Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38: Xé ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm bọn họ xông vào đông sương phòng,Phong Tê Tùng đang xem báo.

Phong gia Nhị gia vẫn còn chưa biết việc Bạch tiểu thiếu gia trải qua ở linh đường,còn đang cùng với Tuân lão tiên sinh mới vào cửa bàn luận về thương tổn ở chân.

Thiên Sơn cứ lỗ mãng mà vọt vào như vậy.

Phong Tê Tùng lông mày mới vừa không vui nhếch lên,liền bị cái trán chảy đầy máu của Bạch Hạc Miên làm cho kinh sợ nhảy xuống từ trên giường,không để ý Tuân lão tiên sinh kêu to,trực tiếp đem người ôm vào trong lồng ngực.

Hắn nghe thấy Bạch tiểu thiếu gia như gặp quỷ mắng hắn: "Phong Tê Tùng,em hận anh"

Sau đó chết sống không chịu buông tay khỏi eo hắn,cũng không nguyện ý để Tuân lão tiên sinh băng bó vết thương bên thái dương.

"Thiên Sơn!" Phong Tê Tùng không chiếm được đáp án từ trong miệng Bạch Hạc Miên,liền âm ngoan nhìn phía Thiên Sơn.

Thiên Sơn vội vàng đem sự tình phát sinh bên trong linh đường thuật lại một lần.

"Lão Tam lại dám đánh em?" Phong Tê Tùng nắm lấy cằm Bạch Hạc Miên,run giọng nói "Hạc Miên,Hạc Miên,em nhìn tôi này"

Bạch Hạc Miên trong mắt chỉ có hơi nước,không có tiêu cự.

"Thiên Sơn!" Phong Tê Tùng đột nhiên ngẩng đầu lên "Mang tôi đi....."

"Không được đi!" Thiên Sơn cùng Tuân lão tiên sinh đồng thời cản ở trước cửa.

Tuân lão sinh tận tình mà khuyên nhủ: "Phong Nhị thiếu,ngài hiện tại đi,không phải là dã tràng xe cát biển đông* sao?"

(*: Là nhọc công làm việc gì đó nhưng cuộ cùng lại vô ích)

Ẩn nhẫn nhiều năm chỉ vì một đòn trí mệnh cuối cùng này,nếu như giờ khắc này lao ra,Phong gia tương lai nên làm như thế nào?

Chẳng lẽ lại muốn giả trang què thêm mấy năm hay sao?

Trần Bắc Đấu nơi nào lại tin tưởng.

Phong Tê Tùng sắc mặt âm trầm dừng bước,ngay lúc Tuân lão tiên sinh thở ra một hơi tới miệng,đột nhiên tiếp tục cất bước hướng ngoài phòng đi: "Trần Bắc Đấu tôi có thể ngày sau tính toán,thế nhưng lão Tam..."

"Phong Tê Tùng!" Bạch Hạc Miên vẫn luôn có cử chỉ điên rồ đột nhiên bắt được ống tay áo Phong Nhị thiếu.

Y trừng đôi mắt đỏ ngầu,không chút nháy mắt nhìn Phong Tê Tùng: "Ở lại với em"

Trong lòng Phong Nhị thiếu lập tức mềm nhũn,đem Bạch tiểu thiếu gia vô cùng đáng thương ôm vào trong ngực,hôn một cái lên trán đang dính vết máu: "Xử lý vết thương một chút?"

Bạch Hạc Miên nghiêm mặt gật đầu,sau đó ở trước mặt Thiên Sơn cùng Tuân lão tiên sinh,chậm rãi chui vào ôm ấp của Phong Tê Tùng.

Y làm đến nghiêm túc gỡ bỏ từng nút áo,đem mình dính vào trong lồng ngực Phong Tê Tùng,sau đó dùng âm thanh mang theo nức nở nói: "Phong Nhị ca,anh làm em đau quá,như thế mà được sao?"

"......Anh làm sao lại ác tâm như vậy,buộc em phải thủ tiết cho anh,buộc em túc trực bên linh cữu cho anh,buộc em... Bức em không rời khỏi anh được!" Bạch Hạc Miên đột nhiên ngẩng đầu lên,dùng sườn mặt bị đánh sưng cọ cổ Phong Tê Tùng "Anh cố ý,Phong Nhị ca,anh cố ý!"

Y nói mãi,tức giận lên,nhấc cánh tay nện trên vai Phong Tê Tùng,lại sợ thật thương tổn đến vết thương trước đó của Phong Nhị ca,đành phải rút lại lực,rưng rưng lẩm bẩm nói: "Anh làm em đau quá"

Bạch Hạc Miên chưa bao giờ cảm thấy được Phong Tê Tùng đối xử tốt với y.

