Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46: Hài tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y nào có không thoải mái?

Chính là ỷ vào việc Phong Tê Tùng dung túng,quấy nhiễu thôi.

Bạch Hạc Miên cởi đến mất công tốn sức,hơn nửa ngày đều không cởi ra được,cũng có chút tức giận,giương đôi mắt đã nổi lên hơi nước trừng trừng nhìn vào Phong Tê Tùng

Phong Tê Tùng cụp mắt thở dài.

Bạch Hạc Miên không chiếm được trợ giúp liền tiếp tục tự lực cánh sinh,cởi không được liền lấy tay túm lại lôi kéo,nếu bên cạnh có cái kéo,y có lẽ đã đem quần áo cắt nát.

"Đến cùng là làm sao vậy,hửm?"

"Phong Nhị ca..." Bạch Hạc Miên không đầu không đuôi nháo một trận,nhụt chí cắm đầu ở trong lồng ngực Phong Tê Tùng.

Chính là thời điểm y nhìn thấy Ôn tiểu thư,toàn thân trên dưới đều cảm thấy nguy cơ.

Người đã từng muốn tiếp cận đến bên Phong Nhị ca,Bạch Hạc Miên đều nhìn không vừa mắt.

Chỗ nào cũng đều không vừa mắt.

Dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của y chỉ như con mèo nhỏ,nỗ lực vẫy đuôi cọ cọ lưu lại càng nhiều khí vị trên người Phong Tê Tùng.

Thế nhưng sự thực nói ra không tránh khỏi mất mặt,Bạch Hạc Miên không có mặt mũi thừa nhận chính mình dấm chua như thế nào cũng có thể ăn,lại còn ăn đặc biệt hăng say,liền mím môi,giả vờ giả vịt nói thầm vài tiếng "Nhớ anh" sau đó kiên nhân dằn vặt cái thắt lưng.

Y thở hổn hển cởi thắt lưng ra,ánh mắt Phong Tê Tùng ôn nhu nhìn chăm chú vào y,rất có tư vị năm tháng yên tĩnh.

Bạch Hạc Miên cởi lại cởi,lúc ở trên giường lại nghĩ đến một vấn đề: "Phong Nhị ca,anh tại sao không tiến vào đi?"

Y hỏi đến hàm hồ,Phong Tê Tùng lại hiểu .

"Anh sợ em đau" Phong Tê Tùng đưa tay đặt trên bụng Bạch Hạc Miên "Vào lần làm đầu tiên,em đã khóc rất nhiều"

Quai hàm Bạch tiểu thiếu gia theo lời Phong Tê Tùng nói,một chút lại một chút banh ra,giống như đang cố kìm nén,cuối cùng "Đùng" một tiếng nổ tung: "Còn không phải do anh trực tiếp đi vào!"

Lần đầu tiên làm,Phong Tê Tùng giống như điên rồi,trực tiếp đâm vào trong đến tận cùng,Bạch Hạc Miên ngoài miệng không nói,trong lòng lại nhớ đến rõ rõ ràng ràng.

Y rất thù dai đấy.

Lại có thể là do sau này,Phong Nhị ca dù có thương y cũng không chịu đi vào,Bạch Hạc Miên nghĩ đến đây lại vội.

Từ nghèo thành giàu thì dễ,từ giàu thành nghèo mới khó,Bạch Hạc Miên y đều bị Phong Nhị ca nuôi điêu,làm sao có thể chịu được việc khoái cảm chỉ lướt qua rồi thôi?

"Anh cảm thấy em còn chưa chuẩn bị xong" Phong Tê Tùng nhìn chằm chằm Bạch Hạc Miên một lát,quyết định ăn ngay nói thật.

"Chưa chuẩn bị xong cái gì?"

"Chưa chuẩn bị xong việc cùng anh có hài tử"

Bạch Hạc Miên trong nháy mắt trầm mặc. Y không cân nhắc qua cái này,cho dù thời điểm y thần trí không rõ đều kêu khóc mấy từ đại loại "bụng lớn hơn" "nhiều hơn nữa mới có thai"

Bạch Hạc Miên mới mười chín tuổi,nhân sinh từng trải qua rất phong phú,ở trong mắt Phong Tê Tùng lại vẫn chỉ là tiểu thiếu gia cần người đau.

Trong nhà có một thiếu gia để cho hắn đau là đủ rồi,cũng không còn tinh lực để đau thêm một đứa nữa.

