Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36: Eo tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong một câu nói này,Phong Nhị thiếu rốt cục không còn khí lực,trước mắt hắn biến thành màu đen,vết thương trên người bắt đầu đau nhức,hai bữa ba bận dằn vặt lên thần kinh nhạy cảm.

Phong Nhị thiếu quan tâm đến cảm xúc Bạch Hạc Miên,không dám ngất,vậy mà bọn họ chân trước mới vừa bước ra khỏi biển lửa,chân sau sở cảnh sát vang lên một tiếng nổ mạnh rung trời,triệt triệt để để tan tành.

"Nguy hiểm thật" Thiên Sơn lòng vẫn còn sợ hãi quay đầu lại "Nếu là chậm một phút nữa......"

"Phong Nhị ca!" Đánh gãy lời hắn chính là tiếng rít gào tan nát cõi lòng của Bạch Hạc Miên.

Thiên sơn bị Bạch tiểu thiếu gia doạ đến thiếu chút nữa lại quỳ trên mặt đất.

Chẳng là Bạch Hạc Miên rốt cục thấy rõ vết máu trên đùi Phong Tê Tùng,triệt để hỏng mất.

"Tiểu thiếu gia ơi! Ngài đừng vội" Thiên Sơn đỡ Phong Tê Tùng lên xe,nhân lúc đêm đen,nhanh như chớp hướng tới bệnh viện Hoa Sơn.

Bạch Hạc Miên nơi nào có thể không vội vã?

Y ôm cái cổ Phong Nhị ca,ngồi lệch qua chỗ phía sau hừ hừ.

"Anh khốn nạn..." Bạch Hạc Miên lắp ba lắp bắp mà mắng "Anh gạt em nói không có chuyện gì,còn muốn em cút......"

Phong Tê Tùng đau đến ngất đi,lại bị Bạch tiểu thiếu gia gào đến tỉnh,dựa vào lưng ghế dựa,đầu đau như sắp nứt,hắn đưa tay lau giọt nước lơ lửng nơi khoé mắt.

"Anh làm sao có thể như vậy?" Bạch Hạc Miên giống như con mèo nổi nóng,ở trong lồng ngực Phong Tê Tùng giương nanh múa vuốt "Anh chết thì làm sao bây giờ? Phong Nhị ca,anh chết,em làm sao bây giờ?"

"Không phải không muốn thủ tiết cho tôi sao?" Phong Tê Tùng nhịn không được,khóe miệng lặng lẽ cong lên một ít.

Y giận dữ chống đỡ nửa người trên,sau đó lại ngã về cắn vành tai Phong Tê Tùng,cả người phát run.

Y muốn phản bác,nói em vì sao phải thủ tiết cho anh?

Em là anh giành được,anh lại thích em,em cũng không....

Bạch Hạc Miên lâm vào mê man ngắn ngủi.

Y không thích Phong Tê Tùng sao?

Không,không phải.

Bạch Hạc Miên hấp hấp cái mũi,biết mình đã động tâm.

Nhưng hôm nay Bạch Hạc Miên nhìn Phong Tê Tùng,rõ ràng hận lớn hơn yêu.

Hận hắn ở trong đám cháy,tình nguyện bản thân một mình chịu chết,cũng nhất quyết đem y lừa đi ra ngoài.

Hận hắn xem tình yêu của mình thấp kém đến không đáng giá một đồng,chết đến nơi rồi cũng không chịu trực bạch nói ra khỏi miệng.

Đương nhiên hận nhất vẫn là Phong Tê Tùng đến chết vẫn không chịu nói lên tiếng lòng,bận tâm luân lý đạo đức,đến nay cũng chưa từng nói với y một tiếng yêu.

Nhưng y tại sao lại phải lưu ý như vậy?

Bạch Hạc Miên phát hiện chính mình thay đổi. Y trở nên tính toán chi li,trở nên quấy nhiễu,y như là một con quái vật tham lam,từ trên người Phong Tê Tùng liều mạng rút lấy yêu thương,chẳng biết xấu hổ mà hưởng thụ,sau đó không có bất cứ báo đáp nào.

Ngoài cửa sổ truyền đến liên tiếp tiếng kêu sợ hãi,ô tô bọn họ ở trong hỗn loạn trở nên rất đặc biệt,nhờ bóng đêm yểm trợ,phải tránh trái né thoát ra ngoài.

Ven đường hai bên cũng không có một bóng người hay sạp hàng,khách nhân cùng chủ tiệm đều bị tiếng nổ mạnh hù chạy,đứng trước sinh tử,đồ vật trọng yếu đến đâu cũng chạy không thoát bốn chữ "Vật ngoại thân*".

