Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 61: Có hỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không muốn diệt cướp,tôi không muốn diệt cướp!"

Phong Ngọa Bách thần kinh yếu đuối lần thứ hai rung động mãnh liệt.

Hắn không phải chưa từng lên chiến trường. Ngược lại là,khi Phong Cảnh Trúc còn sống đã từng mang theo mấy đứa em trai cưỡi ngựa bắn súng.

Ba anh em bọn họ,có ai là không tiêu diệt đạo tặc lẩn trốn qua? Ai không từng chống lại bọn đạo tặc ngoan cố qua?

Phong Cảnh Trúc trời sinh không phải là quân nhân,nhưng hắn tình nguyện vì Phong gia,vì Kim Lăng mà thay đổi,Phong Tê Tùng cũng thế.

Chỉ có Phong Ngọa Bách là không thể.

Hắn từ nhỏ là kiểu công tử bột,nhìn thấy một chút máu liền muốn tè ra quần,dù cho hắn vừa chứng kiến cả một thôn trang bị tàn sát dưới súng của bọn mã phỉ,hắn cũng không cảm thấy bản thân cần phải vì dân trừ hại.

Hắn trách cứ các anh trai buộc hắn ra chiến trường,gửi hy vọng vào bọn họ có thể ở trên chiến trường xông pha chiến đấu,để đổi lấy cho hắn ở trong Kim Lăng thành không buồn không lo,ăn chơi chè chén.

Không có huyết tính,lại sinh tính tình nhu nhược,hắn tồn tại,là vết nhơ của toàn bộ Phong gia.

Trần Bắc Đấu cúi đầu nhìn về phía tay của Phong Ngọa Bách—— đó là tay của tiểu thiếu gia,ngón tay trỏ cùng hổ khẩu không có cái kén do thường nắm súng mới có,càng giống như là tay của phụ nữ.

Như nữ nhân cũng không có gì không tốt,ít nhất Trần Bắc Đấu hiện tại không có tâm tư làm khó dễ Phong Ngọa Bách. Làm khó dễ một con chó mất chủ như vậy không có ý nghĩa.

Vẫn là điều điều tra rõ ràng xem Phong Tê Tùng chết hay chưa mới quan trọng hơn.

Bên này Phong Ngọa Bách còn chưa có bình tĩnh lại,bên kia Bạch tiểu thiếu gia cũng không được tốt,y đỡ bàn học,che miệng nôn khan.

"Hạc Miên?" Phong Tê Tùng đem y ôm đặt ở trên đùi,trước tiên sờ trán của y,lại đi sờ sau gáy y "Thay quần áo,chúng ta đi bệnh viện"

Bạch Hạc Miên không muốn đi,y rưng rưng nhìn Phong Tê Tùng,không tiếng động mà làm nũng. Đáng tiếc không hữu dụng.

Phong Tê Tùng cầm áo khoác quấn lấy tiểu thiếu gia,ôm lên xe từ cửa sau,không cho y bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào,trực tiếp đi đến bệnh viện,tìm được Tuân lão tiên sinh.

Bạch Hạc Miên oan oan ức ức mà cuộn tròn ở trên giường bệnh,nhìn qua đặc biệt đáng thương,không giống như là bị bệnh,càng giống như là bị Phong Tê Tùng bắt nạt đến ngoan.

Tuân lão tiên sinh bị Thiên Sơn bắt tới từ trong phòng bệnh,mơ mơ hồ hồ mà thay Bạch Hạc Miên bắt mạch,lông mày từ từ nhếch lên,trong mắt tựa hồ là vui lại tựa như ưu tư.

Phong Tê Tùng cơ trí cỡ nào? Chỉ nhìn biểu tình của Tuân lão tiên sinh liền có thể đoán đại khái được sự việc. Mà Tuân lão tiên sinh đem hắn kéo ra ngoài phòng bệnh,châm chước lắc đầu: "Không nhất định"

"Không nhất định?" Tiếng nói Phong Tê Tùng tiếng nói bởi vì kích động hơi không chuẩn.

"Quá sớm" Tuân lão tiên sinh thở dài "Lại là giai đoạn mấy ngày đầu,sau này có thể xác nhận... Nhị gia,cùng người khác tôi có lá gan trực tiếp đem suy đoán nói ra,mà cùng ngài và tiểu thiếu gia,tôi cuối cùng vẫn là không yên lòng. Không hoàn toàn chắc chắn,tôi sẽ không nói"

Phong Tê Tùng tính tính ngày,trong lòng biết Tuân lão tiên sinh nói là hợp tình hợp lý,cũng không tiếp tục truy hỏi mà là trở lại trong phòng bệnh,muốn cùng tiểu thiếu gia nói chuyện. Ai lại nghĩ,tiểu thiếu gia lo lắng sợ hãi một đường đã co rúc ở trên giường bệnh ngủ say sưa.

