Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Động phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ nhân rụt cổ một cái,cảnh Vệ Viên đang vác súng lại hiểu rõ ý tứ Phong Nhị thiếu. Bọn họ cấp tốc sửa sang lại đội ngũ,đem kiệu hoa không có một bóng người bao quanh bốn phía.

Phong Nhị thiếu rũ xuống mi mắt,đưa tay vén làn váy Bạch Hạc Miên lên,bàn tay khớp xương rõ ràng ở trên da dẻ giống như tơ lụa vuốt lên vuốt xuống,giống như muốn đem hình xăm trên bắp đùi y lấy xuống.

Tay Phong Nhị thiếu không giống như là đang cầm súng mà giống như là cầm bút,hắn ở trên bắp đùi Bạch Hạc Miên "Vẽ tranh",đầu ngón tay dính mực đen,trên vải vẽ mềm mại du tẩu qua lại vẽ tranh sơn dầu.

Sắc trời dần tối lại,đêm xuống là chuyện trong nháy mắt.

Gió đêm lướt nhẹ qua mặt,thoáng thổi tan cái nóng.

Ánh lửa liên miên từ chân núi rọi tới,đội cảnh vệ Phong Nhị thiếu không cam lòng yếu thế mà mở đèn pin cầm tay lên,chiếu sáng tất cả khuôn mặt đội ngũ đón dâu

Người dẫn đầu cưỡi đại mã,ngực cũng gài một đóa hoa.

Phong Tam thiếu cưỡi ngựa,từ cuối đội ngũ mặt âm trầm bước lại đây.

Đồng dạng đều mặc quân trang,chỉ có điều so với Phong Nhị thiếu,Phong Tam thiếu quần áo ngổn ngang,khuy áo đều bung ra mấy viên.

Phong gia gia thế cũng không tệ,tổ tiên xuất thân là quan văn,đến đời Phong Nhị lão tổ phụ không còn có ai xuất sắc,chỉ đến thế hệ bọn họ lúc này,mới bỏ văn theo võ,huynh đệ ba người trước sau đều cầm súng.

Mà sự nhã nhặn trong xương cốt Phong gia vẫn không mai một đi.

Nói ví dụ như lúc này,Phong Tam thiếu rõ ràng đã giận đến cực điểm,nhìn thấy xe Nhị ca vẫn trước hết sửa lại mũ,đi đầu cúi chào

Nửa khuôn mặt Phong Nhị thiếu bị bao phủ ở trong bóng tối,bất đắt dĩ gật gật đầu xuống,xem như là đáp lại tiếng kêu "Nhị ca" kia.

"Nhị ca,người đâu?"

"Người nào?" Phong Nhị thiếu ấn cửa sổ xe xuống.

Phong Tam thiếu trầm ngâm chốc lát,ngồi ở trên lưng ngựa,dùng roi ngựa chỉ vào kiệu hoa:"Người ở bên trong?"

"Ai biết được?" Phong Nhị thiếu cười có chút ý tứ sâu xa "Trên sơn đạo nhặt được"

Thần sắc Phong Tam thiếu trong nháy mắt trở nên vi diệu: "Nhị ca,anh cướp người của tôi?"

"Lão tam,nói chuyện phải có chứng cứ" Phong Nhị thiếu ung dung thong thả phản bác "Nếu bên trong kiệu coi như thực sự có người,đó cũng là vợ tôi"

"Nhị ca!"

"Thời điểm không còn sớm" Phong Nhị thiếu xem như không nghe thấy lời nói của đệ đệ,dời tầm mắt đi "Về nhà,đừng để cho tôi phải nói lần thứ hai"

Phong Tam thiếu tức giận đến sục sôi,hít sâu mấy hơi,tàn nhẫn đem roi ngựa vứt xuống đất,vọt tới kiệu hoa ở một bên,giơ tay lên đem mành kéo xuống: "Hạc Miên....."

Bên trong kiệu làm gì có người nào?

Phong Nhị thiếu đem tất cả nhìn dưới đáy mắt,tay đặt sau thắt lưng Bạch Hạc Miên đi xuống mấy phần,hơi dùng lực đem thân thể mềm mại xoa nắn một cái

Bạch Hạc Miên khó chịu mà run run,rất nhanh lại lâm vào ngủ say.

Phong Nhị thiếu thấp giọng cười: "Oan gia!"

Tự nhiên là đang nói Bạch Hạc Miên trong lồng ngực.

