Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Đầu lưỡi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch tiểu thiếu gia về đến nhà liền bỏ qua Phong Tam thiếu dính như thuốc cao,đi vào phòng ngủ bên trong.

Y ngồi lại bên cạnh bàn buồn rầu trong chốc lát,thật sự buồn ngủ,lại cảm thấy chăn đệm bày trên giường hỉ nếu một người ngủ thì quá thê thảm,thẳng thắn chạy tới gian phòng  Phong Nhị thiếu.

Cách bên kia một cánh cửa,Bạch tiểu thiếu gia yên tâm thoải mái leo lên giường của Phong Tê Tùng.

Ván giường của Phong Nhị thiếu có hơi cứng một chút,chăn mỏng một chút,Bạch Hạc Miên mệt đến lợi hại,cũng không quan tâm tới cái gì khác,ôm gối,ngửi mùi đàn hương quen thuộc ở đây,rất nhanh liền ngủ say.

Đêm nay y được một phen sợ hãi,mệt đến xương cốt đều muốn rơi rụng,sợ là ngủ cả một ngày cũng không thấy đủ,cho nên thời điểm bị quấy rầy khá là cáu kỉnh,giơ chân đạp một cái: "Có phiền hay không?"

Nhưng bàn tay siết chặt mắt cá chân Bạch Hạc Miên đặc biệt cố chấp,không có một chút dấu hiệu buông ra,y không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đem mí mắt đang dính lại với nhau mở ra một nửa,thật vất vả thấy rõ người tới,liền co vào chăn rầm rì một tiếng: "Phong Nhị ca"

Phong Tê Tùng bị gọi đến mềm nửa người,buông tay theo ý Bạch Hạc Miên thu chân vào.

"Em sao lại qua đây ngủ?" Phong Tê Tùng giơ tay lôi kéo chăn,muốn đem đầu đang giấu dưới chăn của y lôi ra ngoài.

Thế nhưng Bạch Hạc Miên lại rụt mặt xuống một chút,nhất định phải đem mặt chôn ở trong chăn.

Phong Tê Tùng thở dài,ngồi bên cạnh y,đem chăn từ dưới mắt cá chân kéo ra,thật vất vả kéo xuống một chút,Bạch Hạc Miên cũng tỉnh rồi.

"Lúc nào rồi?" Y buồn ngủ mà trở mình,nheo mắt nhìn Phong Nhị thiếu.

Phong Tê Tùng đã thay bộ quần áo bị nước mưa xối ướt nhẹp,chỉ mặc một kiện áo sơ mi đơn bạc,không đeo kính mắt,đường viền mặt mày có chút sắc bén.

Phong Tê Tùng đáp: "Còn sớm,ngủ tiếp một lát đi"

Nếu Phong Nhị thiếu bảo ngủ,y liền thản nhiên nhắm hai mắt lại.

Sắc trời hửng sáng,Bạch Hạc Miên mơ mơ màng màng ngủ một lúc,cảm giác đệm chăn ở bên người hơi trầm xuống,đầu ngón tay khẽ nhúc nhích,ngón tay túm lấy một góc nhỏ vải áo nơi ống tay Nhị gia,ngửi thấy mùi đàn hương nồng nặc,cuối cùng đem mặt chôn ở trong gối,tránh né ánh sáng ngày càng rực rỡ bên ngoài cửa sổ.

Phong Tê Tùng không nháy mắt nhìn chằm chằm động tác nhỏ của Bạch Hạc Miên,lòng dạ mềm đến rối tung rối mù,tay đưa ra sờ sờ lên đầu y: "Đừng buồn bực"

"Phong Nhị ca..." Bạch Hạc Miên trong lúc ngủ có một chút ánh sáng liền không chịu được,bị Phong Nhị thiếu dằn vặt đến dằn vặt đi liền giận,mạnh mẽ ngồi dậy đem màn giường lần nữa thả xuống,khí thế hung hăng dùng chăn lần nữa bọc mình lại "Đừng phiền em"

"Được" Khoé mắt Phong Tê Tùng hơi cong,chờ Bạch Hạc Miên hô hấp đều đặn,một lần nữa ngủ thiếp đi.

Phong gia cùng Bạch gia trước đây từng làm ăn qua lại,cha mẹ Phong Tê Tùng coi trọng Bạch gia tiểu thiếu gia,liền để cho Tam thiếu gia mà mình sủng ái nhất cùng y định ra thông gia từ bé.

Khi đó Phong Tê Tùng còn chưa đầy hai mươi tuổi,tiếp thu nền giáo dục kiểu mới,khi nghe nói đến việc này liền mơ hồ kéo theo Phong Ngoạ Bạch náo loạn nhiều ngày,đối với gia đình họ Bạch cũng không có hảo cảm.

