Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Sính lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi làn váy được vén lên,hoa văn mẫu đơn liền nửa ẩn nửa hiện hiện trên đùi Bạch Hạc Miên.

Phiến lá màu xanh lười biếng nằm nhoài trên làn da tuyết trắng,cánh hoa nhiễm màu đỏ rực từ ánh nến,đầu ngón tay của y thuận theo hoa văn cành lá du tẩu khắp nơi,phảng phất như khuấy đảo lên mặt hồ mùa xuân.

Bạch Hạc Miên xách làn váy lên cao,đoá hoa ở dưới đoạn vải màu đen giống như nửa ẩn nửa hiện,y bịt tai trộm chông cố ý dựa đầu vào bên trong hõm cổ Phong Nhị thiếu,không ngừng mê hoặc chính mình rằng nam nhân này không mặc quân trang,nhưng đến thời điểm lòng bàn tay Phong Nhị gia kề sát tới hình xăm,y vẫn không khống chế được run lên một cái.

Loại nhiệt độ kia từ từ tăng lên,phảng phất như ánh lửa cháy hừng hực.

Ngón tay Phong Nhị thiếu liền giật giật,đầu ngón tay nhẹ nhàng để trên cành lá trên đùi Bạch Hạc Miên. Kỳ thực Phong Nhị thiếu nhân lúc y hôn mê đã sờ qua,chỉ là hiện trạng lần này hoàn toàn khác.

Bạch Hạc Miên tư thái chủ động phóng đãng nhưng mỗi tấc da dẻ ở khắp toàn thân đều thoáng qua sự run rẩy nhỏ bé,Phong Nhị thiếu bỗng dưng nhớ tới lời bà mai đã nói- 'tiểu thiếu gia này bán nghệ không bán thân,căn bản chưa từng hầu hạ qua ai'.

Cho nên Bạch Hạc Miên không có cách nào từ bên trong hô hấp dần tăng của Phong Nhị thiếu,phát ra được chút dị dạng.

Y bỏ rơi giày da,cong eo hướng vào lồng ngực Phong Nhị thiếu đụng đụng hai lần,sợ bản thân từ xe lăn té xuống,quay đầu ra phía sau thoáng nhìn qua,sau đó lần thứ 2 kiên trì đem mặt vùi vào hõm cổ Phong Nhị thiếu,ở bên vành tau nam nhân liếm nhẹ,mở miệng nói giọng nhỏ nhẹ: "Nhị gia,ngài thích dạng gì?"

"... Tôi như vậy,ngài xem vừa mắt không?" Bạch Hạc Miên đối với tướng mạo của mình có tám,chín phân tự tin,chỉ duy nhất không thích khóe mắt cùng đuôi lông mày mang nét phong tình,tuy xác thực y không an phận từ trong xương,lại không đến nỗi giống như vẻ bề ngoài.

Mà vừa vặn nét phong tình như có như không làm cho y trở thành hoa khôi,giúp y có chỗ ở,có cơm ăn.

Nói tóm lại, coi như là nam nhân,Bạch Hạc Miên cũng nắm chắc khi hỏi ra vấn đề như vậy.

Cũng chính bởi vì là nam nhân,y mới dám hỏi.

Phong Nhị thiếu nơi đó không được,coi như hài lòng,còn có thể làm sao?

Bạch Hạc Miên bên trong đắc ý xen lẫn mấy phần trào phúng,y đem oán hận khi bị hủy hôn giận chó đánh mèo lên tất cả người trong Phong gia,người đem y khoá lại bên trong gian phòng tân hôn-Phong Nhị thiếu cũng sẽ không ngoại lệ.

"Nếu như hài lòng,tôi tiếp tục vậy" Bạch Hạc Miên tự biên tự diễn,vẫn cưỡi ở bên hông Phong Nhị thiếu,còn cố ý xoay xoay eo,cách một tầng vải đen mỏng manh uốn uốn éo éo mà làm phiền.

Y lần đầu tiên làm ra sự tình như vậy,đã sớm xấu hổ tới cực điểm thế nhưng Phong Nhị thiếu vẫn đặt một tay bên trên cái túi,mà cái kia túi là nơi để chìa khóa.

Bạch Hạc Miên bình tĩnh nghĩ,Phong Nhị thiếu tuyệt đối sẽ ngăn lại hành động có mức hơi quá của bản thân,cho nên y nhắm mắt lại,liều mạng cọ lên.

Kỳ thực cũng không quá thoải mái,dù sao y không có kinh nghiệm,nắm không rõ lực nặng nhẹ,y không biết Phong Nhị thiếu có không thoải mái hay không,ngược lại là chính y khó chịu đến nhíu mày liên tục,cảm thấy da dẻ bên trong đều bị mài đến đỏ.

