Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Ngọa Bách đem tờ giấy nhét về dưới gối,thảng thốt đi ra khỏi phòng ngủ,thời điểm chạy nhanh đến thư phòng của mình thì đụng phải Thiên Sơn từ bên ngoài đuổi về.

Thiên Sơn cả người ướt đẫm,nhìn thấy Phong Ngọa Bách,tâm lý nặng nề lúc này mới rơi xuống: "Tam gia,ngài trở về lúc nào vậy?"

Trong lòng Phong Ngọa Bách có quỷ,ấp úng: "Mới vừa"

Thiên Sơn không nghi ngờ lời hắn,đưa tay kéo tay Phong Tam thiếu: "Hai ngày này ngài tuyệt đối đừng chạy loạn ở bên ngoài"

"Làm sao vậy?"

"Nhị gia cùng Trần gia đối đầu" Thiên Sơn đối với Phong Ngọa Bách cũng không che giấu quá nhiều "Là chuyện sớm hay muộn,nói để trong lòng ngài sớm có chuẩn bị"

Phong Ngọa Bách cố gắng há miệng,cúi đầu tự lẩm bẩm: "Phong gia chúng ta có Nhị ca là đủ rồi"

"Ngài nói cái gì?" Thiên Sơn lau nước mưa trên mặt một cái,nghi ngờ nhìn sang "Tam gia,nghe lời một chút,qua khoảng thời gian này ngài muốn chơi thế nào thì chơi thế đó. Hiện tại Nhị gia chúng ta không cho ngài xuất môn là vì tốt cho ngài"

Phong Ngọa Bách đi đến dưới mái hiên,sắc mặt trắng bệch mà cười cười: "Tôi hiểu được"

Thiên Sơn thấy thế khá là vui mừng: "Vậy ngài nghỉ ngơi trước,tôi đi tìm Nhị gia. Nếu ngài ấy biết đến ngài đã về nhà,chắc chắn sẽ cao hứng!"

Thiên Sơn vừa nói vừa nhanh chóng vọt vào màn mưa.

Cơn mưa xối xả che đi ánh mắt dần tối tăm xuống của Phong Ngọa Bách.

Thiên Sơn tìm tới Phong Tê Tùng,nói Phong Tam thiếu đã về nhà,Bạch Hạc Miên đang tự mình ôm một bát đá bào rưới sốt mận xanh ăn,cũng không ngẩng đầu lên.

Bên trong đá bào còn có dưa hấu cùng dưa lưới cắt hạt lựu,Bạch Hạc Miên cót ca cót kén cắn nát khối băng nhỏ,ngẩng đầu liếc Thiên Sơn một cái,rất có tự giác phong thái "Nhị thiếu phu nhân",thay Phong Tê Tùng nói: "Đi thay quần áo đi. Cậu xem trên đất một chút,toàn là dấu chân"

"Đa tạ tiểu thiếu gia quan tâm" Thiên Sơn ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi,trước khi đi hỏi Phong Tê Tùng "Nhị gia,có lời gì muốn tôi truyền đạt lại cho Tam gia không?"

"Làm cho hắn sống yên ổn chút,đừng lúc nào cũng nghĩ tới chuyện uống rượu" Phong Tê Tùng nhìn chằm chằm đôi môi ướt át của Bạch Hạc Miên không chớp mắt "Đúng rồi,cậu giúp tôi đi thăm dò xem hắn gần đây hay đi cùng người nào ra ngoài"

"... Tôi luôn cảm thấy khoảng thời gian này hắn ra cửa tần suất cao đến không đúng"

Thiên Sơn liên thanh đáp lại được,tri kỉ thay bọn họ đóng cửa lại,đi được hai bước liền quay đầu gọi: "Tiểu thiếu gia,ăn ít đá bào lại không sẽ hại bụng!"

Bạch Hạc Miên bị sặc phải ho khan vài tiếng,tức giận cầm chén đặt mạnh lên bàn một cái: "Phong Nhị ca!"

Phong Tê Tùng cười híp mắt nhìn y: "Hả?"

