Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Phương thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hạc Miên thiếu chút nữa đem vịt muối trong bát mình nghiền nát.

Y không thích thề non hẹn biển,cảm thấy có lời thề cũng vô dụng,không chịu nổi sự bào mòn của thời gian. Có thể do lúc thường Phong Tê Tùng luôn nói lời nghiêm túc bỗng dưng nói lời trêu chọc,làm cho tim của y đập nhanh hơn,mặt đỏ tới mang tai.

"Đang yên đang lành,em muốn mạng của anh làm cái gì?" Bạch Hạc Miên bưng bát canh lên,lẩm bẩm "Anh tốt xấu gì cũng đã cứu em một mạng,em nếu không báo đáp,có khác gì bạch nhãn lang không?"

Bạch tiểu thiếu gia trong lòng kiên định,cái gì đúng cái gì sai đều phân ra rõ ràng.

"Bất quá ân oán Phong gia cùng Trần gia cũng không phải là bí mật gì,em nếu như quen biết mấy tiểu thư danh giá như Lương phu nhân,các nàng sẽ chủ động nói cho em nghe" Phong Tê Tùng đùa đủ rồi,nói tới chính sự "Có lời đồn đãi Trần Bắc Đấu cấu kết với mã phỉ hại chết Đại ca của tôi"

"A?" Bạch Hạc Miên cả kinh,đôi đũa trong tay rơi xuống đất.

"Vị trí Tư lệnh bỏ trống đã lâu,Phong gia cùng Trần gia tự nhiên không thể hoà thuận với nhau" Phong Tê Tùng thờ ơ cười cười "Nhà họ Phong chúng ta ít người,nhà họ Trần con cháu cũng không thịnh vượng. Trần Bắc Đấu chỉ có một đứa con là Trần Nguyệt Dạ,một nữ nhi cũng chưa từng có,hắn đang vì tương lai của con trai mình mà mưu tính"

Chỉ tiếc mưu tính cái gì thì bây giờ đều vô dụng,Trần Nguyệt Da đã chết không thể sống lại,cha hắn thật sự nếu trở thành Tư lệnh thì cũng sẽ không có người kế thừa.

"Đã có hai Phó tư lệnh,tự nhiên trong Kim Lăng thành cũng chia làm hai phe,có người ủng hộ chúng ta,cũng có người chống đỡ bọn họ. Có một mối quan hệ này,chuyện này phát tán ra bên ngoài cũng chẳng có gì lạ"

"Cho nên việc này... Là thật?" Bạch Hạc Miên không tự chủ được nhỏ giọng,tiếng nói khẽ run.

Tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé không thể lý giải được việc ngươi lừa ta gạt trong chốn quan trường,y vốn cho rằng Phong Đại thiếu hi sinh là do tiêu diệt mã phỉ,bây giờ Phong Tê Tùng lại nói Đại ca chết là do một âm mưu.

Vậy làm sao có thể nhịn?

Dũng sĩ nhiệt huyết đổ máu đầu không chết trên chiến trường mà lại chết trong âm mưu quỷ kế,đây không chỉ là sỉ nhục đối với Phong Đại thiếu,cũng là nỗi đau nhiều năm không quên được của Phong Tê Tùng.

"Chín phần mười là thật" Phong Tê Tùng thấy y so với mình còn khó chịu hơn,vừa bất ngờ lại nhẹ dạ,gác lại đũa đưa tay vò đầu Bạch tiểu thiếu gia.

Phong Nhị thiếu hiểu biết tính tình Bạch Hạc Miên nhiều hơn so với bất cứ người nào.

Từ lúc động tâm,Phong Tê Tùng cho dù đi nước Đức cũng thường xuyên viết thư cho bạn nối khố,dò hỏi xem Bạch tiểu thiếu gia có mạnh khoẻ hay không.

Hắn khắc chế tình cảm của chính mình,không dám dò hỏi quá tỉ mỉ,chỉ để bạn nối khố hỏi đến chút việc nhỏ nhặt,ví như Bạch tiểu thiếu gia đi chợ mua diều thả,hay y thừa dịp mùa xuân đi ngoại thành du xuân.

Những việc đó không cần theo dõi,chỉ cần hơi hỏi thăm một chút liền có thể biết một hai thứ.

Lúc đầu Phong Tê Tùng đã thấy đủ,nhưng đáng tiếc con người rất tham lam,chừng đó không đủ để thoả mãn đáy lòng sâu không điểm cuối. Hắn chỉ có thể ngừng lại việc hỏi chuyện qua thư tín,rồi lại ngay trong đêm cô độc lần nữa tham lam điên cuồng tưởng nhớ bóng dáng Bạch Hạc Miên.