Ước chừng qua một lúc lâu,Phong Nhị thiếu vẫn có sự nhẫn nại mạnh đến kinh người,Bạch Hạc Miên lại đều sắp bỏ cuộc đến nơi,nam nhân mới nắm lấy cằn của y,buộc y ngẩng đầu lên.

Phong Nhị thiếu hỏi: "Hoa văn trên người cậu là cái gì?"

Bạch Hạc Miên đột nhiên nhướng mày,lời mắng người ở bên miệng lăn một vòng,nhớ tới chìa khóa,chỉ có thể nhịn xuống tâm tình qua loa đáp: "Hoa mẫu đơn."

"Hoa mẫu đơn?" Phong Nhị thiếu như là nghe được đến cái gì có ý tứ sự tình,trầm thấp mà cười rộ lên.

Bạch Hạc Miên lúc này mới phát hiện thời điểm Phong Nhị thiếu cười lên rất ôn nhu,đôi mắt giấu sau thấu kính cũng không mang theo lưỡi dao giống như hàn băng,nốt ruồi nơi cuối khoé mắt nhìn vào cũng đặc biệt đẹp.

Hắn lăng lăng nhìn mấy lần,không cẩn thận đem sự thật nói ra: "Xà quấn hoa mẫu đơn,phú quý trăm năm"

Bạch gia bắt đầu sụp đổ,Bạch tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé chịu nhiều đau khổ,cũng chịu đủ những lời châm chọc khiêu khích,vì thế y tìm người ở trên thân thể xăm hoa văn xà quấn hoa mẫu đơn,cha mẹ không còn cho y được cuộc sống phú quý,chính y giãy giụa cũng được.

"Xà đâu?" Phong Nhị thiếu thuận theo lời Bạch Hạc Miên hỏi,tay đang kề sát bên chân cũng dọc theo hoa văn mẫu đơn mò đến nơi sâu xa.

Y còn chưa có tỉnh táo lại,bé ngoan nỉ non: "Trên ngực"

Đó là một bé xà nhỏ,cuộn ở rìa cánh hoa,ẩn hiện dưới những cánh hoa rơi.

Phong Nhị thiếu ánh mắt lóe lên,tầm mắt rơi vào khuôn ngực phẳng lì của Bạch Hạc Miên,tưởng tượng dưới vải vóc đơn bạc giấu mỹ cảnh thế nào.

"Xà quấn hoa mẫu đơn..." Phong Nhị thiếu rũ xuống mi mắt,tỉ mỉ lặp lại mấy từ này,bàn tay dễ như ăn cháo bắt được cánh tay đang làm loạn của Bạch Hạc Miên "Ngụ ý tốt"

Bị hạn chế,sắc mặt Bạch Hạc Miên tái nhợt mấy phần,đầu ngón tay của y đã chạm được chìa khóa lành lạnh,còn kém một chút như vậy,còn kém như một chút vậy!

Nếu như vừa mới rồi y đem vạt áo vén lên đến ngực,lộ ra toàn bộ hình xăm,Phong Nhị thiếu có phải sẽ không phát hiện được động tác nhỏ của y?

Dù không biết làm sao cùng hối hận tột độ nhưng lúc này đã chậm,Bạch Hạc Miên thử rút tay mình về,lại phát hiện tay Phong Nhị thiếu nắm rất dùng sức,y hoàn toàn không có khả năng tránh thoát,tâm không khỏi trầm xuống một đoạn: "Nhị gia,ngài có ý gì?"

"Tôi là hôn phu của đệ đệ ngài,coi như việc hôn nhân này thất bại,cũng từng.....Đã từng là....."

Bạch Hạc Miên mới nói được một nửa,đã bị Phong Nhị thiếu đánh gãy: "Cậu vừa rồi không phải nói,tôi là khách nhân của cậu sao?" Y nhất thời nghẹn lời.

Đó là vì muốn cướp chìa khóa nên mượn cớ đó,lời nói đó làm sao có thể trở thành sự thật?

Thế nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi,thu trở lại không được,Bạch Hạc Miên sắc mặt lúc trắng lúc xanh,ở trong lồng ngực Phong Nhị thiếu như đứng bên đống lửa,như ngồi đống than.

Phong Nhị thiếu chẳng biết lúc nào đã giữ lại eo y,cánh tay kia rất khó tránh thoát,Bạch Hạc Miên thử chừng mười lần,mệt đến thở hồng hộc,vẫn cứ ngay ngắn ngồi ở trên đùi nam nhân: "Ngài đến cùng có ý gì?"

"Nếu trước đây từng có hôn ước,cậu chính là người Phong gia chúng tôi" Phong Nhị thiếu đùa Bạch Hạc Miên như đùa mèo,làm cho y tránh ra một tý,lại ôm lấy như lúc đầu "Coi như không gả cho lão Tam,cũng không thể hủy hôn."