Phong Nhị thiếu chính là thợ săn lòng dạ độc ác,dụ dỗ khiến y rơi vào cạm bẫy,lại để cho y phí công giãy dụa,mãi đến khi y hãm sâu trong đó,không có cách nào tự kiềm chế,mới keo kiệt mà duỗi ra một cái tay,ý nói 'em nếu như nắm lấy cái tay này,sau này tôi sẽ không để em trốn nữa'.

Dùng lợi thế để loại bỏ bất lợi là đạo lý mà Bạch Hạc Miên thấu hiểu nhất từ sau khi gia đạo suy sút.

Y phát hiện ra tình cảm của Phong Tê Tùng đối với mình,cũng ý thức được bản thân không thể rời bỏ Phong Tê Tùng,nhưng y cũng đang lo lắng tương lai,lo Phong Nhị thiếu quay đầu liền đem đoạn tình duyên còn chưa rõ ràng này quên đi,vì vậy y vẫn luôn lưu lại chỗ trống,để hi vọng tương lai có chỗ nhanh chóng rút lui,bắt đầu một đoạn tình cảm khác

(Đoạn này t nghĩ còn có một câu gì đó mà t không nghĩ ra được TT)

Nhưng mà bây giờ,Phong Tê Tùng rõ ràng bức bách y,buộc y từ bỏ con đường "Sinh cơ" duy nhất,dù cho tan xương nát thịt,cũng phải đem toàn bộ tình cảm tập trung vào đó.

Không có đường lui,đến chết mới thôi.

Việc này đối với Bạch Hạc Miên mười chín tuổi mà nói quá tàn khốc,y cưỡi ở trên eo Phong Tê Tùng,hận không để thể thời gian quay ngược trở lại,từ sớm đã chạy khỏi hoa lâu,thoát khỏi toàn bộ Phong gia,lại ước gì thời gian trôi qua cực nhanh,y cùng với Phong Nhị ca chớp mắt liền đến lúc đầu bạc,đỡ phải như hiện tại bởi vì không thể biết trước tương lai mà hốt hoảng.

"Hạc Miên,bây giờ trên đời còn có người thương em hơn so với tôi sao?" Ngay sau đó,giọng nói Phong Tê Tùng như là ma chú,vuốt lên gợn sóng trong lòng Bạch Hạc Miên.

Y tuyệt vọng phát hiện,trong lòng vô luận có bao nhiêu phẫn hận,nhưng chỉ cần Phong Nhị ca đặt tay trên đỉnh đầu của y,có nhiều tức giận hơn cũng sẽ ngừng chiến tranh.

Bạch Hạc Miên nhắm hai mắt lại,vùi vào cái ôm của Phong Tê Tùng,mùi đàn hương nhàn nhạt mùi đem y chặt chẽ mà bao lại,giống như đôi cánh chim chống gió,bất luận sóng to gió lớn đều không thể mảy may lay động hắn.

Đúng đấy,Bạch gia lụi tàn,trên đời này còn có ai thương yêu y?

Chỉ có Phong Nhị ca,chỉ có thể là Phong Nhị ca.

Bạch Hạc Miên bất thình lình nhớ tới hiệp ước mình cùng Phong Tê Tùng lập ra,hai tờ giấy thật mỏng bị mỗi người bọn họ một tờ cất đi. Trước đây mỗi ngày là y dựa vào hiệp ước chống đỡ lưu lại Phong gia,mà bây giờ...

Bạch Hạc Miên đưa tay sờ về phía túi áo của mình,y từ trước đến giờ đều đem hiệp ước mang theo bên người.

"Phong Nhị ca..." Bạch Hạc Miên hai ba lần đem chứng từ xé nát "Phong Nhị ca"

Mảnh giấy từ giữa ngón gay y lả tả rơi xuống,giống như trái tim đang nhảy loạn lên của Bạch Hạc Miên.

"Phong Nhị ca,anh cũng xé nó đi" Bạch tiểu thiếu gia chưa từng ăn nói khép nép như thế này,y bám vào cổ áo của Phong Tê Tùng,đến đầu cũng không dám ngẩng lên.

Này là Bạch Hạc Miên khẩn cầu Phong Nhị ca,khẩn cầu Phong Tê Tùng đau lòng y,đừng tiếp tục để cho y phải chịu hành hạ.