Bạch Hạc Miên có được dáng người tinh tế nhưng vẫn là dáng dấp thanh niên chưa nẩy nở hết,thời điểm cuộn mình lại lộ ra nửa đoạn cần cổ,hoa văn phía trên Phong Tê Tùng đã rất quen thuộc,cũng hôn qua ngàn vạn lần,thế nhưng lúc ánh mắt rơi lên đó vẫn nóng rực đến cực điểm.

Như là bị nóng đến,Bạch Hạc Miên hai tay cũng nắm chặt,lưng cong lên thành độ cong dụ người. Phía dưới tầng tầng lớp lớp vải vóc mềm mại giấu một cỗ thân thể mềm mại,Phong Tê Tùng đem cỗ thân thể này ôm vào trong ngực,tâm sự nặng nề mà trở về nhà.

Phong Nhị thiếu luôn hi vọng Tuân lão tiên sinh chẩn sai rồi.

Tiểu thiếu gia mới vừa hai mươi,tâm chơi đùa còn quá nặng,tính tình cũng không xác định rõ,bản thân lại là người lên trời xuống đất nháo đòi người thương,nếu thật sự như Tuân lão tiên sinh nói......Chẳng phải là muốn khó chịu đến chết?

Còn nữa,cũng là điều quan trọng nhất lúc này —— Phong Tê Tùng quá lo lắng thân thể của y.

Bạch Hạc Miên không khoẻ ngay từ trong bụng mẹ lại còn không được điều dưỡng tốt,vạn nhất có chuyện bất trắc gì,Phong Tê Tùng liền có thể trực tiếp phát điên.

Phong Tê Tùng là người có thói quen với làm việc theo kế hoạch,vì báo thù,hắn có thể đem việc nhỏ không đáng kể an bài đến mấy năm sau đó,thế nhưng khi sự tình phát sinh ở trên người Bạch Hạc Miên,sẽ không làm cho hắn bớt lo.

Nhưng Phong Tê Tùng có thể như thế nào đây?

Bạch Hạc Miên sở dĩ là Bạch Hạc Miên,cũng bởi vì y đặc biệt. Y lại giống như một vệt ánh sáng trong cuộc đời Phong Tê Tùng,nguyên tưởng rằng chỉ có một vệt ánh sáng nho nhỏ như hạt vừng,thế mà cuối cùng lại trở thành một đám lửa,càng đốt càng mạnh mẽ.

Đoàn lửa này ở trong lồng ngực Phong Tê Tùng giật giật,mê mang mà mở mắt ra,lúc nhìn thấy trần nhà quen thuộc còn không tỉnh táo lắm,cứ nghĩ là bản thân đang nằm mơ.

Phong Tê Tùng đưa tay nặn nặn chóp mũi của y.

Bạch Hạc Miên bé ngoan cọ đến bên cạnh người Phong Nhị ca: "Em phải uống thuốc ạ?"

Phong Tê Tùng âm thầm buồn cười: "Không cần"

"Vậy... Muốn châm cứu sao?"

"Cũng không cần"

"Em ngã bệnh sao?"

"Không có"

Bạch Hạc Miên sau mỗi một câu trả lời của Phong Tê Tùng nói,đôi mắt đột nhiên sáng lên,người cuối cùng cũng tỉnh táo.

Y nhanh chóng từ trên giường bò dậy,tinh thần phấn chấn mang giày.

"Đi làm gì?" Phong Tê Tùng bất đắc dĩ nắm cổ tay tinh tế của Bạch Hạc Miên "Lời anh nói còn chưa nói hết đây"

Bất kể có phải là sự thật hay không,tóm lại phải nhắc nhở tiểu thiếu gia một chút.

Mà Bạch Hạc Miên vội vàng hướng trong sân chạy,hoàn toàn không còn dáng dấp bị nôn đến sắc mặt trắng bệch trước đó.

Y rầm rì: "Không được,em muốn ăn cơm,sắp chết đói rồi. Ăn xong còn phải ra cửa một chuyến..."

"Ra cửa?"

"Vâng,ra cửa" Bạch Hạc Miên lung tung tròng lên hai lớp áo,bận rộn cũng không ngẩng đầu lên "Phong Nhị ca,anh nhưng là đem toàn bộ gia sản đều cho em,em làm sao có thể không làm gì hết?"