Bạch Hạc Miên nhất thời bị hồ đồ rồi: "Một tờ giấy hôn thú mà thôi,chẳng lẽ ngài muốn tôi bán mình cho Phong gia làm culi?"

Y tức đến bật cười : "Phong gia nói thế nào cũng là danh môn thế gia,lại dùng chiêu trò chơi chữ bắt nạt người"

Phong Nhị thiếu cười mà không nói,tùy ý để Bạch Hạc Miên khí thế hung hăng mắng một trận,chờ y mệt mỏi mới giải thích: "Làm sao sẽ để cậu làm culi?"

Bạch Hạc Miên mới vừa thở ra một hơi,liền nghe Phong Nhị thiếu chêm một câu: "Làm culi,vậy phòng tân hôn này chẳng phải uổng phí?"

"Ngài còn muốn tôi lấy chồng?" Y không tự chủ được tăng cao âm lượng,sống lưng cũng thẳng tắp,eo mạnh mẽ trầm xuống dưới mấy lần biểu thị bất mãn "Dưa hái xanh không ngọt,ngài tỉnh lại đi,Tam gia không cưới tôi!"

Nói chuyện đến việc kết hôn,thần sắc Phong Nhị thiếu liền tối tăm không ít,nụ cười nhã nhặn vừa rồi phảng phất như là ảo giác của Bạch Hạc Miên,y lại không dám nhìn thẳng đôi mắt Nhị gia.

Ở trong đó giấu quá nhiều thứ,Bạch Hạc Miên nhìn không hiểu,cũng không dám hiểu.

Phong Nhị thiếu cười lạnh đem y đẩy ra,thu tay lại,sau đó giống như là muốn hả giận liền hướng cái mông Bạch Hạc Miên dùng sức đánh một cái.

"Ba" một tiếng vang giòn,y trực tiếp bị đánh choáng váng,đứng tại chỗ ngơ ngác mà nhếch miệng,nhất thời không làm rõ được nam nhân đứng trước mặt mình đến tột cùng là ai.

Thật sự là cái người đi du học đọc sách nhiều năm,người đầy phong độ của người trí thức Phong Nhị thiếu sao?

Nam nhân thô lỗ nơi phố phường còn chưa dám đối xử như thế với đại danh đỉnh đỉnh hoa khôi,Phong Nhị thiếu là người nhã nhặn nhất lại làm ra việc xấu hổ này!

Mà bây giờ không ai có thể trả lời nghi hoặc trong lòng Bạch Hạc Miên,y trơ mắt nhìn Phong Nhị thiếu đẩy xe lăn,từ cửa nhỏ gian nhà rời đi,cũng chưa kịp đuổi theo,đã nghe được tiếng âm thanh khoá cửa.

Còn có mơ hồ nói một câu không rõ: "Ngày mai là ngày tháng tốt."

Phong Nhị thiếu đây là đang nói ngày mai là ngày tốt để thành hôn ư!

Bạch Hạc Miên tức giận đến đá ngã cái bàn,đập phá bát trà,bên trong phòng đập phá đồ đạc náo loạn phút chốc,một lần nữa trở lại trên giường,bụng lại không đúng lúc mà kêu lên một tiếng

Từ lúc y bị trói lên kiệu hoa,một hạt cơm cũng chưa bỏ vào.

Nhưng Bạch Hạc Miên không muốn hướng Phong Nhị thiếu xin cơm ăn,trong lòng y nín giận,căn bản không kéo xuống được cái mặt này.

Bất quá Bạch Hạc Miên không nói, Phong Nhị thiếu cũng nghĩ đến việc này,bất quá còn chưa tới ba năm phút đồng hồ,khóa cửa lại được mở ra.

Ba hộ vệ cao lớn vạm vỡ bưng cơm canh đi tới, Bạch Hạc Miên nhìn thấy bên hông bọn họ dắt súng,nhất thời bỏ đi dự định lao ra ngoài.

Cũng đúng,Phong gia tam huynh đệ đã sớm cầm lên súng,trong nhà nuôi hộ vệ làm sao có khả năng không cầm súng đây?

Coi như chạy trốn khỏi phòng tân hôn,cũng chạy không thoát ra đến sân,coi như có thể chạy ra sân,cũng chạy không ra được khỏi Phong gia.

Vì vậy Bạch tiểu thiếu gia trái lo phải nghĩ,liền oan ức lên,y không chờ hộ vệ rời đi,liền không kịp chờ đợi nhào tới bên cạnh bàn ăn như hùm như sói.