"Đã sớm xé" Trong mắt Phong Tê Tùng chứa đựng sâu sắc thương tiếc,đem y ôm lấy,lòng bàn tay thuận theo đường cong mềm mại ôn nhu xoa xoa,tiếng nói chuyện nhẹ nhàng giống như than thở "Hạc Miên,anh đã sớm đem hiệp ước xé rồi"

Phong Tê Tùng xé bỏ hiệp ước so với Bạch Hạc Miên càng sớm hơn.

Đó là hắn không cần.

Chứng từ làm bẩn tình cảm ẩn sâu nhiều năm của hắn.

Bạch tiểu thiếu gia vừa nghe lời này,choáng váng,trong mắt hiện lên ánh nước,chậm rãi hội tụ thành một dòng suối nhỏ.

Đến khi y tỉnh táo lại,vòng tay ôm lấy cổ Phong Tê Tùng,hòa thành một khối,đắc ý đem môi kề sát ở khoé miệng Phong Nhị ca,thậm chí còn ra sức mà nở nụ cười.

Phong Tê Tùng chủ động thừa nhận xé hiệp ước trước,chính là cho Bạch Hạc Miên bậc thang đi xuống,muốn nói là hắn động tâm trước,là hắn có suy nghĩ này trước.

Đây là việc thoạt nhìn không quan trọng gì,nhưng với Bạch Hạc Miên lại có ý nghĩa phi phàm.

Phong Tê Tùng cùng Bạch Hạc Miên quấn lấy triền miên miên hôn một lát,thuận thế đem y thả xuống trên giường.

Áo quần y nửa cởi,khóe mắt ngậm ý cười,nở rộ giống như hoa mẫu đơn trên người,thừa dịp Phong Tê Tùng chưa kịp chuẩn bị,nhấc một chân lên câu ở bên eo Phong Nhị ca.

Y liều mạng đem Phong Tê Tùng kéo đến trên người,dùng sức đem thắt lưng hắn cởi ra,cuối cùng đem tâm Phong Nhị ca kéo đến mềm nhũn.

Phong Tê Tùng cúi người lại gần Bạch tiểu thiếu gia,hôn đôi môi cùng hai gò má bị đánh sưng của y,hôn hai lần,Bạch Hạc Miên bắt đầu rầm rì cố nén nước mắt.

Y nuốt ngược vài giọt,lại cảm thấy oan ức,thật sự khóc lên: "Phong Nhị ca,em.....Em không muốn thích anh một chút nào"

"Ừm" Phong Tê Tùng xoa bóp đầu ngón tay của y.

"Anh không tốt một chút nào....." Bạch Hạc Miên oan ức đến cuộn mình lên "Anh chỉ biết ép buộc em"

"Ừm"

"Cái gì cũng ép buộc em"

"Ừm"

"Anh còn có cái gì muốn ép buộc em làm nữa?" Bạch Hạc Miên tàn bạo mà trừng mắt nhìn Phong Tê Tùng,không chờ Phong Nhị ca mở miệng,tự mình bò lên "Còn chưa có xem qua vết thương ở chân của anh đâu"

Nghĩ đi nghĩ lại,suy nghĩ bị Phong Tê Tùng chuyển hướng.

Lúc này Phong Tê Tùng không còn lý do cự tuyệt,bất đắc dĩ để mặc Bạch Hạc Miên đem ống quần của hắn cuốn lên,sau đó nhìn y bị làm cho khiếp sợ,ngơ ngác mà ngồi xổm ở trên chăn.

Mấy vết sẹo dữ tợn phần lớn đã bị băng vải màu trắng cuốn lại,giống như tuyết trắng mênh mông trên cây thông mục nát,chúng nó gãy ra ở trong mắt Bạch tiểu thiếu gia,là khuyết điểm ẩn sâu sau con người Phong Nhị thiếu hoàn mỹ.

Ánh mắt Phong Tê Tùng âm u mấy phần,tự giễu đem ống quần thả xuống: "Rất khó xem đi?"

Chính hắn có lúc cũng không nguyện nhìn đến mấy vết thương buồn nôn này,chúng nó huyết nhục dính liền,liên tục nhiều lần,máu đông cùng da non dính liền cùng nhau,tản ra mùi vị rỉ sắt làm người buồn nôn.

Bạch Hạc Miên không nói tiếng nào quỳ ở đó,mãi đến tận lúc Phong Tê Tùng thử xuống giường,y mới một chút một chút cọ lại gần,cánh tay thon dài vòng qua ôm cổ Phong Tê Tùng,ở bên vành tai mỏng manh
nỉ non: "Ngày anh cưỡi ngựa cứu em ấy..... Vậy... Cũng như vậy?"