Phong Tê Tùng bất giác hiểu nhiều hơn về Bạch Hạc Miên. Y biết y là người kiêu căng tự mãn,y kiêu căng nên xem tất cả người thường đều không vừa mắt,điều đó ở trong lòng hắn lại ngọt ngào như mật.

Hắn cũng biết y chỉ là con cọp giấy,sĩ diện,rất biết giả vờ.

Thời điểm tiếp nhận Phong gia kì thật Phong Tê Tùng chưa từng vọng tưởng đến những điều không thiết thực,hắn muốn làm một con hổ của Bạch Hạc Miên,hắn sẽ phát triển thanh thế của mình,để đến lúc coi như y gả cho lão Tam kém cỏi thì vẫn có thể giống như trước đây,ở trong Kim Lăng thành nghêng ngang mà đi.

Bất quá lòng tham là không đáy,cuối cùng hắn vẫn ngăn chặn đệ đệ mình.

Nhưng mà hiểu rõ đi nữa,Phong Tê Tùng cũng chưa từng hi vọng xa vời rằng Bạch Hạc Miên sẽ có ngày toàn tâm toàn ý yêu mình,cũng thấu hiểu nổi khổ tâm của mình.

Mà bây giờ Bạch tiểu thiếu gia đã biết đau lòng người khác rồi: "Phong Nhị ca,phải làm sao mới tốt đây?"

"Giao cho tôi là được" Trong lòng Phong Tê Tùng mềm mại "Không cần lo lắng"

"Trong nhà..."

"Chuyện trong nhà lại càng không cần để em bận tâm" Phong Tê Tùng thấy Bạch Hạc Miên uống không được bao nhiêu canh liền để đĩa ngó sen nhồi gạo nếp mật ong đến trước mặt y "Trong nhà không được sạch sẽ,có cơ sở ngầm,bất quá bên trong Trần gia cũng có tai mắt của tôi,cản tay lẫn nhau mà thôi"

Lời này nói ra Bạch Hạc Miên lại càng không nuốt trôi cơm,y để đũa xuống,vẻ mặt buồn bực,chờ Thiên Sơn trở về vô cùng lo lắng mà đi đánh bài.

Trên bàn bài,Lương phu nhân đang uống trà,tươi cười rạng rỡ: "Bạch tiểu thiếu gia này,nếu ngài rảnh rỗi nên đi ra ngoài nhiều chút,tôi mang ngài đi giao lưu một ít"

Bạch Hạc Miên nghĩ tới lời nói lúc trước của Phong Tê Tùng,hơi động tâm,nuốt xuống lời cự tuyệt: "Chuyện này rất tốt,chỉ là làm phiền Lương phu nhân"

"Không phiền phức,không phiền phức!" Lương phu nhân không ngờ tới y sẽ đồng ý,cười đến khoé miệng đều không khép lại được,ào ào ào mà đảo mạt chược "Ngài nguyện ý cùng tôi đi,là cho tôi mặt mũi rồi"

Bạch Hạc Miên cười cười,không tỏ rõ ý kiến,chân lại bị người nhẹ nhàng đụng một cái.

Là Phong Tê Tùng.

Y nhíu nhíu mày,dùng ánh mắt ra hiệu: Làm sao?

Phong Tê Tùng ngồi ở bên tay phải của y,cúi đầu "Nghiêm túc" mà xáo bài.

Bạch Hạc Miên không được đáp lại,có chút không hiểu ra làm sao,cúi đầu ra một con văn*

"Hồ" Phong Nhị thiếu tay đẩy một cái "Đơn treo hồng màu đỏ*"

(gg raw là 'Độc cô cầu bại' 😆)

"Ai ui,hai người liên thủ là muốn lấy tiền của tôi đây?" Lương phu nhân vẫn cười không mảy may,hào phóng đem tiền đẩy đến trước mặt Bạch Hạc Miên "Đừng đánh nữa,đừng đánh nữa,nghỉ ngơi một chút"

"Mới được mấy vòng đâu?" Y giả vờ không chịu.

"Thôi thôi,để cho tôi uống ngụm nước" Lương phu nhân đặt bài xuống bàn,lôi kéo Bạch Hạc Miên ngồi bên cạnh "Tôi thấy Nhị gia cùng nam nhân nhà tôi có chuyện,chúng ta ở đây tránh hiềm nghi"

"Vậy được" Bạch Hạc Miên cũng có chuyện muốn hỏi Lương phu nhân liền thuận theo ngồi cùng nàng bên cạnh một cái bàn nhỏ.

Bạch tiểu thiếu gia trong tay bưng một tách trà sứ Thanh Hoa,ngồi không quy củ lắm nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân đều có tư thái của thiếu gia gia đình giàu có.

