Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Vô tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch tiểu thiếu gia thiếu chút nữa từ trên cầu thang lăn xuống.

Y là Bạch gia tiểu thiếu gia,coi như tiến vào hoa lâu làm hoa khôi,cũng chưa từng thấy tình hình như vậy. Đừng xem Bạch Hạc Miên ở trước mặt Phong Tê Tùng giương nanh múa vuốt,thực tế vẫn là thiếu niên chưa từng thấy máu.

Phong Nhị thiếu nổ phát súng đầu tiên lên đầu gối kẻ xấu.

Kẻ xấu chưa kịp gào lên đau đớn,đã đau đến trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Phong Tê Tùng tiếc nuối thở dài,trong nháy mắt thu súng,tựa hồ như có cảm giác,trong phút chốc ngẩng đầu lên nhìn,đáy mắt nhuốm đầy máu tanh còn chưa kịp rút đi đã cùng Bạch Hạc Miên mắt đối mắt.

Cũng thu vào toàn bộ nét sợ hãi trên khuôn mặt Bạch tiểu thiếu gia.

Tay cầm súng của Phong Nhị thiếu cứng đờ,trơ mắt nhìn Bạch Hạc Miên từng bước từng bước lui về phía sau.

"Hạc Miên..." Phong Tê Tùng thống khổ gọi tên của y.

Ánh mắt Bạch Hạc Miên bị bao phủ bởi ánh sáng đỏ không thể xuyên thủng,phảng phất chỉ cần đụng một cái máu tươi liền vỡ ra.

Y mặc dù không thấy rõ thần sắc của Phong Nhị thiếu,trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tàn nhẫn của nam nhân,khuôn mặt nhã nhặn ôn hoà từ từ trở nên vặn vẹo,kèm theo đó là tiếng súng nặng nề,yên lặng khắc sâu đáy lòng y.

Bạch Hạc Miên kinh ngạc phát hiện,chính mình cũng không sợ hãi như trong tưởng tượng,ngược lại cảm nhận được một tia sảng khoái vi diệu--cái kẻ xấu kia nên chịu sự trừng phạt đó.

Phong Nhị thiếu đang giúp y lấy lại công đạo.

Ý thức được điểm này,không hiểu rõ cùng hâm mộ cuồn cuộn tràn vào trong lòng. Y hâm mộ Phong Tê Tùng quyết tuyệt cùng tàn nhẫn,hâm mộ Phong Nhị thiếu thành thạo cầm súng lên đạn rồi một chút cũng không do dự bắn một phát lên đầu gối kẻ xấu.

Thanh niên mới mười tám mười chín là thời điểm sùng bái "Anh hùng",Bạch tiểu thiếu gia vốn đối với ân tình thế gian này đã mất hi vọng,thế nhưng lúc Phong Nhị thiếu cả người ướt đẫm đem y từ bên trong kho ôm ra,trong lòng y ức chế không nổi mà dấy lên một ngọn lửa.

Nếu như y cũng có thể giống như Nhị gia,sẽ không cần cam chịu tự sa vào nơi trụy lạc,không tham sống sợ chết tiến vào hoa lâu?

"Hạc Miên!"

Bạch Hạc Miên đột nhiên thức tỉnh,sương mù trước mắt tan hết,y hoảng thốt né tránh tầm mắt nóng bỏng của Phong Tê Tùng,ấp úng: "Phong Nhị ca,anh....Anh chờ em chút"

Tâm tư chuyển biến,xưng hô tự nhiên cũng trở nên thân mật hơn,nhưng đáng tiếc Phong Tê Tùng chỉ coi Bạch Hạc Miên đang sợ hãi mình,tim lại như bị đao cắt.

Bạch tiểu thiếu gia qua loa lấy lệ xong cũng không quay đầu lại,trốn vào trong phòng của mình,dựa vào cửa gấp rút thở dốc.

Trong bóng tối,tiếng mưa rơi càng thêm rõ ràng,ngoài cửa sổ xuyên vào vào mấy tia sáng nhàn nhạt,đại khái là Cảnh Vệ Viên Phong Nhị gia mang đến đang cầm đèn pin chiếu khắp nơi.

Bạch Hạc Miên ôm cánh tay,giống như sợ lạnh ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất.

Y không phải không động tâm chút nào.

Giữa khách quen đến tên cũng không để lại giữa những hàng chữ,dùng nhu tình mất ý cạy mở buồng tim y,cùng với ấm áp rung động ở thời điểm đối mặt với chân tình của Phong Nhị thiếu là không giống nhau.

