Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 62: Ảnh chụp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Sơn theo Phong Tê Tùng rất nhiều năm,đối Phong gia tình cảm không phải người thường có thể hiểu được.

Phong Tê Tùng vừa là chủ nhân của hắn,cũng là trưởng quan của hắn,Thiên Sơn nhìn tận mắt Phong gia đem Phong gia Nhị công tử phong lưu phóng khoáng trở thành Phong gia Nhị gia lạnh lùng vô tình,lại tận mắt nhìn Bạch tiểu thiếu gia đi vào trong tim Phong Tê Tùng.

Cho nên giờ khắc này biết được trong bụng Bạch tiểu thiếu gia có khả năng có hậu nhân Phong gia,hắn thiếu chút nữa vọt vào từ đường Phong gia đốt nhang.

Phong gia thật sự có hậu nhân rồi!

Mà Tuân lão tiên sinh chưa nói lời chắc chắn,cho dù có đến chín mươi chín phần trăm khả năng,Thiên Sơn cũng không gánh nổi một phần trăm kia.

Vì vậy đối mặt với nghi vấn của Bạch Hạc Miên,Thiên Sơn chỉ có thể dùng nghìn bài một điệu "yên tâm" đến để qua loa lấy lệ.

Bạch tiểu thiếu gia đưa tay nhét vào tay áo,như có điều suy nghĩ xoa xoa bụng dưới,nhấc chân bước vào ngân hàng.

Ở trong xe,Phong Tê Tùng đã đem tài khoản Phong Cảnh Trúc mở nói cho y,đồng thời để cho y mở một tài khoản dưới danh nghĩa của mình. Bạch Hạc Miên bé ngoan nghe theo,đem gia sản Phong gia không chút do dự giấu ở trong tài khoản của Phong gia Đại ca,lại từ trong lồng ngực lấy ra một chút đồ vật vụn vặt đưa tới.

"Để dưới danh nghĩa của tôi" Y nói.

"Chỉ những thứ này?"

"Chỉ những thứ này" Bạch Hạc Miên trân trọng vuốt ve hộp gỗ,cố nén không muốn ký tên xuống,quyết đoán quay người rời đi.

Tuyết so với lúc y đến rơi càng lớn hơn,người bung dù đã đổi thành Phong Tê Tùng.

"Phong Nhị ca,đừng để bị người nhìn thấy" Bạch Hạc Miên lôi kéo ống tay áo Phong Tê Tùng nhìn chung quanh.

"Không sao" Phong Tê Tùng kéo tay y "Người ở đây ít người,anh còn đeo khăn quàng cổ"

Mà Bạch Hạc Miên vẫn vội vội vàng vàng vọt vào toa xe,thuận tiện đem khăn quàng trên cổ Phong Nhị ca kéo xuống một ít,treo ở trên cổ của mình.

Y hít sâu một hơi,tùy ý để Phong Tê Tùng thay mình mang bao tay,lại đem chân đặt ở trên đùi Phong Nhị ca.

"Thiên Sơn,trước tiên không trở về nhà,mang tiểu thiếu gia đi tiệm chụp ảnh" Phong Tê Tùng một cách tự nhiên mà thay y xoa xoa chân,xoa xong lại đi sờ eo.

"Sao lại đi tiệm chụp ảnh?"

"Chưa từng chụp qua một tấm nào cùng với em" Phong Tê Tùng cười "Đến trên giấy hôn thú cũng đều không có một bức ảnh đây"

"Không dán?" Bạch Hạc Miên tâm hơi nghèn nghẹn.

"Không dán" Phong Tê Tùng đáp đến rất tự nhiên,thậm chí có chút hờ hững "Bởi vì không dán,anh còn đặc biệt nhờ người,dùng tới quan hệ mới lấy được giấy hôn thú"

Vừa dứt lời,Bạch Hạc Miên đã nhào vào ôm ấp của Phong Tê Tùng,y nói: "Chúng ta đi chụp,anh,chúng ta đi chụp!"

Phong Tê Tùng rũ xuống mi mắt,trầm thấp mà "Ừ" một tiếng,trong mắt có ánh sáng dị dạng.

Tiệm chụp ảnh ở bên cạnh Phong gia,bọn họ đi tiệm chụp ảnh,tương đương với trở về nhà.

Bạch Hạc Miên lo lắng thân phận của Phong Tê Tùng bại lộ,xuống xe cũng không quên cầm khăn quàng cổ,Phong Tê Tùng cười nhìn y,tiến vào tiệm chụp ảnh mới nói thật,người làm trong cửa hàng đã sớm đổi thành nội tuyến của Phong gia.