Phong Tê Tùng trong lòng ấm áp,ôm y,lời nói mang theo chút ý đồ xấu: "Ừm,hiện tại đã tốt hơn rất nhiều"

Ý là,khi đó bị thương còn nặng hơn.

Bạch Hạc Miên bám vào ống tay áo,chậm rãi co rúc ở bên cạnh người Phong Tê Tùng,giống như đứa bé làm hỏng việc,oan oan ức ức mà nức nở.

Y quá xấu xa rồi,dĩ nhiên để Phong Tê Tùng cưỡi ngựa cứu mình đến bị thương thành như vậy.

Phong Nhị ca chắc đau nhiều lắm nhỉ?

Bạch Hạc Miên chịu chút vết thương còn đau đến ban đêm ngủ không được,Phong Nhị ca cả ngày lẫn đêm đều chịu nhịn thống khổ,mặt vẫn không biến sắc,thật sự là quá khó khăn .

"Phong Nhị ca,em không muốn anh đau" Bạch tiểu thiếu gia suy nghĩ một vòng,nhỏ giọng thầm thì "Em đau lòng anh"

Trong một phút chốc đó,Phong Tê Tùng coi chính mình đang ở trong mơ,bởi vì chỉ có trong mộng Bạch Hạc Miên mới có thể nghe lời như vậy,rất nhanh hắn liền tỉnh táo lại,bởi vì Bạch tiểu thiếu gia bỗng nhiên cúi đầu,nhíu mày nghiêm túc nhìn chằm chằm nơi nào đó nghiên cứu.

Đầu Phong Tê Tùng mơ hồ có chút đau.

Nhưng mà vừa thở ra một hơi,Bạch tiểu thiếu gia thu lại một thân tình ý mềm nhũn,nằm nhoài giữa hai chân Phong Tê Tùng,nói nhỏ: "Phong Nhị ca,anh thật sự được không?"

"......Chân đều đã như vậy,làm sao cứng?"

Phong Tê Tùng đau đầu đem Bạch Hạc Miên xách trở về,cắn răng nói: "Hạc Miên,anh dùng chân để cứng sao?.....Lại nói,anh có được hay không,em không phải đã cảm thụ qua?"

Bạch Hạc Miên cảm thụ qua,còn khắc sâu ấn tượng.

Y hừ hừ hai tiếng,vòng tay đi ôm eo Phong Nhị ca: "Cũng đúng,anh không thể động,em có thể tự mình động"

Phong Tê Tùng không muốn nói chuyện.

Bạch Hạc Miên lại càng nói càng kích động,lắc mông cho Phong Tê Tùng nhìn: "Phong Nhị ca,em rất lợi hại,trước đây cưỡi ngựa có thể cưỡi thật lâu,bọn họ đều nói thời điểm làm chuyện đó rất giống cưỡi một con ngựa..... "

"Ai nói điều đó?"

"Thì là.....Người trong hoa lâu" Bạch Hạc Miên đang nói chợt dừng lại,sửng sốt một lát "Bọn họ tán gẫu chẳng hề tránh em,cho nên em không có cái gì là không hiểu"

Phong Tê Tùng thở dài: "Em chính là cái gì cũng không hiểu"

Bạch tiểu thiếu gia không phục: "Em hiểu. Em biết anh muốn em,chính là làm việc cần làm trong đêm tân hôn"

(Đoạn này thế quái nào bên QT là "cắm vào",làm t tưởng em này bạo như mấy em thụ còn lại trong truyện NN chứ🤣)

Y bưng bụng dưới,trong lòng vẫn còn sợ hãi cười cười: "Hoàn hảo là anh,nếu là người khác,em khẳng định sẽ không muốn"

Bí mật y có thể sinh bị Phong Nhị ca biết được xem là tình thú,nếu thay đổi người khác thì đó là trí mạng.

Phong Tê Tùng không nhẹ không nặng mà vỗ vỗ đầu của y,giống như muốn đem mấy thứ ngổn ngang trong đầu Bạch tiểu thiếu gia đập tan: "Nói hươu nói vượn"

"Em không có..."

"Đâu có đơn giản như em nói vậy?" Phong Tê Tùng không cưỡng được việc Bạch Hạc Miên muốn biết,cúi người ghé vào lỗ tai y nói nhỏ, "Anh sợ sẽ đem em làm đến giường cũng không xuống được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top