(*Bản raw là 4 chữ)

Phu thê vốn là chim cùng rừng,tai vạ đến nơi lại từng người bay đi,câu nói này đột nhiên nhảy vào trong đầu,rồi lại chật vật lăn ra ngoài.

Bạch Hạc Miên đem mặt má kề sát bên gáy Phong Tê Tùng,ngửi thấy mùi máu tanh,lẩm bẩm: "Nhất định giữ khí tiết*,Phong Nhị ca,em khẳng định sẽ vì anh thủ tiết"

(*守的 chưa tìm được từ thích hợp)

Cánh tay Phong Tê Tùng ôm y dần mất khí lực,lại vẫn cố gắng đem y ôm chặt chút.

"Bạch tiểu thiếu gia,ngài nên bớt tranh cãi một tí đi" Thiên Sơn đang lái xe luôn cảm thấy đối thoại giữa hai người có gì đó không đúng,tranh thủ nói thầm "Một chút cũng không may mắn!"

Làm gì có ai mới trở về từ cõi chết lại nói chuyện thủ tiết?

Muốn hắn nói,thì Phong Nhị thiếu cùng Bạch tiểu thiếu gia đều bị nổ đến váng đầu!

"Cậu đừng nói chuyện" Niềm vui của Phong Tê Tùng Thiên Sơn nào có thể hiểu được?

Bạch tiểu thiếu gia không phải muốn thủ tiết cho hắn,mà là nguyện ý đem cả đời trao cho hắn.

Thiên Sơn bĩu môi,theo không kịp dòng suy nghĩ của bọn họ,thẳng thắn đạp chân phanh,nhanh chóng đậu xe ở cửa sau bệnh viện Hoa Sơn.

"Bạch tiểu thiếu gia,tôi đỡ Nhị gia,làm phiền ngài đi tìm Tuân lão tiên sinh" Thiên Sơn kéo mở cửa xe,dìu Phong Tê Tùng ra khỏi xe "Tin tức Nhị gia bị thương nếu muốn phong tỏa,chúng ta chỉ có thể len lén tìm bác sĩ...."

"Tôi hiểu rồi" Bạch Hạc Miên cắn răng gật đầu,cũng không quay đầu lại mà chạy vào bệnh viện.

Y biết Tuân lão tiên sinh là tiên sinh đến xem bệnh lần trước,cho nên vừa vào cửa bệnh viện,liền hướng về phòng bệnh trước kia ở chạy qua,cũng là y số may,mới vừa đi vào đã nhìn thấy bóng người quen thuộc từ chỗ ngoặt đi ra,nhất thời giống như con thỏ nhảy qua.

Tuân lão tiên sinh thoạt đầu bị kinh sợ,đến nửa ngày cũng không nhận ra Bạch Hạc Miên.

Y lung tung lau đi mồ hôi trên mặt: "Tuân lão tiên sinh,cầu ngài mau cứu Nhị gia" Vừa nói một bên vừa rơi nước mắt.

Tuân lão tiên sinh vừa nghe Bạch Hạc Miên nói hai chữ "Nhị gia",kịp thời phản ứng: "Vụ nổ mới đây.....? Hỏng rồi!"

Tuân lão tiên sinh tóm chặt ống tay áo Bạch tiểu thiếu gia,lôi kéo y chạy ra bên ngoài.

Bạch Hạc Miên không tức giận một chút nào,còn thúc giục: "Tuân lão tiên sinh,ngài mau mau lên!"

Y sợ Phong Tê Tùng không chịu được nữa,sợ chân của hắn thật sự què rồi,sợ thật nhiều thật nhiều thứ,sợ đến binh hoang mã loạn đem Phong Tê Tùng đẩy vào phòng giải phẫu,sau đó ngồi xổm ở trước cửa run lẩy bẩy.

Bạch Hạc Miên kéo kéo ngón tay,vô cùng đáng thương mà ngẩng đầu lên,hỏi Thiên Sơn: "Phong Nhị ca sẽ chết sao?"

Thiên Sơn thiếu chút nữa xông lên che cái miệng của y: "Ôi tiểu thiếu gia của tôi,không nói những lời không may mắn!"

"Phong Nhị ca chảy nhiều máu như vậy,cánh tay còn....Cánh tay còn..." Bạch Hạc Miên nói không được nữa,cúi đầu tiếp tục nức nở.

Đâu chỉ là cánh tay? Phong Tê Tùng chân cũng bị thương.

Thương tổn càng thêm thương tổn,sợ là xảy ra chuyện lớn.