Mãi đến khi Bạch Hạc Miên từ đầu tường ngã vào trong ngực hắn.

Bạch tiểu thiếu gia thuở nhỏ đã đặc biệt xinh đẹp,giống như ve sầu từ trên tường rơi xuống,có một đôi mắt có thể tiến vào trong lòng hắn,Phong Tê Tùng nháy mắt nghe được âm thanh trái tim mình điên cuồng đập loạn.

Hắn muốn nói tên mình cho thiếu niên nghe,nhưng có lẽ thiếu niên đã phát hiện hắn không phải Phong Tam thiếu,trực tiếp leo tường trở ra.

Sau đó Phong Tê Tùng biết được thiếu niên này chính là Bạch gia tiểu thiếu gia,cũng biết trong cuộc đời của Bạch Hạc Miên,hắn chỉ là khách qua đường không quá quan trọng,cho nên sau khi ở nước Đức học xong cũng không vội vàng về nước,nghĩ rằng chờ lão Tam cùng Bạch Hạc Miên kết hôn,dứt khoát cắt đứt tưởng niệm không thiết thực ở trong lòng,trở về lại làm Nhị ca của bọn họ.

Ai ngờ Bạch gia một chốc sụp đổ,Phong Đại thiếu chết thảm ở ổ mã phỉ,vốn nên còn lâu hai người mới được gặp mặt bây giờ lại thành tri kỉ rồi đến vợ chồng.

Ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng chim hót uyển chuyển.

Phong Tê Tùng lén lút đem tay đặt bên hông Bạch Hạc Miên,muốn đem người ôm vào trong ngực,không biết Bạch Hạc Miên thấy gì trong mộng,men theo nguồn nhiệt tiến vào trong lòng hắn.

"Đây là do em tự tìm lấy" Phong Tê Tùng ôm lấy y tự lẩm bẩm,sau đó đem môi chạm ở khoé miệng Bạch tiểu thiếu gia,ẩn nhẫn mà khắc chế mút vào một cái.

Bạch Hạc Miên ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh.

Ngoài cửa sổ mưa phùn vẫn bay liên liên,ánh nắng lại phi thường chói mắt,y nghe thấy Thiên Sơn ở ngoài cửa lẩm bẩm cái gì mà "Mặt trời mưa" sau đó tiếp tục thúc giục hộ vệ đem lá rụng trong sân nhanh chóng quét dọn sạch sẽ.

Bạch Hạc Miên ngáp một cái,kéo lên khoé miệng kêu "A" một tiếng thật dài,lè lưỡi liếm liếm,nếm vào mùi máu tanh nhàn nhạt.

Y không coi đó là chuyện to tát,vén chăn lên: "Phong Nhị ca?"

Bạch Hạc Miên nhớ tới lúc nửa tỉnh nửa mê thấy Phong Tê Tùng đã trở lại.

Phong Tê Tùng ở bên ngoài phòng,theo tiếng đẩy cửa ra: "Tỉnh rồi?"

Thiên Sơn cũng lại gần: "Bạch tiểu thiếu gia,muốn ăn chút gì không?"

"Tùy tiện cái gì cũng được" Bạch Hạc Miên từ trên giường bò dậy,lảo đảo đứng lên dùng nước rửa mặt,nhìn thấy Phong Nhị thiếu đang ở ngoài phòng bàn giao sự tình cho Thiên Sơn.

Bạch Hạc Miên vểnh tai lên,nghe thấy câu: "Tôi nói sao lại nhìn quen mắt,nguyên lai là công tử nhà Phó tư lệnh Trần" .

"Phó tư lệnh Trần mới từ phương Bắc trở về,ngài chưa quen thuộc cũng là chuyện bình thường,nhưng bây giờ..."

"Là chính hắn đụng vào trên họng súng của tôi"  Phong Nhị gia cười lạnh "Cậu biết hắn tại sao muốn bắt nạt Hạc Miên không? Không phải chỉ muốn nhìn một chút xem chân của tôi đến cùng có vấn đề hay không sao?"

Thiên Sơn yên lặng.

"Hiện tại hắn biết,cũng đã đi tìm diêm vương" Phong Tê Tùng không để ý lắm nói một câu ngắn gọn này rồi đi xem Bạch Hạc Miên,thấy y cầm khăn ngơ ngác đứng ở đó,không khỏi buồn cười "Còn chưa tỉnh ngủ?"

Bạch Hạc Miên đột nhiên bừng tỉnh: "Tỉnh rồi"

"Vậy thì thay quần áo khác,chúng ta đi ăn cơm" Phong Tê Tùng đẩy xe lăn đến bên cạnh y,thấy khoé môi Bạch tiểu thiếu gia hơi đỏ lên,ánh mắt trầm xuống "Có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Bạch Hạc Miên vẫn chưa lấy lại bình tĩnh: "......Không"

"Vậy nhanh một chút" Phong Tê Tùng nhẹ nhàng đẩy y một cái.

