới kho.

Người gác cổng thấy thế,sợ liên lụy,lòng bàn chân như bôi dầu chuồn mất.

Bên trong kho chật hẹp ẩm ướt,không có ánh đèn rọi tới,Bạch Hạc Miên trải qua giây phút kinh hoảng ngắn ngủi,sau đó đầu lập tức như muốn nổ tung,nam nhân kéo y vào đây cư nhiên dùng tay sờ mó mông y.

Đây là một kẻ xấu xa không biết xấu hổ!

"Ngươi... !"

Như dự đoán được phản ứng của Bạch Hạc Miên,kẻ xấu nhanh tay lẹ mắt bưng kín cái miệng của y.

Ánh sáng quá mờ tối,Bạch tiểu thiếu gia vừa không nhìn thấy rõ tình hình bên trong kho,vừa không phát ra được bất kì âm thanh nào,âm nhạc bên ngoài phòng khách một lần nữa không sớm không muộn vang lên,y há miệng cắn lên tay đang che trước miệng.

Nam nhân bị đau,thấp giọng mà chửi bới: "Không biết phân biệt tốt xấu,nam nhân Phong gia đều là phế vật,ở trên giường có thể thương em sao?"

"... Gia nguyện ý thương em, là phúc khí của em,em con mẹ nó cho thể diện mà còn không cần!"

Nói xong,túm lấy cổ áo Bạch Hạc Miên đem y đẩy vào trên tường.

Phịch một tiếng,Bạch tiểu thiếu gia bị đập đến đầu hoa mắt choáng váng,mùi hôi mốc cùng đau nhức phả vào mặt,y hai chân mềm nhũn,thiếu chút nữa quỳ gối lên đống tro bụi trải rộng trên sàn nhà.

Nam nhân cũng không để Bạch Hạc Miên quỳ xuống,mà lần thứ hai dùng sức túm cố áo y,đem y mạnh mẹ kéo lên.

Bạch Hạc Miên kịch liệt giãy dụa,tay không làm gì được,liền nỗ lực dùng chân đem đối phương gạt ngã.

"Đệt!" Bị đá vài cái vào chân,kẻ xấu liền phát cáu,trực tiếp bóp lấy cổ của y.

Hô hấp bị tước đoạt, Bạch Hạc Miên hai bên tai ong ong,y nghe được tiếng nhạc khiêu vũ,cũng nghe được tiếng thở dốc làm người buồn nôn,bàn tay nam nhân ở phía sau lưng y du tẩu khắp nơi,trong miệng phun ra càng nhiều lời nói ghê tởm: "Trước đây khi em còn là hoa khôi tôi đã coi trọng em,ai biết mạng em mạng lớn,được người bao bọc....Nói đến,Phong Nhị thiếu cũng không chê em khác người? Đúng rồi,chính hắn cũng là tên rác rưởi,nơi nào quan tâm.....A!"

Tiếng kêu gào thảm thiết của nam nhân bị tiếng giày da dẫm lên sàn nhà nhấn chìm,đầu Bạch Hạc Miên lần thứ hai bị đập vào trên tường,hắn ngửi thấy mùi máu tanh ác liệt cười rộ lên: "Chỉ bằng em cũng muốn đánh tôi? Cũng không nhìn lại xem mình là cái loại gì?"

"Còn dám cắn?" Ngón tay nam nhân bị cắn chảy máu,thẹn quá hoá giận,tâm tư kiều diễm đều biến mất,hắm túm lấy tóc Bạch Hạc Miên kéo người tới trước mặt mình.

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe cửa chiếu vào,Bạch tiểu thiếu gia nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy lệ khí.

Hắn mở miệng 'Phi' một tiếng,giáng một cái tát đem y đánh ngã trên mặt đất.

Mùi mồ hôi lẫn vào trong mùi mốc,hun cho Bạch Hạc Miên thiếu chút nữa ngất đi,trong cơn hoảng hốt dường như còn thấy một con chuột chạy qua tay,y không còn sức để đứng lên,cho đến giờ khắc này y mới chợt ý thức được bản thân không nơi nương tựa.

Y từ lâu đã không còn là Bạch tiểu thiếu gia,gả vào Phong gia cũng không trở thành "Tam thiếu phu nhân" đường đường chính chính mà là bị người bức ép kí vào một tờ hiệp ước,trở thành người của Phong Nhị thiếu- kẻ tàn phế trong mắt người khác.

Bạch Hạc Miên co rúc lại trên mặt đất,tuyệt vọng ôm chặt đầu gối,mặc cho nắm đấm như mưa của nam nhân rơi trên người mình,y không sợ bị đánh,cũng không sợ bị mắng,chỉ sợ lát nữa bí mật thân thể của mình sẽ bị phát hiện.

Nếu như việc có thể sinh con bị kẻ xấu xa này phát hiện....Bạch Hạc Miên đột nhiên run lên một cái,đáy mắt nổi lên một tia hận ý.