Đêm khuya trong bệnh viện chỉ có vài người,Phong Tê Tùng không muốn đem việc bị thương công bố ra bên ngoài,cho nên tiến vào phòng giải phẫu sâu trong cùng,cửa cũng không đóng kín,Bạch Hạc Miên mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn cùng lời nói lo lắng của Tuân lão tiên sinh.

Khi thì muốn kẹp cầm máu,khi thì muốn băng gạc.

Này đâu phải là muốn kẹp cầm máu cùng băng gạc? Mà là muốn mạng của Bạch tiểu thiếu gia.

Y tâm tâm niệm niệm việc Phong Nhị ca ở trong phòng giải phẫu sắp chết rồi,y hoàn toàn không làm rõ được tình cảm cuồn cuộn sâu trong nội tâm mình đến tột cùng là gì.

Hay nói là y đã sớm nhận ra được,chỉ là sợ hãi,chỉ là rụt rè,là sợ chính mình rơi vào rồi sau đó vạn kiếp bất phục,vĩnh viễn không được siêu sinh.

Bạch Hạc Miên thống khổ bưng kín đầu,ở trong tiếng hét chói tai của Thiên Sơn,mềm nhũn té ngã trên mặt đất.

Phong Nhị thiếu bị thương,Bạch Hạc Miên làm sao có khả năng lông tóc không tổn hại?

Chỉ là y có chút may mắn,không thương cân động cốt,thế nhưng trên người cũng có nhiều vết bỏng cùng bầm tím.

Thiên Sơn gào khóc thảm thiết đem Bạch tiểu thiếu gia đưa đến một gian phòng bệnh khác,bản thân cũng bị bác sĩ đè lại,xử lý vết thương bên hông.

Sở cảnh sát còn đang cháy,sóng lớn ở Phong gia dần dần trở lại bình thường.

*

Trên báo chí tin tức sở cảnh sát nổ tung cùng tin tức liên quan che ngợp bầu trời,so với tin tức thi thể con trai Trần Bắc Đấu bị Phong Tam thiếu câu được ngày đó còn muốn náo nhiệt hơn.

Thiên Sơn mang theo báo từ ngoài cửa đi bộ tiến vào,trong tay bưng chén trà nóng,bên trong gió hạ ấm áp thư thích,hổn hển uống một hớp lớn.

"Sơn ca" Hộ vệ ở cửa cười hì hì gọi hắn "Nghỉ ngơi sao?"

"Ân,nghỉ ngơi đây" Thiên Sơn đem báo kẹp một bên nách,cũng không quay đầu lại mà đẩy cửa viện đông sương phòng ra.

Cỏ dại sinh trưởng mấy ngày lại bị cắt đi,lưu lại trên đất những cọng rạ xanh. Thiên Sơn sợ giày bị đâm thủng,cẩn trọng dịch bước chân,chén nước trong tay sánh ra ít nước nóng,làm cho hắn nóng đến chửi rủa.

Đông sương phòng là địa phương Phong Đại thiếu đã từng ở qua,cũng là địa phương nghỉ ngơi của Nhị gia bây giờ.

Trên báo chí toàn là tin tức về cái chết của Phong Tê Tùng,mà Phong Nhị thiếu vết thương được băng bó cẩn thận đang ôm Bạch tiểu thiếu gia ngủ say ở nhà kề bên.

Bạch Hạc Miên vẫn luôn hôn mê từ bệnh viện đến khi về nhà,vết thương trên người không có vấn đề lớn lao gì,ngược lại là bị doạ cho khiếp sợ,cả người lại bắt đầu nóng sốt,nửa ngủ nửa mê sảng.

Thiên Sơn đánh bạo giơ lỗ tai ra nghe,thiếu chút nữa không kìm được cười chết,Bạch tiểu thiếu gia đang mắng Phong Tê Tùng đấy!

Thiên Sơn theo Phong Nhị gia nhiều năm như vậy,chưa từng thấy có ai dám mắng Phong Tê Tùng,còn chửi ra cảm giác chân tình thực sự,vừa mắng vừa nghiến răng nghiến lợi.

Bạch gia tiểu thiếu gia thật sự là tiểu tổ tông.

Bạch Hạc Miên ở trong mơ đem Phong Tê Tùng mắng đến máu chó phun đầy đầu,chờ thật tỉnh rồi,ngược lại lại không nỡ,còn ôm cái cổ Phong Nhị ca liếc nhìn hồi lâu.

Phong Tê Tùng sắc mặt không quá tốt,thế nhưng đã có chút huyết sắc,đôi môi hơi khô đang ngậm ý cười.