Phong Tam thiếu tìm người không có kết quả,xụ mặt đi đến cùng Nhị ca cáo biệt,đường hoàng nói chuyện liên tục bảy tám câu,Phong Nhị thiếu cũng không biểu hiện ra chút thiếu kiên nhẫn nào,nghe xong mới ung dung đem cửa sổ xe kéo lên

Ngay tại lúc cửa sổ xe sắp đóng lại chặt chẽ khép kín,trong chớp mắt trên bả vai Phong Nhị thiếu bỗng nhiên nhiều hơn một cánh tay tinh tế trắng nõn.

Ánh trăng sáng chiếu lên cánh tay kia,chỉ có móng tay đỏ rực như lửa lộ ra

Cái tay kia lúc đầu treo trên hõm cổ Phong Nhị thiếu,sau đó chậm rãi trượt xuống bả vai,đầu ngón tay đụng phải phù hiệu trên vai bị đau liền nhanh chóng rụt lại nắm chặt bàn tay

"Nhị ca!" Phong Tam thiếu trong nháy mắt thay đổi sắc mặt,bàn tay đè xuống cửa sổ xe.

Phong Nhị thiếu bị chọc thủng cũng không hoảng loạn,thoải mái mở cửa,ôm Bạch Hạc Miên mơ mơ màng màng ưu nhã chui ra khỏi xe.

Lúc này Phong Nhị thiếu còn chưa kéo lại làn váy cho Bạch Hạc Miên,mà là cố ý đem lòng bàn tay kề sát non nửa đoạn đùi đang lộ ra của y

Hai huynh đệ ai cũng không nói trước,Bạch Hạc Miên ngủ đến váng đầu lại một chút một chút hướng vào trong lồng ngực Phong Nhị thiếu vặn vẹo,còn nhấc cánh tay mềm nhũn khoát lên bên gáy nam nhân.

Trên người y trời sinh có loại khí chất khiến người trìu mến,thời điểm không nói một lời nhìn qua rất ôn thuần,mà Phong Nhị gia nhìn thấy người y tràn đầy dấu vết săm hình liền biết,Bạch Hạc Miên không ôn thuần,y là loài hoa có gai,mang độc ngọt,dính lên liền không cai nghiện nổi

Phong Nhị thiếu cũng không nói rõ được Bạch Hạc Miên đến cùng là tốt ở điểm nào,phỏng chừng tất cả nam nam nữ nữ chạy đến vì cái danh hoa khôi của y cũng không nói được lý do,chỉ cần liếc mắt nhìn y một cái,cho dù khó lòng sinh ra niềm yêu thích mãnh liệt,nhưng cũng sẽ vui lòng mở miệng nói một câu chi đạo "Thì ra là vậy"

Một chân Bạch Hạc Miên bị Phong Nhị thiếu nâng lên,một cái rũ xuống,giày da màu đỏ lảo đảo không vững,từ cẳng chân đến mu bàn chân mượt mà,ở trước mặt Phong Tam thiếu lúc ẩn lúc hiện.

Tâm muốn không động cũng khó.

"Nhị ca,tôi và Bạch thiếu gia có hôn ước" Phong Tam thiếu khô cằn mà nặn ra một câu nói.

"Cậu ở ngay trước mặt tôi xé nát nó" Phong Nhị thiếu nâng cái mông Bạch Hạc Miên lên,đem người ôm chặt hơn chút nữa.

Đúng lúc gặp y ngủ đến say sưa,chủ động ôm cổ Phong Nhị thiếu,nhìn hai người bọn họ phảng phất như một đôi tình nhân tâm đầu ý hợp,Phong Tam thiếu phẫn nộ nhìn qua,tay lại càng nắm chặt hơn.

"Đó là tôi không biết..." Bàn tay nắm chặt thành quyền của Phong Tam thiếu buông xuống bên người,muốn giải thích,cuối cùng lại lựa chọn trầm mặc.

Phong Nhị thiếu xì một tiếng khinh bỉ,ôm Bạch Hạc Miên một lần nữa vào ngồi trong xe.

Hai anh em bọn họ đối đầu xưa nay đều như vậy,mỗi khi đối chọi đến lúc gay gắt,luôn có một người bỗng nhiên ngừng chiến tranh.