Trước hôm nay,Bạch Hạc Miên đều xem Phong Nhị thiếu là mưu sĩ thâm tàng bất lộ,coi như biết rõ chuyện Phong Tê Tùng giả trang què chân,y vẫn không coi đó là chuyện to tát gì.

Bây giờ nghĩ lại,Phong Nhị thiếu đứng lên cao hơn y hẳn một cái đầu,cách lớp áo khoác âu phục mỏng manh,chóp mũi va vào lồng ngực đặc biệt rắn chắc.

Bạch Hạc Miên mặt đỏ lên,không tiếng động mà mắng: Phong Nhị thiếu chết tiệt,quả nhiên là giả vờ tàn phế,nhất định là ở sau lưng mọi người lén lút rèn luyện,trong ngày thường biểu hiện bản thân yếu đuối mong manh,kĩ năng diễn xuất quả thực quá tốt.

Bạch tiểu thiếu gia ở trong lòng mắng một trận,thoải mái hẳn lên,khập khễnh đi tới bên tủ quần áo,lục lọi nửa ngày không tìm được bộ quần áo nào ra dáng,không thể làm gì khác là lấy một bộ sườn xám đỏ tươi sạch sẽ mặc lên người.

Y tự an ủi mình,sườn xám dù sao cũng đỡ hơn trường sam dính đầy vết máu.

Ma xui quỷ khiến,Bạch Hạc Miên thay xong quần áo cũng không trực tiếp xuống lầu,mà đốt một ngọn đèn lên đi đến bên tủ quần áo.

Khi ánh nến sáng lên,y thiếu chút nữa bị bản thân hù chết khiếp.

Khuôn mặt đen thui,đầu quấn đầy vải băng như ma ốm kia là ai?

Trong lòng Bạch Hạc Miên vừa mới dấy lên ngọn lửa nhỏ đột nhiên bị dập tắt,y mệt mỏi đùa giỡn nút cổ áo,dựa sát vào mặt gương,đem băng vải Thiên Sơn quấn lung ta lung tung trên đầu xuống,lại cúi xuống vuốt vuốt làn váy,thế nhưng trong gương vẫn không nhìn ra bất cứ hình bóng "Hoa khôi" nào trên người mình.

Trên thân tràn đầy vết thương,cho dù phong thái yểu điệu,cũng không cách nào quyến rũ được người.

Bạch Hạc Miên không rõ lý do mà buồn bực,y đem ngọn đèn đặt ở đầu giường,mở ra tủ nhỏ một bên,ngoài ý muốn tìm thấy một điếu thuốc nhỏ dài. Thời còn làm hoa khôi y thường hay hút thuốc,bây giờ gặp lại "Bạn cũ" không khỏi có chút vui mừng.

Điếu thuốc lá cùng diêm đều có sẵn,Bạch Hạc Miên châm thuốc,sau đó thở một hơi dài dựa vào bên cửa sổ,một tay kẹp điếu thuốc bốc khói mà ngẩn người.

Mưa như trút nước kèm theo tiếng sấm vang chớp dật,che đi âm thanh ở dưới lầu,Bạch tiểu thiếu gia lừa mình dối người mà nghĩ dưới kia chuyện gì cũng đều không phát sinh. Thời điểm y nhận thấy cơn đau âm ỉ từ trên đầu truyền xuống lại lần nữa nghĩ đến kẻ xấu,nghĩ đến Phong Nhị gia,sau đó là cái ôm ấm áp nóng bỏng của nam nhân.

"Phi,không biết xấu hổ" Tay Bạch Hạc Miên run một cái,tàn thuốc bị giũ rơi vài miếng xuống bàn tay làm y nóng đến thấp giọng chửi vài tiếng,ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu sáng hai vành tai đỏ chót của y.

Bạch tiểu thiếu gia đem ngón tay bị bỏng ngậm vào miệng nhẹ nhàng mút,đầu dựa vào cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo,nghĩ đến nếu như cứ mãi trốn tránh cũng không tốt,nếu Phong Nhị thiếu đã đến thì đêm nay không có đạo lý tiếp tục ở lại nhà kiểu tây.

Nhớ tới điểm này làm y cau mày. Phòng này do tình nhân đưa cho,đến lúc Phong Nhị thiếu hỏi,y cũng không có mặt mũi nói ra.

Một nam nhân có tay có chân đi làm hoa khôi,còn có khách quen bao nuôi,đây cũng chả phải là chuyện tốt đáng để khoe khoang ra ngoài.