Nói nữa,chính bản thân Bạch Hạc Miên cũng chưa chắc đã nguyện ý.

Việc có thể sinh,nói cho cùng cũng là một cọc phiền phức.

Thân phận nam thê vốn đã lúng túng,việc Phong Tê Tùng chết còn phải tiếp tục che giấu,nếu vào lúc này Bạch Hạc Miên lại mang hài tử,thời gian đầu còn dễ nói,chờ bụng lớn lên,không biết còn muốn ồn ào ra bao phong ba bão lớn.

Còn nữa,Phong Tê Tùng không nỡ. Đây chính là đi qua quỷ môn quan đi một lần,hắn căn bản không yên lòng với tiểu thiếu gia yểu điệu nhà hắn.

Vì vậy ở trên giường,Phong Tê Tùng liền khắc chế,không tiếp tục lỗ mãng,biến thành tay thợ săn ôn nhu,ở bên trong bẫy rập ấm áp tùy ý hành hạ con mồi đáng thương.

Đối với Phong Tê Tùng mà nói,có thể sau một đoạn thời gian dài chờ đợi đến hôm nau thu được đáp lại,đã mỹ mãn,còn có thể có hài tử hay không,hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy tính.

"Quá sớm" Phong Tê Tùng thay Bạch Hạc Miên nói ra lời trong lòng "Lại chờ qua năm,sáu năm,em thật sự suy nghĩ kĩ,chúng ta lại sinh"

Bạch Hạc Miên thích tình cảm kéo dài theo năm tháng dài dằng dặc,như là ước định.

Cũng chỉ có tiểu thiếu gia tuổi còn nhỏ,không trải qua sự đời mới có thể theo đuổi chuyện tình cảm với thời gian.

Mà sau khi Phong Tê Tùng nói xong,khóe miệng hiện lên chút chua xót,năm sáu năm sau,tình cảm của hắn dành cho y lại lắng đọng lên men thêm năm sáu năm nữa.

Phong Tê Tùng còn chưa có nghĩ xong,bên khóe môi liền rơi xuống một nụ hôn ướt át.

Bạch Hạc Miên cuộn tròn thân mình trong lồng ngực Phong Nhị ca: "Chúng ta có rất nhiều năm,sáu năm"

Hắn nhớ tới lời Ôn tiểu thư nói,không nhịn được nở nụ cười nói: "Nếu như anh đã sớm thích em thì tốt biết mấy?"

Nói xong,cũng không phát hiện Phong Tê Tùng trong nháy mắt cứng ngắc,trước tiên ý thức được chính mình nói sai lời.

Coi như Phong Nhị ca đã sớm yêu thích y,thì như thế nào?

Khi đó y có khách quen.

Bạch Hạc Miên rúc đầu,rụt rè xoa xoa lên hầu kết Phong Tê Tùng,đến cùng vẫn là gan lớn,không sợ chết truy hỏi đến cùng: "Phong Nhị ca,anh để ý sao?"

"Để ý cái gì?"

"Trước đây em có khách quen" Bạch Hạc Miên bĩu môi thầm thì "Anh cũng biết,thời điểm em làm hoa khôi,trong hoa lâu loại khách nhân nào cũng có,em tương đối mau mắn,có người bao"

Người bao y chính là Phong Tam thiếu,đúng là bất hạnh trong may mắn.

Thế nhưng sự tình đã phát sinh không có cách nào thay đổi,Bạch Hạc Miên cưỡi ở trên eo Phong Tê Tùng,từ trên cao nhìn xuống,lại ủ rũ ngượng ngùng,trong ngày thường hung hăng kiêu ngạo,nhưng sau khi những lo lắng kia vừa biến mất,liền trở thành một người mềm mại đến nhuyễn tim.

Y không chờ Phong Tê Tùng mở miệng,vội vã  không chờ kịp phát thệ: "Phong Nhị ca,bất luận lúc trước em đối với người nào động tâm,sau này đều sẽ không có"

"Khách quen..."

"Em quên mất!" Bạch Hạc Miên đột nhiên tăng cao tiếng nói,sau đó chột dạ nới lỏng một chút âm điệu"Em sẽ nhớ tới ân tình hắn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi,nhưng sẽ không bao giờ cùng hắn có liên hệ gì nữa"

"......Em,em đều gả cho anh" Bạch tiểu thiếu gia tội nghiệp dùng chân kẹp lấy eo Phong Tê Tùng,giống như lo người sẽ chạy mất "Phong Nhị ca,Nhị ca.....Anh!"