Từ lúc Phong Đại thiếu chết,tình huống như thế xuất hiện ngày càng ít đi,đều nói huynh trưởng như cha,không còn Đại ca,thì còn có Nhị ca,Phong Tam thiếu đối với huynh trưởng rốt cuộc vẫn là kính nể.

Đặc biệt là...

Ánh mắt Phong Tam thiếu ở trên đùi Nhị ca quét qua một vòng,thở dài,xoay người lên ngựa,trước lúc trở lại đội ngũ vẫn không cam lòng liếc mắt nhìn một cái.

Ánh lửa bao phủ lên khuôn mặt trẻ tuổi của hắn,mi tâm Phong Nhị thiếu nhăn lại,lời đến khóe miệng còn chưa kịp nói ra,Phong Tam thiếu đã thu hồi tầm mắt,cũng không quay đầu lại rời đi.

Ánh lửa liên miên dưới chân núi dần dần biến mất,thần sắc Phong Nhị thiếu ngược lại càng khó xem.

"Nhị gia?" Hạ nhân tới gần,ân cần dâng lên khăn lau mồ hôi.

Phong Nhị thiếu không có nhận,duỗi tay sờ lên cái trán Bạch Hạc Miên,nóng bỏng tay!

Không trách ngủ không yên ổn lúc ngủ lúc tỉnh,Bạch tiểu thiếu gia đều sắp bị sốt thiêu đến hồ đồ rồi.

Phong Nhị thiếu gỡ kính mắt trên mũi xuống, đem mặt nhẹ nhàng vùi vào hõm cổ Bạch Hạc Miên.

Hơi thở nóng bỏng mang theo một tia hơi nước,hô hấp êm dịu của Phong Nhị thiếu phun ở bên tai y,giống như mặt nước đang yên ả bị ném vào một cục đá.

Bạch Mạc Hiên nằm mơ,trong giấc mộng y nhìn thấy mình ở ngày bị từ hôn ấy,đón lấy cười nhạo của mọi người trở lại nơi ở,vốn tưởng rằng sẽ bị ép buộc tiếp khách,ngày hôm sau lại xuất hiện thêm một vị khách không lộ diện. Vị khách này không chỉ vung tiền như rác,mà còn ôn hoà nho nhã,giao lưu của bọn họ giới hạn ở thư tín,tình ý triền miên giữa những hàng chữ. Bạch Hạc Miên như đói như khát mà nhào tới,dù cho sau đó bị cưỡng ép đưa lên kiệu hoa,cũng không quên mang theo tín vật đính ước của bọn họ-một miếng ngọc mã não bình thường.

Bạch Hạc Miên bỗng nhiên không tìm được khối ngọc mã não kia,y từ trong mộng cảnh trở về với hiện thực,khắp người thấm mồ hôi từ trên giường bò dậy,phát hiện bản thân đang nằm ở trong phòng "Mã phỉ"

Ngoài cửa sổ một mảnh đen nhánh,Bạch Hạc Miên duỗi cánh tay ở trên đầu giường tìm tòi,thật vất vả tìm tới đèn,sau khi mở ra,đập vào mắt đầu tiên là ánh sáng vàng ấm áp,bên giường là bức bình phong xanh biếc. Bức bình phong tiểu tùng bách xanh,ở giữa bạch hạc xoay quanh.

Cái này không giống như là cách thưởng thức của một mã phỉ nên có.

Bên ngoài Kim Lăng thành có mã phỉ không phải ngày một ngày hai,y nguyên bản phải gả vào Phong gia,nhiều năm trước sau một hồi tiêu diệt mã phỉ,thua mất một Phong gia Đại thiếu,sau đó lão Nhị thay thế,nghe đâu lại đả thương chân,trở thành tàn phế,bây giờ chỉ còn lại Phong Tam thiếu miễn cưỡng đầy đủ tứ chi kiện toàn.

Mà bên trong mã phỉ không thiếu người đầu óc linh hoạt,sư gia rất có học thức, nếu y bị người như thế trói lại,thì càng không có khả năng đào tẩu.

Đừng xem Bạch Hạc Miên đã nghĩ đến rất nhiều,trong hiện thực bất quá thời gian chỉ là nháy mắt.

Y tìm được giày da của mình,đi vào,kéo lê hướng đến sau tấm bình phong. Y làm xong chuẩn bị va người vào,nào biết phía sau tấm bình phong là hành lang hẹp dài,nối thẳng đến lối đi bằng phẳng đèn đuốc sáng choang.