"Anh có phải đã sớm nghĩ tới việc dẫn em tới chụp?" Đầu quả tim Bạch Hạc Miên tê rần.

Phong Tê Tùng gật đầu: "Chỉ là lo lắng em sẽ không muốn"

"Muốn mà" Bạch Hạc Miên thở dài "Em muốn"

Còn có cái gì mà không muốn đâu?

Lúc y ra cửa không lựa chọn tốt áo,bây giờ mặc nó chụp hình cũng không thích hợp để dán lên giấy hôn thú. Phong Tê Tùng nhanh chóng sai Thiên Sơn về nhà lấy. Thiên Sơn sợ phạm sai lầm,một mạch đem quần áo treo trong tủ toàn bộ đem đến đây,có sườn xám cũng có trường sam,còn có đủ loại kiểu dáng âu phục.

Bạch Hạc Miên chọn vài món tiến vào phòng thay quần áo,mới vừa đem y phục trên người cởi ra,Phong Tê Tùng liền vào.

Y cũng không quay đầu lại lôi kéo dây kéo: "Phong Nhị ca,anh đóng cửa chặt một chút,có gió"

Bàn tay nóng bỏng của Phong Tê Tùng rơi vào bên hông y: "Hạc Miên,bên eo của em có một nốt ruồi"

Bạch Hạc Miên không nhìn thấy,cho là Phong Tê Tùng tự biên ra nói dối: "Thiệt hay giả?"

"Thật sự" Phong Tê Tùng cúi đầu hôn hôn cổ y,thấy y phải thay đổi sườn xám,mắt sáng rực lên "Không ngại?"

"Có cái gì phải để ý..." Bạch Hạc Miên lầm bầm một tiếng như có như không,ngón tay ở trên làn váy dài lướt qua "Lúc cha mẹ em còn tại thế,hàng năm đều sẽ mang em đi chụp ảnh,nói là kỷ niệm.....Phong Nhị ca,kỳ thực em cảm thấy đó không phải là kỷ niệm,chính là bọn họ muốn giữ lại một chút gì đó... Nói chung,mẹ em khi đó mất rất lâu để chọn quần áo,có lúc mặc sườn xám,có lúc mặc âu phục,em và cha em mỗi lần đều phải đợi thật là lâu"

Lúc Bạch Hạc Miên nói những câu nói này,đã đem chân đưa vào sườn xám,y xoay vòng eo mềm mại ra độ cong mê người,da thịt trắng nõn bị ánh sáng một chút lại một chút chiếu sáng,hoa mẫu đơn cũng theo đó mà trở nên rực rỡ.

"Khi còn bé không hiểu,hiện tại lại giống như có chút minh bạch" Bạch Hạc Miên động tác hơi dừng lại,tiếng nói đột nhiên khàn khàn "Em cũng muốn giữ lại một chút gì đó"

Bên trong tiếng thở dốc run rẩy của y còn xen lẫn nồng đậm sợ hãi: "Phong Nhị ca,thứ em muốn lưu giữ không nhiều lắm"

Tay Phong Tê Tùng từ eo Bạch Hạc Miên trượt tới trước ngực,dưới lòng bàn tay,trái tim sinh cơ bừng bừng đang sinh động nảy lên.

Phong Tê Tùng trả lời như là nỉ non: "Hạc Miên,không phải sợ"

Y mạnh mẽ lắc đầu: "Phong Nhị ca,anh có biết hay không? Toàn bộ người trong Kim Lăng thành đều nghĩ anh đã chết rồi"

"......Đi diệt cướp,anh có thể sẽ sống sót trở về,cũng có thể sẽ không,mà em không thể... Mà em lại không thể làm cho anh một lần tang lễ nữa" Bạch Hạc Miên đột nhiên lùi lại,dựa lưng vào vách tường,phảng phất như sắp chết chìm liều mạng thở dốc "Phàm là một chút chuyện của anh,em đều không thể ra sức,bởi vì anh là Phong Tê Tùng,anh chết ở bên trong sở cảnh sát bị nổ tung,anh.....Anh coi như hy sinh,cũng không người nào biết!"

Ngoài cửa truyền đến âm thanh máy móc di chuyển nhẹ nhàng vang lên,Thiên Sơn đang chỉ huy nhóm Cảnh Vệ Viên bố trí sân bãi,huyết dịch cả người Bạch Hạc Miên đều dâng tới khuôn mặt,lo lắng được y ẩn nhẫn nhiều ngày lúc này cuối cùng cũng bộc phát,ở lúc này có thể nói là bạo phát trong buổi chiều ấm áp: "Anh nói em nên làm sao bây giờ? Anh nói em nên làm sao bây giờ!"

