Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57: Hạt giống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hạc Miên chỉ cảm thấy trong lòng như có một tiếng chuông cổ xưa,những tiếng chuông nặng nề gõ vang,nhiều lần vang vọng trong đầu.

Đây không phải là cảm giác của y khi lần đầu tiên nhận được thư của Phong Tam thiếu.

Đây là cảm giác ở thời điểm y lần đầu tiên động tâm.

Mà người làm cho y động tâm lại đang nắm lấu tay y,trầm thấp nở nụ cười.

"Kim Lăng Thành Phong Nhị gia nói chuyện giữ lời,hắn đem sổ sách cho em lại muốn đem mình viết ở trong lòng em,em có muốn hay không?" Phong Tê Tùng hôn hôn sau gáy Bạch Hạc Miên.

Bạch Hạc Miên nhỏ giọng nghẹn ngào một tiếng,như mèo con dùng móng vuốt nhẹ nhàng cào cào lòng bàn tay Phong Tê Tùng.

"Có muốn hay không?" Phong Tê Tùng mỉm cười bắt được tay y.

Bạch tiểu thiếu gia rầm rì mà nói: "Muốn"

"Muốn sổ sách,hay là muốn anh?" Phong Tê Tùng đùa y.

Bạch Hạc Miên oán trách trừng mắt liếc Phong Nhị ca một cái,tay dùng sức đem tất cả thư ôm vào trong lòng,dùng hành động chứng minh mình muốn cái gì.

Ánh mắt Phong Tê Tùng hơi tối.

Thế nhưng Bạch Hạc Miên đang ôm thư lại rất nhanh quay người,đem trán kề sát ở trong ngực Phong Tê Tùng: "Khách quen là anh,người em thích cũng là anh"

"Bởi vì anh là khách quen nên mới thích?"

"Không phải" Bạch Hạc Miên nghiêng đầu thuận theo cổ áo âu phục trên người Phong Tê Tùng "Bởi vì anh là anh nên em mới thích"

Thời điểm Bạch tiểu thiếu gia động tâm vẫn không biết Phong Nhị ca chính là khách quen. Y yêu chính là bản thân Phong Tê Tùng,mà không phải là cái khách quen mịt mờ kia.

Chỉ có điều bây giờ chân tướng sáng tỏ,khách quen chính là Phong Tê Tùng,nỗi khúc mắc của y triệt để được gỡ bỏ.

Tay Phong Tê Tùng lần thứ hai quấn lấy đầu ngón tay Bạch Hạc Miên.

Y đem thư nâng niu che chở ở trước ngực không nỡ mở ra,như ôm lấy trân bảo quý hiếm.

Bạch Hạc Miên đã rất lâu rồi không có cười đến vui vẻ như vậy,thời điểm y cười,khóe mắt lấp lánh ánh nến lay động,giống như giọt nước mắt tròn xoe nơi khoé mắt,theo lông mi run rẩy mà đổ ào ào xuống mặt đất,làm ướt những bức thư. Tiểu thiếu gia hốt hoảng lau đi vệt nước,lại si ngốc câu lên khoé môi,nhận ra đó chỉ là ánh sáng phản chiếu liền thuận thế đưa lên xem chữ viết trên thư.

Y nhìn một chút nụ cười liền phai nhạt,cả người bắt đầu run lên,tất cả thư đều là Phong Nhị ca sau khi cưới y vào cửa viết,vẫn lấy thân phận là khách quen,giữa những hàng chữ đều là nỗi buồn khổ mong mà không được.

Đều nói bên trong chữ viết đều có khí khái,bên trong chữ Phong Tê Tùng dùng tay trái viết ít đi thần thái sát phạt,nhiều hơn là từng tia từng sợi u sầu,giống như một lữ khách chú định phải đi xa,trước khi chia tay chỉ để lại nỗi nhớ.

"Anh ơi,anh..." Tay cầm thư của Bạch Hạc Miên hơi run rẩy "Anh từ khi nào thì bắt đầu.....Bắt đầu yêu em?"

Bạch tiểu thiếu gia thông tuệ,nếu biết chân tướng khách quen,tất nhiên có thể nhận ra được Phong Tê Tùng đã chôn giấu thầm mến nhiều năm.

"Tiểu lưu manh,trái tim của anh thế nhưng từ rất nhiều năm trước đã thuộc về em,chỉ là của một mình em" Phong Tê Tùng ôm eo y,trên nét mặt không có một chút nào là lúng túng.