Nếu như tất cả chuyện đêm này đều không phát sinh,có lẽ Bạch tiểu thiếu gia còn có thể ở trước mặt Phong Tê Tùng giơ ra "Móng vuốt" mà diễu võ dương oai,nhưng đáng tiếc Phong Nhị thiếu đã cứu y,khí thế bị ép xuống ba phần,không có thứ gì để tự tin nữa.

Tiếng còi ô tô chói tai phá vỡ màn mưa đêm.

Bạch Hạc Miên vội vã đỡ tường đứng lên,không chút suy nghĩ đẩy cửa sổ ra,chỉ lo bên ngoài là người sở cảnh sát phái tới.

Phong Nhị thiếu dù đã đem người xấu giải quyết cũng không biết đã kịp thu dọn hiện trường hay chưa....Còn có,người trong phòng khiêu vũ đều xem Phong Nhị thiếu là Phong Tam thiếu,người sở cảnh sát còn không biết Phong Nhị thiếu giả vờ tàn phế hay sao? Nếu như bị phát hiện,không phải toàn bộ Phong gia đều sẽ bị liên lụy.

Phong Tê Tùng ẩn nhẫn nhiều năm như vậy,làm sao có thể bị hủy ở trong tay y đây?

Bạch Hạc Miên bị mưa tạt ướt hết mặt mũi,tâm trạng giống như bị đổ vào cả bình ngũ vị,sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh,câu nói "Là cái gai trong mắt mọi người" của Phong Nhị thiếu còn vang vọng bên tai.

"Nhị ca?" Cũng may xe dừng,người chạy như điên vào nhà là Phong Tam thiếu.

Bạch Hạc Miên như mất đi toàn bộ sức lực,cầm điếu thuốc ngồi xoà trên mặt đất,tay ôm ngực thở hổn hển mấy hơi,miễn cưỡng duy trì hờ hững ở trên mặt.

Phong Tam thiếu đến,sự tình có lẽ dễ giải quyết.

"Nhị ca?" Vọt vào đến nhà kiểu tây Phong Tam thiếu tỉnh rượu hơn nửa,nhìn khắp căn phòng khách đầy bừa bộn thì á khẩu không nói nên lời "Nhị ca,anh.....Anh giết người?"

Phong Tê Tùng đã ngồi ở trên ghế sô pha,nhéo nhéo mi tâm,một lần nữa đem kính mắt gác ở trên mũi.

Đáy mắt Phong Tam thiếu chợt lóe lên kinh hoảng: "Nhị ca,có phải là bọn hắn nhìn thấy chân của anh không bị tật cho nên anh mới giết người diệt khẩu?"

"Tam gia!" Phong Nhị thiếu còn chưa giải thích,Thiên Sơn ở một bên đã không nhịn được "Trước khi đi không phải tôi đã nói với ngài là Bạch tiểu thiếu gia gặp chuyện sao? Ngài có biết hay không,nếu Nhị gia cùng chúng tôi đến trễ một bước,Bạch tiểu thiếu gia sẽ bị đánh chết?"

"Hạc Miên xảy ra vấn đề rồi?" Phong Tam thiếu kinh ngạc nghe nửa ngày,rốt cuộc bắt được trọng điểm "Y ở đâu?"

Bạch Hạc Miên mới vừa đẩy cửa phòng ngủ ra.

Y do dự chốc lát,thứ nhất là cảm thấy tàn cục dưới phòng khách có khả năng chưa được dọn dẹp sạch sẽ,thứ hai....Trên người y đang mặc sườn xám mà lúc làm hoa khôi y hay mặc.

Bất quá Bạch tiểu thiếu gia không phải lần đầu mặc sườn xám,trù trừ trong nháy mắt rồi thản nhiên bước chân ra ngoài.

Phong Tê Tùng không phản ứng Phong Tam thiếu,đến khi nghe thấy tiếng bước chân chớp mắt ngẩng đầu lên,ánh mắt xẹt qua nồng đậm kinh diễm bị thấu kính che khuất,sau đó liền nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

Bởi vì Bạch Hạc Miên đang nhìn Phong Tam thiếu.

"Làm sao anh biết nơi này?" Bạch tiểu thiếu gia cả người căng thẳng,y nhớ tới rõ rõ ràng ràng mình từng có hôn ước cùng Phong Tam thiếu. Khi biết gia đình y suy sút không những không tới cửa thực hiện hôn ước mà còn xé bỏ giấy hôn ước,làm cho y trở thành trò cười của toàn bộ Kim Lăng thành.