"Anh cũng không quản được Thiên Sơn?" Bạch Hạc Miên nắm thìa,tức giận bất bình "Hắn so với em cũng không lớn hơn mấy tuổi đi? Thật có thể quan tâm một chút"

"Là vì muốn tốt cho em" Phong Tê Tùng tiện tay tiếp nhận cái bát,nhìn đá bào bị Bạch Hạc Miên ăn chỉ còn lại một chút vụn băng,ánh mắt không khỏi rơi vào trên bụng của y "Khó chịu làm sao bây giờ?"

Bạch Hạc Miên bình chân như vại: "Sẽ không,em trước đây thường ăn,chưa bao giờ bị đau bụng qua" Nói xong liền đi cướp cái bát trong tay Phong Nhị thiếu.

"Phong Nhị ca,vẫn còn lại một ít đó,đừng lãng phí"

Phong Tê Tùng đương nhiên sẽ không để cho y ăn bậy,trực tiếp nâng lên cánh tay không cho Bạch Hạc Miên với tới,sau đó thấy y không chịu từ bỏ,thẳng tay đem bát bưng lên,hai ba ngụm ăn sạch sẽ vụn băng.

"Phong Nhị ca,cái thìa đó......." Mặt y ửng hồng lên,lắp bắp nói nửa câu rồi không lên tiếng.

Phong Tê Tùng làm bộ không phát hiện ra y đang quẫn bách,khom lưng tiến đến trước mặt Bạch Hạc Miên,đầy hứng thú mà nhìn hai gò má cùng lỗ tai đỏ đến mức muốn nhỏ máu của y,ngón tay ngứa ngáy.

Nếu như ánh mắt thật sự có nhiệt độ,Bạch Hạc Miên giờ khắc này tuyệt đối đã sắp bị nướng chín,y không biết đó là ảo giác của chính mình hay là bên trong ánh mắt Phong Tê Tùng có chứa ẩn tình khác thường,nói chung y vẫn đứng ngồi không yên,theo tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ mà hoảng hốt đứng dậy,lại bị hơi ẩm ngoài cửa phả vào mặt làm giật mình,đành quay lại bên người Phong Nhị thiếu.

Bị nước mưa trút xuống làm phiền,Bạch Hạc Miên cũng thuận theo quên mất quẫn bách của bản thân: "Phong Nhị ca,lúc nào trời mới nắng đây?"

Y không hề hay biết vấn đề mình hỏi có cỡ nào ấu trĩ cùng với cố tình gây sự,thời điểm đối mặt với Phong Tê Tùng y liền không tự chủ đem lời nói tự đáy lòng nói ra: "Lại không có nắng nữa,em sẽ mốc meo luôn"

Bạch Hạc Miên chà xát cánh tay,lau đi hơi nước không tồn tại.

Phong Tê Tùng đẩy xe lăn đi đến bên cửa sổ: "Vẫn còn mưa,đợi mưa tạnh..."

Phong Nhị thiếu dừng một chút: "Đợi mưa tạnh,em có muốn đi nơi nào không?"

Bạch Hạc Miên vừa có nơi đặc biệt muốn đến,cũng có lí do phải ở lại,y do dự lắc lắc đầu,đi tới phía sau Phong Tê Tùng đặt tay lên xe lăn,xuyên qua khe hở ở cửa sổ nhìn đến sân lớn trống rỗng của Phong gia.

Hạ nhân đội mưa gió lao nhanh,Cảnh Vệ Viên vác súng đứng dưới mái hiên,mặt không có cảm xúc,giống như cao tăng nhập định.

Ngay sau đó là Thiên Sơn chạy tới,hắn so với người khác càng chật vật hơn,y phục trên người sớm đã bị nước mưa thấm ướt,chưa kịp đổi lại ướt một lần nữa.

"Bạch tiểu thiếu gia,thư của ngài" Thiên Sơn thở hồng hộc gõ cửa.

Bạch Hạc Miên chạy tới,để người đi vào nghi ngờ hỏi lại: "Ai sẽ viết thư cho tôi?"

Y nói xong bỗng choáng váng,nghĩ tới "Tình nhân",trong nháy mắt như có gai ở sau lưng,thật giống như Phong Nhị ca đang nhìn y chằm chằm!

Phong Tê Tùng xác thực cau mày nhìn bóng lưng Bạch Hạc Miên,cũng không phải là ăn dấm,mà là nghi hoặc.