".....Huống hồ" Tiểu thiếu gia nhíu nhíu mày "Cứ cầm ở trong tay như vậy,em cảm thấy sẽ không an toàn" Từ lúc nhìn thấy Phong Ngoạ Bách điên điên khùng khùng,tâm Bạch Hạc Miên liền nâng lên,hơn nữa Phong Tê Tùng muốn đi diệt cướp,y chung quy cũng phải nghĩ cái kế sách vẹn toàn.

Bạch Hạc Miên không nghĩ tới chuyện bị ói,tự giác khỏi bệnh đến triệt để,tâm tư cũng vui vẻ. Y không có sự kiên trì như Phong Tê Tùng,không thể ở nhà cả ngày lẫn đêm.

Chỉ là Phong Tê Tùng không thể bỏ mặc y chạy loạn khắp nơi như vậy,cho nên khi Bạch Hạc Miên hưng phấn tiến vào toa xe,phát hiện Phong Nhị thiếu đã quấn khăn quàng cổ,mang mũ vải nỉ,ngồi thẳng chờ y đây.

"Anh,anh đi cùng em sao?" Bạch Hạc Miên lo âu nhìn quần áo trang phục của Phong Tê Tùng,xa xôi than thở "Có thể bị nhận ra hay không?"

"Không biết" Phong Tê Tùng nắm chặt tay y,đầu ngón tay ở trong lòng bàn tay mềm mại của Bạch tiểu thiếu gia nắn nắn "Chờ một lát anh không xuống xe,ở trong xe chờ em"

Bạch Hạc Miên suy nghĩ một chút,không tiếp tục truy hỏi,chỉ là đợi ở trong xe,trừ phi đem mặt kề sát ở trên cửa kính xe,bằnh không sẽ không thấy rõ mặt Phong Tê Tùng.

"Đi thôi" Phong Tê Tùng ôm lấy bả vai Bạch Hạc Miên,nhắm mắt dưỡng thần.

Bạch Hạc Miên không buồn ngủ,tinh thần y rất sung mãn,liền nằm nhoài trên bả vai Phong Tê Tùng ngóng ngóng mà nhìn —— Phong Nhị ca lúc nhắm mắt thì anh tuấn như là thư sinh,mà mở mắt ra lại có khí chất của quân nhân,cấm dục lại hung hăng.

"Anh ơi,anh biết em muốn đi đâu sao?" Bạch Hạc Miên nhịn không được muốn nói chuyện.

"Ngân hàng?"

"Làm sao anh biết?" Y giật nảy cả mình.

"Nếu như em lo lắng tài sản Phong gia ở trong tay của mình xảy ra vấn đề,khẳng định nghĩ muốn dời đi. Bạch gia xảy ra chuyện,em....." Phong Tê Tùng dừng một chút,chỉ lo làm Bạch Hạc Miên thương tâm,cũng không có nói đến mức chi tiết,trực tiếp mơ hồ bỏ qua "Em nhất định sẽ không lựa chọn Bạch gia,như vậy lựa chọn cuối cùng chỉ có ngân hàng"

"Phong Nhị ca,anh cảm thấy thế nào?" Bị đoán trúng tâm tư,Bạch Hạc Miên đơn giản liền không che giấu,y huơ huơ tay,do do dự dự dùng giọng nói êm tai đem ý nghĩ của mình nói ra "Bạch gia không còn,em bất quá  chỉ chiếm cái hư danh thiếu gia,nếu như Trần Bắc Đấu thừa dịp lúc anh diệt cướp đột nhiên làm khó dễ,em không hề có chút sức chống đỡ nào. Cùng với bị hắn đoạt gia sản,không bằng trước tiên đem gia sản thần không biết quỷ không hay chuyển đi. Cứ như vậy,coi như hắn thật sự đánh chủ ý lên chúng ta,cũng không chiếm được đồ vật muốn"

Phong cảnh ngoài cửa sổ xe đang nhanh chóng rút lui như thời gian trôi qua. Phong Tê Tùng không có trả lời vấn đề của Bạch Hạc Miên ngay,bởi vì lời nói của y khiến cho Phong Nhị thiếu Kim Lăng thành lâm vào một loại khủng hoảng nào đó không có cách nào tự kiềm chế được —— hắn không có cách nào ở mọi thời khắc bảo vệ Bạch Hạc Miên,Trần Bắc Đấu sẽ không vĩnh viễn ngủ đông.

Giữa bọn họ có sự cân bằng vi diệu,bởi vì Phong Tê Tùng giả chết mà triệt để vỡ tan,thế nhưng người gánh chịu tất cả những thứ này lại là Bạch Hạc Miên.