Nếu Hạc Miên không ngại,Phong Tê Tùng cũng có cái gì cần che giấu đâu?

Tình yêu của hắn từ lâu đã không kìm nén được,Bạch Hạc Miên nói "thích" liền tính là một cái tín hiệu,một tín hiệu làm cho hắn có thể thoả thích đi yêu.

Phong Nhị thiếu trong một thoáng thoát khỏi gông xiềng của gia tộc,hưởng thụ thời gian ngắn ngủi đơn thuần chỉ là "Phong Tê Tùng".

"Sớm như vậy liền cho em?" Bạch Hạc Miên che chở xấp thư thấp giọng lẩm bẩm "Khi đó..... Khi đó em mới mười bốn mười lăm tuổi"

Nói xong liền đột nhiên dừng lại,tâm như trống rỗng một khoảng đột nhiên sâu kín tản ra một tia ớn lạnh.

Bạch Hạc Miên yếu ớt mấp máy môi,nước mắt tích lũy hồi lâu không vì chính mình rơi thế nhưng lại vì Phong Tê Tùng mà dâng lên: "Anh ơi,thời điểm anh chống đỡ Phong gia mới bao lớn?"

Phong Tê Tùng không chịu nổi việc y khóc,cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ mũi ướt nhẹp của y: "Đúng là không lớn,tuy nhiên nếu so với em bây giờ thì lớn hơn"

Đúng vậy,Bạch Hạc Miên bây giờ tính cả tuổi mụ mới hai mươi cũng không lớn,sâu trong nội tâm vẫn khát vọng Phong Tê Tùng theo thói quen .

Y chính là tiểu thiếu gia tính khí không tốt cần người đau.

Phong Tê Tùng nơi nào không biết đây? Vừa dứt lời liền đem Bạch Hạc Miên kéo vào trong lồng ngực.

"Hạc Miên,em không biết em đối với anh quan trọng biết bao nhiêu"

Thời điểm Phong Tê Tùng ở nước Đức,chỉ dựa vào một đoạn ngắn đối thoại cùng tiểu thiếu gia mà sống qua ngày,khi đó hắn được cho là không buồn không lo,tình cờ cùng đồng học Trung Quốc đi ra ngoài uống rượu,người khác đều sẽ xưng hắn một tiếng Phong nhị công tử.

Hắn trên có đại ca,phía sau có toàn bộ Phong gia,hoàn toàn có thể làm công tử bột phong lưu rồi vượt qua nhân sinh trăm năm.

Còn nữa,ban đầu hắn cũng xem cảm giác của mình đối với Bạch Hạc Miên không phải là thích,cũng không phải là yêu,mà là ý muốn bảo hộ có một cách tự nhiên.

Các trưởng bối Phong gia qua đời sớm,Phong Cảnh Trúc bận bịu xử lý sự vụ trong quân sự,Phong Tê Tùng không hưởng thụ qua yêu thương của trưởng bối là huynh trưởng được mấy ngày nên tính tình bắt đầu lạnh nhạt. Hắn ở nhà xếp thứ hai,sớm đã học được cách chăm sóc cho em nhỏ.

Hắn nghĩ bản thân mình muốn chăm sóc tâm lý của Bạch Hạc Miên,cũng giống như muốn chăm sóc em trai từ trên lớn học,đứa em của hắn lại chỉ biết trèo cây lấy trứng chim(?)

Trong mắt thiếu niên rơi xuống trên người hắn có ánh sáng,thật tồi tệ,leo tường cũng không sợ gặp sơ suất,nên có người một tấc cũng không rời đi cùng trông coi,thì người đó mới có thể thuận lợi sống tiếp trên thế giới này.

Nhưng cuộc sống của Bạch Hạc Miên cũng không suôn sẻ,Phong Tê Tùng mới đi có bất quá mấy năm,y liền từ Bạch gia tiểu thiếu gia một đêm liền biến thanh hoa khôi bán rẻ tiếng cười bên trong Kim Lăng thành.

Mà Phong Tê Tùng cũng dùng mấy năm đó để nhận rõ nỗi đau lâu dài trong lòng đến tột cùng là vì sao.

Tất cả tình cảm bắt đầu vốn dĩ đều bắt đầu từ một hạt giống khiêm tốn,sau đó dần dà theo thời gian mà từ từ nở rộ thành vườn hoa phồn thịnh.