Thức ăn Phong gia tất nhiên là vô cùng tốt,hộ vệ bưng tới đều là món Bạch Hạc Miên thích ăn,y bưng lên cơm tẻ,gắt gao nhìn chằm chằm hộ vệ đứng ở bên cạnh bàn,y trợn trừng nhìn hán tử cao lớn vạm vỡ đến ngượng ngùng,trong đó có hai người hốt hoảng lao ra ngoài khiêng bồn tắm tiến vào,nhanh nhanh chóng chóng nấu nước nóng,còn lại một người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim,kiên trì giám sát tiểu thiếu gia ăn cơm.

Bạch Hạc Miên trợn đến hai mắt chua xót,tự biết không phải đối thủ của hộ vệ,ăn xong chủ động nói muốn rửa ráy. Tập thể mấy hộ vệ thở phào nhẹ nhõm,mang theo thức ăn còn dư lại rồi vội vã khóa cửa rời đi.

Bạch Hạc Miên tham lam nhìn chăm chú vào ánh sáng nhạt xuyên thấu qua khe cửa,nơi đó đưa tay là có thể chạm tới tự do.

Thế nhưng cũng chỉ có tay là có thể chạm tới mà thôi.

Bạch tiểu thiếu gia tắm xong,đổi một bộ trường sam đã được để sẵn,nằm ở trên giường tân hôn ngủ một giấc đến trời sáng choang.

Y là bị tiếng chiêng trống ồn ào đánh thức.

Bạch Hạc Miên mặt âm trầm đi tới bên giường,xuyên qua giấy trên cửa sổ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy mấy bóng người,còn là một đoàn đỏ au,nghĩ đến thời điểm kết hôn thường treo đèn lòng đỏ dưới mái hiên.

Kết hôn,kết hôn,liền là kết hôn.

Bạch Hạc Miên buồn bực mà ở trong phòng di chuyển vài vòng,thử đẩy cửa phòng,rồi lại thử đẩy cửa nhỏ ngăn cách gian phòng y và gian phòng của Phong Nhị thiếu,tự nhiên là cái cánh cửa nào cũng đẩy không ra.

Dùng khả năng một tay che trời của Phong gia tại Kim Lăng thành này,coi như y chạy được lúc này,bị bắt về cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Có thể do ngay sau đó cửa được mở,hạ nhân nối đuôi nhau đi vào nên làm cho Bạch Hạc Miên càng trở nên táo bạo.

Trong phòng là hạ nhân đang bưng,ngoài phòng thùng gỗ buộc hoa cưới đỏ được chuyển vào trong sân viện.

"Bạch thiếu gia,Nhị gia nói ngài có thể tùy ý chọn,đêm nay kết hôn,ngài muốn mặc cái gì liền mặc cái đó" Hạ nhân mặt không thay đổi đem khay đặt ở trước mặt y,bên trong có đủ loại quần áo kiểu dáng màu đỏ.

Bạch Hạc Miên cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái,cười lạnh: "Mấy cái rương để ngoài phòng chứa cái gì?"

"Nhị gia dặn dò chúng tôi chuẩn bị sính lễ."

Y không nghe ra huyền cơ trong lời nói của hạ nhân,còn tưởng rằng bản thân phải gả cho Phong Tam thiếu,trong nháy mắt lạnh mặt xuống: "Ta không muốn."

Đáng tiếc không ai nghe lời Bạch Hạc Miên nói,y tức giận đến đem người toàn bộ đuổi ra ngoài,ôm chăn lăn tới tận cùng bên trong giường,mơ mơ hồ hồ mà ngủ thẳng đến chạng vạng,lần thứ hai bị tiếng khua chiêng gõ trống đánh thức.

Lúc này Bạch Hạc Miên cũng lười tức giận,y xuất thần nhìn chăm chú vào ánh lửa màu đỏ một đoàn lại một đoàn vui mừng ngoài cửa sổ,tay vuốt lên làn váy nhăn nheo,tự dưng nhớ tới lời cha mẹ trước đây từng nói.

Mẹ y nói,Phong gia là người tốt,gả vào đó sẽ không phải chịu khổ.

Cha y nói,Phong gia gia đại nghiệp lớn,coi như ngày sau Bạch gia không còn,cũng có người có thể che chở y.

Bạch Hạc Miên nhớ tới đây,viền mắt nóng lên,tự lẩm bẩm: "Cha mẹ,các ngươi lừa người."

Lời còn chưa dứt,cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên cọt kẹt một tiếng mở ra.

Y đột nhiên hoàn hồn: "Ai?"

Sau đó ngây người,hầu kết lăn lộn mấy lần,dùng tiếng nói khô khốc kêu một tiếng: "Phong Nhị thiếu..."

Bóng đêm dày đặc bao phủ nam nhân đang ngồi trên xe lăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top