Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phong Tê Tùng lạnh mặt quan sát phản ứng của Bạch Hạc Miên,thu hết vẻ mặt mừng rỡ của y vào đáy mắt,trong lòng một trận buồn bực.

Rõ ràng người trước mặt Bạch Hạc Miên chính là mình nhưng người y nghĩ đến lại là "Tình nhân" trong lời bịa đặt của hắn.

Tay Phong Tê Tùng để một bên tay vịn ghế lăn hơi nắm chặt,viên mã não lần đó cướp từ trong tay Bạch Hạc Miên được hắn giấu trong túi luôn mang theo bên người.

Bạch Hạc Miên coi viên mã não là tín vật đính ước,Phong Tê Tùng làm sao lại không nghĩ thế đây?

Người Bạch thiếu gia yêu thích có thể vĩnh viễn sẽ không phải là hắn.

"Phong Nhị ca?"

Phong Tê Tùng đột nhiên hoàn hồn,tâm lý thay đổi liên hồi,trên mặt lại nhẹ như mây gió: "Không nhìn sao?"

"Cái gì?"

"Thư" Phong Tê Tùng rũ xuống mi mắt,từ trong lòng lấy ra phong thư "Tôi không có xem"

Phong thư quả nhiên như lời Phong Tê Tùng nói tới,hoàn hảo bịt kín.

Bạch Hạc Miên xoắn xuýt mà nhìn Phong Nhị thiếu,cũng không lập tức nhận lấy phong thư.

Y đúng là vui mừng vì tình nhân còn có thể nhớ đến một người như mình,thế nhưng nhớ đến hiệp ước đã kí,y nên cẩn thận đóng vai nam thê của Phong Nhị ca,không thể cùng nam nhân khác có chút nào qua lại.

Hơn nữa Bạch Hạc Miên luôn cảm thấy trong mắt Phong Tê Tùng đang nổi lên thứ cảm xúc mà y không thể đọc hiểu,chỉ cần y nhận phong thư,những tâm tình này sẽ vĩnh viễn chôn vùi ở đáy lòng.

Bạch Hạc Miên rùng mình,nhấc lên cánh tay lại rụt trở về.

Phong Tê Tùng sững sờ: "Không nhìn?"

Y chần chờ gật đầu: "Không nhìn"

"Tại sao?" Phong Tê Tùng không tự chủ được tiến lại gần y một chút "Có phải là.....Cảm thấy đã cùng tôi hôn môi nên có lỗi với người tình kia?"

Bạch Hạc Miên rất quẫn bách: "Không phải là mới hôn một cái sao?"

"........Em và hắn vốn cũng không âm thầm xác định chung thân,như thế nào có thể coi chuyện này là xấu hổ không thể lộ ra ngoài?" Y ảo não đẩy Phong Tê Tùng ra xa chút "Phong Nhị ca,anh cũng đừng mang em ra giễu cợt,nếu em đã đáp ứng làm nam thê của anh,trong một năm này tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với anh"

Bạch Hạc Miên nói xong,đại khái cũng cảm thấy được bản thân mình không phải là một người đáng tin như vậy,liền vớt vát lại: "Coi như là tình nhân viết thư em cũng sẽ không xem,làm phiền ngài giúp em cất giữ"

"Một năm sau....."

"Chuyện sau này thì sau này hãy nói" Bạch Hạc Miên biệt khuất đẩy ghế lăn,thầm nghĩ,một năm sau y đi đâu để tìm tình nhân đây? Nhưng y liếc nhìn chân Phong Tê Tùng một cái,không nhịn được thở dài.

Không tìm được thì không tìm được đi,làm người phải kể đến lương tâm,không thể chỉ suy nghĩ đến tình cảm của bản thân rồi đem ân nhân cứu mạng mình bỏ qua.

Bạch Hạc Miên mơ mơ hồ hồ mà suy nghĩ một trận đem mình nghĩ thông suốt ra,sau đó lại khẩn trương lên

Trần Nguyệt Dạ chết rồi,Trần Bắc Đấu nhất định sẽ không giảng hoà,coi như không có chứng cứ,cũng sẽ đem tội danh đổ lên người vị Phó tư lệnh còn lại là Phong Tê Tùng.