Y đi về phía trước hai bước,lại do do dự dự mà vòng trở về: "Phong Nhị ca,chân của anh thế nào rồi?"

Thần sắc Phong Tê Tùng trong nháy mắt lạnh xuống đến: "Chân của tôi?"

"Ừm,Thiên Sơn nói thời điểm anh đi tìm em ở trên đường núi thiếu chút nữa ngã xuống từ trên lưng ngựa" Bạch Hạc Miên không nghi ngờ hắn "Có phải là bị thương không?"

Phong Tê Tùng ngưng thần quan sát vẻ mặt của y,chốc lát sau rũ xuống mi mắt: "Hơi có chút trầy da,không cản trở"

"Làm sao anh biết em gặp chuyện?" Nếu không cần lo lắng,Bạch Hạc Miên lại hỏi đến việc khác.

Vấn đề y muốn hỏi quá nhiều,dứt khoát ngồi xổm trước mặt Phong Tê Tùng,ngẩng đầu lên chậm rãi hỏi: "Anh cho người theo dõi em?"

"Không có" Phong Tê Tùng đem ngón tay thon dài cắm vào trong tóc Bạch Hạc Miên "Là Cảnh Vệ Viên tôi phái đi phát hiện dị dạng,rồi mới trở về báo nguy"

"Anh phái Cảnh Vệ Viên đi?"

"Ừm" Phong Tê Tùng khó nói ra chuyện mình phái Cảnh Vệ Viên đi truyền tin,tránh nặng tìm nhẹ nói "Tôi thấy bên ngoài trời mưa lớn,cảm thấy lái xe đi quá chậm liền cho người đưa ngựa qua cho em"

Trong lòng Bạch Hạc Miên ấm áp: "Cảm ơn"

"Giữa em và tôi,không cần khách khí như vậy." Phong Tê Tùng xoa xoa đầu của y.

"Vẫn là muốn cảm ơn,bằng không...." Bạch Hạc Miên hơi thay đổi sắc mặt,nghĩ đến kẻ xấu rờ mó mông của mình,không nhịn được nhíu mày "Em vừa mới nghe anh cùng Thiên Sơn nói,người khinh bạc em là thiếu gia nhà Phó tư lệnh?"

Y đối với thế cuộc bên trong Kim Lăng thành một chữ cũng không biết,chỉ biết đến Phong gia rất lợi hại,bên cạnh cho dù có chút ít việc,tất cả cũng chỉ là lời truyền miệng.

Nhưng nghe ý tứ trong lời nói Thiên Sơn,kẻ xấu kia có lai lịch không nhỏ,cứ như vậy chết ở trong tay Phong Nhị thiếu,sợ là sẽ lớn chuyện.

"Muốn biết?" Phong Tê Tùng tiến lại gần hơn,Ngón tay cũng từ trên tóc trượt tới sau gáy y "Trong hiệp ước của chúng ta không có điều này"

Bạch Hạc Miên ngạc nhiên: "Hiệp ước chúng ta lập ra cùng chuyện này có quan hệ gì?"

Hiệp ước bên trong rõ ràng nói hai người giả bộ làm vợ chồng nhưng có thể sống như một người đàn ông,cùng con trai Phó tư lệnh Trần không hề liên quan.

Phong Tê Tùng ho nhẹ một tiếng,Thiên Sơn đứng đợi ở ngoài cửa lập tức lùi lại vài bước,làm bộ giám sát những hộ vệ đang quét sân.

Sau đó Phong Nhị thiếu lấy kính mắt từ trong túi ra,gác ở trên mũi,tựa tiếu phi tiếu nhìn Bạch Hạc Miên.

Y giật mình một cái,bỗng dưng sinh ra chút quẫn bách,giống như khi còn bé bị cha mẹ gọi vào từ đường giáo huấn,sau lưng như mọc gai ngứa ngáy.

"Làm sao lại nói không quan hệ đây?"

"......Em và tôi giả bộ làm vợ chồng đương nhiên phải để cho người khác tin phục. Nhi tử Phó tư lệnh Trần lấy việc khinh bạc em tới thăm dò tôi,mục đích cuối cùng là quan sát chân của tôi. Bây giờ hắn đã phát hiện chân tướng,cũng gián tiếp đoán được hôn nhân của chúng ta có vấn đề,mà tôi giải quyết hắn chính là vì hôn sự của chúng ta....."

Phong Tê Tùng kiên nhẫn cùng Bạch Hạc Miên giảng đạo lý,trong lời nói mang ba phần thật bảy phần giả,nhưng bởi vì biểu hiện quá mức bình tĩnh làm cho y không thể nào phát hiện đầu mối,đau cả đầu xua xua tay: "Được được,anh nói rất có lý"

Phong Tê Tùng mím môi mỉm cười.