Bạch Hạc Miên của Phong Tê Tùng đã nở rộ thành những bông hoa mẫu đơn chói mắt nhất ở trong những năm tháng không có hắn ở đây,lại ở lúc hắn quay trở lại xấu hổ khép lại nụ hoa,giống như đang muốn che giấu quá khứ của mình.

Thế nhưng Phong Tê Tùng yêu y,bất luận là y giống như ve sầu lột xác rơi từ trên tường xuống,hay là y vẫn mặc lên sườn xám bán rẻ tiếng cười....Còn có giống như hiện tại,ý đồ muốn đem mình tiến vào trong y phục của hắn,dính cùng hắn cả đời.

Cho nên Bạch Hạc Miên đau lòng Phong Tê Tùng nhiều năm khổ sở yêu y,Phong Tê Tùng làm sao sẽ không đau lòng y đây?

"Phong Nhị ca" Trong con ngươi Bạch Hạc Miên chứa đầy tình ý,bên trong chỉ có thân ảnh một người là Phong Tê Tùng,y dựng thẳng eo lên,đem eo mềm mại như cành liễu  dán sát vào người hắn "Nếu như... Nếu như Tam gia không xé bỏ giấy hôn thú,anh còn nghĩ muốn em sao?"

Trong mắt Bạch Hạc Miên dần hiện ra ánh sáng nhiều năm trước,khiến lòng người ngứa ngáy.

Y là cố ý,Phong Tê Tùng cũng biết đến,tiểu thiếu gia đây là quang minh chính đại đào ra cái hầm,đến cỏ lau đậy nắm hầm cũng đều không nỡ dùng.

Y hận không thể mở rộng cổ họng hét lên: "Em chuẩn bị cho anh một cái bẫy,anh dám nhảy sao?"

Phong Tê Tùng cam tâm tình nguyện nhảy xuống: "Ừm"

"......Coi như lão Tam thật sự cưới em,anh cũng sẽ không nhịn được đem em giành trở về,nhốt ở trong phòng thân thiết cả ngày lẫn đêm" Trong tiếng thở dốc của Phong Nhị thiếu dường như còn mang theo gợn sóng như có như không "Dù cho em là em dâu của anh,dù cho em thời điểm bị anh làm xong vẫn chỉ có thể gọi anh là Nhị ca"

Bạch Hạc Miên sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng lên.

Y minh bạch ý tứ trong lời nói của Phong Tê Tùng.

Phong Nhị thiếu rõ ràng muốn nói cho y biết,tình cảm của bọn họ đến cả luân thường đạo lý cũng đều không ngăn cản được.

Bạch Hạc Miên trong lòng vui vẻ,da mặt thế nhưng thủy chung so với Phong Tê Tùng mỏng hơn một chút.

Y gào lên: "Nhị ca,anh đừng nói bậy"

"Làm sao?" Phong Tê Tùng nâng mông nhỏ của tiểu thiếu gia,đem y xốc lên ôm một cái,thật tỉ mỉ quan sát vẻ mặt y "Hạc Miên,em là không muốn cùng anh lên giường làm bậy,hay là... Không muốn ở trên giường nghe anh gọi em là em dâu?"

"Anh..... !" Bạch Hạc Miên nơi nào nghĩ đến Phong Tê Tùng thoạt nhìn hào hoa phong nhã,lúc nói lời nói thô tục lại một bộ tự nhiên,cả người y trong nháy mắt nóng đến như lửa đốt,rồi lại mơ hồ cảm nhận được vui sướng.

Hắn là Phong Tê Tùng,hắn từ lâu trước đây chính là Phong Tê Tùng .

Không phải là Phong lão Tam,càng không phải là khách quen đội lốt Phong lão Tam.

Nhớ tới chỗ này,đáy lòng vui vẻ của Bạch Hạc Miên như thủy triều rút lui,oán hận nói: "Tam gia lại làm ra bộ khách quen gạt em,hại em xoắn xuýt nhiều ngày thời gian!"

"Trách anh" Ý cười giữa hai lông mày Phong Tê Tùng chưa tản đi,nhìn qua càng ngày càng ôn nhu "Khi đó hôn ước của các em vẫn còn,anh sợ chuyện trong bóng tối bao dưỡng em bị bại lộ,hại đến thanh danh của em liền đem nhà kiểu tây đặt dưới danh nghĩa của hắn.....Nếu như thế,coi như sự tình bại lộ,em cũng có thể thoải mái mà sống tiếp"

Bạch Hạc Miên nháy mắt,nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

"Hạc Miên..." Tay Phong Tê Tùng ngừng lại phía sau thắt lưng của y,cụp mắt dịu dàng nhìn vào đôi mắt dính nước của y "Có thể sao?"

