Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: Bạc tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Nguyệt Dạ là con trai duy nhất của Trần Bắc Đấu,hắn chết tất nhiên không thể nào là việc nhỏ.

Nhưng người phát hiện thi thể lại chính là Phong Ngọa Bách,sự tình sẽ bị đẩy lên cao hơn.

Bên trong Kim Lăng thành mọi người đều biết đến việc Trần gia cùng Phong gia không hợp nhau,hai nhà lén lút tranh đấu rất nhiều năm,Phong gia chết một lão Đại,bây giờ Trần gia càng thảm hại hơn,người thừa kế duy nhất cũng đã mất mạng,trong lúc nhất thời thật khó để nói nhà ai mới là người thật sự thắng cuộc.

Theo lý thuyết,Trần Nguyệt Dạ chết rồi,hiềm nghi to lớn nhất chính là Phong gia,lúc này Phong Tam thiếu đi ra ngoài câu cá,mục đích chỉ là cho bản thân cái danh "người tận mắt nhìn thấy",dùng một loại phương thức buồn cười đem Phong gia thoát khỏi mọi hiềm nghi,hoang đường đến làm người khác bật cười.

Dù sao,không có lý giết người xong lại cố ý tìm thấy thi thể.

"Lão Tam đâu?" Phong Tê Tùng quay lưng với Thiên Sơn,đem giây lưng quần một lần nữa buộc lại,tiếc nuối xoa xoa sau gáy Bạch Hạc Miên,biết được chờ đến lúc y tỉnh táo,sợ là sẽ không thân cận cùng mình như vậy nữa.

Thiên Sơn hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm mũi giày dính nước bùn,mắt nhìn thẳng: "Bị doạ đến hôn mê,tôi mới vừa đem Tam gia đến bệnh viện"

Phong Tê Tùng lại cảm thấy một trận buồn cười.

Bạch Hạc Miên ngược lại là không khách khí cười ra tiếng: "Thật không dùng được!"

Nếu đổi lại là y,khi nhìn thấy con trai hung thủ hại chết Đại ca,không biết sẽ cao hứng đến mức nào.

"Cũng tốt" Phong Tê Tùng chờ Bạch Hạc Miên cười xong mới mở miệng "Lão Tam cứ ngất đi như thế,Trần Bắc Đấu ngược lại không thể đem việc con trai chết liên hệ với cùng Phong gia với nhau"

"... Hắn còn phải cảm tạ chúng ta,giúp hắn tìm thấy thi thể con trai"

"Nhưng cuối cùng cũng chỉ là bề ngoài" Bạch Hạc Miên thật vất vả tìm lại chút khí lực ngồi dậy,lén lút ló đầu liếc mắt nhìn ra cửa phòng bệnh,thấy Thiên Sơn giống như chim cút rũ đầu,trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm,lừa mình dối người mà cho rằng hạ nhân cái gì cũng không nhìn thấy "Trần Bắc Đấu không phải người ngu,vô luận Phong gia sạch sẽ đến đâu,cuối cùng khẳng định vẫn sẽ đoán được lên trên đầu chúng ta"

Nỗi đau mất con,dăm ba câu nói sao có thể nguôi ngoai?

Nói nữa,dân chúng tầm thường không rõ ràng cách làm người của Phong Tam thiếu,Trần Bắc Đấu nhiều năm làm phó Tư lệnh còn không rõ ràng sao?

Phong gia cũng chỉ có lão Đại và lão Nhị là lên được mặt bàn,đứa con còn lại chỉ là một người không biết phấn đấu,suốt ngày chỉ biết uống rượu nghe diễn,chuyện trong nhà hoàn toàn không quan tâm.

"Không sao,hắn bây giờ coi như hận chết chúng ta,cũng chỉ có thể trước tiên chờ lão Tam tỉnh lại,rồi mới đi sở cảnh sát lấy khẩu cung"

Phong Tê Tùng mới vừa nói xong,Bạch Hạc Miên đã không kịp chờ đợi mà truy hỏi: "Nhưng mà Phong Tam thiếu ngày đó cũng đi nhà kiểu tây,vạn nhất hắn ở sở cảnh sát lỡ miệng nói ra thì làm sao bây giờ?"

Trong phòng bệnh một hồi lâu cũng không có ai nói chuyện.

Phong Tê Tùng như có điều suy nghĩ nhìn Bạch Hạc Miên,một lát sau nhéo nhéo cằm của y,kéo người ôm vào trong ngực: "Em rất ghét hắn?"