Thân phận thật sự của "Tình nhân" chính là tay trái Phong Nhị thiếu,lá thư gửi đi trước đó Phong Tê Tùng đã theo lời Bạch Hạc Miên đem cất đi,cho nên người viết thư bây giờ là ai?

Bạch Hạc Miên không có lo lắng nhiều như Phong Tê Tùng,y mở bức thư ra hai ba lần,thoáng nhìn qua,trong lòng có chút giật mình.

Người viết thư nói cổ tay của mình bị thương,mạch đập không rõ(脉力虚浮) chỉ có thể nhờ người khác viết thay,kì thực thời gian lúc trước hắn đã ước định thời gian rất tốt,bảo là muốn chạy trốn.(đoạn này hơi hoang mang)

"Hạc Miên?" Phong Tê Tùng chẳng biết đã đẩy xe lăn đến phía sau y lúc nào.

Tay Bạch Hạc Miên run một cái,giấy viết thư bay xuống rơi trên mặt đất,y hốt hoảng nhặt lên,đem lá thư nhét về phong bì,không dám nhìn vào mắt Phong Tê Tùng,mơ hồ nói: "Phong Nhị ca,là thư không có gì trọng yếu"

Lông mày Phong Tê Tùng bất tri bất giác nhíu lại nhưng cũng không cưỡng ép muốn nhìn qua bức thư.

"Em......Em về phòng đây" Bạch Hạc Miên càng ngày càng hoảng loạn,y không chịu nổi ánh mắt của Phong Tê Tùng,huống chi là nói đến chuyện "chạy trốn"?

"Nhị gia?" Thiên Sơn không ngờ tới một phong thư lại có thể doạ cho Bạch tiểu thiếu gia trực tiếp trở về phòng ngủ,ngơ ngác đứng tại chỗ cũ khó xử "Có muốn tôi đi qua......."

"Không cần" Phong Tê Tùng ngồi ở trên xe lăn,mặt mày bao phủ một tầng ấm ức tức giận "Cậu lấy lá thư đó từ đâu?"

"Là Tam gia cho tôi!" Thiên Sơn ủy khuất nói thầm "Mới vừa rồi Tam gia tìm đến nói ở bên ngoài phủ gặp người đưa thư,chỉ mặt gọi tên nói thư là của tiểu thiếu gia"

"Đệ đệ của tôi?" Phong Tê Tùng mặt không thay đổi suy tư chốc lát,từ cuống họng trào ra một tiếng cười nhạo "Đẩy tôi đi đến phòng hắn"

"Nhị gia?" Thiên Sơn gãi tóc tai,khuyên nhủ "Tôi thấy tâm tình tiểu thiếu gia không đúng,nếu không... Nếu không chúng ta đi tìm y?"

Phong Tê Tùng buồn cười nhìn Thiên Sơn gấp đến độ giống như con kiến bò trên chảo nóng: "Yên tâm đi,y không cùng tôi tức giận,sẽ không chạy"

Thiên Sơn ngượng ngùng nở nụ cười: "Tôi đây không phải là lo lắng cho ngài sao? Sợ ngài lại......"

Hắn ho khan hai tiếng, thay đổi lời giải thích: "Lần trước ngài ở bên trong phòng Đại gia,tôi nghĩ tiểu thiếu gia muốn khuyên ngài đi ra có thể mất rất nhiều thời gian,kết quả vừa mới lấy xe lăn đến,hai người đã vừa cười vừa nói đi ra!"

"Nhị gia,tôi cảm thấy ngài không cần quá quan tâm đến hôn ước trước đây" Thiên Sơn ở Phong gia nhiều năm,biết rõ điều Phong Nhị thiếu lo lắng,nói đều là chuyện quan trọng "Hiện tại đã thay đổi,khắp nơi đều đề cao tự do yêu đương,coi như Tam gia cùng Bạch tiểu thiếu gia từng có hôn ước thì có làm sao? Bọn họ không có bái đường,không phải là vợ chồng thực sự,nên ngài không được tính là cướp cô dâu"

Phong Tê Tùng nghe đến đây buồn cười không thôi: "Ý tứ cậu nói tôi đều hiểu"

Thiên Sơn cũng không biết câu nói trước khi chết của Phong Đại thiếu.