Phong gia cùng Trần gia sớm muộn cũng có một ngày sẽ trở mặt.

Một tiếng ầm ầm vang lên,ngoài cửa sổ lại bắt đầu sấm vang chớp giật,Thiên Sơn che dù từ bên ngoài chạy vào,thấy Bạch Hạc Miên đang đẩy Phong Tê Tùng,trên mặt liền hiện lên lo lắng: "Tiểu thiếu gia này,ngài cứ chậm rãi đẩy như vậy,tuyệt đối đừng chạy"

Người mới hơn hai mươi tuổi,thời điểm nói chuyện,trong giọng nói lại mang theo sự già dặn khiến bọn họ cứng họng: "Nhị gia,ngài có cần tôi đẩy xe lăn giúp không?"

"Bên ngoài trời mưa?" Phong Tê Tùng không đành lòng "Hạc Miên,em đi nghỉ ngơi chút đi,để Thiên Sơn đẩy tôi là được"

Bạch Hạc Miên ngoan ngoãn tránh ra,nhanh chóng liếc mắt nhìn chân Phong Nhị thiếu một cái.

"Bạch thiếu gia?" Lương phu nhân cũng mang theo phương thuốc đã viết xong trở lại "Cậu phải cất kĩ cẩn thận,dùng tốt....Nhớ nói với tôi một tiếng"

Lương phu nhân ám muội chớp chớp mắt,lắc eo rời đi.

Phong Tê Tùng đã bị Thiên Sơn đẩy ra ngoài phòng,ngồi trên xe lăn nhìn bầu trời tối om.

Cũng vào một đêm mưa to gió lớn như thế này,Phong Đại thiếu đang thoi thóp được Cảnh Vệ Viên đưa về Phong gia.

Phong Tê Tùng khi đó còn có vài nét của thanh niên khí phách,nhìn thấy huynh trưởng không còn sống được lâu nữa,hai mắt đỏ đậm,lập tức cầm súng muốn đi báo thù.

Phong Đại thiếu dùng một hơi cuối cùng kéo tay ngăn hắn lại: "Lão Nhị,làm ơn,đừng đi!"

Phong Đại thiếu nói xong ho ra một ngụm máu: "Lão Tam tuổi còn nhỏ,anh đi,Phong gia cũng chỉ còn lại em....Em nếu không muốn nhìn tâm huyết nhiều năm của anh chảy về biển đông,liền kìm nén cho anh! Luôn có một ngày có thể báo thù được..."

Phong Tê Tùng khó khăn gật đầu,quỳ ở bên giường khàn giọng kêu lên một tiếng "Anh"

"Rất may lão Tam không nhìn thấy dánh vẻ của anh bây giờ" Phong Đại thiếu nằm ở trên giường nghỉ một lát,đáy mắt bỗng dưng loé lên tia sáng,nghiễm nhiên là một bộ hồi quang phản chiếu "Em ấy tuổi còn nhỏ,không chịu nổi bị doạ,trước đây đi diệt cướp với anh,nhìn thấy người chết còn có thể khóc nhè"

Người sắp chết, lời muốn nói quá nhiều,Phong Tê Tùng sắc mặt trắng bệch mà quỳ một bên,bức bách chính mình không nhìn tới mạn giường đang tụ lại một vũng máu.

Đại ca của hắn sợ là đã đem máu toàn thân đều chảy ra ngoài.

"Anh đã làm không tốt,đến phút cuối cùng cũng không thể lưu lại huyết thống" Phong Đại thiếu phát ngốc một lát,mặt mày lạnh lùng ôn hoà lại,bàn tay run rẩy vò đầu Phong Tê Tùng "Lão Tam tốt số,cha mẹ khi còn sống đã cho hắn đính hôn"

"Nhưng Tê Tùng,em thì sao?"