"Vậy nếu như em thật sự muốn biết việc của Phó tư lệnh Trần,anh có nói cho em biết không?" Bạch Hạc Miên ủ rủ xoay người,đi đến bên tủ tìm quần áo.

Trong tủ đều là quần áo Phong Nhị thiếu vì y mà chuẩn bị,y chọn tới chọn lui nhìn đều vừa mắt,cuối cùng chọn kiện trường sam màu xanh,lúc muốn cởi sườn xám trên người xuống lại quay đầu,cảnh giác nhìn Phong Nhị gia.

"Có thể" Phong Nhị gia tựa như có cảm giác,đẩy xe lăn đi ra sau tấm bình phong.

Bạch Hạc Miên lập tức cởi sườn xám đã mặc qua một đêm,không chú ý tới sau bức bình phong có một khe hở.

Phong Tê Tùng nhìn hồi lâu với vẻ thích thú,sau đó lông mày liền nhăn lại: "Hạc Miên,vết thương trên người em đã bôi thuốc chưa?"

Trên tấm lưng tuyết trắng của Bạch Tiểu thiếu gia ngoại trừ hoa văn mẫu đơn còn có nhiều vết bầm tím mà hình xăm cũng không che được,phảng phất như giọt nước chướng mắt rơi trên một bức tranh thuỷ mặc tốt nhất.

Công tử nhà Phó tư lệnh Trần ra tay cũng thực tàn nhẫn.

"Không bôi" Bạch Hạc Miên cũng không quay đầu lại đáp "Đêm qua chờ anh lâu quá,thực sự buồn ngủ liền trực tiếp ngủ luôn"

Y nói xong,lỗ tai bỗng chốc nóng lên,cảm thấy mình như oán phụ ở nhà chờ đợi chồng về rất lâu,y thấy rất xấu hổ liền vội vã nói sang chuyện khác: "Phong Nhị ca,nếu anh nguyện ý nói cho em nghe thì cứ nói đi"

Phong Tê Tùng từ sau tấm bình phong đi ra,không nhanh không chậm "Ừ" một tiếng,sau đó vươn ngón tay,sờ sờ lên môi.

Bạch Hạc Miên không hiểu cái gì.

Phong Tê Tùng kiên nhẫn nhắc nhở: "Lần trước em hỏi tôi vì sao phải giả vờ tàn phế,hôn nơi này"

Mặt Bạch Hạc Miên theo lời nói của Phong Tê Tùng bùm cái đỏ lên,y thốt ra: "Không biết xấu hổ!"

Sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

"Nhị gia?" Thiên Sơn vội vã chạy tới "Làm sao thế này? Mới vừa còn rất tốt mà sao Bạch tiểu thiếu gia lại tức giận rồi?"

"Không sao" Phong Tê Tùng buồn cười lắc đầu,đưa tay vuốt ve môi mình,chậm rãi đẩy xe lăn đuổi theo bước chân Bạch Hạc Miên hướng về  đại sảnh phía trước "Đi theo y"

Vừa dứt lời,Bạch tiểu thiếu gia tức giận chạy trở về,chen lấy chỗ của Thiên Sơn,tự nhiên đẩy Phong Tê Tùng chạy nhanh về phía trước.

"Bạch thiếu gia... Bạch thiếu gia,ngài chậm một chút đi!" Thiên Sơn đuổi không kịp,một chân dẫm vào vũng nước thiếu chút nữa đã ngã nhào,đến lúc ngẩng đầu lên Bạch Hạc Miên đã đẩy Phong Tê Tùng chạy đi chỉ còn cái bóng lưng.

Bạch Hạc Miên không đem Phong Tê Tùng đến tiền thính ăn cơm,mà quẹo vào một gian phòng không có cửa sổ.

Trong căn phòng tối tăm,y tựa vào xe lăn thở hồng hộc,ở bên lỗ tai Phong Nhị thiếu nhỏ giọng lầm bầm: "Nói chuyện phải giữ lời đấy! Em,em.....Em hôn anh,anh liền nói cho em chuyện của Phó tư lệnh Trần đến tột cùng là ra làm sao"

"Ừm" Phong Tê Tùng rung rung lỗ tai,tiếng nói khàn khàn "Một lời đã định"

Bạch Hạc Miên bất đắc dĩ vòng tới phía trước xe lăn: "Chỉ cho phép hôn một chút"

"Được"

"Không cho... Không cho duỗi đầu lưỡi"

"....Tốt" Phong Nhị thiếu trả lời mang theo chút tiếc nuối than thở.




--------------
Wattpad hôm nay bỗng dưng không cần bật VPN mà vẫn vào ngon ơ luôn 😱😱😱

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top