"Rất ghét" Bạch Hạc Miên gật đầu "Phong Nhị ca,anh nói xem có ai sẽ thích vị hôn phu xé bỏ giấy hôn ước?"

"Em chỉ vì hắn xé bỏ giấy hôn ước mới chán ghét hắn?"

"Không chỉ vậy" Bạch Hạc Miên thần sắc lạnh lẽo "Em bài xích hắn cũng không phải vì việc xé bỏ hôn ước,mà do hắn hủy hôn ngay khi Bạch gia suy tàn,em thì lưu lạc chốn phong trần làm hoa khôi"

"........Anh hiểu ý của em không?"

Ý cười nơi khoé miệng Phong Tê Tùng càng ngày càng rõ ràng theo lời nói Bạch Hạc Miên.

Hắn minh bạch.

Bạch Hạc Miên chưa bao giờ tức giận việc Phong Tam thiếu không chịu cưới y,mà tức giận Phong Tam thiếu ngại bần cùng yêu phú quý,bỏ đá xuống giếng thời khắc y khốn đốn nhất,xé bỏ giấy hôn ước khiến y trở thành trò cười trong mắt mọi người.

"Trên thế gian có vô vàn cách thức giải quyết,Tam gia không chọn cách hảo tụ hảo tán mà nhất định muốn trở mặt,ngày sau cũng đừng trách việc em gây khó dễ cho hắn"

Vị hôn phu bỗng biến thành chị dâu,Bạch Hạc Miên lại là chị dâu nam kiêu ngạo,Phong Tam thiếu quả nhiên là đáng đời.

Phong Tê Tùng trầm ngâm nghe y nói,Thiên Sơn đứng ở trước cửa khóe mắt liên tục co giật,nhìn Phong Nhị thiếu không còn dáng vẻ của một phó Tư lệnh túc trí đa mưu,mà là một hôn quân bị sắc đẹp mê hoặc làm mờ lí trí.

Nhìn xem lời Bạch tiểu thiếu gia nói đều là lời nói gì!

Có nhà ai nam thê gả vào lại dám gây khó dễ cho em chồng?

Đây cũng là do bị Phong Nhị thiếu chiều thành quen.

Y không chỉ cả ngày quậy phá,còn làm cho cả nhà chồng náo loạn không yên,nhưng nếu y thật sự muốn yên tĩnh,người xung quanh lại không yên lòng.

Hỏi được rõ ràng những thứ bản thân quan tâm nhất,tấm lưng căng thẳng của Phong Tê Tùng mềm xuống vài phần,hắn nói với Bạch Hạc Miên: "Em đêm nay ở lại bệnh viện"

"Anh thì sao?"

"Tôi còn có việc....."

"Anh muốn đem em để lại một mình ở lại bệnh viện?" Bạch Hạc Miên nghe vậy,không thể tin trợn tròn cặp mắt "Phong Nhị ca,anh đều đã cùng em làm qua loại chuyện đó,bây giờ bỏ đi không thấy bội tình bạc nghĩa sao?"

Vừa dứt lời,sống mũi bị Phong Tê Tùng không nhẹ không nặng mà ngắt một cái: "Nói nhăng nói cuội gì đấy?"

Thiên Sơn ở bên cạnh cũng nín cười.

Bạch tiểu thiếu gia da mặt dày,ôm eo Phong Tê Tùng không buông tay: "Em không biết,anh đi đâu em liền muốn đi đó"

"Tôi phải đi xử lý việc của lão Tam" Phong Nhị thiếu không chống đỡ nổi y,đành phải ăn ngay nói thật "Trần Nguyệt Dạ chết rồi,Trần Bắc Đấu tuyệt đối sẽ không giảng hoà,em đi theo tôi,sợ là sẽ nhìn thấy một vài vật bẩn thỉu"

"Vật bẩn thỉu?" Bạch Hạc Miên cười lạnh "Trần Nguyệt Dạ lúc sống em cũng không sợ,chết rồi lại càng không sợ"

Phong Tê Tùng im lặng một lát,thay tiểu thiếu gia mặc áo khoác vào,mang theo y cùng đi.

"Nhị gia,tiểu thiếu gia chuyện này..." Thiên Sơn thừa dịp Bạch Hạc Miên nhảy chân sáo hướng dưới lầu đi,lén lút cùng Phong Tê Tùng nói chuyện "Nhìn thấy làm sao mà chịu được?"

Trần Nguyệt Dạ ngâm ở trong nước nhiều ngày..... cơ thể sớm đã thối rữa.