Bạch Hạc Miên đứng ở sau tấm bình phong nhìn nửa ngày,mơ hồ phát giác ra điểm không đúng.

Lối đi trống rỗng,nóc nhà treo đèn thủy tinh sáng chói mắt,ánh đèn chiếu xuống sàn nhà,chiếu ra một mảnh hoa lệ sáng chói.

Chỗ này nhìn làm sao cũng không giống "Ổ trộm cướp" của mã phỉ.

Bạch Hạc Miên cắn cắn khóe miệng,do dự đi qua hành lang,một bước giẫm lên lớp đá trên sàn nhà,giày da nện lên sàn đá "cộp" một tiếng vang lên,âm thanh đem y sợ đến giật mình một cái.

Nhưng mà không chờ y lui về,cửa phòng bên kia hành lang đang đóng chặt đột nhiên mở ra,một đám người mặc quân trang từ bên trong nối đuôi nhau đi ra,trên tay còn cầm văn kiện sĩ quan.

Bọn họ mỗi người đều nhăn chặt mày lại,vừa đi vừa khe khẽ bàn luận cái gì,ngay sau đó có một người phát hiện sự tồn tại của Bạch Hạc Miên,đột nhiên dừng lại bước chân.

Sau đó là người thứ ba, thứ tư... Hết thảy sĩ quan từ trong phòng đó đi ra đều khiếp sợ nhìn chăm chú vào vị hoa khôi đang mặc sườn xám màu đỏ

Bạch Hạc Miên là người đã từng va chạm xã hội - Bạch gia tiểu thiếu gia,bên trong tuy một mảnh kinh hoảng,nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra,ôm lấy một bên cánh tay,tùy ý dơ lên quơ loạn.

Y không biết trên người mình mặc sườn xám đỏ tươi nhăn nhúm,góc váy còn lưu lại vệt nước khả nghi,thời điểm này đang sốt nên trên mặt đặc biệt ửng hồng,nhìn qua lại giống như mới vừa ở trên giường bị người giày xéo một phen.

Huống hồ Bạch Hạc Miên tới nơi này,vừa vặn lại được nghỉ ngơi một lúc trong phòng ngủ của Phong Nhị thiếu lúc thường hay dùng,vì vậy tất cả mọi người đều hiểu lầm thân phận của y

Đám quan quân đang đánh giá Bạch Hạc Miên,đồng thời y cũng đang quan sát bọn họ.

Trên người là bộ quân trang màu rỉ sét,người bên trong Kim Lăng thành không ai không biết

Không phải là nhà vị hôn phu trước của y sao?

Bạch Hạc Miên khẽ nhíu mày một cái,quay đầu bước đi.

Không phải y không lễ phép,nhưng dù là ai gặp gỡ đối tượng hủy hôn cũng sẽ không có sắc mặt tốt.

Hiện tại hoà bình,không thịnh hành hôn nhân sắp đặt,Bạch Hạc Miên cùng Phong Tam thiếu là xác định thông gia từ bé,nếu nói lời đại bất hiếu thì coi như cha mẹ của y còn tại thế, Bạch Hạc Miên cũng không vui vẻ kết hôn theo hôn ước này

Nam nhi với nhau hảo tụ hảo tán,nhiều nhất là bị người ngoài trêu đùa vài câu cũng có sao đâu

Cố tình Phong Tam thiếu lại cho cả thành này biết đến việc hủy hôn,còn lấy cớ nếu lấy y sẽ làm dơ cửa nhà,cố tình đâm thẳng vào sống lưng y.

Đừng nói Bạch Hạc Miên đã từng là một thiếu gia,phàm là là nam nhân,sẽ không có khả năng nuốt trôi cơn giận này.

"Bạch thiếu gia... Bạch thiếu gia!"

Bạch Hạc Miên mới đi được vài bước,liền bị ép dừng bước.

Bên trong cánh cửa có một người quan quân bước ra: "Ngài tỉnh rồi?"

"Tam thiếu nhà ngươi ở bên trong?" Khoé môi Bạch Hạc Miên nhếch lên tia cười lạnh,nghĩ chỉ cần đối phương trả lời "Đúng", liền muốn đem những khuất nhục ngày qua phải chịu đều trả lại.

Ai ngờ sĩ quan lắc lắc đầu,dở khóc dở cười chỉ chỉ trong phòng,nhỏ giọng nói: "Là Nhị gia."