Phong Tê Tùng bị xưng hô thân mật liên tiếp của Bạch Hạc Miên làm cho tâm lý tê tê dại dại,nháy mắt vẻ mặt hốt hoảng.

Chính là trong nháy mắt đó,Bạch Hạc Miên cũng bắt đầu lời thề: "Nếu như em lại liên hệ cùng khách quen,anh liền đem em nhốt ở trong nhà,muốn trừng phạt như thế nào liền trừng phạt như thế đó!!"

Y nói ra lời thề son sắt: "Mang thai cũng không sao,em.....Em không sợ!"

Bạch Hạc Miên miêu tả ra một bức tranh mà Phong Tê Tùng không dám tưởng tượng,bản thân đắc ý đến đuôi cũng muốn vểnh lên,cảm thấy đã không còn sơ hở nào,sau đó vấn đề "Khách quen" cũng sẽ không bao giờ trở thành phát điểm mâu thuần giữa hai bọn họ.

Hai con mắt y ẩn tình,eo nhỏ vô lực mềm xuống,ngón tay ở trong lồng ngực Phong Tê Tùng vuốt nhẹ: "Anh,anh đã sớm làm em đau"

Phong Tê Tùng mím môi,tâm muốn đánh Bạch Hạc Miên đều có .

Lúc thường chuẩn bộ dạng tiểu thiếu gia thông minh lanh lợi,lại rơi dây xích đúng thời khắc mấu chốt.

Rõ ràng đã lấy được sổ sách,cũng biết Phong gia do ai định đoạt,lại một lòng một dạ cho rằng Phong Tam thiếu là khách quen.

Vì vậy Bạch Hạc Miên đang cằn nhà cằn nhằn vì lạnh bỗng bị nắm chóp mũi,đến nửa ngày không chịu thả chỉ có thể dùng miệng hô hấp.

"Phong Nhị ca?" Y buồn bực nhìn Phong Tê Tùng chớp mắt.

Phong Tê Tùng muốn nói lại thôi,nửa ngày sau mới buông lỏng tay ra,đem Bạch tiểu thiếu gia ôm đặt qua một bên,đứng dậy đẩy cửa sổ ra: "Thiên Sơn,bên phía Trần Bắc Đấu có động tĩnh gì không?"

Không phải Phong Tê Tùng không nghĩ sẽ cùng Bạch Hạc Miên thân thiết,mà là nếu tiếp tục thân,hắn thật sợ mình sẽ tức chết.

Thiên Sơn đưa lưng về phía cửa sổ lớn tiếng nói: "Nhị gia,cơ sở ngầm đã rút ba bốn người"

"Đều là người nào?"

"Lão ngũ bên trong chuồng ngựa,Thất muội ở trong phòng bếp...."

"Những người không quan trọng thì không cần phải nói" Phong Tê Tùng cau mày,đưa tay đem cửa sổ triệt để đẩy ra "Quay lại"

Thiên Sơn cấp tốc quay người,dùng hai tay che mắt,chỉ lo nhìn thấy hình ảnh không nên xem"

"Bỏ tay xuống" Phong Tê Tùng tức giận đến mức ôn hòa nhã nhặn "Tôi và Hạc Miên đều không thể nhìn sao"

Bạch Hạc Miên mới vừa đem trường sam kéo xuống tức giận hừ hừ một tiếng,ôm cánh tay dựa vào bên giường.

Thiên Sơn cẩn cẩn thận thận đem ngón tay mở ra một cái khe nhỏ,xác định bọn họ đều mặc quần áo,cuối cùng yên lòng: "Nhị gia,có chuyện này rất kỳ quái"

"Hả?" Phong Tê Tùng ra hiệu hắn tiếp tục nói.

"Chúng tôi tra ra mấy người là cơ sở ngầm,ở bề ngoài xem không có một chút nào liên hệ,thế nhưng khi tôi phái người tra xét hành tung trong thời gian này của bọn họ,lại phát hiện bọn họ đều có quan hệ cùng với một người"

"Ai?"

"Một lão ma họ Tô"

Phong Tê Tùng đột nhiên trầm mặc.

Bạch Hạc Miên vẫn luôn vểnh tai lên nghe trộm không kiềm chế nổi hỏi: "Lão ma họ Tô là ai?"