Bạch Hạc Miên lẳng lặng nhìn lại Phong Nhị ca,hồi lâu sau không tiếng động nở nụ cười.

Y vòng tay câu ở trên cồ Phong Tê Tùng,dùng hành động trả lời vấn đề này.

----có thể,vô luận là ở thời điểm nào cũng đều có thể.

Những nụ hôn ướt át không phát triển theo chiều hướng tình dục,mà giống như đang an ủi lẫn nhau. Phong Tê Tùng bây giờ không cần đè nén tình cảm của mình xuống,Bạch Hạc Miên cũng không cần tiếp tục lo lắng vì sự tình của khách quen.

Bọn họ triệt để mở rộng nội tâm.

Phong Tê Tùng hôn khoé môi tiểu thiếu gia,ngậm lấy môi,sẽ ở trước lúc đầu lưỡi mềm mại duỗi qua trực tiếp ngậm lấy,bá đạo lại triền miên.

Mà Bạch Hạc Miên lại thở không ra hơi như hôn mê đến nơi,hai tay đưa ra sau lưng,lén lút đem một phong thư đặt ở viền quần lót. Tầng tầng lớp lớp làn váy rơi xuống,nhanh chóng phủ lên phong thư trắng tinh.

Đây là chứng cứ Phong Nhị ca yêu y,y nghĩ muốn đem giấu cho riêng mình một phần.

Nụ hôn vừa kết thúc,Phong Tê Tùng buông lỏng cánh tay đang ôm chặt bên hông Bạch Hạc Miên.

Bạch Hạc Miên làm chuyện xấu không dám nhìn thẳng vào mắt Phong Nhị ca,chỉ dựa sát vào như trước,nhẹ giọng cười: "Anh ơi,anh dùng qua cơm tối chưa? Em gọi Thiên Sơn đi nấu cho anh ít nước nóng"

Như để xác nhận lời nói của tiểu thiếu gia,xa xa ngoài cửa sổ truyền tới tiếng Thiên Sơn căn dặn hạ nhân trong viện.

Trời lạnh,buổi tối tuyết còn có thể rơi,tuyết rơi ở phía nam lạnh và ẩm ướt,không giống phương bắc,gió thổi những hạt tuyết bay,như con dao cắt vào giấy dán cửa sổ. Phía nam tuyết rơi như mưa,trong lúc lơ đãng đèn lồng liền bị thổi tắt.

"Các cậu cẩn thận... Không thể bị dập...."

"Dập.....Nhị gia cùng tiểu thiếu gia đi ra... Té ngã......"

Tiếng nói chuyện đứt quãng chọc Bạch Hạc Miên bật cười,y đẩy nửa người trên ra,đối với cửa phòng đóng chặt hô lên: "Thiên Sơn,tôi đâu có dễ dàng té ngã như vậy?"

Y quay lại ôm lấy cổ Phong Tê Tùng: "Chỉ có Tam gia mới có thể ở giữa ban ngày mà ngã nhào!"

Dứt tiếng,ngay sau đó là tiếng cười không dứt.

Thiên Sơn thính tai,từ lâu đã nghe thấy được tiếng Bạch Hạc Miên nói,vội vàng giơ đèn pin cầm tay chạy đến bên cửa sổ: "Tiểu thiếu gia,ngài buổi tối không dùng cơm,nếu không cùng Nhị gia ăn một chút?"

Bạch Hạc Miên lúc trước tâm sự nặng nề,tự nhiên ăn không ngon,bây giờ khúc mắc được cởi bỏ,bụng cũng kêu lên.

Y vén chăn ra,xoa xoa tay chuẩn bị khoác y phục dày lên người,một thân sườn xám không thể ra khỏi cửa.

Vậy mà Bạch Hạc Miên còn chưa đi hai bước đã bị Phong Tê Tùng kéo lên trên giường,đặt ở trên chăn đã bị lò lửa hơ đến ấm áp,xốc làn váy lên.

"Tiểu lưu manh,còn dám giấu làm của riêng?" Bàn tay nóng bỏng của Phong Tê Tùng dán vào,vừa bọc lại phong thư,cũng bọc lại cặp mông tròn trịa trắng tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top