"Phong Nhị ca " Bạch Hạc Miên khàn cổ họng gọi Phong Tê Tùng,đem cái trán nóng bỏng của mình dán tới "Anh có đau hay không?"

Y nhìn thấy trên bả vai Phong Tê Tùng quấn băng gạc cùng cái nẹp cố định xương gãy.

"Không đau" Phong Tê Tùng một tay ôm eo Bạch Hạc Miên,cảm thấy y lại gầy xuống,không đành lòng "Em đều phát sốt mấy lần rồi?"

"Phong Nhị ca sợ thời điểm em mang thai hài tử sẽ khó chịu sao?" Bạch Hạc Miên lười biếng cười một tiếng,cổ áo phía sau trượt xuống,đoá hoa mẫu đơn ở trên cần cổ trắng nõn nở rộ.

Bạch tiểu thiếu gia sinh bệnh, trên người nổi lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt,làm hoa văn hoa mẫu đơn càng ngày càng yêu diễm,để lộ một tia yếu ớt khiến người yêu thương.

Y mềm như nước nằm trong lồng ngực Phong Tê Tùng,như thời điểm được cấp đủ hơi ẩm liền nở rộ(câu này t chém đại ><)

"Đau" Bạch Hạc Miên nháy mắt mấy cái,chớp mắt trào ra vài giọt nước mắt.

Phong Nhị ca không hỏi,y còn không nhớ tới chính mình,bây giờ hỏi đến,cảm thấy khắp toàn thân đều không được,đến đầu ngón tay cũng đau.

Phong Tê Tùng một tay nâng mông Bạch tiểu thiếu gia,đem y ôm ở trước người: "Cho em đi,em làm sao lại còn không đi?"

Bạch Hạc Miên đem cánh tay quấn vải băng  khoát lên bả vai Phong Tê Tùng: "Em tại sao phải đi?"

"......Anh càng đuổi em đi,em lại càng không đi!"

Đang khi nói chuyện,Thiên Sơn đẩy cửa ra: "Nhị gia,báo lấy cho ngài đây"

"Đặt ở đó đi" Phong Tê Tùng trong mắt chỉ có Bạch Hạc Miên.

Bạch tiểu thiếu gia ngược lại là bình tĩnh chút,y từ trên giường bò dậy,chóng mặt cầm tờ báo qua,đọc nhanh như gió một lượt.

Sở cảnh sát sau một vụ nổ lớn,việc phóng viên quan tâm không phải tổn thương bao nhiêu người vô tội,mà là Phong Tê Tùng đến cùng còn sống hay đã chết.

"Làm sao tất cả đều đoán mò?" Bạch Hạc Miên không nhìn nổi việc người khác nói Phong Nhị ca "Chết",căm tức ném báo đi.

Phong Tê Tùng cười cười: "Không chỉ bởi vì tôi là người nhà họ Phong,mà còn vì cái chết của Đại ca tôi năm đó,chính là trúng mai phục,người sống sờ sờ bị nổ chết"

Phong Cảnh Trúc chết là một vết sẹo ở trong lòng Phong Nhị thiếu,một vết thương ở mọi thời khắc nhắc nhở hắn,sự kiện đó là cột mốc đáng khinh bỉ của hắn.

Bạch Hạc Miên không dám hỏi nhiều,cuộn tròn ở trong khủy tay Phong Nhị ca,một bộ xem tin bên lề say sưa ngon lành.

Trên báo chí nói Trần Nguyệt Dạ chết rồi,tình nhân của hắn Thải Minh Châu cùng phòng hát náo loạn,muốn cùng công tử ca không rõ lai lịch chạy trốn,theo đuổi tình yêu.

Tình yêu của nàng ở mười mấy ngày trước cùng con trai của phó tư lệnh Trần vẫn còn vững vàng mà quấn lấy nhau,bây giờ đã chuyển qua người khác,giống như khi còn nhỏ vì gặp gỡ tình nhân mới,mà sau đó oanh oanh liệt liệt diễn một hồi kịch sinh ly tử biệt.

Bạch Hạc Miên đem báo thả xuống,bên trong ánh mắt khiếp sợ của Thiên Sơn,nhanh chóng cưỡi bên hông Phong Tê Tùng.

"Hạc Miên?" Phong Tê Tùng đỡ lấy y,sợ y ngã xuống.

"Phong Nhị ca,cánh tay anh bị thương,chân cũng bị thương,nhưng eo còn tốt" Bạch Hạc Miên cây ngay không sợ chết đứng "Sẽ không bị em cưỡi hỏng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top