"Không phải như thế" Phong Tê Tùng đem Bạch Hạc Miên quần áo xốc xếch cưỡng chế ôm vào trong lòng,cảm thấy tuyết trên người y mới vừa hòa tan có cảm giác mát mẻ.

Phong Tê Tùng không nghĩ tới Bạch Hạc Miên lại nghĩ sâu xa như vậy,đến chính hắn thời điểm quyết định thay thế Phong lão Tam đi diệt cướp,nghĩ cũng chỉ là không thể để cho thủ hạ của mình chịu chết uổng,cũng không thể để cho Trần Bắc Đấu vẫn luôn cấu kết với mã phỉ được.

Chỉ có Bạch Hạc Miên,suy nghĩ hắn phải làm như thế nào để trở về,hoặc là không về được...

"Nếu anh chết trận,em không cần đem anh an táng ở trong mộ tổ Phong gia" Phong Tê Tùng nâng mặt Bạch Hạc Miên lên,hôn tới khóe mắt chứa nước mắt trong suốt của y "Cũng không cần phải đi nói với thế nhân anh vì sao mà chết"

Bạch Hạc Miên nghẹn ngào giống như không kịp thở.

"Em biết là đủ rồi" Phong Tê Tùng đau lòng mà vuốt ve bả vai run rẩy của y,đáy mắt nghiêm nghị theo tiếng khóc thút thít của Bạch Hạc Miên dần dần tản đi,bất đắc dĩ nhanh chóng chiếm cứ tình cảm "Hạc Miên,anh sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra"

Phong Tê Tùng hôn y một cái: "Đã nhiều năm như vậy,anh làm sao có khả năng không có chuẩn bị? Tin anh,đừng khóc"

"......Còn muốn chụp hình chứ,ngoan,bức ảnh đặt ở trên giấy kết hôn mà khóc,không may mắn"

Vẫn là lấy giấy kết hôn là uy hiếp hữu hiệu nhất,Bạch Hạc Miên trong nháy mắt thu hồi âm thanh,miễn cưỡng đem sườn xám mặc vào,vuốt mắt nhào vào lồng ngực Phong Tê Tùng. Lồng ngực ấm áp kia là địa phương am tâm nhất mà y tìm được trên thế gian này.

"Kết hôn... Kết hôn kết hôn kết hôn..."

"Cái gì?"

"Lễ cưới" Bạch Hạc Miên lôi kéo cổ áo của Phong Tê Tùng,khó khăn từ trong kẽ răng bỏ ra vài chữ "Em muốn lễ cưới"

"Được,lễ cưới" Phong Tê Tùng mỉm cười gật đầu "Chúng ta làm kiểu phương tây,có được không?"

"Được" Bạch Hạc Miên điều chỉnh tốt tâm tình,lau nước mắt đẩy cửa phòng thay quần áo ra.

Ngoài cửa Thiên Sơn đang khom lưng di chuyển chậu hoa,nỗ lực đem một chậu hoa thủy tiên xinh đẹp đặt ở trên bàn nhỏ,mấy người cảnh Vệ Viên ở trong mười mấy phút ngắn ngủi bọn y thay quần áo,đem bố trí trong phòng chụp ảnh đổi mới hoàn toàn.

"Tiểu thiếu gia?" Thiên Sơn rốt cục di chuyển hoa thủy tiên xong,nghiêng đầu lại,hồ nghi hỏi "Ngài... Ngài khóc?"

Bạch Hạc Miên hấp hấp cái mũi,cái cổ đứng thẳng lên: "Nhị gia nhà các cậu bắt nạt tôi"

Thiên Sơn hơi run rẩy,sau đó lộ ra thần sắc bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Không nhìn thấy,tôi cái gì cũng không nhìn thấy"

Phong Tê Tùng không thể nhịn được nữa mà kéo tay Bạch Hạc Miên,trước khi tiểu thiếu gia không nói làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi đem y đặt ở trên ghế,mình thì đứng ở phía bên tay phải của y,đối diện máy ảnh lộ ra mỉm cười ôn nhu.

Mà Phong Tê Tùng không biết là,Bạch Hạc Miên ở trong chớp mắt tia sáng loé lên,ngẩng đầu lên,đôi mắt ngậm thủy quang không chút di chuyển dõi theo hắn.