Đàn ông thô kệch bên ngoài phố phường làm sao có khả năng giữ bí mật giúp y? Đến lúc đó y tuyệt đối sẽ lưu lạc đến tầng thấp nhất trong hoa lâu,mỗi ngày tiếp đón không biết bao nhiêu khách nhân,tôn nghiêm cũng không còn để nói.

Bạch Hạc Miên càng nghĩ càng tuyệt vọng,y gắt gao cắn môi dưới,tình nguyện cắn lưỡi tự sát cũng không muốn rơi vào hoàn cảnh bi thảm như vậy,vì vậy thừa dịp nắm đấm của kẻ xấu xuất hiện kẽ hở,y nhịn đau bò dậy từ trên đất,va người vào cửa vào kho.

Đùng!

Bạch Hạc Miên không để ý tới đau đớn,thẳng tắp mà quỳ trên mặt đất.

Nam nhân kia dĩ nhiên khoá cửa!

"Coi như em thông minh" Sau lưng truyền đến một tiếng cười nhạo,kẻ xấu bình tĩnh thong thả bước lại đây,nắm lấy cổ áo của Bạch Hạc Miên,đem người ôm vào trong ngực "Đáng tiếc,nhưng là đang tiếc!!!"

Đối phương hiển nhiên không phải lần đầu làm ra loại chuyện bẩn thỉu này,cười gian kéo mạnh cổ áo Bạch tiểu thiếu gia,thô lỗ ngửi: "Đáng tiếc em lại gặp phải tôi"

Khe cửa bên kia lộ ra một chút ánh sáng,rõ ràng chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới,lại trở thành khoảng cách của đời này,Bạch Hạc Miên mở trừng hai mắt,muốn gọi nhưng trên cổ lại xuất hiện thêm một bàn tay thô ráp.

Cái tay kia ở trên gáy của y vội vã không nhịn nổi mà làm phiền,nỗ lực tiến vào địa phương phía dưới cổ áo.

Bạch Hạc Miên quỳ trên mặt đất,từng trận buồn nôn nổi lên.

Không chỉ vì sự xâm phạm của nam nhân với y,mà còn vì một phòng nam nam nữ nữ đang khiêu vũ ngoài kia.

Âm thanh đụng cửa lớn như vậy,trừ khi là người điếc,bằng không khẳng định sẽ có người nghe thấy,nhưng mà từ đầu đến cuối không có ai tới cứu y ra.

Nói rõ cái gì?

Nói rõ tất cả những thứ này đã được ngầm đồng ý.

Bạch Hạc Miên y chỉ cần bước ra khỏi cửa Phong gia,thì chính là hoa khôi ai cũng có thể bắt nạt.

Bạch tiểu thiếu gia khó thở siết chặt nắm đấm,chậm rãi cúi đầu.

Người sống một đời,ngoại trừ nhận số mệnh,vẫn là nhận số mệnh. Trước đây y không tin số phận,không nhận mệnh mà chạy đến nhà nhỏ kiểu tây tìm manh mối của tình nhân,kết quả tình nhân tìm không được,lại bước vào đáy vực sâu tuyệt vọng hơn.

Nam nhân phía sau bắt đầu cởi thắt lưng,trước mắt Bạch Hạc Miên bỗng hiện ra một khuôn mặt.

Gương mặt tuấn lãng kia ở trước mặt mọi người luôn ngậm ý cười ôn hoà,nói được mấy câu lại dùng tay đẩy đẩy kính mắt gọng vàng ở trên mũi.

Giống như dù núi có sập trước mặt,đều giữ ba phần nhã nhặn đúng mực.

Bạch Hạc Miên tự giễu cười cười,làm sao ở thời điểm này còn có thể nghĩ đến Phong Nhị thiếu cơ chứ?

Bụi bặm tung bay,y bị đè ở trên mặt đất,không lại đi phí công phản kháng,mà là đem cánh tay liều mạng duỗi xuống phía dưới,ánh đèn lộng lẫy bên kia bức tường nhảy nhót trên ngón tay đẫm máu của y.

Bạch Hạc Miên từ từ nhắm hai mắt lại,mặc cho bàn tay nóng bỏng thô to ở trên thân mình vuốt ve,thời điểm sợi dây trong lòng của y sắp đứt,bên tai bỗng vang lên tiếng nổ súng.

Ngoài cửa truyền đến rít gào liên tiếp.

"Tiên sư nó,ai dám quấy phá việc tốt của lão tử?" Kẻ xấu vừa mới cởi được thắt lưng quần,từ dưới đất hùng hùng hổ hổ bò lên "Quần áo còn chưa cởi xong nữa!"

Vừa dứt lời,lại liên tiếp thêm mấy tiếng súng.

Nữ nhân rít gào cùng nam nhân gào thét trộn lẫn cùng tiếng hát vui mừng,giống như một bài nhạc nhảy hoang đường.

"Tiểu thiếu gia nhà tôi đâu?"

Bạch Hạc Miên nghe thấy được âm thanh của Phong Nhị thiếu,bên kia cách một bức tường,miệng y lần nữa bị bàn tay dính đầy máu tanh cùng mồ hôi của kẻ xấu che lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top