Lương phu nhân âm thầm cảm khái,coi như gia cảnh sa sút thì cũng là từ Bạch gia đi ra,trên mặt lại làm bộ bừng tỉnh 'A' một tiếng: "Bạch thiếu gia,ngài đoán xem lúc đến đây tôi gặp ai?"

Bạch Hạc Miên thần thần bí bí lại gần Lương phu nhân,mím môi hỏi: "Ai?"

"Vợ thứ ba của Trần Bắc Đấu" Lương phu nhân khinh bỉ hừ nhẹ "So với cậu còn nhỏ hơn hai tuổi,nói là nữ sinh ở trường trung học học quốc ngữ. Tôi xem chính là lừa người,rõ ràng chính là gái thanh lâu nhận biết vài mặt chữ,đi mua thẻ học sinh giả vờ làm học sinh đây mà"

Tiểu thư thiếu gia gia đình giàu có đến tuổi đều sẽ được người trong nhà đưa đến trường đọc sách,Bạch Hạc Miên cũng như thế,trước khi Bạch gia sa sút y vẫn luôn không gián đoạn việc học tập.

Lương phu nhân xuất thân cao quý,nàng xem thường gái điếm cũng có thể hiểu được.

Bạch Hạc Miên đang lo không có cách nào từ trong miệng Lương phu nhân dò hỏi mấy chuyện,nghe nàng chủ động nói đến liền bất động thanh sắc tiếp tục tra hỏi: "Còn nhỏ hơn tôi hai tuổi?"

"Không phải sao" Lương phu nhân cười lạnh,đem tách trà đặt xuống bàn "Lúc trước Kim tiểu thư muốn đánh bài,nàng cũng ngóng trông đến gia nhập kết quả ai cũng không vui vẻ nói chuyện cùng nàng,nháo đến mọi người ai cũng không chơi vui vẻ"

"Phó tư lệnh Trần làm sao sẽ cưới người còn trẻ như học sinh vậy?"

"Không phải bởi vì bụng hai người trước không làm nên chuyện sao?" Lương phu nhân chậm rãi đánh giá.

Bạch Hạc Miên trước đây đã nghe Phong Tê Tùng đề cập qua,Lương phu nhân dưới gối có một trai một gái đều đã mười ba mười bốn tuổi,chẳng trách không để vợ Ba Trần Bắc Đấu vào mắt.

"Nghe nói Phó tư lệnh Trần có con trai" Bạch Hạc Miên rũ mi mắt xuống,giống như vô ý mà xoay xoay tách trà "Tên là Trần Nguyệt Dạ?"

"Xuân giang hoa nguyệt dạ" Lương phu nhân gật đầu không ngừng "Lấy cái tên phong hoa tuyết nguyệt,quả nhiên lớn lên trở thành công tử nhà giàu có tiếng trong Kim Lăng thành. Bạch thiếu gia còn không biết đi? Những năm cha hắn không ở Kim Lăng Thành,hắn thế nhưng rất thoải mái,trở thành khách quen suốt ngày ở trong hoa lâu bên kia núi"

Lương phu nhân nói xong đột nhiên ngừng lại,đại khái nhớ tới Bạch Hạc Miên cũng từng là hoa khôi,có chút không biết phải làm sao bưng tách trà lên.

"Tôi chỉ chưa từng thấy mặt hắn" Bạch Hạc Miên không để ý "Coi như gặp phải,sợ là tôi cũng không nhận ra hắn"

"Làm sao có thể nhìn thấy hắn đây?" Lương phu nhân lúc này mới bớt nhấp nhổm "Bạch tiểu thiếu gia,Trần Nguyệt Dạ kia nhìn trúng một nữ ca sĩ,cả ngày đều bao hết toàn bộ vũ trường"

Dựa theo lời giải thích của Lương phu nhân,con trai độc nhất của Phó tư lệnh Trần cả ngày ăn chơi chè chén,nhưng lại chỉ nâng đỡ duy nhất một nữ ca sĩ,nói là mỗi ngày dịp lễ tết hắn đều bao đặt hết,cũng không quan tâm cha hắn ở Bắc Kinh bị các thế lực khác chèn ép đến sống dở chết dở,một mình ở tại Kim Lăng thành ăn sung mặc sướng.

Dù sao cha hắn chính là một Phó tư lệnh,đủ để cho hắn ở trong Kim Lăng thành nghênh ngang mà đi.

Bạch Hạc Miên thấy dáng dấp Lương phu nhân như là chưa biết chuyện Trần Nguyệt Dạ đã qua đời,liền nói bóng gió: "Ngày tôi thành hôn,hắn có tới sao?"