"Nhị gia,thay quần áo khác,trở lại chụp một tấm khác"

Phong Tê Tùng theo lời thay đổi trường sam,mặc một thân quân trang màu gỉ sét một lần nữa trở lại trước máy ảnh,Bạch Hạc Miên còn đang ngưng thần nhìn hoa thủy tiên,đầu ngón tay phấn nộn ở trên cánh hoa trắng noãn du di,phảng phất lo lắng một giây sau cành hoa nhỏ sẽ gãy vỡ,một chút sức lực cũng không dám dùng.

"Hạc Miên" Trong lòng Phong Tê Tùng bắt đầu có chút nóng lên.

"Phong Nhị ca" Bạch Hạc Miên theo tiếng ngẩng đầu,trong mắt dâng lên ánh sao rực rỡ.

Bọn họ liền chụp rất nhiều ảnh,mạnh mẽ đem ý định "chụp một bức ảnh để dán ở trên giấy kết hôn" phát triển trở thành "chụp trọn vẹn một album ảnh kết hôn" thậm chí tranh thủ quyết định mấy chuyện nhỏ như trong phòng ngủ muốn treo mấy tấm hình.

Bạch Hạc Miên tâm tình tựa hồ tốt hơn rất nhiều,không tiếp tục đề cập đến việc diệt cướp,y ngồi ở trên ghế,ngóng ngóng chờ những bức ảnh được rửa.

"Rửa xong không thể trực tiếp treo trên tường" Phong Tê Tùng cầm áo thay y khoác ở đầu vai "Về nhà trước đã"

Bạch Hạc Miên suy nghĩ một chút,đáp ứng,cùng Phong Tê Tùng trở về nhà,còn chưa đi đến phòng ngủ, bỗng nhiên "Ôi" một tiếng che bụng dưới.

Phong Tê Tùng trong nháy mắt cảnh giác: "Hạc Miên!"

Con ngươi của y xoay chuyển mấy vòng,không nói chính mình bị sao,lại cứ thống khổ mà kêu to,Phong Tê Tùng không quan tâm đến dị dạng,trực tiếp đem y ôm ngang lên,quay người liền muốn chạy tới hướng bệnh viện.

Bạch Hạc Miên chợt ngồi dậy,tránh thoát khỏi tay Phong Tê Tùng: "Không sao rồi"

"Hạc Miên?"

"Sợ là trúng gió một chút" Bạch tiểu thiếu gia lung lay bước đi hai bước,bỗng nhiên đứng tại chỗ nhảy một cái.

Tâm Phong Tê Tùng trong nháy mắt nhấc lên,giơ tay liền đem y ôm lấy.

Bạch Hạc Miên trong lòng đã có đáp án,không tiếp tục hồ đồ mà ôm lấy cần cổ Phong Tê Tùng,đến gần thở dốc mấy hơi. Hô hấp của y hơi ẩm ướt ấm nóng một chút,bồi hồi ở bên tai Phong Nhị ca,như là mèo nhỏ vừa ra đời.

"Phong Nhị ca,em không sao" Bạch Hạc Miên nhẹ giọng nói "Thật sự không có chuyện gì"

Thế nhưng Phong Tê Tùng cũng không an lòng,đêm đó không có gì biểu thị cái gì,ngày thứ hai dựa vào danh nghĩa xem chân của bản thân,đem Tuân lão tiên sinh lần nữa mời đến nhà,giúp Bạch Hạc Miên bắt mạch.

Bạch Hạc Miên mặc áo ngắn màu xanh,một tay lật xem những bức ảnh đã rửa xong: "Thiên Sơn,liền tấm này đi,đi đem tấm này rửa lớn một chút,vừa vặn treo ở đầu giường trong phòng ngủ"

Thiên Sơn vui cười hớn hở mà đáp lại,tiếp nhận bức ảnh Bạch tiểu thiếu gia đưa qua,trong lòng có chút tính toán.

Tuân lão tiên sinh cũng vừa cười đi tới.

Gió hơi ấm thổi lất phất bên thái dương Bạch Hạc Miên,y mím môi nhìn vào Phong Tê Tùng,tiến vào trong mắt là ánh mắt càng thêm dịu dàng hơn.

"Nhị gia,có điện báo" Bầu không khí ấm áp đột nhiên bị âm thanh nói nhỏ từ bên ngoài cửa sổ đánh vỡ.

Bạch Hạc Miên đột nhiên ngẩng đầu lên,tim đập nhanh rạo rực,nhìn thấy Phong Tê Tùng đang vững vàng tiếp nhận điện báo,cũng đối với Thiên Sơn khó mà nhận ra gật đầu,sau đó tàn nhẫn đập xuống.

Máu tươi tung toé,y nghe thấy mùi máu tanh.

Y biết ngày đó chung quy cũng sẽ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top