"Cậu nghe em ấy cậy mạnh" Phong Tê Tùng ngược lại là thoải mái,nhìn theo bóng dáng Bạch Hạc Miên nhảy nhảy nhót nhót xuống lầu "Chờ đến sở cảnh sát,lại ủ rũ cho xem!"

Phong Nhị gia biết rõ Bạch Hạc Miên là con cọp giấy,chỉ có thể xem,không thể dùng.

Chớ nhìn y lúc này nói lời thề son sắt sẽ không sợ,chờ thật sự tới nơi rồi,khẳng định không dám đi vào trong.

Vừa ra cửa bệnh viện,khói lửa đã phả vào mặt,đầy đường đều là tiểu thương mang theo đèn lồng mua bán.

Thời điểm Bạch Hạc Miên phát sốt,trời còn chưa sáng sủa lại hẳn,bây giờ ra viện,bên ngoài không còn mưa nữa,bầu trời ngược lại treo đầy ánh sao lộng lẫy,dưới đất náo nhiệt,trên trời cũng náo nhiệt.

Thiên Sơn không biết từ nơi nào mua được nửa quả dưa hấu,đưa cho Bạch Hạc Miên dùng muỗng đào ăn.

"Sau này không cho ăn đá bào nữa" Phong Tê Tùng lên xe,thay y đem dưa hấu đào thành khối nhỏ.

Bạch Hạc Miên rất nhanh đáp lại: "Phong Nhị ca,lời này anh đã nói một lần"

"Tôi nói mười lần em cũng đều không nhớ được!" Phong Tê Tùng liếc nhìn y một cái,liền dời tầm mắt.

Mà Bạch Hạc Miên tự mình sán lại gần,cái trán thấm mồ hôi dựa vào cánh tay Phong Nhị thiếu,Phong Nhị thiếu nhìn y,y liền câu môi cười.

Cũng không biết đang cười cái gì,ánh mắt như mang theo cái móc câu,nhắm ngay đầu quả tim Phong Tê Tùng câu lên.

Phong Tê Tùng nhẫn lại nhẫn,cuối cùng vẫn là không nhịn xuống được,cúi đầu liếm nước dưa hấu trên khóe môi y.

Bạch Hạc Miên đã biết việc Phong Nhị ca thích mình,đối với kiểu hành vi thân mật này tương đối có khả năng tiếp nhận,bất quá y vẫn né tránh tượng trưng một chút,sau đó đem quả dưa hấu nhét vào trong lồng ngực Phong Tê Tùng.

"Không ăn nữa?"

"Anh đào hết phần đỏ bên dưới đã" Bạch Hạc Miên quả thực là tính khí thiếu gia,thời điểm trong nhà gặp chuyện,có cái gì mà chưa từng ăn qua? Gặp phải Phong Nhị thiếu mới lại kiêu căng như bây giờ.

Phong Tê Tùng quen chiều y liền đào thêm mấy khối.

Bạch Hạc Miên ôm quả dưa hấu,đầu dựa vào vai Phong Nhị ca,ăn từng chút từng chút một,như con chim nhỏ đang mổ thóc.

Nếu không phải cảm thấy thật sự sự thân thiết,người khác sẽ không ai không kiêng dè như vậy.

Phong Tê Tùng trong lòng khẽ nhúc nhích,luôn cảm thấy Bạch tiểu thiếu gia đối đãi với chính mình không giống như trước kia: "Hạc Miên."

"Hả?" Y đang bận ăn dưa hấu,không rãnh ngẩng đầu.

Phong Tê Tùng đưa tay nhẹ nhàng đặt ở sau gáy Bạch Hạc Miên,chần chờ nói: "Em có phải là chưa từng yêu ai?"

Cái thìa nho nhỏ từ trong tay y rơi xuống,bắn ra mấy giọt nước dưa hấu.

Có yêu hay không,Bạch Hạc Miên chưa bao giờ cân nhắc qua.

Hoặc là nói,y đã cân nhắc qua,lại không cân nhắc ra được cái kết quả có ý nghĩa gì.

Y đã từng nói chuyện yêu đương với khách quen bao dưỡng y sao?

Có lẽ là có đi.

Bạch Hạc Miên buồn rầu mà nhíu mày.

Lúc trước khi y nhận được thư của khách quen,tim sẽ đập nhanh hơn,sẽ cảm thấy mình gặp được tri kỉ,sẽ bởi vì thời gian nhận được thư lâu hơn mà lăn lộn khó ngủ.

Sau đó gả cho Phong Nhị ca,y đã rất lâu rồi không nhớ tới vị khách quen kia.