Là Phong Tê Tùng hắn đẩy nam thê của mình ra ngoài.

Hắn làm cho Hạc Miên từng mất đi tiền tài cùng tôn nghiêm,cũng làm cho y lâm vào trong nguy hiểm.

"Phong Nhị ca.....Anh ơi?.....Anh trai tốt à~?" Phong Tê Tùng thật lâu không có phản ứng,tiếng kêu của Bạch Hạc Miên lại càng dính dớp.

Y bò đến ngồi ở trên đùi Phong Tê Tùng,ôm cổ của nam nhân,vòng eo khẽ đung đưa: "Anh trai tốt,chúng ta đến cùng có đi ngân hàng hay không ạ?"

"Đi" Phong Tê Tùng che giấu lo lắng xuống đáy mắt thật tốt,đem Bạch Hạc Miên nâng lên,cẩn thận đặt ở trên đệm ghế ngồi.

"Hả?" Bạch Hạc Miên có chút mê man.

Phong Tê Tùng cũng không giải thích nhiều,chỉ nói: "Anh ngược lại biết đến một cái tài khoản,tuyệt đối không có sơ hở nào"

"Tài khoản cái gì?"

Phong Tê Tùng cười khổ: "Đại ca của anh để lại một tài khoản"

Phong Cảnh Trúc trước khi chết,chỉ gặp mỗi Phong Tê Tùng,chỉ có Phong Tê Tùng biết được Đại ca lén lút ở ngân hàng mở một tài khoản.

"Anh,anh còn có em" Bạch Hạc Miên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Phong Tê Tùng,tha thiết nói "Em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh"

"Em nha..." Phong Tê Tùng lời còn chưa dứt,Thiên Sơn liền đạp phanh xe.

Đứng sừng sững ở lề đường là một toà kiến trúc ngân hàng,lầu hai không biết có phải bị ngân hàng bao không,ở nơi đường phố ồn ào phía trên đầu lộ ra một góc ban công. Trên ban công bày bàn tròn,cắm vào một cây dù lớn,mấy quý phu nhân vóc người mập mạp tập hợp ở phía trên uống trà.

Bạch Hạc Miên lưu luyến không rời quấn lấy Phong Tê Tùng hôn mấy cái,trước khi chiếc ô tô gây chú ý của nhiều người hơn,y thu liễm tâm tình đi xuống xe.

Thiên Sơn đã sớm mở tốt dù.

Tuyết mịn dồn dập rơi vào trên dù,vẫn như cũ biến thành mưa. Bạch Hạc Miên đi đến không nhanh không chậm,tâm tư còn đang ở chỗ khác.

"Thiên Sơn,Tuân lão tiên sinh thật sự không muốn tôi uống thuốc?" Ở trong mắt Bạch Hạc Miên,phàm là bác sĩ,không có không thích bốc ít thuốc.

Theo bộ dáng y phun ra,không châm cứu đúng là vạn hạnh,nếu như đến thuốc cũng không cần uống,vậy chỉ còn hai trường hợp: Một là y bị bệnh đến giai đoạn cuối,có uống thuốc hay không thuốc đều khó thoát khỏi cái chết,một trường hợp khác là bác sĩ bị bệnh không có thuốc nào tự cứu được chính mình,liền đến tâm tư xem bệnh cho người khác cũng không có.

Bạch Hạc Miên tự thấy thân thể khỏe mạnh,cho nên loại tình huống thứ nhất bị bài trừ ở ngoài,còn loại thứ hai...Y tin tưởng Phong Tê Tùng,tin tưởng bác sĩ,cũng không muốn nguyền rủa Tuân lão tiên sinh.

Thiên Sơn nghe thấy Phong Tê Tùng cùng Tuân lão tiên sinh nói chuyện,thần sắc khó tránh khỏi không được tự nhiên,nhưng cũng không phải là lúng túng không tự nhiên,mà là mừng rỡ như điên không được tự nhiên: "Tiểu thiếu gia,ngài đừng lo lắng,Tuân lão tiên sinh nói không cần uống thuốc,vậy thì thật sự không cần uống thuốc"

Bạch Hạc Miên im lặng một lát,lại nói: "Nhưng tôi ói ra mấy lần đấy"

"Bình thường" Thiên Sơn nhịn không được muốn cười.

Bạch Hạc Miên như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc,chỉ thấy hắn cười khúc khích một đường,giống như hoá rồ.

Y làm sao mà biết được,lo lắng của Thiên Sơn từ trước tới nay tan thành mây khói —— ông trời thế nhưng có mắt,Phong gia rốt cục có đời sau rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top