"Ai? Trần Nguyệt Dạ sao?" Lương thái thái nhận được câu khẳng định,che miệng cười trả lời "Bạch thiếu gia,hắn không tới. Ngài tuyệt đối đừng quan tâm,loại phá gia chi tử suốt ngày ngâm mình ở trong vũ trường,ngài để cho hắn đến đều là đã cất nhắc hắn!"

"Hắn thường xuyên ở lại trong vũ trường?"

"Đúng vậy,nghe đâu có lần Trần Bắc Đấu viết gửi về nhà mười mấy phong thư nhưng không nhận được phong thư hồi âm nào,tức giận đến mức phái người trực tiếp xông vào vũ trường tóm Trần Nguyệt Dạ lôi về. Đáng tiếc không được mấy ngày,Trần Nguyệt Dạ lại bị nữ ca sĩ kia câu hồn,chứng nào tật nấy" Lương phu nhân nhìn có chút hả hê nói chỉ có nhóm người phu nhân nhà giàu trong Kim Lăng thành mới biết bí mật này,nghe nàng nói ngữ khí rất quen thuộc,trong ngày thường tuyệt đối không ít lần ở sau lưng nói chuyện phiếm.

Lương phu nhân cảm khái: "Bạch thiếu gia,cậu nói Trần Bắc Đấu chỉ có một nhi tử vô dụng như vậy có thể không nóng nảy được sao? Cho nên hắn mới cưới vợ Ba còn trẻ tuổi,nghĩ lúc còn kịp sinh một đứa"

"Vợ Ba của hắn mang bầu sao?" Bạch Hạc Miên cong cong đôi mắt.

"Nếu đã mang thai hắn còn có thể sốt ruột như vậy sao?" Lương phu nhân liếc mắt một cái "Bạch thiếu gia,tôi đã nói với cậu,Phó tư lệnh Trần như vậy thì có cưới mười người nữa cũng không mang thai được!"

Bạch Hạc Miên có chút lơ mơ: "Vì sao?"

Trần Bắc Đấu năm nay năm mươi tuổi,cũng không phải không có khả năng có thêm đứa con.

Lương phu nhân ngược lại kinh ngạc nhìn y: "Trần Bắc Đấu không được mà!"

Bạch tiểu thiếu gia nghẹn lời,ánh mắt không tự chủ được rơi trên người Phong Nhị ca.

Trần Bắc Đấu không được nên nhiều năm qua không sinh được đứa thứ hai,mà Phong Tê Tùng không được nhưng là.......

Lương phu nhân hiểu sai ý,nghĩ rằng y nhớ ra hồi ức bất kham nào đó,lúc này lúng ta lúng túng tiếp lời: "Tôi thật sự quá không biết nói chuyện. Nhưng mà Bạch thiếu gia,cậu cũng đừng quá lo lắng,ở nhà tôi có bài thuốc bí mật chuyên chữa trị phương diện này,cậu ngồi chờ chốc lát tôi ghi ra giấy cho cậu".

Nói xong cũng không chờ Bạch Hạc Miên phản ứng,trực tiếp chạy đi tìm Thiên Sơn hỏi lấy bút giấy.

Vừa vặn Phong Tê Tùng đẩy xe lăn lại đây: Làm sao vậy?"

Bạch Hạc Miên cầm tách trà tự dưng thấy chột dạ,y đã sờ qua tiểu đệ của Phong Nhị thiếu,biết đến lời đồn đại bên ngoài không thể tin,lại không thể trực tiếp nói với Phong Tê Tùng nội dung tán gẫu của y cùng Lương phu nhân,không thể làm gì khác hơn là ấp úng: "Nàng chắc là có việc gấp....."

"Vừa lúc,tôi cũng có chút chuyện" Phong Tê Tùng nâng mắt,ánh mắt dừng lại trên vành tai đỏ lên của Bạch Hạc Miên xoay chuyển vài vòng "Lúc tôi cho Cảnh Vệ Viên kiểm tra hòm thư ở nhà kiểu tây,phát hiện có một phong thư đưa cho em,muốn nhìn một chút không?"

Mắt Bạch Hạc Miên sáng lên.

Tình nhân viết thư cho y.


筒: vật hình tròn phía trong rỗng,tra gg tìm các con bài mạt chược thì thấy 'Văn' là giống nhất

單吊紅中: theo tìm kiếm của m thì đây là cách ù khó gặp trong đánh mạt chược. M có tra nhiều chỗ mà không hiểu rõ được câu này,ai biết có thể chỉ m ạ!!!!

❗Trước khi làm bộ này quên nói là mình không hề biết gì về tiếng Trung,toàn bộ đều dựa theo bản QT,bản raw dịch từ gg,và ứng dụng tra Hán-Việt,có sai sót mọi người góp ý  ạ!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top