Bạch Hạc Miên đảo đảo quả dưa hấu,liếc mắt nhìn Phong Tê Tùng một cái: "Ai nói em chưa từng yêu?"

Coi như chưa từng yêu,y cũng không thể ném mặt mũi đi.

"Nói một chút nghe xem" Phong Tê Tùng liền đi nắm mũi của y.

Bạch Hạc Miên không trốn,trái lại trực tiếp nhìn chằm chằm vào Phong Nhị ca: "Phong Nhị ca không biết sao?"

Ý của y là : "Vị khách quen trước kia"

Người toàn bộ Kim Lăng đều biết việc Bạch Hạc Miên từng bị người bao dưỡng,đây không phải là bí mật gì,y cũng không nghĩ đến việc che giấu.

Phong Tê Tùng ánh mắt u ám mấy phần: "Em yêu hắn?"

"Yêu..." Bạch Hạc Miên một chữ "Yêu" mới vừa nói ra khỏi miệng,liền cảm thấy quanh thân lạnh xuống,quả dưa hấu trong lồng ngực cũng ăn không ngon,vội vã đổi giọng "Có yêu hay không thì bây giờ nói cũng đâu có ý nghĩa gì?"

"Em đã theo anh,đương nhiên sẽ không sẽ cùng tình nhân cũ dây dưa"

Bạch tiểu thiếu gia không biết tình nhân cũ của mình chính là tay trái của Phong Nhị thiếu,nói ra quan hệ đặc biệt rõ ràng.

Ai mà ngờ,quan hệ nói ra thật rõ ràng,đáy lòng Phong Tê Tùng liền nổi lửa.

Phong Nhị gia âm thầm cười lạnh.

Thì ra là như vậy,Bạch tiểu thiếu gia thì ra là như vậy.

Trước đây ở trong thư có bao nhiêu tình ý miên man,hôm nay có bấy nhiêu bạc tình bạc nghĩa.

"À" Phong Tê Tùng nắm cằm Bạch Hạc Miên,ép y nhìn thẳng con mắt của của mình "Thật sự?"

"Thật sự" Bạch Hạc Miên trong miệng đang ngậm đầy dưa hấu,hàm hàm hồ hồ đáp lại,bị lôi kéo cũng không tức giận,cúi người tiến lại gần,quai hàm phồng phồng ngậm dưa hấu mỉm cười với Phong Nhị ca.

Không biết điều.

Cố tình Phong Tê Tùng lại không làm gì được y,tay đang nắm cái cằm nhọn của Bạch Hạc Miên dần mất đi khí lực.

Y không biết bản thân đã tránh được một kiếp,ôm quả dưa hấu ngồi xếp bằng ở ghế sau,tự mình lẩm bẩm: "Ai nha Phong Nhị ca,anh làm sao luôn nhắc lại chuyện đã qua?"

"Quá khứ thì hãy để cho nó qua đi"

Bạch tiểu thiếu gia muốn quên đi quá khứ tốt đẹp cùng tình nhân cũ,Phong Nhị thiếu lại muốn quên đi một đoạn kí ức đã khắc sâu trong lòng.

Phong Tê Tùng trầm tư chốc lát,thu lại đáy mắt thâm trầm,bàn tay xoa xoa đầu Bạch Hạc Miên: "Có một số việc không quên được"

Giống như cái chết của Phong Cảnh Trúc,lại như sự bất mãn của lão Tam đối với hắn.

"Phong Nhị ca?" Y bén nhạy nhận ra được cảm xúc của Phong Tê Tùng không đúng.

Phong Tê Tùng lại không đáp lại nghi vấn của Bạch Hạc Miên,mà khi thấy ô tô từ từ giảm tốc độ,nhíu mày mở miệng hỏi: "Phóng viên phía trước là xảy ra chuyện gì?"

Sở cảnh sát cùng bệnh viện Hoa Sơn rất gần,Bạch Hạc Miên còn chưa ăn hết toàn bộ dưa hấu Phong Tê Tùng đào ra,ô tô đã bị phóng viên vây quanh không dời nổi nửa bước chân.

So với ngày đó Phong Nhị thiếu trở lại Kim Lăng thành còn muốn náo nhiệt hơn,bóng người đen thui vây quanh ô tô đang chậm rãi dừng lại.

"Phong Nhị thiếu,việc ngài và Bạch thiếu gia kết hôn đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

"Nghe nói ngài đoạt vợ của em trai,xin hỏi việc này có thật không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top