Ánh mắt Phong Tam thiếu sáng lên: "Hạc Miên,anh tới đón em về nhà"

Bạch Hạc Miên cười khinh bỉ,đem điếu thuốc đưa lên nhợt nhạt hút một hơi,phun ra vòng khói ảm đạm: "Nào dám làm phiền ngài đại giá đến đây?"

Y không vội vã xuống lầu mà dựa vào cầu thang thoải mái hút thuốc,tầm mắt không nhịn được đặt lên người Phong Nhị thiếu.

Lúc đi ra khỏi dinh thự họ Kim,Phong Tê Tùng quản chuyện y hút thuốc,nói đối với thân thể không tốt,hôm nay không biết tại sao lại không nói tiếng nào.

Bạch Hạc Miên rũ xuống mi mắt,khó chịu dùng hàm răng cắn chặt đầu thuốc bằng đồng một cái,người bị đau là mình nhưng tức giận là Phong Nhị thiếu.

Không biết y bởi vì bị hủy hôn nên không muốn tiếp tục nhìn thấy Tam thiếu trẻ con miệng còn hôi sữa hay sao?

Coi như việc kết hôn của hai người là giao dịch,nhưng dù sao cũng phải giả vờ cho ra dáng của người chồng đi!

Bạch Hạc Miên ở bên này nghĩ đông nghĩ tây,Phong Tê Tùng bên kia cũng đã đau đến mặt không còn chút máu,Thiên Sơn nơm nớp lo sợ đứng một bên khó xử,ánh mắt liếc nhanh đến chân của Nhị gia,gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Trước đó là cưỡi ngựa,sau đó đạp cửa,chân của Phong Tê Tùng sợ là đã không làm được gì nữa. Phong Nhị gia ở trước mặt Bạch tiểu thiếu gia lại từ chối sự giúp đỡ của hạ nhân,cục diện ngày hôm nay căn bản không có cách nào kết thúc.

Phong Tê Tùng tự nhiên biết Thiên Sơn đang lo lắng cho hắn,hắn cũng có thể cảm giác được bản thân đã là cung giương hết đà,thế nhưng khi nhìn thấy mạt đỏ tươi chói mắt kia đang cùng lão Tam ngươi tới ta đi,trong lòng liền nổi lên một đám lửa.

Xem đi,đây chính là Bạch tiểu thiếu gia ở trước mặt hắn có thể khen đến khen đi tình nhân của mình,chân sau có thể cùng vị hôn phu cũ liếc mắt đưa tình

Tàn nhẫn và vô nghĩa

Cố tình cái tàn nhẫn vô nghĩa kia lại ở trong tim Phong Nhị thiếu,mặc cho y dùng một cái nhíu mày,một nụ cười tiến vào lòng hắn. Một bên hận đến nghiến răng nghiến lợi,một bên hận không thể đem người ôm vào trong lòng.

Bạch Hạc Miên hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng của Phong Tê Tùng,nếu như biết đến tuyệt đối sẽ vì mình mà kêu oan,y bề ngoài đối Phong Tam thiếu là châm chọc khiêu khích,trên thực tế là đang nóng lòng chờ Phong Nhị thiếu thực hiện lời hứa dẫn y về nhà.

Nhưng mà chờ đến chờ đi Phong Tê Tùng vẫn không mở miệng,nam nhân ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha,dùng khăn tỉ mỉ lau nòng súng.

Những người chướng mắt đã được giải quyết,Phong Nhị thiếu cũng không đại khai sát giới như suy nghĩ của Phong Tam thiếu,chỉ đem kẻ cầm đầu xử lý mà thôi,ngược lại những người khác cũng không phân biệt được thân phận chân thật của hắn.

Huống chi....Bạch tiểu thiếu gia sợ.

Hắn tội gì phải tiếp tục nghiêm mặt thu thập toàn bộ?

Phong Nhị thiếu tự giễu cười cười,lần thứ hai ngẩng đầu lên trên mặt đã khôi phục dánh vẻ hờ hững: "Hạc Miên,em cùng lão Tam ngồi xe trở về đi"

Phong Tê Tùng nở nụ cười,phảng phất như nói câu gì đó không đến nơi đến chốn.


----------------
Hôm nay t đã nhờ người mua chương Vip từ chương 20-72 rồi,một phần muốn ủng hộ tác giả,một phần để lấy được 2 chương cuối bên chỗ bản QT đang thiếu ☺️☺️☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top