Phong Tê Tùng nhắm mắt lại,hít sâu một hơi,thời điểm mở ra tâm tình đã triệt để yên ổn lại: "Không cần khuyên tôi nữa,đi thôi"

Thiên Sơn không thể làm gì khác hơn là đem Phong Tê Tùng đẩy đến trong sân của Phong Ngọa Bách.

"Cậu đi xuống trước đi" Phong Tê Tùng vẫy tay cho mọi người lui xuống,ung dung đứng lên "Để xe lăn lại,chờ lát nữa tôi tự mình trở về"

"Nhị gia..."

"Không có chuyện gì" Phong Tê Tùng lơ đễnh phất tay,cũng không quay đầu lại đẩy cửa đi vào.

Gian phòng của Phong Ngọa Bách có hơi người hơn so với phòng Phong Tê Tùng. Không có quá nhiều sách,cũng không có bàn làm việc,thay vào đó là những chiếc ghế dài có trải chiếu.

Phong Ngọa Bách dựa ở phía trên hút thuốc,nghe thấy tiếng bước chân,nhàn nhạt gọi một tiếng: "Nhị ca"

"Ừm" Phong Tê Tùng cũng không có nói nhiều mà là tìm cái ghế,quay mặt về phía giường thản nhiên ngồi xuống.

Phong Tê Tùng đối xử với Phong Ngọa Bách không dung túng như khi Phong Đại còn sống,cho nên quan hệ của hai huynh đệ cũng không thân cận lắm,nói xa lánh lại cũng không có xa lánh như lời đồn đại bên ngoài.

Dù sao người nhà họ Phong ít ỏi,bọn họ đều là người thân duy nhất của đối phương.

Cho nên Phong Tê Tùng mới không ở trước mặt Bạch Hạc Miên đem "Chuyện tốt" mà đệ đệ làm vạch trần.

Đúng vậy,Phong Tê Tùng đã đoán được bức thư Bạch Hạc Miên nhận được là của Phong Ngọa Bách.

Lúc trước Phong Ngọa Bách đem giấy hôn ước xé bỏ,sau đó đã từng chạy đến tìm hắn,mang tiếng là tới xin lỗi trên thực tế là đã thấy hối hận,hi vọng hắn có thể đứng ra đem Bạch tiểu thiếu gia đón vào cửa.

Phong Tê Tùng bề ngoài đáp ứng,sau lưng lại an bài tiệc cưới,một lần cướp Bạch Hạc Miên tới tay,cho người tuyên bố tin kết hôn trong khắp Kim Lăng thành

Thủ đoạn của hai huynh đệ đều không vẻ vang,cho nên ai cũng không mở miệng trước.

Thời điểm Phong Tê Tùng không ngồi trên xe lăn,theo thói quen đem kính mắt trên mũi gỡ xuống. Không còn thấu kính che giấu Phong Nhị thiếu hoàn toàn lộ ra sự sắc bén,ánh mắt sáng như đuốc.

"Nhị ca" Phong Ngọa Bách từ trên giường vươn mình ngồi dậy,quy củ ngồi thẳng lên "Anh biết?"

"Biết" Phong Tê Tùng bình tĩnh mà gật đầu,từ trong túi tiền lấy ra một gói thuốc lá, nắm ở trong tay nhẹ nhàng than thở "Cậu làm chẳng hề bí mật,Thiên Sơn cũng không phát giác ra dị dạng"

Phong Ngọa Bách hàm hồ cười một tiếng.

Phong Tê Tùng nghiêng đầu đốt điếu thuốc ngậm trong miệng: "Hạc Miên bây giờ là vợ của tôi,cậu có làm cái gì cũng đều không sửa đổi được."

"Nhị ca,Đại ca trước khi chết biết anh cướp vợ của tôi sao?" Phong Ngoạ Bách trầm mặc một lát,cười như không cười hỏi ngược lại "Cha mẹ biết không?"



--------------
Thật sự cái não của t hoạt động không được tốt lắm,mấy cái xưng hô trong truyện vài chương k thấy là quên ngay,có khác nhau thì mn thông cảm tý ha!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top