"Tiểu thiếu gia..." Thiên Sơn không dám nói,nhìn y cười cười lấy lòng.

"Thời điểm cha mẹ anh mất,lão Tam tuổi còn nhỏ,Đại ca công việc bận rộn,anh đến trường thời gian về đều muộn,liền mời Tô lão ma chăm sóc sinh hoạt ngày thường cho hắn" Trả lời y là Phong Tê Tùng "Tô lão ma tuy rằng gọi là lão ma thế nhưng trên thực tế cũng chỉ là nữ nhân ở goá khi mới ở đầu tuổi ba mươi. Bà ấy làm việc ở Phong gia rất nhiều năm,sau đó lão Tam lớn hơn,bà ấy liền chủ động xin thôi việc,đi đến ngoài thành nhờ vả thân thích"

"Tam gia..." Âm thanh Thiên Sơn thấp xuống.

Phong Tê Tùng sắc mặt như thường: "Tiếp tục điều tra,nếu có tình huống gì mới,nhớ lập tức thông báo cho tôi"

Thiên Sơn đáp một tiếng đi,Bạch Hạc Miên đi tới phía sau Phong Nhị ca: "Anh"

Thời điểm y gọi "Anh" ngữ khí ngọt mềm,không giống với Phong Tam thiếu,này giống như mang theo yêu thương mà gọi "Anh".

"Muốn hỏi cái gì?" Phong Tê Tùng tâm mềm đến muốn đem Bạch tiểu thiếu gia ôm đặt lên đùi hôn một cái.

Bạch Hạc Miên chỉ là cười: "Có em đây" Nói xong,quay đầu chạy ra ngoài.

Phong Tê Tùng lăng lăng đứng một lát,một lúc sau không tiếng động mà thở dài. Bạch tiểu thiếu gia thông minh,từ đôi câu vài lời liền nghe được đầu mối bên trong,biết được Phong Tê Tùng cùng Phong Ngọa Bách có lẽ muốn nổi lên xung đột,cho nên mới biểu đạt hàm súc lập trường của chính mình.

"Có em là đủ rồi" Phong Tê Tùng lầm bầm lầu bầu "Có em,anh còn cần phải làm cái gì nữa?"

Ngoài cửa sổ mở rộng lại truyền tới tiếng ồn khác.

Phong Tê Tùng thu liễm tâm tình,ngồi ở trước bàn đọc sách,nhàn nhạt nói: "Nói đi"

"Nhị gia,chúng ta nhận được thư lệnh để Tam gia đi giệt cướp"

"Trong dự liệu"

"Trần Bắc Đấu có ý định mời tiểu thiếu gia đi Trần gia làm khách"

"À"

"Đúng rồi,còn có một phong thư..."

"Còn có thư?" Tay xắn ống áo của Phong Tê Tùng hơi ngừng lại.

Người bên ngoài hơi chần chờ nói: "Xem như là thư"

"Đưa tôi nhìn một chút"

Trên bàn Phong Tê Tùng nhiều hơn một tờ giấy được cuộn lại,hắn cầm lên,vuốt thẳng,bên trên chỉ có bốn chữ: "Đừng đi,đừng đến"

"Đừng đi" đại khái là nói không cho Tam gia đi diệt cướp "Đừng đến" thế nhưng nói Bạch Hạc Miên không nên đến Trần gia.

Chữ viết viết ngoáy,nét bút mơ hồ,không biết là cố ý làm vậy hay là do chữ bản thân không tốt.

Phong Tê Tùng đem tờ giấy đưa lại gần nhìn tới nhìn lui mấy lần,lại cuộn gọn gàng nhét vào trong túi. Bất luận là ai truyền tin tức tới,không thể tin hoàn toàn,nhưng cũng phải cân nhắc một chút.

Làm tốt tất cả những thứ này,Phong Tê Tùng tiếp tục ngồi bên cạnh bàn một hồi,nghe Bạch Hạc Miên ở trong viện hỏi thăm người buổi tối ăn cái gì,lại nghĩ tới lời thề son sắt y vừa mới nói,không nhịn được nhấc lên tay trái,dở khóc dở cười.

"Được lắm khách quen" Phong Nhị thiếu nhìn lòng bàn tay cười khổ "Bám dai như đỉa"

-------------
Mấy chương này tui còn chưa kịp rà lỗi,đành để đó lúc nào có quay lại làm vậy 😬

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top