"Nhị gia?" Trong ngực Bạch Hạc Miên tràn ngập buồn bực trong khoảnh khắc tan thành mây khói,chỉ còn lại kinh ngạc.

Phong Nhị thiếu,ca ca của vị hôn phu trước,nghe đâu là người tàn phế hai chân,còn không cương nổi?

Sĩ quan thấy Bạch Hạc Miên không có ý tứ rời đi,trong bóng tối thở phào nhẹ nhõm,trước tiên phất tay để người khác lui ra,lại đi đến trước mặt y,kiên nhẫn giải thích:
"Nhị gia chúng ta trên đường về nhà gặp được kiệu hoa của ngài,tiện đường nên đem ngài lại đây"

Như vậy xem ra,Phong Nhị thiếu gần đây không ở lại trong Kim Lăng thành,bằng không sao có khả năng không biết hôn sự giữa hai người bọn họ đã bị hủy.

Y nhất định là bị mã phỉ lừa cướp,may mắn được Phong Nhị thiếu cứu trở về.

Phong Nhị thiếu không biết đệ đệ nhà mình đã hủy việc kết hôn,còn nghĩ rằng đã cứu được "Em dâu" đây!

Phong Nhị thiếu là người có lòng tốt,đi đứng bất tiện còn nguyện ý đem y cứu từ trong tay mã phỉ,về tình về lý,y đều phải đến gặp mặt cảm ơn.

Sĩ quan rõ ràng cũng biết ý đồ này của y: "Bạch thiếu gia, Nhị gia đang chờ ngài bên trong"

Đến,Phong Nhị thiếu đây là muốn dùng thân phận "Trưởng bối" nói chuyện.

Bạch Hạc Miên tự giác cho rằng đây là ân nhân có "Ân cứu mạng",kiên trì theo sau đi về phía trước,tâm trạng đang rầu,căn bản không chú ý tới việc sau khi mình bước tới trước cửa phòng thì cửa viện không tiếng động đóng lại,khoá ở bên ngoài

"Nơi này là phòng ngủ Nhị gia"

Bạch Hạc Miên đột nhiên hoàn hồn,không nghĩ tới trong lúc vô tình đi đến nội viện Phong Nhị thiếu,y hiếm thấy hoảng loạn,nghĩ đến chuyện bây giờ phải lập tức đi gặp trưởng bối,làm cho y bỗng nhiên cảm thấy chán ghét bộ sườn xám mình đang mặc.

Phong gia là thư hương thế gia,coi như bây giờ huynh đệ Phong gia đều cầm súng,nhưng phong độ tri thức ăn sâu trong xương cốt sẽ không đổi,đối với gia tộc như vậy sẽ không lọt mặt nam nữ lưu lạc chốn phong trần

Bạch Hạc Miên đứng trước cửa phòng do dự không tiến lên,nhìn chằm chằm mũi giày dính nước bùn mà ngẩn người.

"Bạch thiếu gia?" Sĩ quan không nhịn được nhẹ nhíu mày,nhỏ giọng giục "Nhị thiếu gia đã chờ ngài rất lâu,ngài lại không đi vào,sẽ làm lỡ thời gian ngài ấy dùng thuốc"

Hai chân Phong Nhị thiếu chịu qua thương tổn,Bạch Hạc Miên nào không biết ngại ngùng tiếp tục trì hoãn,vội vã cất bước đi vào phòng ngủ,chưa chờ y nhìn rõ bài trí trong phòng thì cửa phía sau 'ầm' một tiếng khép lại,tiếng ổ khoá khoá lại bên ngoài

Cùng lúc đó, Bạch Hạc Miên cũng thấy rõ cảnh tượng trong phòng

Thế này có chỗ nào giống như phòng ngủ?

Khăn trải bàn màu đỏ tươi,nến đỏ to dài,còn có một mâm đựng đầy trái cây,đậu phộng,long nhãn,không một vật nào không thể hiện ra đây là một gian phòng được bố trí thành phòng tân hôn


---------------
Lại có thắc mắc rồi,trong bản QT là "Phong nhị lão",nếu mình theo đó edit xưng hô có chữ lão kiểu già quá,vì hai anh em Phong gia đều chưa cưới vợ có con,với lại đang ít tuổi nên kêu "Phong Nhị thiếu" là hợp lý,nhưng khi hạ nhân hay người ngoài gọi lại đều gọi là "Nhị gia", thấy xưng hô thế nào cũng k ổn @@

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top