Phong Tê Tùng đỏ vành mắt,không dám đem ý nghĩ xấu xa với Bạch Hạc Miên nói cho Phong Đại thiếu,hắn cúi đầu,tự lẩm bẩm: "Em không quan tâm lắm"

Hắn nghĩ bản thân mình thật sự không quan tâm đến việc đó,chẳng qua là nhìn Bạch tiểu thiếu gia gả vào cửa,lại chịu đựng thêm mười năm rưỡi. Dù sao từ thời khắc bắt đầu cầm súng lên hắn đã sẵn sàng để tử trận.

"Không quan tâm lắm, không quan tâm lắm..." Phong Đại thiếu giống như là muốn khóc "Năm đó lúc anh quỳ ở trước mặt cha mẹ,cũng đã nói như vậy"

"Không có cái gì không quan trọng lắm mà đơn giản là mong nhưng không có được thôi"

Phong Tê Tùng đột nhiên ngẩng đầu lên,không thể tin nhìn Phong Đại thiếu.

"Anh biết" Tay Phong Đại thiếu rơi vào trên bả vai hắn,đáy mắt thấm đẫm vẻ u sầu của tử khí "Từ lúc em ngăn cản lão Tam kết hôn,anh liên biết"

Càng nhiều máu từ trong miệng Phong Đại thiếu tuôn ra.

"Anh..." Phong Tê Tùng hoảng loạn mà nắm chặt tay anh "Em sẽ không bao giờ cướp người của lão Tam,em không thích y nữa,anh...... Anh..."

Phong Đại thiếu dĩ nhiên nói không ra lời,bi thương nhìn chăm chú vào em trai của mình.

"Anh yên lòng đi thôi" Phong Tê Tùng dùng thanh âm chỉ có mình mới có thể nghe nói "Em sẽ đưa toàn bộ Phong gia đi lên để cho anh an tâm"

Đến lúc Phong Đại thiếu trút hơi thở cuối cùng,máu trên người đã thấm ướt vỏ chăn,rơi trên ván giường in vết tẩy không sạch.

Phong Đại thiếu vẫn giữ tư thế nhìn về phía Phong Tê Tùng,chết không nhắm mắt.

Từ đó về sau Phong Tê Tùng cũng không thể tùy tiện ra nước ngoài du học,từ một Phong Nhị thiếu nay trở thành trụ cột của toàn bộ Phong gia,tự giác ôm đồm tất cả trách nhiệm của lão Đại khi còn sống.

Lại sau đó,chân Phong Tê Tùng bị thương,Trần Bắc Đấu vừa vặn đi Bắc Kinh. Vì ẩn giấu bản thân cũng như muốn nghỉ ngơi dưỡng sức,hắn giả dạng bị què hai chân,giả vờ giải tán toàn bộ bộ hạ,trong thành chỉ để lại một nhánh Cảnh Vệ.

Như vậy,người phía trên không còn kiêng kị Phong gia,Phong Tê Tùng lợi dụng khoảng thời gian này từng bước từng bước điều tra chân tướng cái chết thảm của Phong Đại thiếu.

Bạch Hạc Miên là một biến số.

Phong Đại thiếu chết rồi,Phong Tê Tùng cực kì nghiêm khắc mà ép buộc bản thân,hắn học xong liền đem tình cảm chôn sâu tận dưới đáy lòng,cũng học được cách từ phía xa nhìn chăm chú vào người yêu,có thể bình tĩnh ở phía sau nhìn Phong Ngoạ Bạch say rượu xé bỏ giấy hôn ước.

Tình cảm ẩn nhẫn nhiều năm của Phong Tê Tùng một khi bộc phát,liền oanh oanh liệt liệt thiêu đốt cả lý trí.

Người ngoài xem Phong Tê Tùng vẫn như dĩ vẵng là người đứng phía sau sâu không lường được,chỉ có tự hắn biết bản thân mình vì Bạch Hạc Miên đã không để ý hết thảy mọi chuyện.



-------------
Chương này hơi ngắn tý ☺️☺️☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top